Như Xa Mà Lại Như Gần (Như Xa, Như Gần)

Cả ngày Vị Như ngồi trong phòng làm việc đợi thời cơ thích hợp cầm CD của Lý Tuấn đưa cho cô cho Lâm Tễ Viễn,
xin chữ ký của anh trai anh ta, chỉ là nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết
nên làm thế nào. Anh sẽ nói gì? “Được, không vấn đề” hay là “Cho ai? Anh ta là gì của cô?”

Cô có cảm giác, có chuyện gì đó không
thích hợp, nhưng lại cũng không biết nó kỳ lạ ở chỗ nào. Giống như cô
đang ngồi ở đây, cảm thấy cảm giác này rất quen thuộc nhưng vẫn có gì đó xa cách.

Cũng may cả ngày Lâm Tễ Viễn bận họp,
đến tối đêm vẫn chỉ có mình cô ngồi trong phòng làm việc, suy nghĩ rằng
trước khi tan làm nhất định phải nói ra.

Đang lúc do dự đột nhiên có bóng đen
chặn ánh sáng phía trước mặt cô, Vị Như ngẩng đầu nhìn lên, là khuôn mặt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Cô đứng lên, cứng người.

“Sao, tôi so với Lâm tổng của các cô ai đẹp trai hơn?” Người tới vừa cười vừa chằm chằm nhìn cô.

Vị Như phản ứng rất nhanh, cười chào hỏi “Lâm tiên sinh, xin chào.”

Lâm Tễ Thích nhíu mày “A? Tôi hỏi cô tôi và sếp của các cô ai đẹp trai hơn mà, cô còn chưa trả lời tôi.”

Vi Như sững người, hai người, sao có thể khác biệt như trời và đất vậy chứ? Nhìn khuôn mặt có bảy phần giống với Lâm Tễ Viễn, nở nụ cười tươi sáng cô đột nhiên cảm thấy cảm giác thú vị chưa từng có.

“Có vẻ là anh.” Cô đành phối hợp với anh ta.

“Ờ…” Lâm Tễ Thích khen ngợi gật đầu “Cô thật tinh mắt, cô tên gì?”

“Kiều Vị Như.”

“Lâm Tễ Thích.”

Bị cuốn theo chủ đề ai đẹp trai hơn ai, phải một lúc Vị Như mới đưa tay nắm tay anh ta.

“Lâm tổng đang họp, Lâm tiên sinh ngồi đợi một lát.” Vị Như đưa anh ta vào văn phòng Lâm Tễ Viễn “Anh dùng trà hay cà phê?”

“Không cần phiền phức.” Anh ta khoát
tay, ngồi xuống salon, vòng tay ôm chân, bộ dạng vô cùng thích thú nói
“Cô ngồi đây tâm sự với tôi là được.”

Rõ ràng là lời nói có phần lỗ mãng nhưng có lẽ vì vẻ mặt thành khẩn nên Vị Như đành phải ngồi xuống.

“Cô là người ở đâu?”

“Thành phố B, đại học mới đến đây.” Một câu mở đầu bình thường, một câu trả lời bình thường.

“Cô còn trẻ như thế chắc là mới tốt nghiệp à, cô học trường gì?” Lâm Tễ Thích hứng thú nghe.

“Đại học A, khoa tiếng Đức, đã tốt
nghiệp hai năm.” Vị Như cúi đầu, thật sự không dám nhìn anh ta, anh ta
và Lâm Tễ Viễn lớn lên giống nhau như thế, vì thế nhìn anh ta cũng vẫn
có phần sợ hãi.

“Tiếng Đức…” Lâm Tễ Thích tựa trên ghế salon, giống như đang nghiền ngẫm hai từ này, đột nhiên buông xuống một câu “

Verweile doch! du bist so schön!” {Hana: Em thật đẹp, xin hãy dừng lại một chút….}

Vị Như càng hoảng sợ hơn.

Những lời này là di ngôn trước lúc chết của Faust, cũng là sự cá cược của ông ta và ma quỷ.

