Cho đến ngày hôm sau khi trời sáng, trong phòng ngủ của Trường Xuân cung mới có động tĩnh, hoàng thượng mơ màng mở mắt ra, nhìn thoáng qua người bên cạnh, vốn tưởng rằng không có gì kỳ lạ, nhưng chuyện xảy ra tối hôm qua ngày càng rõ ràng trong đầu của hắn, lúc này hắn mới quay đầu nhìn thoáng qua.
Hắn mở to mắt, không biết là gặp chuyện gì, hắn nhìn Lang Hoa bên cạnh như gặp phải kẻ thù.
Hắn giật mình ngồi dậy, Lang Hoa bị kinh hãi, mới chậm rãi đứng dậy, còn chưa đợi nàng mở miệng, hắn liền lạnh lùng nói: "Tối qua nàng làm cái gì?"
Nàng ta cảm thấy đầu óc sắp nổ tung, nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Khi đó nàng ta bất chấp phản ứng, bất chấp làm đến cuối cùng, bây giờ mới biết mình bị hạ dược.
Nàng ta sững sờ vài giây mới run rẩy mở miệng: "Hoàng thượng....!thần thiếp không biết."
Nàng ta hơi nghiêng đầu, liền trực tiếp đối diện với ánh mắt sắc bén của hắn, giống như một lưỡi dao đâm thẳng vào trong lòng nàng ta khiến nàng ta cảm thấy rất đau đớn, giây tiếp theo nàng ta liền quay đầu đi tránh ánh mắt của hắn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Tình Đầu Ngọt Ngào
2.
Mưu Đồ Dụ Dỗ (Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em)
3.
Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma
4.
Trùng Sinh Để Gặp Người
=====================================
"Nàng làm bạn với trẫm nhiều năm như vậy, trẫm cho rằng mình hiểu rất rõ về nàng, trẫm vẫn cho rằng, hoàng hậu thân là trung cung, tuyệt sẽ không dùng thủ đoạn như vậy." Hắn vừa nói xong, giây tiếp theo bàn tay to lớnhắn bóp cổ nàng ta, làm cho nàng ta gần như hít thở không thông: "Tiện phụ!"
Mặc dù Lang Hoa rất sợ hãi, mặc dù mấy giây trước đã chuẩn bị tâm lý hắn sẽ làm gì nàng ta, nàng dùng sức đẩy tay hắn ra nhưng sức lực chênh lệch quá lớn, nàng ta khó khăn ho khan một tiếng: "Hoàng thượng, thần thiếp thật sự không có...."
"Nàng nghe kỹ cho trẫm, về sau trẫm sẽ không đặt chân đến Trường Xuân cung nửa bước, càng không muốn nhìn nàng nhiều hơn một chút! Nàng vẫn sẽ là hoàng hậu, là hoàng hậu được Đại Thanh công nhận, là hoàng hậu của Tử Cấm thành, nhưng không còn là hoàng hậu của trẫm nữa!"
Nàng ta dần dần ngừng giãy dụa, nước mắt giống như hạt châu đứt dây, chảy xuống theo gò má, rơi xuống cổ, rơi xuống bàn tay của hoàng thượng, lúc này hắn mới chậm rãi buông tay ra, gọi Lý Ngọc đi theo vào trắc điện thay quần áo.
Mãi cho đến khi hoàng thượng rời đi, Tố Luyện đi vào, thấy Lang Hoa ngẩn người ngồi trên giường, hai mắt trống rỗng vô thần.
Ả ta có chút không đành lòng, bưng nước lên, muốn khuyên nàng ta uống một ít nước, Lang Hoa cầm lấy cốc nước, tức giận ném xuống đất: "Là ai! Là ai muốn hại bổn cung!"
Nói xong Lang Hoa ho khan sắp không thở nổi, Tố Luyện tiến lên vỗ ngực nàng ta: "Nương nương, đừng tức giận."
"Là Ô Lạp Na Lạp thị......!Nhất định là Ô Lạp Na Lạp thị.
Nhất định là cô ta!" Lang Hoa mím môi, Tố Luyện nghe nàng ta nói, vội vàng nói: "Nương nương, không thể! Bây giờ hoàng thượng đang tức giận, nếu là lúc này tùy tiện động thủ, sẽ bất lợi với người!"
