Thời điểm Tố Luyện cùng Lang Hoa đi đến Từ Ninh cung, mặt trời đã lên cao, phút này ánh mặt trời rất tốt, chiếu rọi lên đỉnh bích ngói vàng của Từ Ninh cung, có vẻ đặc biệt chói mắt.
Phúc Già nghênh đón nàng ta vào trong điện, thái hậu đang ngồi ở giữa, trong lòng ôm một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, lấy bưởi bày trên bàn ăn.
"Nhi thần xin thỉnh an hoàng ngạch nương." Lang Hoa thấy sắc mặt của thái hậu không có tức giận, cũng không khác gì thường ngày, liền thỉnh an theo thường lệ, thái hậu ban tọa cho Lang Hoa, sai người dâng trà lên.
"Không biết vì sao hôm nay hoàng ngạch nương cho gọi nhi thần đến Từ Ninh cung?"
"Hoàng hậu ngươi làm được việc này, cũng đủ rồi!" Thái hậu nhìn Lang Hoa, giọng nói thấp hơn so với lúc trước, tiếng quát này khiến Lang Hoa thập phần kinh hãi.
"Khoing biết..." Lang Hoa còm chưa nói xong nửa câu đã bị thái hậu chặn lại: "Không biết? Ngươi là người đứng đầu lục cung, quản lý hậu cung, làm tấm gương tốt cho hậu cung là trách nhiệm của ngươi, ngươi nhìn xem ngươi chậm trễ đến mức nào.
Chuyện đó, ngươi nghĩ ai cũng không biết, phải không? Làm loạn ở Trường Xuân cung như vậy, còn để hoàng thượng bắt ngay tại trận, hoàng hậu, ngươi làm việc theo tính tình của mình quá rồi."
"Hoàng ngạch nương, nhi thần biết sai, nhi thần cũng là muốn tìm một kết thúc đẹp cho Liên Tâm, không ngờ....!Sau này nhi thần nhất định sẽ suy nghĩ chu toàn."
"Ừ." Thái hậu gật đầu, sau đó tầm mắt dời khỏi người nàng ta, nhìn chằm chằm con mèo trong lòng xuất thần lại nói: "Mấy ngày nay hoàng thượng đến hậu cung, hơn phân nửa cũng đều ở chỗ Nhàn phi, hoàng hậu ngươi nói không chừng sẽ bị người ta nghị luận.
Hậu cung lấy con nối dõi làm đầu, ngươi là hoàng hậu, càng phải làm gương.
Hiện giờ dưới gối ngươi chỉ có một nữ nhi, phải có thêm đích tử mới tốt."
"Hoàng ngạch nương, hoàng thượng muốn đi đâu nhi thần cũng không quản được, cầu xin người khuyên nhủ hoàng thượng nhiều hơn mới tốt, nhi thần cũng sẽ tận tâm khuyên nhủ hoàng thượng."
"Bỏ đi, mau uống trà đi, ai gia có trà long tỉnh mới, đợi lát nữa sẽ nguội."
Lang Hoa đáp một tiếng, bưng trà long tỉnh lên uống trước mưa.
Chỉ vài chục phút ngắn ngủi, lại khiến cho nàng ta đứng ngồi không yên, một lát sau liền tìm một lý do rời đi.
Thái hậu cũng không nhắc đến chuyện vòng tay hoa sen, lúc này Lang Hoa mới thả lỏng một chút, kỳ thật khi thái hậu nói hoàng thượng đến hậu cung cũng chỉ đến chỗ Nhàn phi, trong lòng nàng ta giống như bị gai đâm vào.
Tình cảm của hoàng thượng đối với Nhàn phi không tầm thường.
Cho dù ai cũng sẽ cảm thấy như vậy, Lang Hoa cũng không ngoại lệ.
Cô ta mới tiến cung nửa năm, nhưng đủ khiến hoàng thượng quan tâm cô ta như thế, còn nàng ta thì sao?
Nàng ta cùng đi một đường với hắn cho tới bây giờ, cố gắng làm một hiền thê, nhưng dường như chưa bao giờ có được một chút chân tâm của hắn, cho dù là giả vờ thân thiết, cùng đều là một loại xa xỉ, nàng ta đều phải khổ sở lấy lòng mới đổi được một câu quan tâm của hắn, mặc dù như vậy, nàng ta đều coi như trân bảo.
Tố Luyện chỉ đỡ Lang Hoa đi về phía trước, không chú ý đến sắc mặt nàng ta.
"Nương nương, chúng ta hồi cung hay là..." Tố Luyện quay đầu, mới nhìn thấy nước mắt trong mắt nàng ta.
"Hồi cung đi." Sức lực Lang Hoa nắm tay của Tố Luyện chặt hơn một chút, ngẩng đầu lên cố kìm nén nước mắt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...