Vì không muốn thu hút nhiều sự chú ý, bọn họ vẫn luôn chọn đường nhỏ để đi, không ngờ dần dần lạc đường, tới lúc phát hiện ra đã đi lệch khỏi hướng Trấn Giang thì trời đã tối đen, không cách nào khác đành phải tìm một sơn động có thể trú ngụ dưới chân núi gần đó, dự tính nghỉ tạm một đêm, ngày mai trời sáng lại tiếp tục khởi hành.
Thời tiết lúc đó vẫn vô cùng lạnh, dù hai người đã đốt một đống lửa lớn mà trong hang vẫn rất ẩm thấp. Chuyến này lên đường vội vã, chăn đệm cũng không đem theo đủ, trên lưng ngựa của Triệu Cấu chỉ có một tấm da chồn lớn mà y ngày thường vẫn sử dụng khi ra ngoài thành săn bắn. Anh Phất thấy tấm da chồn tuy không nhỏ, đủ cho một người nằm, thế nhưng nếu hai người sử dụng thì lại rất miễn cưỡng. Huống chi, bản thân mặc dù đã được Triệu Cấu lâm hạnh, thế nhưng vẫn chưa dám chắc chắn y sẽ bằng lòng gọi mình tới nằm cùng. Bởi thế sau khi trải tấm da chồn nàng vẫn giống như khi còn ở trong cung, hành lễ mời Triệu Cấu đi nghỉ, sau đó cung kính lui đi.
Triệu Cấu nhàn nhạt hỏi nàng: "Ngươi định ngủ ở đâu?"
Anh Phất cúi đầu đáp: "Nô tỳ nghỉ ngơi một lát bên cạnh đống lửa là được rồi."
Triệu Cấu chìa tay ra với nàng, đơn giản ra lệnh: "Tới đây."
Chỉ một từ đã khiến Anh Phất cảm thấy còn ấm áp hơn đống lửa đang cháy bập bùng kia. Nàng thoáng e dè chậm rãi bước qua, sau khi cởi quần áo liền cùng Triệu Cấu nằm xuống, bởi diện tích tấm da chồn chật hẹp nên Triệu Cấu rất tự nhiên ôm nàng vào lồng ngực. Bọn họ giống như hai con thú trải qua mùa Đông, ôm ấp dựa dẫm vào nhau. Anh Phất yên lòng mỉm cười, đột nhiên cảm thấy có chút may mắn vì lần xuất hành đơn độc ngoài ý muốn này của hai người.
Lát sau, Triệu Cấu bắt đầu hôn nàng, giống như đêm qua. Anh Phất khẽ run lên, thế nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, đã không còn hoảng hốt bất an giống như lần đầu tiên nữa, chỉ nhu thuận nằm trong lồng ngực y đón nhận tiếp xúc thân mật. Cứ như vậy một lúc rất lâu, lại không thấy Triệu Cấu làm gì nữa. Anh Phất cảm thấy hơi kì lạ, không kìm được ngước mắt lên nhìn, lại trông thấy y nhíu chặt mày, đôi mắt lờ mờ ẩn hiện nét lo lắng và khủng hoảng, dần dần tăng lực đạo ve vuốt thân thể nàng. Nàng hơi đau, không nén được khẽ rên vài tiếng, y lại như không nghe thấy, tiếp tục động tác của mình, thần sắc càng lúc càng bồn chồn, mồ hôi trên trán cũng túa ra.
Kinh ngạc, nàng cẩn thận quan sát, cũng dần dần hiểu ra nguyên do y kinh hoảng: cơ thể y không hề biến chuyển theo ý niệm. Nàng cũng hoang mang không biết phải làm thế nào, thế nhưng lại khiến y nhìn ra sự vỡ lẽ của nàng. Y bối rối ngồi phắt dậy, chỉ mặc một chiếc áo đơn lao ra khỏi hang.