Sau ngày đó gần một tháng hoàng thượng cũng không đến hậu cung, cũng không lật thẻ bài triệu phi tần thị tẩm.
Chỉ ở Dưỡng Tâm điện, ngoại trừ thượng triều cũng chỉ phê duyệt tấu chương, cố gắng hết sức để làm dịu tâm trí của mình.
Hắn hận hoàng hậu mất đi phong thái của trung cung, không thể làm gương cho phi tần lục cung và nữ tử trong thiên hạ.
Hắn lo lắng nếu việc này truyền tới lỗ tai người khác, sẽ gây ra rất nhiều lời đồn phiền toái, cũng sợ chuyện này kinh động đến Phú Sát thị, khiến cho tiền triều hậu cung nghị luận sôi nổi.
Cuối cùng chính là từ một người, trong lòng hắn rất rối bời, hắn không dám đối mặt với Như Ý, cũng không dám nghĩ đến nghe hắn thị tẩm hoàng hậu sẽ có phản ứng gì, không biết khi hắn đối mặt với nàng sẽ có tâm trạng gì.
Cho nên hắn chỉ có thể tận lực trốn tránh những chuyện hỗn loạn cùng phiền lòng này.
Hắn nhốt chính mình trong Dưỡng Tâm điện, tìm kiếm một khoảng thời gian thanh tĩnh tâm hồn, cho dù là một thời gian ngắn ngủi cũng tốt.
Nhưng hắn cũng không biết, Như Ý không chỉ biết việc này, còn biết rất rõ ràng, chỉ có điều không giống như trong suy đoán của hắn.
Ngược lại nàng không quan tâm đến, tranh thủ khoảng thời gian "gió êm sóng lặng" này, tranh thủ thời gian làm việc quan trọng.
Cuối cùng vào một buổi chiều bầu trời mây đen dày đặc, người của Dực Khôn cung tự mình tới gặp hoàng thượng, lúc đó hắn đang gấp lại quyển tấu chương cuối cùng, đặt bút trên nghiên mực, ôm đầu có chút rối loạn, nghe được thanh âm bên ngoài, trong nháy mắt có chút kích động.
Nhị Tâm cũng không nói rõ ràng, hoàng thượng liền đi đến Dực Khôn cung.
Tính ra đã 40, 50 ngày hắn không đến hậu cung.
Lúc đi vào sân Dực Khôn cung, trên trời còn vang lên vài tiếng sấm, bên cạnh trắc điện bày mấy chậu hoa đang lay động dưới gió lớn thổi qua, hắn không nhìn nhiều, cửa thấy Như Ý đang cúi người hành lễ, bên cạnh còn có một cung nữ đang quỳ, chỉ cúi đầu im lặng không nói gì.
Hắn bảo Như Ý đứng dậy, vừa định giơ tay kéo nàng dậy, nàng đã lùi về phía sau vài bước, chỉ vào chiếc ghế có đệm màu xanh bên cạnh nói: "Hoàng thượng ngồi đi."
Trong lòng hắn có chút mất mát, nhưng lập tức coi như không có chuyện gì xảy ra, ngồi xuống ghế nói: "Gần đây thân thể trẫm không tốt, tấu chương lại rất nhiều, không thường xuyên đến thăm nàng."
Như Ý cười nhạt: "Không sao." Nàng chỉnh lại vạt áo, nói chuyện quan trọng: "Hoàng thượng còn nhớ rõ lúc đông tuần, Vĩnh Giác bị bệnh không?"
"Đương nhiên trẫm nhớ rõ." Hắn liếc nhìn cung nữ quỳ trên mặt đất, cho ràng cô ta có liên quan đến chuyện này, hỏi một câu: "Đây là ai?"
Như Ý bảo cung nữ kia ngẩng đầu lên, chỉ vào cô ta: "Cô ta tên là Dao Linh, là cung nữ hầu hạ trong Dực Khôn cung.
Thần thiếp đã điều tra rõ, ngày đó Vĩnh Giác bệnh nặng, không phải ý trời, mà là do có người hại."
"Đây là cung nữ của Dực Khôn cung?" Như Ý ngje vậy nhìn hoàng thượng, không rõ hắn muốn nói gì.
