Ngày tiếp theo sau khi đón nàng về cung, Triệu Cấu lập tức tuyên chỉ tấn phong Nhu Phúc đế cơ thành Phúc Quốc trưởng công chúa trong buổi thiết triều.
Năm Chính Hòa thứ ba, sau khi Triệu Cát đổi cách gọi công chúa thành đế cơ, bách tính vẫn luôn bàn tán không ngừng, nói rằng thế chẳng phải "thiên hạ vô chủ" rồi hay sao, lại có người nói "cơ" đồng âm với chữ đói, mang điềm không lành đối với hoàng gia. Dĩ nhiên, những lời tranh luận này các quan lại không dám nói với Triệu Cát, thế nhưng Triệu Cấu mấy năm nay bôn ba khắp nơi, bởi thế mà cũng thấu hiểu tâm tư tình cảm của người dân hơn Phụ hoàng y. Sau khi nghe được những tranh cãi liên quan đến cách gọi "đế cơ", bèn quyết định khôi phục lại cách gọi "công chúa" như trước khi vào năm Kiến Viêm thứ nhất, không bao lâu sau khi đăng cơ. Triệu Cấu cải phong hoàng nữ của Anh Tông Hiền Đức Ý Hành đại trưởng đế cơ thành Tần Quốc đại trưởng công chúa, hoàng nữ của Triết Tông Thục Thận trưởng đế cơ thành Ngô quốc trưởng công chúa.
Hai vị đế cơ này là hai đế nữ duy nhất trốn thoát được khỏi biến cố Tĩnh Khang năm ấy. Mà các chị em của Triệu Cấu lại không ai may mắn thoát nạn, toàn bộ bị áp giải về phương Bắc. Nay Nhu Phúc lại là người duy nhất được tấn phong Trưởng công chúa với thân phận em gái của hoàng đế, bá quan tự nhiên cũng hiểu được tầm quan trọng của việc này, đợi khi chiếu thư của Triệu Cấu vừa ban xuống, quần thần lập tức hô vang ba tiếng vạn tuế, liên tiếp liên tiếng chúc mừng.
Sau khi bãi triều, Triệu Cấu lập tức ghé qua Giáng Ngạc cung thăm Nhu Phúc, ban thưởng cho nàng mười hai bộ quần áo mới, mười hai bộ trang sức, vật dụng hàng ngày và đồ chơi tiêu khiển. Nhu Phúc thoáng liếc nhìn, nhàn nhạt tạ ơn, trên khuôn mặt lại không xuất hiện chút biểu cảm mừng rỡ nào. Triệu Cấu thở dài, nói với nàng: "Viện Viện, những thứ này muội không thích sao? Còn muốn gì nữa? Cửu ca nhất định sẽ tìm về cho muội."
Nhu Phúc ngẩng đầu lên nhìn y: "Cửu ca, muội muốn về nhà."
Triệu Cấu thoáng sững sờ, ôn hòa nói: "Nơi đây chính là nhà của muội. Nhà của cửu ca chính là nhà của muội."
"Không." Nhu Phúc lắc lắc đầu, ánh mắt xuyên qua những tầng mây trắng trên vòm trời bên ngoài cửa cung: "Nhà của muội ở Biện Kinh, nhà của cửu ca cũng ở Biện Kinh, cửu ca đã quên rồi sao?"
Triệu Cấu trầm mặc một hồi, thế nhưng rất nhanh lại mỉm cười chuyển chủ đề: "Cửu ca không biết muội muội thích cái gì, những thứ đồ này đều là hỏi Anh Phất rồi chuẩn bị cho muội, có thể còn sơ sót, cửu ca lại cho muội ít tiền lẻ để chi dùng, muội còn thích thứ gì thì cứ sai hạ nhân đi mua. Trước tiên đưa cho muội năm ngàn xâu tiền nhé?... Không ổn, quá ít, một vạn đi... Có đủ không?"