Anh Phất lập tức khoác y phục chạy ra ngoài, cầm theo áo khoác của Triệu Cấu đuổi theo. Thế nhưng nàng lại trông thấy Triệu Cấu đang đứng trên một tảng đá nhô ra ở sườn núi, ngẩn ngơ nhìn về phương xa, cả người đờ đẫn.
Anh Phất phóng mắt nhìn theo tầm mắt của y cũng sững sờ: Phía đối diện bờ sông đang bừng bừng lửa cháy, nơi bốc lửa cách đây rất xa, vậy mà vẫn có thể nhìn thấy ngọn lửa dữ dội càn quét.
"Đó là Dương Châu." Triệu Cấu khó nhọc nói: "Quân Kim phóng hỏa đốt thành rồi..."
Sống mũi Anh Phất cay cay, đi tới nhẹ nhàng choàng áo lên người y, dịu dàng nói: "Bên ngoài gió lớn, lại lạnh, quan gia quay về nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai tới Trấn Giang còn phải cùng các vị đại thần nghị bàn việc lấy lại đất đã mất."
Triệu Cấu không nhúc nhích, đáy mắt dâng lên nỗi tuyệt vọng tang thương.
Anh Phất vòng tay ra đỡ y, nhẹ nhàng lôi kéo mấy lần y mới miễn cưỡng rời bước, quay sang nhìn nàng, nét mặt có chút không tự nhiên. Anh Phất biết y cảm thấy có chút mất mặt vì việc ban nãy, bèn vừa dìu y quay về vừa làm bộ bâng quơ nói: "Đêm qua quan gia chưa được nghỉ ngơi tử tế, hôm nay lại vất vả đường dài, nhất định rất mệt mỏi, tạm thời lại sức cái đã, đợi tới Trấn Giang lại tĩnh dưỡng vài ngày, tinh thần tự nhiên sẽ khá hơn."
Sau đó Triệu Cấu vẫn luôn trầm mặc, không nói chuyện cùng nàng nữa. Vào tới hang động lặng lẽ nằm xuống ngủ, cũng không vòng tay ôm lấy nàng nữa. Anh Phất dựa sát vào người y, ôm lấy một cánh tay y ngủ, mơ màng thầm nhủ hết lần này tới lần khác: "Là do chàng quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt lên..." Nàng cảm thấy có chút thẹn thùng vì ý nghĩ này của mình, đột nhiên âm thầm thở dài trong lòng. Mở mắt lén nhìn Triệu Cấu, thấy y đang yên lặng nằm đó, giống như đã ngủ say, ngũ quan tuấn tú trong ánh lửa bập bùng đong đầy vẻ sầu lo. Nàng đưa tay lên khẽ khàng ve vuốt, cảm thấy nước da y lạnh lẽo. Mà mí mắt y dường như cũng khẽ động đậy trong khoảnh khắc nàng chạm vào.
Ngày hôm sau sau khi xuống núi, Thủ thần Trấn Giang Tiền Bá Ngôn đã gửi quân lính đi tìm kiếm bọn họ, đón bọn họ về phủ trị Trấn Giang nghỉ ngơi. Rất nhanh, Triệu Cấu đã nhận ra chăn ấm nệm êm trong phủ trị cũng không thể giúp y lấy lại được "tinh thần". Phát hiện này đối với y chẳng khác nào ngày tuyết gặp sương, khiến tâm lý càng bị đả kích nặng nề. Y không sao tin nổi, hết lần này tới lần khác cố gắng tìm lại khả năng đã đánh mất kia, bởi lo lắng hoảng sợ mà hành động càng ngày càng thêm điên cuồng thô lỗ. Anh Phất lặng lẽ chịu đựng phối hợp với y, thế nhưng cuối cùng hết thảy mọi nỗ lực vẫn hóa công cốc. Tới đêm thứ ba, sau nỗ lực thất bại cuối cùng, Triệu Cấu mất khống chế ngồi bật dậy, vớ lấy tất cả những gì y có thể tìm thấy thô bạo đập vỡ trên nền đất.
Anh Phất chạy tới kéo lấy y khuyên: "Quan gia đừng mà..."