“Lâm tiên sinh biết tiếng Đức sao?”

Lâm Tễ Thích cười lắc đầu “Tôi chỉ biết
dùng những ngôn ngữ khác nhau để nói thay điều muốn nói mà thôi, kiểu
như một câu nói trong tiếng Trung…” Anh ta nghĩ gì đó, sau đó mở trừng
hai mắt nhìn Vị Như “Cô đoán xem.”

Vị Như bất đắc dĩ lắc đầu “Triếng Trung rộng lớn uyên thâm như thế làm sao tôi có thể đoán ra?”

“Đoán đại đi, dù sao cũng đang nhàn rỗi mà.”

Vị Như âm thầm thở dài, anh ta đương
nhiên là nhàn rỗi mới đến tìm ông chủ của cô nói chuyện phiếm, có điều
không biết có phải muốn báo cáo là cô đang bỏ bê công việc hay không
đây?

“Cho cô một gợi ý, là một câu thơ cổ.” Anh ta có vẻ không thể đợi hơn nữa bèn hỏi “Không đoán được à?”

“Thiên trườngđịa cửu hữu thì tẫn, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ?” Đành phải bắt đầu đoán mò.

“Không đúng.”

“Xuân tàm đáo tử ti phương tẫn, chá cự thành hôi lệ thủy kiền?”


“Cũng không đúng.”

Vị Như thầm nghĩ, cái này không đúng cái kia không đúng, thơ cổ nhiều như thế làm sao có thể đoán trúng.

“Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão?”

“Không đúng không đúng.”

Đầu Vị Như muốn nổ tung, thơ cổ phong
phú như thế cô biết đi nơi nào đoán đây? Đang lúc buồn rầu chợt nghe sau lưng có tiếng ho khan.

Cửa ban công không mở, cô đưa lưng về
phía cửa nên không biết Lâm Tễ Viễn đã về lúc nào. Anh đi tới, đem
laptop đặt lên bàn sau đó mới quay mặt về phía hai người nói “Sao anh
lại đến đây?”

“Tới tìm em đi ăn tối a.” Lâm Tễ Thích vẫn mỉm cười như cũ nói.

Vị Như phát hiện, Vị Như đối với anh trai của mình cũng không nhiệt tình cho lắm.

“Lâm tổng, tôi ra ngoài làm việc, hai
người trò chuyện.” Vị Như muốn mượn cơ hội chuồn khỏi phòng làm việc của anh, chạy trốn khỏi câu hỏi về thơ cổ.

Nhớ đến vụ CD của Lý Tuấn, Vị Như quyết
định vẫn là trực tiếp nhờ Lâm Tễ Thích ký tên, so với Lâm Tễ Viễn anh ta rõ ràng dễ nói chuyện hơn. Vì thế nhân lúc anh ta đi ra khỏi phòng Vị
Như lập tức đứng lên, mang theo nụ cười ngưỡng mộ “Lâm tiên sinh, tôi có người bạn rất hâm mộ anh, anh có thể ký giúp anh ta một chữ vào CD này
không?”

“Không vấn đề.” Lâm Tễ Thích bước tới,
nhận lấy CD và bút trên tay Vị Như, vừa định ký tên đột nhiên dừng lại,
quay đầu nhìn Lâm Tễ Viễn đang đi tới, nghiêm trang nói với Vị Như “Có
điều tôi có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

 

“Buổi tối đi ăn cơm cùng chúng tôi.” Nói xong đem CD đút vào túi áo khoác, bộ dạng không ăn cơm nhất quyết không trả lại cho cô.

Vị Như vô thức nhìn Lâm Tễ Viễn, anh
hiển nhiên cũng có chút bất ngờ, đôi đồng tử đen nhìn Vị Như, có phần
trầm xuống, rất nhanh nói “Đi thôi.” Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về phía thang máy.

