Ngày 15 tháng 8, là ngày gia đình đoàn tụ. Hoằng Lịch ngồi trên gác xép mai ổ đọc sách, hai mẫu tử tưới nước cho hoa mai: "An Ý, nhớ đừng tưới nhiều nước quá." Tiểu nha đầu nghiêm túc nhìn hoa xinh đẹp kia, liền nói: "Con đã biết, con sẽ không tưới chết hoa mai giống như lần trước." Tiểu nha đầu nghĩ, vì sao a mã ngạch nương yêu thích lục mai này như vậy, nàng mơ hồ nhớ tới a mã từng nói, đây là thứ thể hiện tâm ý tương thông giữa hắn và ngạch nương.
Nàng lắc đầu, tâm ý? Giống như nàng thích a mã, thích ngạch nương, thích Lý Ngọc thúc thúc, thích Dung cô cô, thích ca ca tẩu tẩu như vậy sao? Đúng rồi, trong lòng tiểu nha đầu khẳng định. So với nàng a mã với nàng còn thích ngạch nương hơn, a mã luôn dính lấy ngạch nương giống nàng.
Lúc tưới hoa, tiểu nha đầu nhìn thấy một chậu lục mai đang phát triển khá tốt mọc ra mấy cành khô, nàng di chuyển dựa vào trên người Hoằng Lịch, bộ dạng mềm mại: "A mã, trong chậu mai con tưới kia mọc ra mấy cành màu nâu rất xấu xí." Hoằng Lịch trìu mến nhìn nữ nhi, vẻ mặt sủng nịnh nói: "Không sao, bây giờ a mã lấy kéo cắt nó đi." Khi Hoằng Lịch cắt tỉa cành cây, An Ý nắm chặt tay của Như Ý, giật giật tay kéo hai cái, Như Ý cúi đầu nhìn thấy nữ nhi, ai ngờ nàng lại bĩu môi: "Ngạch nương, hoa mai bị như vậy không phải do con làm." Như Ý nhất thời dở khóc dở cười.
Tiểu nha đầu ngủ gật, nàng tựa vào người Như Ý, mềm nhũn: "Ngạch nương, con mệt rồi." Như Ý sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thản nhiên cười: "Nha đầu này, nếu không phải hôm qua con cùng Lý Ngọc thúc thúc đi chơi đến tối mới về, bây giờ con còn có thể mệt mỏi sao?" Ngạch nương tựa như đang trách cứ, tiểu nha đầu nằm thẳng tắp trên đùi Như Ý, ánh mắt chớp chớp: "Ngạch nương, nhưng con cũng mang theo rất nhiều bánh trung thu trở về." Như Ý vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng: "Còn không phải do Lý Ngọc thúc thúc bỏ tiền ra."
Mặt trời đã lên cao, tiểu nha đầu ngủ cũng đủ rồi, nàng đi đến đại viện, nhìn thấy Dung cô cô, Nhị Tâm cô cô ngồi một chỗ cùng với ngạch nương, nàng dụi dụi hai mắt, trên bàn kia hình như là đồ ăn ngon. Nàng vui vẻ, thản nhiên chạy đến đó, tùy ý gọi người, sau đó vội vàng cầm bánh ngọt ăn như hổ con đói bụng, khiến mọi người cười ha ha.
Mới vừa rồi, Như Ý còn nghĩ về Hải Lan cùng Vĩnh Kỳ và mọi người ở trong cung, Hải Lan sai người gửi thư tới, Như Ý cảm thấy tất cả mọi người có thể sống cuộc sống bình an thuận lợi, thuận buồm xuôi gió.
Tiếng xe ngựa vang lên trước cửa lớn, một giọng nói vừa quen thuộc vừa vui vẻ vang lên: "A mã, ngạch nương!" Như Ý nhìn lại, là Vĩnh Cơ.