Nhân cơ hội này hắn lải nhải nói nhảm rất nhiều: "Người trước đó đưa đến Dực Khôn cung đều là trẫm đích thân phân phó người đến trước mặt để nàng xem, hơn nữa cũng điều tra lai lịch của bọn họ.
Cung nữ này nhìn rất lạ."
Như Ý có chút không thoải mái, nàng cũng biết hắn muốn mượn cơ hội này lấy lòng nàng, nhưng bây giờ nàng không còn tâm trạng quan tâm những chuyện này, gật đầu: "Đây là người Nội Vụ Phủ đưa đến."
Hoàng thượng quay đầu nhìn Dao Linh quỳ trên mặt đất: "Mau nói ra, nói rõ ràng cho trẫm!"
"Nô tỳ bị oan, chuyện này không phải nô tỳ làm, nô tỳ chỉ là một nô tỳ thấp kém, sao có thể nghĩ đến chuyện hãm hại hoàng tử?"
"Ngươi không cần phải ngụy biện nữa!" Ngoài cửa truyền đến âm thanh, gió lớn thổi vào trong tẩm điện, Hải Lan dẫn theo một cung nữ, tức giận bất bình đi vào trong tẩm điện, hành lễ nói: "Hoàng thượng, thần thiếp cũng có một chuyện quan trọng muốn nói."
Hải Lan chỉ vào cung nữ trước mặt: "Đây là cung nữ trong cung của thần thiếp, tên là Bích Vân.
Hoàng thượng nhìn xem, có vào phần giống với Dao Linh của Dực Khôn cung."
Hoàng thượng liếc nhìn vài cái, lạnh lùng gật đầu ra hiệu cho Hải Lan tiếp tục nói.
"Từ khi tỷ tỷ hồi cung, thần thiếp vẫn nghi ngờ chuyện ngày đó là có người cố ý làm, sau đó kêu tỷ tỷ điều tra.
Sau đó người trong cung của thần thiếp cũng điều tra rất lâu mới phát hiện một ít dấy vết sót lại.
Ở trong góc thiên điện Diên Hi cung phát hiện một cái cúc áo, mà cúc áo này chính là cúc áo bị mất trên tay áo của Dao Linh." Nói xong, Hải Lan giơ cánh tay Dao Linh lên, cô ta giãy giụa, nhưng bị Hải Lan đè xuống không thể nhúc nhích, ánh mắt có chút bất thường, trong miệng không ngừng nói chỉ là trùng hợp.
Hải Lan tức giận tát vào mặt Dao Linh, trên mặt cô ta in năm vết ngón tay rõ ràng: "Chuyện đã tới mức này ngươi còn dám ngụy biện! Bổn cung cho ngươi một cơ hội, chính bản thân ngươi đã làm cái gì, chính miệng nói ra, nếu không, đừng trách bổn cung không khách khí!"
"Nói!" Dao Linh bị tiếng hét của hoàng thượng dọa cho cả người run lên, tiến lên mấy bước dập đầu nói: "Xin Hoàng thượng cùng Nhàn quý phi nương nương thứ tội, những việc này đều là do nô tỳ làm ra, nhưng nô tỳ cũng chỉ là bất đắc dĩ mới phải làm như vậy."
"Nực cười!" Như Ý đứng lên, đến gần vài bước: "Bổn cung và ngươi vốn không quen biết, không oán không thù, vì sao ngươi muốn hại hài tử của bổn cung?"
"Nô tỳ, nô tỳ....!Là hoàng hậu nương nương ra lệnh cho nô tỳ làm như vậy.
Nô tỳ vốn chỉ là một tiểu cung nữ làm việc trong Hoán Y Cục, sức khỏe mẫu thân không tốt, mỗi lần khám bệnh đều tốn rất nhiều bạc, nhưng nô tỳ làm việc cũng không nhận được nhiều bạc như vậy.
Có một ngày Tố Luyện bên cạnh hoàng hậu tìm nô tỳ, bởi vì hoàng hậu mất đi đích tử không có chỗ dựa, Nhàn quý phi lại sinh được hoàng tử đầu tiên sau khi hoàng thượng đăng cơ, rất được hoàng thượng sủng ái.