Đối với việc hai người họ Lâm này đồng ý ngồi xe của cô khiến Vị Như cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, một người là
ông chủ của cô, nói một không thể là hai, một người đường đường là một
nghệ sĩ, không đồng ý anh ta chắc chắn có cách khiến đối phương rớt đài. Cho nên cô đành nhìn hai người kia ngồi trên cỗ xe tồi tàn của mình,
một người mặt lạnh như tiền, một người đang cố nén cười.

Xe của cô rất đặc biệt, khi lên xe xe tự động phát mấy bản nhạc cô thích, điều này thật sự khiến cô xấu hổ vô
cùng, càng xấu hổ hơn là khi ca sĩ vừa hát đến câu “Vì sao rõ ràng em đã động lòng rồi lại không tới gần” thì Lý Tuấn gọi điện tới hỏi cô chuyện ký tên. Cô liếc nhìn hai người đằng sau qua gương chiếu hậu, phát hiện
Lâm Tễ Viễn cũng đang nhìn cô, bốn mắt giao nhau, đành phải không mặn
không nhạt trả lời “Anh cứ yên tâm, chắc là không có vấn đề gì, biết
rồi…. được.”

Vừa để điện thoại xuống sau lưng có giọng nói vang lên “Sau này lúc lái xe đừng gọi điện thoại.”

Tuy giọng hai người có phần giống nhau
nhưng Vị Như lập tức có thể phân biệt được là ai đang nói, tay nắm vô
lăng hơi run run, gật đầu đồng ý “Vâng, từ nay về sau sẽ không thế nữa.”

Trên suốt đường đi Lâm Tễ Thích không
ngừng cảm thán, anh mới ra nước ngoài có vài năm, thế nhưng thành phố A
đã thay đổi quá nhiều, Lâm Tễ Viễn chỉ ậm ừ đáp ứng cho qua, so với lời
nói của anh ta đúng là đối lập hoàn toàn.

Xe đi đến một nhà hàng ở phía nam, Vị
Như cảm thấy vô cùng mệt mỏi đành phải vào toilet rửa mặt, đem toàn bộ
phấn trang điểm đơn giản trên mặt lau sạch. Cũng may cô cũng chỉ dùng
vài món đồ trang sức thanh nhã nên dù không trang điểm cũng không có vấn đề gì.

“Tễ Viễn, anh phát hiện tâm trí của em vẫn đang dừng ở tuổi mười tám.” Lâm Tễ Thích vừa xem menu vừa nói.

“Nói bậy gì đó.” Lâm Tễ Viễn vô thức lắc lắc ly nước trong tay.

“Như thế nào là nói bậy.” Lâm Tễ Thích
buông menu, nghiêm túc nói: “Trước mặt người mình yêu thích cũng không
biết phải nói như thế nào, mặt không biểu hiện chỉ biết làm bộ hung thần ăn hiếp người ta, quan tâm thì cứ quan tâm, sao lại nghiệp dư thế, đây
chính là thái độ điển hình của mấy anh chàng trong giai đoạn dậy thì
mà.”

Lâm Tễ Viễn cười nhạt một chút, thần sắc hoảng hốt, mười tám tuổi, nếu như anh mười tám tuổi chắc sẽ tốt hơn, sẽ không cần như lúc này, sợ đầu sợ đuôi.


Vị Như trở lại, phát hiện món đã được gọi xong. Cô ngồi đối diện với hai người đàn ông, thật là không quen cho lắm.

Lâm Tễ Thích đúng là người hướng ngoại
hay nói, Vị Như thật sự hoài nghi hai người liệu có phải thật sự là hai
anh em hay không, tại sao lại có thể khác nhau đến thế.

Cơn được nửa bữa, Vị Như kể ra sở thích
của mình, thích âm nhạc, thích xem phim, mua quần áo thường mua màu tím, cô cùng Lâm Tễ Thích nói chuyện với nhau thật vui, bất tri bất giác đã
gạt Lâm Tễ Viễn ra một bên.

“Vị Như.” Lâm Tễ Thích đã đem chữ “Kiều” trong tên cô bỏ đi “Có một bí mật, tôi nhớ cô nhất định không biết.”

