Hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ căn phòng duy nhất của dãy thành lang tầng 2, cánh cửa màu đen nhám vẫn được khoá chặt và bất động trong không gian yên tĩnh đấy.
Nam Mộ Phong ngồi trên bàn làm việc, anh ta đeo chiếc kính có gọng vuông màu trong suốt, cả khuôn mặt đều đã tập trung vào chiếc laptop trên bàn.
Những ngón tay anh điêu luyện lướt qua từng con chữ trên bàn phím, khuôn mặt đang chăm chú của anh ta tạo ra những đường nét sắc sảo của lạnh lùng và xen kẻ sự chân thành khi anh ta đang làm việc.
Góc nghiêng ấy vẫn không thể đánh chết nhan sắc của anh ta, nó lại càng tô thêm vẻ đẹp ngoài sức tưởng tượng của nhiều người.
Thời gian anh ta ở trong căn phòng này cũng đã hơn 4 tiếng, kể từ lúc anh nhốt cô lại rồi rời đi.
Đến thời điểm này anh vẫn chưa ra khỏi vị trí và cũng chẳng ai đến quấy rầy hay gây nhiễu anh ta.
...
Gần một lúc sao, tiếng gót giày cao của phụ nữ vang rộng khắp dãy thành lang của tầng 2, âm thanh giòn giã và quý phái dần tiến lại, thoáng chút thì hình bóng nóng bỏng kèm theo sự nhu mì và quyến rũ của Lâm Ngọc đã dần xuất hiện ngay trước cửa phòng của Mộ Nam.
Cô ta hay vì gõ cửa thì theo thói quen đã dùng tay mở khoá và đi vào, âm thanh đột ngột này khiến anh ta bất giác ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, Lâm Ngọc nhìn thấy khuôn mặt anh liền hạnh phúc đến muốn mềm nhũn, cô ta từng bước nhẹ nhàng và sexy đi về phía anh.
Khuôn mặt anh vẫn lãnh khóc và trầm tĩnh, không bất ngờ nhưng cũng không tức giận.
- Anh Phong, em khỏi bệnh rồi.
Chân vẫn còn rất đau, nhưng mà....., em vì anh nên đã cố điều trị hơn 1 năm qua.
Cô ta vừa đặt bàn tay thon dài và trắng trẻo kèm theo những chiếc nhẫn kim cương trên tay chạm vào bờ vai rộng lớn của anh, hành động của cô ta khiến Mộ Phong có phần tối mặt, anh ta lườm nhẹ cô một cái thì bao nhiêu can đảm của cô ta cũng bị anh dọa sợ đến tái mét.
- Anh Phong, anh không có gì để nói với em sao?
Anh ta vẫn cắm mặt vào chiếc laptop trên bàn, từ lúc cô ta bước vào tới giờ anh ta chưa thề mở miệng đáp cô một câu nào.
Cô ta vẫn kiên nhẫn chờ anh, nên đã tiến về chiếc sofa trước mặt rồi ngồi vào.
- Ra ngoài.
Cả phòng đang rơi vào trạng thái yên tĩnh thì bỗng nhiên giọng nỗi lạnh lùng và tàn khóc của anh bất ngờ vang lên, điều đột ngột này khiến cô ta cũng hoang mang đến tái xanh mặt.
- Anh....
Cô ta chưa kịp phản khác thì đã bị anh cướp lời.
- Cận Lực.
Anh nhấn mạnh và có chút mất kiên nhẫn, một lúc sao, cô ta bị đám vệ sĩ của Mộ Nam đưa ra ngoài không thương tiếc, cô ta quay lại nhìn anh nhưng ánh mắt ấy vẫn không thề hướng về phía cô dù chỉ một lần.
Cô ta ôm cục tức trong lòng rồi rời đi dù lòng không muốn, khi vừa chuẩn bị bước xuống bậc thang thì một âm thanh kì lạ lại bất ngờ vang ra ở tầng 4 của ngôi vinh thự, cô ta vì hiếu kì nên đã ngay lập tức thu lại gót chân, quay đầu rồi tiến về tầng 4.
....
Trên tầng 4, căn phòng đang nhốt cô lại.
Con hổ đó đã đến giờ ăn nhưng hôm nay người hầu của Nam Gia lại không mang thức ăn đến cho nó, ngay lúc này trước mắt nó chỉ có mình cô.
Nó đã dùng hàm răng sắt nhọn của mình để ngấu nghiến thanh sắt, khiến thanh sắt cũng bị làm nó hư tổn không kém.
Cô sợ hãi đến hai chân không thể nhấc lên nỗi, chỉ còn biết vùi đầu vào tấm chăm mỏng ở cùng trên giường với cô.
Mỗi lúc lâu trôi qua, con hổ lại trở nên dữ tợn hơn, nó đưa đôi mắt giết người cùng hàm răng đáng sợ của nó về phía cơ thể cô.
- Xin đừng, tôi không muốn chết.
Cô nói ra những lời vừa yếu ớt và hụt hơi, vì lúc này cô và con hổ đều đang giống nhau.
Cả hai đều bị nhốt và cũng đều chưa có gì vào bụng.
Cô cũng đã đói đến sắp ngất, nhưng thần chết đang ở trước mặt, chính vì điều đó nên cô càng không thể ngủ hay được phép ngất đi.
- Ngươi đừng gầm nữa, ta cũng đói giống ngươi, cũng đang bị nhốt giống ngươi.
Nếu bây giờ ăn ta thì ngươi có thể no cho những bữa khác hay không.
Nên, xin ngươi.
Cô ngồi dậy đi gần lại phía khung sắt, cô tâm sự với nó dù biết nó chẳng hiểu gì.
Con hổ nhìn cô nhưng nó không còn hung tợn như lúc nãy, nó chỉ đang hằm hổ để khiến cô không dám làm hại đến nó.
Một lúc sau, con hổ không còn làm ồn nữa, nó đã mệt mỏi và kiệt sức nên đã nằm ngủ từ lúc nào.
Hiện giờ nó và cô đều đã nhắm mắt lại.
Con hổ nằm ở trong lồng sắt, phần đầu đưa về phía lưng của cô, còn cô lại ngồi dựa vào thành sắt rồi mệt mỏi ngủ gật đi.
...
Lâm Ngọc mở cánh cửa của căn phòng đang nhốt cô cùng con hổ ra, cảnh tượng trước mắt khiến cô ta mỉm cười như vừa được Mộ Phong hôn cô ta.
Cô ta nhẹ nhàng tiến từng bước chậm rãi về phía cô,trên khuôn mặt còn hiện rõ ý gian xảo và mưu mô của cô ta.
Chả biết cô ta sẽ làm gì, nhưng chỉ biết rằng hiện lúc này đôi mắt của cô ta đang từ từ lướt qua cơ thể gầy guộc xanh xao của cô, rồi lại thể hiện một nụ cười đầy bí hiểm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...