Tố Luyện nói, trong khoảng thời gian hoàng thượng rời cung đông tuần này, trong cung ít người, Du tần một mình chăm sóc hai vị hoàng tử khó tránh khỏi phải phân tâm, liền có cơ hội ra tay.
Vì vậy nô tỳ âm thầm quan sát Diên Hi cung vài ngày, cũng mượn chuyện giống với Bích Vân thừa dịp đêm tối lẻn vào Diên Hi cung.
Tứ a ca ngủ ở thiên điện, vị trí lại gần cửa sổ, nô tỳ liền mở cửa sổ ra để gió lạnh vào phòng, àm như vậy vài ngày, tứ a ca liền bị phong hàn, sốt cao không giảm."
Nghe vậy hoàng thượng vô cùng tức giận, đè nén lửa giận trong lòng, có thể bộc phát bất kỳ lúc nào.
Hải Lan quỳ thẳng trên mặt đất: "Là thần thiếp sơ suất, không chăm sóc tốt Vĩnh Giác, khiến cho người có ý đồ xấu xa có cơ hội ra tay, xin hoàng thượng và tỷ tỷ trách tội."
"Hải Lan, chuyện này không liên quan đến muội, mau đứng lên." Như Ý đi tới đỡ Hải Lan ngồi xuống ghế bên cạnh, đã thấy Nhị Tâm dẫn Giang Dữ Bân đứng ở ngoài tẩm điện.
Giang Dữ Bân tiến vào quỳ trên mặt đất, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nói tiếp: "Hoàng thượng, vi thần có chuyện câbf phải bẩm báo."
Hoàng thượng ngẩng đầu liếc nhìn Giang Dữ Bân bảo hắn tiếp tục nói.
"Vi thần lén kiểm tra bột sắn công chúa dùng gần đây, bên trong bị người ta bỏ thuốc, mà việc này chính là do Dao Linh làm.
Nhưng may mắn Nhàn quý phi đã sớm cảnh giác, gọi Nhị Tâm và Lăng Chi đến nhìn chằm chằm công chúa, lúc này công chúa xuất hiện ảo giác.
Mỗi lần Dao Linh bưng bột sắn cho công chúa đều bỏ thuốc, mỗi lần đem tới Nhị Tâm đã kịp thời đổ bột sắn bị bỏ thuốc đi.
Bột sắn cho công chúa ăn không có độc, nếu không sẽ xảy ra bi kịch."
Ngữ khí của hoàng thượng rất lạnh lùng: "Thuốc gì vậy?"
"Loại thuốc này đặc biệt hữu dụng đối với trẻ sơ sinh, nếu uống lâu dần sẽ dẫn đến suy tim, không cẩn thận một nhát sẽ gây tử vong." Giang Dữ Bân run rẩy nói, thăm dò sắc mặt hoàng thượng.
Hoàng thượng cầm lấy chén trà nguội lạnh trên bàn ném thẳng về phía Dao Linh, mảnh sứ văng khắp nơi, trên mặt đất là một mảnh hỗn độn.
Như Ý có chút không thở nổi, gần như sắp đứng không vững, sắp ngất đi.
Hoàng thượng nhìn thấy sự khác thường của nàng vàng đứng dậy đỡ lấy nàng ngồi xuống, vỗ ngực cho nàng.
Hoàng thượng biết, hoàng hậu đang dùng thủ đoạn khiến Cảnh Ngọc bị bệnh suy tim, điều này giống như một đả kích lớn khiến Như Ý khó có thể chịu được.
Không cần hỏi trong lòng hắn cũng đã hiểu rõ, mưu kế ngày đó của hoàng hậu vẫn chưa thực hiện được, hiện giờ chẳng qua là bí quá hoá liều lần nữa.
Cô ta chính là không chịu buông tha cho Như Ý, không chịu buông tha cho hài tử của bọn họ!
Nước mắt của Như Ý rơi xuống như mưa, thấm ướt ngực hoàng thượng: "Hoàng thượng, thần thiếp không biết mình đã đắc tội với hoàng hậu nương nương như thế nào, khiến hoàng hậu nương nương muốn đẩy thần thiếp và hài tử vào chỗ chết như vậy."