Triệu Cấu vươn tay đẩy nàng ngã xuống đất. Y nhìn nàng tức giận mắng: "Ngươi cút ra! Không cần đi theo ta nữa! Ngày mai ta sẽ làm mối cho ngươi với một tướng lĩnh, ngươi theo tên nam nhân đó đi!"
Anh Phất bò dậy, vẫn chạy tới ôm chặt lấy y, lệ rơi đầy mặt nói: "Ta không cần tướng lĩnh gì hết, nam nhân của ta chính là chàng!"
Nộ khí của Triệu Cấu không giảm, vẫn muốn đẩy nàng ra. Nàng mặc kệ, tiếp tục ôm lấy y bi thương nói: "Chàng là nam nhân của ta, số mệnh của ta. Vinh quang của ta, ông trời của ta! Có thể được tới gần chàng, được bầu bạn cạnh chàng ta mới là chính mình, điều này ta đã biết rõ kể từ ngày ấy gặp chàng bên dưới gốc anh đào trong cung Hoa Dương... Không, không, còn sớm hơn nữa kia. Khi chàng đỡ Hiền phi nương nương ở tẩm cung Thái thượng hoàng, khi chàng cự tuyệt lời mời của Vận vương điện hạ, thậm chí, là lần đầu tiên ta gặp chàng, chàng đứng trên xích đu, chỉ huy đội thuyền rồng tranh tài..."
Triệu Cấu từ từ bình tĩnh lại trong tiếng thổ lộ kích động của Anh Phất, hồi lâu sau mới tái tê gượng cười, nhẹ nhàng nói với nàng: "Anh Phất, sao lại thế này?"
Anh Phất cảm nhận được thân thể băng giá của y khẽ khàng run rẩy, liền càng không muốn buông tay, áp khuôn mặt ẩm ướt vào lồng ngực y: "Quan gia, đừng đuổi ta đi. Sẽ tốt lên, tất cả sẽ tốt lên..."
Triệu Cấu cũng vòng tay ôm lấy nàng, buồn bã nhắm mắt trong ánh trăng lạnh lẽo tràn vào qua ô cửa sổ.
Sau khi tới Trấn Giang, Triệu Cấu triệu mấy vị đại thần đã đuổi tới kịp thương nghị việc đi ở. Sứ bộ thượng thư Lữ Di Khiết xin y lưu lại, trấn an cho vùng Giang Bắc. Mà Vương Uyên lại nói Trấn Giang chỉ có thể phòng thủ một mặt, nếu quân Kim từ Thông Châu qua sông đánh vào Cô Tô, thì Trấn Giang rất khó giữ được, không bằng hãy tới Hàng Châu, Tiền Đường sông nước hiểm trở, sẽ an toàn hơn Trấn Giang rất nhiều. Triệu Cấu liền quyết định di giá về Hàng Châu, lệnh cho Trung thư thị lang Chu Thắng Phi ở lại trấn thủ Trấn Giang, lại mệnh Giang, Hoài trí chế sứ Lưu Thế Quang thống lĩnh năm quân bảo vệ cửa sông. Sau đó dẫn chúng thần tử xuất phát, đi qua các nơi Thường Châu, Vô Tích, Bình Giang, Tú Châu, Lâm Bình, cuối cùng cũng bình an tới được Hàng Châu. Triệu Cấu ở lại hành cung Châu Trị, sau đó liền xuống chiếu tự luận tội, cầu mong được lời chân thật, ân xá cho những người mắc tội từ tử hình trở xuống, những sĩ phu từng bị biếm đều lệnh cho quay lại, chỉ riêng Lý Cương không được tha miễn.