“Bí mật gì?” Vị Như tò mò nhìn thần sắc nghiêm túc của anh ta.

Lâm Tễ Thích ho khan hai tiếng, thoáng
nhìn qua Lâm Tễ Viễn, nghiêm mặt nói “Thật ra hai chúng tôi khi còn bé
đã từng ở thành phố B.”

Một lời nói ra Vị Như giật nẩy người, sắc mặt Lâm Tễ Viễn hình như cũng thay đổi.

“Thật sao?” Vị Như bật thốt ra. Cô theo
Lâm Tễ Viễn lâu như vậy, đã nửa năm, cho đến giờ vẫn chưa từng nghe anh
nói tới. Cô không tự nhiên liếc nhìn Lâm Tễ Viễn, chuyện như thế, người
bình thường lần đầu gặp mặt chắc thường hay nói ra.

“Ừ, ông bà nội tôi ở đó, khi còn bé
chúng tôi sống cùng họ. Có điều lúc nhỏ tôi hay cùng ba mẹ đến thành phố A nên cũng không có nhiều ấn tượng lắm.” Có vẻ muốn giải thích, ngược
lại Lâm Tễ Viễn lại nói một chuỗi. Anh tựa lưng vào ghế, một tay khuấy
chiếc đũa, có vẻ như nói hay không cũng chẳng liên quan đến mình.

“A.” Vị Như đành phải gật đầu.

“Thế nhưng tôi có thể nhớ rõ, lúc trước chúng tôi ở phía tây Mai Viện, chỗ đó cô biết không?” Lâm Tễ Thích lập tức tiếp lời.

“Biết rõ, bốn cư xá Mai Lan Trúc Cúc rất nổi tiếng, dì tôi cũng sống ở đó, khi còn bé mỗi lần đến đều không biết nơi nào với nơi nào.” Vị Như cười rộ lên.

“Ai da, đừng nói nữa, mỗi tòa nhà đều
dài kinh khủng, khi còn bé tôi sợ nhất là vào nhầm cửa.” Lâm Tễ Thích
cười ha ha”Tôi đến giờ còn nhớ rõ lúc đi học tiểu học, tìm được một hàng bán bánh bông lan ở cửa bách hóa, nhớ đến là chảy nước miếng a… Đáng
tiếc về sau chưa từng tìm lại được chỗ ấy.”

“Ông chuủ này về sau làm ăn lớn, mở cửa
hàng lớn ở gần nhà tôi ở phía Đông.” Vị Như đột nhiên có cảm giác nhớ
quê, kích động vỗ nhẹ lên bàn.”

“Ái chà, vậy năm mới về rồi mang lên cho tôi một ít nhé.” Lâm Tễ Thích còn kích động hơn cô.

“Được, không vấn đề.”

“Đúng rồi, tôi còn nhớ rõ, bờ sông Điều Hoàn có bốn vườn hoa, tên gì ấy nhỉ?”

“Là Xuân Hiểu, Hạ Nhật, Thu Mộ và Đông Dạ.” Vị Nhược cười tủm tỉm nói.

“Đúng đúng, tên thật đẹp. Cô thích người nào nhất?” Lâm Tễ Thích dò xét hỏi, lại bổ xung “Chúng ta cùng nói, xem có đồng ý tưởng không nhé.”

“Được.”

Lâm Tễ Thích trẻ con đếm một hai ba, hai người quả nhiên trăm miệng một lời nói “Thu Mộ.”

Chỉ là hai từ này đồng thời phát ra còn
kèm theo một tiếng va đập, Lâm Tễ Viễn bỗng nhiên đứng lên, quay đầu đi
ra lô ghế nhỏ, để lại Vị Như và Lâm Tễ Thích nhìn nhau khó hiểu.