Hoàng thượng vuốt lưng của Như Ý an ủi: "Có trẫm ở đây, không ai có thể làm hại nàng và hài tử."
"Lý Ngọc!" Nghe thấy hoàng thượng gọi, Lý Ngọc đang canh cửa vội vàng đi vào trong điện: "Đi lấy một ít bạc đưa đến nhà của Dao Linh, đuổi cô ta ra khỏi cung!"
Lý Ngọc sững sờ hai giây, cuối cùng hiểu ý của hắn, mang theo Dao Linh đi xuống.
"Nàng tin tưởng trẫm, trẫm tự có kế hoạch." Hắn thay đổi ngữ khí nhu hòa, vuốt ve sợi tóc mềm mại của nàng, trong ánh mắt tràn đầy thâm thúy.
Lúc này gió thổi càng mãnh liệt, thổi bay lá ngoài sân Dực Khôn cung, quả nhiên chỉ vài giây sau mưa lớn rơi xuống, như những mũi kim thêu tinh xảo đâm thẳng vào lòng người, đâm đến đau đớn.
Như Ý lẳng lặng không nói gì nữa, phần lớn đối với ánh mắt và lời nói của hắn đều là lạnh lùng.
Hắn biết, vừa mới trải qua một chuyện lớn như vậy, trong lòng nàng không mệt mỏi là nói dối, nếu nàng muốn yên tĩnh, hắn cũng không quấy rầy nàng nhiều nữa.
Đợi đến khi tạnh mưa, hắn gọi Lý Ngọc trở về Dưỡng Tâm điện.
Trong lòng hắn hiểu được tâm tình Như Ý cần một ít thời gian để khôi phục và bù đắp, chỉ có thể dùng cách không nói gì để an ủi nàng.
Mỗi đêm, trời đã tối đen như mực hắn đều lén lút đi đến Dực Khôn cung, bảo mọi người không lên tiếng sợ quấy rầy giấc ngủ của nàng, vừa vào cửa đã thấy Như Ý cuộn mình trong chăn.
Nàng đưa lưng về phía hắn vặn vẹo, rúc mình ở trong một góc nhỏ.
Hắn nhẹ nhàng lên giường, muốn nhìn nàng một cái nhưng lại không có dũng khí.
Sợ quấy nhiễu đến nàng, cũng sợ chạm đến tổn thương trong lòng nàng, liền chỉ có thể lặng lẽ không nói lời nào, cứ như vậy lẳng lặng một đêm.
Sáng ngày hôm sau khi Như Ý thức dậy, sớm đã không thấy bóng dáng của hắn bên cạnh.
Nàng vốn là ngủ say, mỗi đêm khi hắn tới, trong lòng nàng biết rõ chỉ là nàng không quay đầu lại.
Nàng không nói, hắn cũng không hỏi, cứ lẳng lặng đợi như vậy.
Đợi mặt trăng lặn xuống, mặt trời mọc lên, lại trôi qua một đêm.
Thời gian dài như vậy, nàng cũng cố ý giả vờ cho hắn xem, cố ý biểu hiện tiếng hít thở đều đặn, làm cho hắn nghĩ rằng nàng đã ngủ say, chỉ có như vậy hắn mới có thể an tâm ngủ, nàng cũng không cần phải quá kiềm chế.
Hoàng thượng nghe thấy tiếng tiếng hít thở đều đặn của nàng, nhẹ nhàng quay người nàng lại, kéo nàng vào trong ngực ôm eo nàng.
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt khi ngủ của nàng, rõ ràng không được tự nhiên, có chút cố ý giả vờ đau khổ, thỉnh thoảng lông mày của nàng sẽ nhíu lại vài cái.
Hoàng thượng liền học theo nàng, cũng hít thở đều đặn, làm cho nàng nghĩ rằng hắn đã ngủ say.
Như Ý lắng nghe hơi thở của hắn, đợi một lát mới chậm rãi lấy cánh tay của hắn ra, co người lại dịch sang bên kia giường, vùi vào trong chăn, co người ở một góc nhỏ.
Hoàng thượng mở mắt ra nhìn nàng trốn ở một góc nhỏ, cố gắng bảo vệ áo giáp của mình một cách đầy phòng bị, trong mắt không khỏi chua xót, nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra, một đêm không ngủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...