Nhu Phúc lạnh nhạt đáp: "Cửu ca cứ liệu mà làm. Tạ ơn cửu ca."
Nụ cười của Triệu Cấu tắt lịm, ánh mắt cũng tối đi. Hồi lâu sau mới lên tiếng: "Muội không vui sao? Vì sao tới một chút ý cười cũng không có?... Chỉ ban thưởng một vạn xâu tiền quả thực là khiến muội muội chịu ấm ức. Có điều trải qua trận biến Tĩnh Khang, quốc khố cũng không còn được như trước đây, phải dành dụm tích góp, nay một vạn xâu tiền có thể so được với mười vạn xâu những năm Tuyên Hòa trước đây. Muội muội yên tâm, ngày sau việc ăn mặc chi tiêu hàng ngày cửu ca sẽ cho muội theo tiêu chuẩn ở Biện Kinh trước khi, mà bổng lộc mỗi tháng của muội cũng sẽ được như Tần Quốc đại trưởng công chúa."
Nhu Phúc nhàn nhạt cười, thấp thoáng chút trào phúng: "Cửu ca sau cứ nhắc đến chuyện tiền bạc với muội thế? Làm vậy lại có chút giống như đem ngàn vàng mua lấy một nụ cười."
Sắc mặt Triệu Cấu khẽ biến, rõ ràng không vui. Các cung nữ hầu hạ hai bên cũng thất sắc, ai nấy đều thầm nghĩ lá gan của vị trưởng công chúa này quả thực không nhỏ, nay ở trong cung làm gì có ai dám nói ra những lời vô lễ với Hoàng thượng như thế. Huống chi rõ ràng là Hoàng thượng có ý tốt, lại bị nàng lạnh nhạt như vậy, không biết Hoàng thượng sẽ tức giận tới mức nào nữa.
Mà Triệu Cấu lại không hề nổi cơn thịnh nộ giống như tưởng tượng của bọn họ, chỉ đen mặt im lặng ngồi đó một lúc, sau đó đứng dậy rời đi. Các cung nhân vội vã hành lễ cung tiễn, Nhu Phúc lại vẫn thản nhiên ngồi không chịu đứng lên, trên khuôn mặt không hề xuất hiện bất cứ biểu cảm nào.
Việc này rất nhanh đã truyền đi khắp cung cấm. Buổi chiều, Phan Hiền phi và Trương Tiệp dư tới cung Anh Phất ngồi nói chuyện. Nhắc tới việc của Nhu Phúc, Phan Hiền phi mặt đầy tức giận, nói: "Phúc quốc trưởng công chúa không biết tốt xấu như vậy, còn dám giễu cợt quan gia! Cũng chẳng biết quan gia nghĩ thế nào, đâu có phải em gái cùng mẹ sinh ra, sao lại đối xử với nàng ta tốt đến vậy chứ?"
Anh Phất giải thích: "Công chúa vừa mới từ nước Kim trở về, những năm này đã chịu không ít khổ cực, quan gia thương xót nàng cũng là lẽ thường tình. Còn về lời nói đó của công chúa, ắt hẳn là vô ý vui đùa thôi, không nên xem đó là giễu cợt."
Trương Tiệp dư cũng cười phụ họa: "Phan tỷ tỷ, công chúa tuy không phải em gái cùng mẹ của quan gia, như hiện giờ cả cái Nam triều chỉ có một mình nàng là con gái của Đạo quân hoàng đế. Đối với quan gia mà nói, đâu có gì khác với em gái cùng mẹ? Bởi vậy quan gia dĩ nhiên cũng sẽ xem trọng nàng ấy."