Không khí vốn đang vui vẻ bỗng chốc trở
nên xấu hổ. Trong quán vốn có nhạc, là những bài ca nhẹ nhàng, tiếng nho nhỏ, vì hai người nói chuyện vui vẻ qua nên nghe không rõ, giờ không
gian đã yên tĩnh, giọng hợp xướng của trẻ em vui vẻ vang lên lại cảm
thấy không hề thích hợp.

Lâm Tễ Thích phản ứng kịp, đuổi theo.
Qua một lúc lâu cũng không thấy quay lại, Vị Như bất an đứng lên đi ra
phía bên ngoài tìm kiếm, phát hiện hai người đang đứng ở cuối hàng lang, mặt đối mặt, tuy nhiên không thấy rõ biểu lộ nhưng cô có thể cảm nhận
được, Lâm Tễ viễn đang khó chịu.

Chuyện là người thành phố B Lâm Tễ Viễn
đã sớm biết, nhưng anh vẫn im lặng, hôm nay nếu không phải anh trai anh
nói ra chỉ sợ Vị Như sẽ không bao giờ biết, anh đã từng có cuộc sống ở
đó, vượt qua quãng thời gian lúc nhỏ. Anh giữ kín như thế nhất định có
gì đó ẩn ý khó nói, không muốn người ta biết. Hai người bọn họ lại đần
độn u mê, cứ mãi nói chủ đề ấy.


Cô không biết mình đã tổn thương anh đến mức nào, chỉ có thể đứng từ xa nhìn bóng hai người, Lâm Tễ Thích nói
liên tục, anh lại chỉ im lặng lắng nghe, cũng không có vẻ sẽ nói gì đó.

Một lúc sau, Lâm Tễ Thích sải bước trở
về, nhìn thấy Vị Như đứng ở cửa ra vào, vỗ vỗ vai cô nói “Không sao, vào ăn gì đó thôi.” Nói xong đi vào ngồi xuống.

Vị Như làm gì còn tâm trí ăn gì nữa, cứ
đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng dáng ai đó vẫn không nhúc nhích. Qua thật
lâu anh mới chậm rãi xoay người, hai tay chống tại lan can hành lang,
cúi đầu nhìn xuống đại sảnh. Đại sảnh trống không, có một chiếc đèn thủy tinh rủ xuống, từ tầng ba nhìn ra đúng ngay tầm mắt, ánh sáng tràn ngập các màu sắc, chiếu lên người anh, thế nhưng đằng sau vẫn chỉ có bóng
dáng cô đơn và ảm đạm của anh.

Tuy bình thường anh hay vui buồn thất
thường, nhưng chuyện nổi giận đùng đúng là chuyện Lâm Tễ Viễn rất ít khi làm, lần này thậm chí là với anh trai của mình. Vị Như cảm thấy thật
khó để có thể đoán biết tâm tư của anh, lần này đúng là kiếm củi ba năm
thiêu một giờ rồi, nhất thời cảm thấy vô cùng uể oải.

Lại nhìn sang, trên hành lang thỉnh
thoảng có người đi đến, thỉnh thoảng có người đi qua người anh, bóng
dáng anh như muốn hòa tan dưới ánh sáng của đèn chùm.

Lâm Tễ Viễn đứng một lúc, xoay người đi về phía này.

Anh cúi đầu, vẫn không thể nhìn thấy
biểu hiện, chỉ chăm chú nhìn đường. Liên tiếp có hai nhân viên phục vụ
bưng chén đĩa vượt qua từ phía sau anh.

Vị Như nhìn bóng dáng anh chậm rãi đi
đến, dáng đi quen thuộc, cô đã sớm quen, nhưng giờ đột nhiên không thể
nào rời mắt, nhất thời lại ngẩn người.

Đi được một nửa anh chợt dừng bước, ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Vị Như.

Trong nháy mắt cô chợt tỉnh táo, đi
nhanh trở lại trong phòng ngồi xuống. Cô đang làm gì đây? Chăm chú theo
dõi anh như thế, đang làm gì không biết?

Thời gian tiếp đó đã không còn ai có tâm tư nói chuyện, ngồi thêm mười phút liền tính tiền rời đi.