Tháng Mười Hai năm Kiến Viêm thứ hai, Triệu Cấu đã phong Thượng thư hữu bộc xạ kiêm Trung thư thị lang Hoàng Tiềm Thiện làm Tả bộc xạ kiêm Môn hạ thị lang, Tri xu mật viện sứ Uông Bá Ngạn làm Thượng thư hữu bộc xạ kiêm Trung thư thị lang, đồng thời nhậm chức Ngự doanh sứ. Để hai người một kẻ làm tả tướng, một người làm hữu tướng. Thế nhưng hai người chuyên quyền ích kỷ, lại không có tầm nhìn của một đại thần chấp chính nên có, quân Kim dám đánh xuống phía Nam cũng là bởi nhìn ra sự kém cỏi vô năng của hai người. Sau khi tới Hàng Châu, Triệu Cấu đã rút ra bài học xương máu, ám thị cho Ngự sử trung thừa Trương Trừng điều tra tội lỗi cũ mà hai người từng phạm phải. Trương Trừng trước nay vẫn bất hòa với hai người, Triệu Cấu vừa ám chỉ y đã lập tức hăng hái bắt tay vào xử lý, chẳng bao lâu đã liệt ra được tội trạng "giấu diếm Hoàng đế, ngụy tạo thái bình", "cấm sĩ phu đại nhân chuyển nhà, đặt ra luật lệ quá nghiêm, khiến lòng người oán thán", "để mất các Châu từ Chân, Sở, Thông, Thái cho tới Nam Châu quận vào tay quân giặc"... hai mươi tội lớn, bèn trình lên chính thức luận tội.
Hai kẻ Hoàng, Uông không biết lần dâng sớ này thực chất là ý chỉ của Triệu Cấu, sau khi bãi triều liền cùng nhau cầu kiến y, quỳ trước mặt y khóc lóc nói: "Không phải chúng thần tham danh hám lợi, quả thực là quốc gia khó khăn, chúng thần không dám cầu xin rút lui. Bởi thế chỉ đành nhẫn nhục chịu đựng, chấp nhận lời lạnh lùng của những kẻ không hiểu chuyện, tiếp tục cùng bệ hạ phân ưu..."
Triệu Cấu bất động thanh sắc nói: "Hai vị ái khanh quả thực lúc nào cũng suy nghĩ cho trẫm, giúp trẫm chia sẻ ưu tư, chỉ báo cáo việc mừng mà không báo cáo việc lo, quả thực đã tận lực."
Hai thường thoáng ngây ra, chưa dám đáp lời. Triệu Cấu lại tiếp tục nói: "Sau khi Bắc Kinh bị quân Kim công phá, Trương Tuấn dẫn đầu mấy vị đồng liêu kiến nghị nói kỵ binh của quân Kim sắp sửa tràn tới, triều đình không thể tiếp tục lơi lỏng phòng bị. Hai vị ái khanh nghe xong đều phì cười không tin, tiêu sái vô cùng. Sau khi quân Kim đánh vào Tứ Châu, Lễ bộ thượng thư Vương Đào nghe nói quân Kim sắp đánh xuống Dương Châu, kêu gọi chúng quan viên dâng tấu nói triều đình phải đưa ra đối sách, quần thần cùng các ngươi thương nghị việc này, hai vị ái khanh vẫn không hề căng thẳng, nghe nói còn cười nói với chúng nhân: 'Mấy lời mà các vị nói giống như lời của trẻ ba tuổi vậy!'..."
Hoàng Tiềm Thiện, Uông Bá Ngạn cuối cùng cũng hiểu ra y muốn giáng tội, lập tức sợ hãi liên tiếp dập đầu, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.
Triệu Cấu lạnh nhạt nhìn, cuối cùng nói: "Cảnh sắc ở Giang Ninh và Hồng Châu không tệ, ắt hẳn là nơi thích hợp để tu thân dưỡng tính, an dưỡng tuổi già. Hai vị ái khanh nên tới đó sống một thời gian."
Ngày hôm sau, Triệu Cấu tuyên bố tin tức bãi hai tướng trên triều, giáng Hoàng Tiềm Thiện làm Tri Giang Ninh phủ, Uông Bá Ngạn làm Tri Hồng Châu. Sau đó không lâu liền bãi nhiễm luôn cả chức quan của hai người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...