Phan Hiền phi vẫn không tiêu được nộ khí: "Xem trọng cũng phải có chừng mực, quan gia đối với nàng ta khó tránh khỏi quá mức xem trọng rồi? Khi biến cố Tĩnh Khang xảy ra người Kim cướp đi toàn bộ nghi trượng trong cung, lần này quan gia vì đón công chúa hồi cung mà lệnh người ngày đêm gia công cho kịp tiến độ. Sau khi quay về ngay lập tức ban thưởng cho nhiều y phục trang sức như vậy không nói, còn vung tay liền thưởng cho một vạn xâu tiền. Trương muội muội còn nhớ chăng, tháng trước muội đón sinh nhật, ta xin năm trăm xâu tiền vì muội quan gia cũng không đồng ý, còn thẳng thừng trách mắng chúng ta tiêu dùng quá xa xỉ!"
Trương Tiệp dư nghe thế tự giễu nói: "Muội xuất thân thấp kém, nói cho cùng chẳng qua vẫn chỉ là một nha đầu hầu hạ quan gia mà thôi, sao có thể so sánh với công chúa lá ngọc cành vàng."
Phan Hiền phi cười nhạt: "Chúng ta tuy chỉ là nha đầu hầu hạ quan gia, song nếu đã có danh phận thì cũng chính là tẩu tẩu của công chúa, vì sao không thể so sánh với nàng ta? Chúng ta đã bầu bạn bên quan gia nhiều năm, lẽ nào trong mắt quan gia, vẫn không bằng một cô em gái khác mẹ căn bản chưa gặp được ngài mấy lần sao?"
Lời còn chưa dứt, Phan Hiền phi lại thấy hai người còn lại đều nhìn ra phía ngoài, bởi thế cũng quay đầu sang nhìn, mới phát hiện Nhu Phúc không biết đã tới từ khi nào, lúc này đang im lặng đứng cạnh cửa, như cười như không nhìn mình.
Anh Phất và Trương Tiệp dư vội vàng đứng dậy cúi chào, sau đó Anh Phất cau mày hỏi cung nhân bên ngoài: "Công chúa tới sao không thông truyền một tiếng?"
Nhu Phúc đáp lời trước: "Ta nghe thấy mấy vị tẩu tẩu đang tán gẫu, không muốn làm gián đoạn nhã hứng của tẩu tẩu, bởi thế bảo bọn họ không cần truyền báo, ta tự mình tiến vào là được rồi."
Phan Hiền phi ỷ mình có thân phận tương đối cao, chỉ đứng dậy, không hành lễ. Nhu Phúc bắt đầu đi lại vài bước trong sảnh, đánh giá xung quanh, lại trỏ vào Phan Hiền phi mỉm cười hỏi Anh Phất: "Anh Phất, vị này là ai? Ta đoán hẳn là thím của cô phải không?"
Phan Hiền phi nghe thấy nàng nói vậy tức tới mức suýt ngất xỉu. Nói nàng ta là thím của Anh Phất, chẳng phải ngầm ám chỉ trông nàng ta già hơn Anh Phất tới mười mấy hai mươi tuổi sao?
Anh Phất lập tức giới thiệu: "Công chúa, vị tỷ tỷ này là Phan Hiền phi."
Nhu Phúc làm bộ kinh ngạc: "Thật không? Vậy ta đúng là đường đột quá rồi, xin Hiền phi tẩu tẩu thứ tội. Thói quen dùng tướng mạo để phán đoán thân phận này của ta nên sửa đổi, từ nhỏ tới lớn đã không ít lần gây ra trò cười. Anh Phất, việc này cô cũng biết mà. Ban nãy nghe người nói Hiền phi tẩu tẩu đang cùng với hai vị tẩu tẩu nói chuyện, lúc tiến vào ai dè lại chẳng nhìn ra, còn tưởng Hiền phi tẩu tẩu đã đi về rồi chứ..."
Phan Hiền phi không nghe nữa, lạnh lùng nói một câu: "Công chúa thong thả ngồi, ta về cung trước." Nói đoạn xoay người đi ra cửa.
Nhu Phúc cười nói phía sau nàng ta: "Tẩu tẩu đi thong thả. Rảnh rỗi xem bách kịch nhiều một chút."
Phan Hiền phi thoáng ngây ra, quay đầu lại hỏi: "Xem bách kịch làm gì?"