Lâm Tễ Thích nói mình có hẹn với bạn,
rất nhanh biến mất không thấy đâu, còn lại Vị Như và Lâm Tễ Viễn, đứng ở cửa lớn khách sạn, đón gió lạnh thấu xương.

“Lâm tổng, trước đưa anh về đi.”

“Không cần.” Anh quyết đoán nói “Đưa cô về nhà.”

Vị Như sững người một chút, rõ ràng cô là người lái xe, đưa cô về nhà thế nào đây?

Lâm Tễ Viễn trực tiếp đi về phía bãi đậu xe, Vị Như không kịp hỏi, đành phải đổi kịp bước chân của anh, mở cửa
xe, hai người cùng ngồi vào chỗ.

“Đến nhà cô trước, sau đó tôi đi xe về.” Lâm Tễ Viễn ít lời nhiều ý nói.

“Như thế có vẻ không tiện, có lẽ vẫn nên là tôi đưa anh…” Vị Như còn muốn đôi co, anh đột nhiên quay đầu, đôi
đồng tử đen láy mang chút trào phúng và đắc ý “Tôi lại có thể để con gái đi về muộn thế này một mình sao?”

Vị Như không dám nói nữa, khởi động xe hòa vào dòng người.

Từ nơi này đến phía bắc ít nhất cũng
phải đi bốn mươi phút, huống chi kỹ thuật lái xe của Vị Như rất kém, vì
thế chắc phải mất cả tiếng. Cô âm thầm tính toán, đợi tí nữa Lâm Tễ Viễn không nói gì cô cũng sẽ không nói gì nữa, tránh việc mình sẽ nói sai gì đó.

Cũng may sau khi lên xe Lâm Tễ Viễn bắt
đầu nhắm mắt dưỡng thần, anh ôm hai tay, đầu tựa vào ghế ngồi, bình
tĩnh, căn bản không hề giống vừa tức giận. Vị Như cũng không biết nên
kinh ngạc về khả năng tu dưỡng của anh quá tốt hay nên cảm thán về khả
năng trở mặt quá nhanh của anh.

Chỉ là anh nhắm mắt cùng bộ dạng chau
mày. Vị Như quay đầu nhìn anh phát hiện hô hấp của anh ổn định, vẫn
không nhúc nhích, dĩ nhiên là đã ngủ rồi, chỉ là vẻ mặt nghiêm túc, như
là trong mơ hình như đã có chuyện gì đó không vui vẻ.

Vị Như hiểu rõ, càng về cuối năm công
việc của anh càng nhiều hơn, chỉ nghe báo cáo của từng bộ phận cũng tốn
vài ngày, không những thế còn rất nhiều việc cần bàn với các trưởng
phòng, xem tài liệu bảng biểu báo cáo, xét duyệt các kế hoạch cho năm
sau… có lẽ anh thật sự mệt mỏi, hôm nay mới có thể nổi giận như thế,
cũng không quan hệ đến mình, huống hồ đề tài này cũng không phải do cô
khơi ra, từ nay về sau không nói đến nữa là được rồi.

 

Cô một bên tự trấn an bản thân, một bên
im lặng đem điều hoa điều chỉnh cao lên, sau đó chuyển điện thoại về chế độ im lặng, điện thoại công việc Lâm Tễ Viễn hay dùng cũng đang ở chỗ
cô, cũng đem chuyển về im lặng luôn.

Vì không muốn đánh thức Lâm Tễ Viễn nên
cô đi cực chậm, không dám phanh gấp, chỉ là lúc dừng đèn đỏ hơi phanh
gấp một chút đã thấy anh hơi nhíu mày, khẽ chuyển người.

Vị Như lúc này mới nhớ, xe của cô nhỏ,
Lâm Tễ Viễn lại ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, chân không duỗi thẳng ra
được, khó trách không thoải mái như vậy. Cô cúi đầu nhìn, chân của anh
nửa co nửa duỗi trong không gian chật hẹp, không hề nhúc nhích. Cô đã

quen anh lâu như vậy nhưng vẫn rất tò mò, chưa từng biết được chân của
anh bị sao. Đó hẳn là điều cấm kỵ của anh, là chỗ thiếu hụt duy nhất của anh.