Mọi người vội vàng đi ra cửa nghênh đón Vĩnh Cơ, An Ý chạy rất nhanh, trực tiếp chạy về phía Vĩnh Cơ liền nói: "Ca ca!" Vĩnh Cơ ngồi xổm xuống ôm lấy tiểu cô nương, Đợi Huệ Chương chào hỏi mọi người, An Ý lại chạy đến bên cạnh Huệ Tiêu: "Tẩu tẩu!" Huệ Tiêu vốn định ôm lấy tiểu nhân đáng yêu kia, lại bị Vĩnh Cơ ngăn cản. Hai mắt tiểu cô nương trừng to như cái chuông đồng, Vĩnh Cơ lại ôm muội muội lên: "An Ý, hiện tại tẩu tẩu không tiện ôm muội, để ca ca ôm muội."
Như Ý nghe vậy lo lắng sức khỏe Huệ Tiêu không tốt, Vĩnh Cơ quay người ôm An Ý, tay dắt Huệ Tiêu, trên mặt mang theo nụ cười: "Ngạch nương yên tâm, Huệ Tiêu chỉ là...."
"Có hỉ rồi."
Chưa đợi mọi người vui vẻ: "Tốt, tốt, tốt, ta sẽ là tổ phụ!" Thì ra là Hoằng Lịch, Hoằng Lịch một tay cầm một vò rượu, một tay vỗ vai nhi tử: "Bảo vệ tốt cho mẫu tử họ." Vĩnh Cơ gật đầu, Hoằng Lịch xoay người nắm lấy tay Như Ý: "Nàng sẽ được làm tổ phụ."
Tiểu nha đầu nằm trong lòng ca ca, đại khái là trong bụng tẩu tẩu có một đứa bé, sau này có thể chơi đùa cùng nàng: "Tẩu tẩu cố lên!" Làm cho mọi người lại bật cười lần nữa.
Lý Ngọc thấy vậy cũng thập phần vui sướng: "Mọi người mau đi vào đi." Giang Dữ Bân nắm tay Nhị Tâm đi vào.
Đêm tối, ánh trăng sáng, mọi người cùng nhau ăn cơm, đoán câu đố đèn, uống rượu ngon, ăn bánh trung thu, ngắm trăng cuộc sống tuy bình thường nhưng lại hạnh phúc.
Hai phụ tử uống rất nhiều, nhưng cũng vui vẻ, mọi người cũng rất vui vẻ. Hoằng Lịch nâng chén rượu lên: "Chúc chúng ta bình an thuận lợi, nhân nguyệt hai đoàn viên!"
Thời gian gần đến, mọi người liền đi đến hồ nước ở hậu viện thả đèn Khổng Minh, hồng quang sáng chói, chiếu sáng trái tim mọi người, chùm hồng quang kia, hơn nữa vầng trăng tròn mờ ảo trên bầu trời, Hoằng Lịch đang suy nghĩ, đây là thời điểm trăng tròn.
Như Ý nhìn một chút, Vĩnh Cơ dắt Huệ Tiêu, Giang Dữ Bân nădm tay Nhị Tâm, mà Hoằng Lịch nắm lấy tay nàng, nhìn nụ cười trên mặt Hoằng Lịch, trong lòng nàng tràn đầy hạnh phúc, mấy năm nay, đại gia cũng đều rất hạnh phúc. Kỳ thật thật sự không nghĩ tới, Hoằng Lịch sẽ cùng nàng sống cuộc sống bình thường này. Thấy đôi mắt nàng có lệ quang, Hoằng Lịch một tay ôm nữ nhi ngoan ngoãn, tay kia lại siết chặt tay nàng.
Như Ý quay đầu nhìn hắn, trong mắt hắn mơ hồ cũng có nước mắt.
Ban đêm, hai người nằm cùng một chỗ, Hoằng Lịch ôm lấy nàng không muốn buông tay, cả người Như Ý mềm nhũn trong ngực hắn. Có lẽ hai người đều uống chút rượu, đang suy nghĩ gì đó, không có tâm trạng đi ngủ.
Một lúc lâu sau, liền nghe hắn nói: "Như Ý, chúng ta sẽ tiếp tục hạnh phúc cho đến khi chúng ta bạc đầu răng long."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...