Nhu Phúc đáp: "Xem bách kịch giúp thư giãn đầu óc, giải tỏa căng thẳng. Động một chút là tức giận, nhăn nhó mặt mày, rất dễ lão hóa."
Phan Hiền phi tức tới cực điểm, không để ý tới nàng nữa, rảo bước rời đi. Trương Tiệp dư hô liền mấy tiếng "Phan tỷ tỷ", thấy nàng ta không đáp lại bèn quay sang khách sáo cười nói với Nhu Phúc: "Công chúa, tôi đi khuyên tỷ ấy, lát nữa lại quay về."
Nhu Phúc gật gật đầu, Trương Tiệp dư liền đuổi theo ra ngoài.
Anh Phất mời Nhu Phúc ngồi xuống, sau đó ôn hòa nói: "Ban nãy lời của Phan tỷ tỷ công chúa đừng để trong lòng. Từ năm ngoái sau khi Thái tử hoăng, tâm trạng của tỷ ấy vẫn luôn không tốt, thay đổi rất nhiều, nói năng cũng càng ngày càng quên mất chừng mực, đắc tội với người ta chính mình còn không biết. Thực ra con người tỷ ấy vốn dĩ rất thân thiện."
Nhu Phúc cười nhạt, hỏi: "Thái tử? Là con trai của Phan Hiền phi? Nó chết như thế nào?"
Anh Phất đáp: "Thái tử là do Phan Hiền phi sinh vào tháng Sáu năm Kiến Viêm thứ nhất, quan gia ban tên Phu. Sức khỏe Thái tử vốn dĩ đã không được tốt, từ nhỏ đã nhọc quan gia phải khổ tâm lo lắng, thế nhưng không có đủ thời gian và điều kiện tìm được danh y trị dứt điểm bệnh cho Thái tử. Mùa Thu năm Kiến Viêm thứ ba Thái tử bị nhiễm phong hàn ở hành cung Kiến Khang, cung nhân bưng thuốc cho Thái tử lúc đi lại không cẩn thận đá đổ một lư hương vàng, lư hương va xuống đất gây nên tiếng động, Thái tử sau khi nghe thấy lập tức sợ tới mức giật bắn mình, bệnh tình chuyển nặng, mấy ngày sau liền hoăng. Quan gia và Phan tỷ tỷ đều đau đớn vô cùng, cuối cùng cung nhân đá đổ lư hương đó đã bị xử chém."
Nhu Phúc im lặng nghe, đột nhiên lạnh giọng: "Quả thật là đáng chết."
Anh Phất thở dài: "Cung nhân đó làm đổ lư hương khiến Thái tử kinh sợ quả thực tội không thể tha, thế nhưng suy cho cùng vẫn là vô y mắc lỗi lầm, vì thế mà mất mạng cũng có chút oan uổng. Thân làm tỳ nữ, thật là mạng không bằng cỏ rác..."
"Ta không nói cô ta." Nhu Phúc ngắt lời nàng: "Ta nói Thái tử nên chết."
Nghe thấy lời này, Anh Phất kinh hãi tới mức giương mắt nhìn Nhu Phúc, không dám lên tiếng.
Nhu Phúc hững hờ, nói tiếp: "Một Thái tử ngay tới chút tiếng động cũng bị dọa cho chết khiếp còn cần làm gì? Nếu như không chết, về sau lớn lên cũng sẽ là một vị kẻ tính tình nhu nhược hèn yếu. Người như vậy nếu kế thừa đại thống, chỉ sợ ngay tới một nửa giang sơn như ngày nay cũng không giữ nổi, chết sớm chút có khi lại tốt."
Anh Phất vội nói: "Xin công chúa đừng nói như vậy! Nếu quan gia nghe thấy khó tránh khỏi sẽ hiểu lầm..."
"Có gì đáng để hiểu lầm chứ?" Nhu Phúc cười lạnh nói: "Ý của ta rất rõ ràng. Lẽ nào ta nói sai rồi sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...