Trong nháy mắt nhìn chân của anh, cô đột nhiên hiểu rõ, vì sao anh và Lâm Tễ Thích lớn lên lại khác nhau như
thế, có lẽ vì điều thiếu hụt này. Nếu không phải bị như thế chắc anh
cũng đã trở thành một người phóng khoáng vui vẻ, tính tình hiền lành,
gần đâu anh khiến cô không thể đoán biết được, nhưng giờ lại thấy như
cũng đã hiểu đôi chút.

Cô mang theo suy nghĩ miên man chạy xe
về thẳng dưới tầng nhà mình, phát hiện Lâm Tễ Viễn vẫn chưa tỉnh lại. Cô không dành lòng đánh thức anh, đành phải để máy, mở điều hòa, tắt điện, cùng anh ngồi trong bóng đêm.

Không phải lần đầu nhìn thấy anh ngủ, có điều giờ đây anh có vẻ mệt mỏi. Không biết là quá khứ, hiện tại hay
tương lai đang tạo áp lực cho anh.

Lâm Tễ Viễn ngủ thật lâu, lâu đến mức Vị Như bắt đầu cảm thấy lo lắng xăng không còn đủ để duy trì điều hòa. Vị
Như đem xe đưa vào vị trí sâu nhất trong bãi đỗ xe, chỉ sợ có người đi
qua sẽ vô tình đánh thức anh. Nhưng giờ có chút hối hận, anh cứ như thế
mà ngủ thì đến khi nào mới tỉnh đây? Chính cô cũng bắt đầu buồn ngủ, lại không dám lộn xộn, đành phải tiếp tục ngồi ngẩn người.

Vị Như suy nghĩ thật lâu mới quyết định
đánh thức anh. Chỉ là cô vừa cúi người xuống, anh đột nhiên tỉnh lại,
đôi mắt kia đột nhiên mở ra, đôi mắt vốn đen láy, không một tia sáng,
khí thế hoàn toàn không bình thường, chỉ có cảm giác vô tận, đối mặt với đôi mắt đó trong chớp mắt, Vị Như cảm thấy tim mình đập cực mạnh, cô
lập tức thu người về vị trí ban đầu.

Lâm Tễ Viễn ngồi thẳng người, nhìn quanh một lúc mới kịp phản ứng “Đến rồi sao?” Nằm điều hoa lâu quá cổ họng
của anh đã hơi đau, lời nói ra không chịu được ho khan hai tiếng.

“Vâng.”

“Anh đưa tay nhìn đồng hồ, phát hiện đã mười một giờ “Sao không gọi tôi dậy?”

Vị Như không nói gì, chỉ là yên lặng
nhìn về phía trước. Nếu trên trái tim có một cái loa chắc tim cô sẽ phát ra tiếng như tiếng trống trận mất, vội vã và kịch liệt.

“Đi thôi, đưa cô lên tầng.” Lâm Tễ Viễn khôi phục trạng thái tỉnh táo.

“Không cần, tự tôi…” Vị Như nói được một nửa đã thấy anh ngừng cởi dây an toàn, quay đầu nhìn cô, ánh mắt có
phần bất mãn, cô lập tức mềm nhũn, ngoan ngoãn mở cửa xe đứng ra ngoài.

Cô đặc biệt đem mặt quay đi, không dám
nhìn anh, đợi nửa ngày không thấy anh ra, không nhịn được mà quay đầu
lại, lập tức phát hiện anh đang vịn cửa xe, cúi đầu đứng ở đó, giống như một bức tượng điêu khắc trầm mặc.

Cô lập tức đi qua, cách anh nửa bước thì dừng lại, cẩn thận hỏi “Không sao chứ?”

Lâm Tễ Viễn cúi thấp đầu, gần như không
thể nhận ra có chuyện gì xảy ra, thế nhưng vẫn không di chuyển, anh đã
ngủ trong một tư thế quá lâu, toàn thân cứng đờ, nhất là hai đùi, thật
may là cô đưa lưng về phía khác nên không phát hiện ra phần thân thể bên dưới của anh đang giống như một cái xác ướp.

Vị Như không dám đến dìu anh, không dám
hỏi, đành phải cứ đứng ở nơi đó, dịu dàng nhìn anh. Cô không biết anh bị sao nhưng cũng biết anh không cần sự thương hại, không cần sự giúp đỡ
của cô, việc cô có thể làm chỉ là im lặng đứng ở đó mà thôi.

Không biết qua bao lâu Lâm Tễ Viễn mới di chuyển “Đi thôi.”

Vị Như gật gật đầu, nhìn anh đi đến
trước mặt mình. Cô xoay người đi theo anh, hai người duy trì một khoảng
cách khá gần. hai cánh tay theo bước chân vô tình đụng phải nhau.

Anh đi rất chậm, chắc chắn là do vừa rồi không thoải mái, thế nhưng bước chân kiên định vẫn vang vọng trong bãi
đỗ xe. Tiếng động kia không bình ổn, tiết tấu có chút loạn. Vị Như cảm
thấy rất hận, hận vì tại sao cô lại là trợ lý của anh, vì dù chỉ là đồng nghiệp bình thường cũng tốt, cô có thể bước đến đỡ lấy anh hoặc lỳ mặt
nói với anh, tôi đưa anh về trước, cho dù anh tức giận, cho dù anh nổi
trận lôi đình đẩy cô ra, qua đêm nay cùng lắm là làm như không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng không được, cô là nhân viên sớm chiều ở bên ông
chủ là anh, cô cũng không đoán được lòng anh, không biết nếu để anh tức
giận, ngày mai liệu còn có thể đứng chung một mái hiên hay không, liệu
có cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng hay không. Cô chỉ có thể âm thầm cảm
thấy may mắn, cũng may tòa nhà của cô có thang máy, mà từ bãi đỗ xe có
thang máy đi thẳng lên, có điều địa điểm không được kín đáo cho lắm.

Hai người không nói gì, im lặng đi lên
tầng, Vị Như mở cửa, vừa muốn nói gì đã nghe thấy Lâm Tễ Viễn nhẹ nói
“Không còn sớm, nghỉ ngơi sớm đi.”

Vị Như nhìn ánh mắt anh, ánh đèn từ
trong phòng hắt ra, phản chiếu vào mắt anh, trong đôi mắt như có sự
chuyển động. Cô chưa bao giờ có dũng khí đến vậy, nhìn vào mắt anh thật
lâu, thế nhưng anh chỉ nhìn cô một hai giây, sau đó nhìn ra nơi khác.

Đột nhiên Vị Như cảm thấy anh đang trốn
tránh, trong lòng có cảm giác như đang từ độ cao rất cao rơi xuống, đành phải nhạt nhạt nói “Được. Lâm tổng cũng nghỉ ngơi sớm một chút. Ngủ
ngon.”

“Ừ.” Lâm Tễ Viễn gật đầu, xoay người rời đi, không hề ngoảnh lại.

Đêm đó, Vị Như không thể nào ngủ ngon.
Lúc trằn trọc trên giường cô thật không ngờ có một người khác cũng ngủ
không ngon. Thực tế anh đã lâu không có được giấc ngủ bình thường, luôn
tỉnh lại lúc trời chưa sáng. Thời gian còn lại anh cứ vậy ngửa mặt nằm
trên giường, ngẩn người nhìn trần nhà, sau đó rời giường đi làm. Hôm nay lúc ở trên xe của cô, anh đã ngủ hơn hai tiếng, có lẽ vì có hương nước
hoa nhàn nhạt của cô xung quanh, lại có vẻ như biết rõ cô đang ở ngay
bên cạnh mình khiến anh có thể bình tĩnh buông lỏng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận