Nữ tử trong phòng chìm trong tĩnh lặng, mệt mỏi nằm trên giường. Y trông thấy một loại cảm xúc vượt ngoài yêu hận trên khuôn mặt nàng, cảm xúc mà trước nay chưa một nữ nhân nào từng trình ra với y: sự căm ghét tới cực điểm. Y nhất thời lại không biết phải làm thế nào, cảm nhận được sự ẩm ướt trước lồng ngực, chút lạnh lẽo ngấm vào trái tim. Cuối cùng, y rời đi, ánh trăng trong sân như sương phất qua mặt, giá lạnh vô ngần.
Nhu Phúc vẫn chưa chịu ăn uống gì, đám người Thụy Ca cũng không ép nổi nàng, cho dù cưỡng chế nhét thức ăn vào miệng cũng sẽ bị nàng lập tức nhổ ra hết sạch. Nàng càng lúc càng yếu ớt, mê man nửa mê nửa tỉnh, hẳn đã không còn khát khao muốn sống.
Tông Tuyển không có cách nào, chỉ đành mệnh Thụy Ca chăm sóc tốt cho nàng, còn mình không tiến vào phòng nàng nửa bước. Một ngụm nước của nàng cuối cùng đã dập tắt nụ cười vĩnh hằng trên gương mặt y, tâm trạng u ám như thời tiết ngày hôm sau, chẳng ngờ cũng có một ngày y nhíu mày phiền não.
Chập tối ngày hôm đó, cung nhân già đã hầu hạ mẫu thân y Hột Thạch Liệt thị mấy chục năm là Thậm Cốc gấp gáp cưỡi ngựa đến, mang đến cho y một tin tức: Hoàn Nhan Thịnh đã biết việc Tông Tuyển lén lút thả Hiền Phúc đế cơ, long nhan đại nộ.
Tông Tuyển cũng không sợ hãi, chỉ nói: "Sau khi về kinh ta sẽ tự mình giải thích với Lang chủ."
Thậm Cốc lắc đầu nói: "Lần này cơn thịnh nộ của Lang chủ không như bình thường. Bát thái tử không phải không biết, lần trước việc ngài cật lực bảo vệ Nhu Phúc đế cơ đã khiến Lang chủ sinh lòng nghi ngờ, giao nhiệm vụ lần này cho Bát thái tử là có ý thăm dò, nào ngờ Bát thái tử lại tiếp tục cứu một vị đế cơ Nam triều nữa. Nương nương mệnh tôi mang một câu tới cho Bát thái tử, giờ tôi sẽ nói ra, một chữ không đổi, nếu có gì mạo phạm xin Bát thái tử thứ tội: 'Liệu con có khả năng toàn thân rút lui sau khi nhiều lần làm trái ý Lang chủ không?'"
Tông Tuyển đáp: "Ta đã quyết định cứu nàng ta thì sẽ gánh chịu hậu quả do sự việc này đem lại."
Thậm Cốc thở dài: "Nương nương còn nói một câu: 'Vì nữ sắc mà làm hỏng đại cục là không sáng suốt. Huống chi, không phải nữ tử nào cũng xứng đáng để xả mệnh cứu giúp.'"
Tông Tuyển trầm tư suy nghĩ, đột nhiên mỉm cười: "Mẫu hậu mệnh lão nhân gia ngài không quản ngày đêm đuổi tới đây, sẽ không chỉ vì chuyển cáo tôi vài lời chứ?"
Thậm Cốc cũng mỉm cười, quay đầu phân phó bên ngoài: "Tiến vào."
Một thị nữ cung kính bê một chiếc mâm đi vào, trên mâm bày một vò rượu.
Thậm Cốc tự mình đón lấy rượu, đặt xuống trên mặt bàn bên cạnh Tông Tuyển, lại cúi đầu đáp: "Nương nương nói, nếu không có Nhu Phúc, Hiền Phúc có thể giữ; nếu không có Hiền Phúc, Nhu Phúc có thể giữ. Thế nhưng nếu Bát thái tử muốn vẹn cả đôi đường thì quả là sự mạo hiểm vô nghĩa. Nương nương đã thất vọng vô cùng với việc Bát thái tử công khai đối đầu với Lang chủ cứu Nhu Phúc đế cơ lần trước, nay không ngờ Bát thái tử lại phạm phải lỗi lầm tương tự. Nếu Bát thái tử không muốn rước họa vào thân, hai vị đế cơ chỉ có thể giữ lại một. Rượu này do ai uống, do Bát thái tử quyết định."
Tông Tuyển mở nắp đậy vò lên nhìn vào bên trong, chỉ thấy nước rượu trong suốt, không chó chút tạp chất nào, mùi vị chân thật thoang thoảng lan tỏa trong không khí, thơm ngọt dị thường. Thoáng đẩy vò rượu ra, tránh mùi hương nồng đậm đó, Tông Tuyển hỏi: "Nhất định phải như vậy sao?"
Thậm Cốc gật đầu đáp: "Những việc nương nương dạy Bát thái tử, đã có việc nào sai?"
Sau đó hành lễ cáo từ, nói không tiện ở lâu, phải lập tức hồi cung phục mệnh. Tông Tuyển tiễn bà rời đi, quay về phòng thoáng quan sát vò rượu, lại tự lấy rượu chuẩn bị trong phủ ra, mỗi vò rượu rót ra một ly, mệnh người gọi Hiền Phúc đến.
Từ sau khi Nhu Phúc sảy thai, y vẫn chưa từng để ý tới Hiền Phúc. Lúc này Hiền Phúc được y triệu gọi bèn nhanh chóng chạy tới, khuôn mặt rạng ngời vui sướng.
Đợi nàng hành lễ xong, Tông Tuyển ôn hòa nói với nàng: "Mẫu hậu cho ta một bài toán khó, ta không biết nên giải thế nào, xem ra cần tới nàng giúp ta rồi."
Hiền Phúc kinh ngạc: "Thiếp?...Nô gia ngu dốt, bài toán Bát thái tử cũng không giải được, nô gia làm sao có thể?"
Tông Tuyển phất tay: "Đối với nàng thì không hề khó, chẳng qua chỉ là đưa ra một sự lựa chọn mà thôi."
Hiền Phúc thở phào, mỉm cười hỏi: "Chọn gì ạ?"
Tông Tuyển quay sang nhìn rượu trên mặt bàn: "Mẫu hậu không muốn để ta hưởng Tề nhân chi phúc*, đưa tới một vò rượu độc, bảo ta cho nàng hoặc tỷ tỷ của nàng uống. Ta khó xử vô cùng, không biết nên để ai uống, bởi thế gọi nàng tới đây, để nàng quyết định đi." Sau đó liền chỉ vào hai ly rượu đã rót đầy, nói: "Bên trái là rượu độc, bên phải là không độc. Nàng chọn một ly để uống, ly còn lại sẽ là của tỷ tỷ nàng."
(* Tề nhân chi phúc: Thành ngữ chỉ nam nhân nhiều thê thiếp.)
Ngữ khí bình thản như vậy, giống như thứ mà y bắt Hiền Phúc chọn chỉ là một bộ váy, một cây trâm. Mà Hiền Phúc đã như bị sét đánh trúng đầu, tái mặt cầu xin: "Bát thái tử tha cho thiếp và tỷ tỷ đi! Kim Nhi không dám mơ tưởng được làm cơ thiếp của Bát thái tử, cho dù có làm nô tỳ phục dịch Bát thái tử cũng không oán thán. Bọn thiếp thân làm những nữ tử yếu đuối, không thể làm ra bất kì việc gì đe dọa tới Bát thái tử, giữ lại cả hai có làm sao? Vì sao Bát thái tử nhất định phải bỏ đi một người?"
Tông Tuyển cười nhạt đáp: "Ta cũng muốn giữ lại cả hai người, nhưng đây là mệnh lệnh của mẫu hậu, thiết nghĩ hẳn cũng là ý Lang chủ. Nếu ta để các nàng đều được sống thì chính là công khai làm trái lời mẹ lệnh vua, bất hiếu bất trung."
Hiền Phúc rơi lệ, kéo vạt áo y, khóc không thành tiếng tiếp tục cầu xin. Tông Tuyển không nhìn nàng nữa, đập bàn, không chút thương xót cao giọng ra lệnh: "Chọn!"
Hiền Phúc sợ tới mức câm nín, không dám nói gì nữa, nhìn ly rượu bên phải qua màn nước mắt mịt mờ, rồi lại từ từ chuyển sang bên phải, lặp đi lặp lại mấy lần, vẫn chần chừ chưa đưa ra được quyết định. Tông Tuyển mất kiên nhẫn lên tiếng thúc giục, nàng nghe mà hốt hoảng, mới run run đưa tay về phía ly rượu bên trái, chậm chạp kéo đến trước mặt, vẫn chưa lập tức uống ngay, chua xót vô hạn cúi đầu, một giọt nước mắt rơi vào trong ly.
Lúc này cửa đột nhiên bị đẩy ra. Thụy Ca xông vào, nói: "Bát thái tử, tiểu phu nhân tỉnh lại rồi, nói muốn gặp tiểu tiểu phu nhân."
Hiền Phúc giật mình, ly rượu trong tay rơi xuống đất, "xoảng" một tiếng vỡ tan tành.
Tông Tuyển lại rót một ly mới, tay cầm vò rượu vừa rót vừa nói với Thụy Ca: "Ngươi quay về trước đi, nói với nàng một lát nữa tiểu tiểu phu nhân sẽ đến ngay."
Sắc mặt Hiền Phúc lại thêm đau buồn, quỳ dưới chân y không ngừng gạt lệ. Thụy Ca khó hiểu quan sát, nhất thời chưa nhúc nhích. Tông Tuyển đặt vò rượu xuống, giương mắt nhàn nhạt hỏi: "Còn chưa đi à?" Nàng mới giật mình, cúi đầu lùi lại rời đi.
Tông Tuyển lại mỉm cười với Hiền Phúc, nói: "Ly này vẫn là rượu độc. Ta thấy ban nãy nàng đã chọn ly bên trái, nàng vẫn muốn uống ly này?"
Hiền Phúc kinh hãi ngẩng đầu, hốt hoảng lắc đầu.
"Vậy thì chọn lại." Tông Tuyển ra lệnh: "Mau lên, ta không có kiên nhẫn đợi lâu."
Thê lương trầm mặc hồi lâu, Hiền Phúc đưa ra quyết định cuối cùng. Lần này, nàng đưa tay về bên phải.
Tông Tuyển mặt không biểu cảm ngồi thẳng, không chớp mắt nhìn Hiền Phúc uống cạn ly rượu bên phải.
Uống hết, Hiền Phúc đặt ly xuống mặt đất, tay vẫn còn run rẩy, khiến ly rượu khẽ va vào nền đất vang lên một chuỗi âm thanh lảnh lót. Hai giọt nước mắt lại ứa khỏi hốc mắt, trượt qua gương mặt nàng, tụ lại dưới quai hàm, trong veo như sương mai.
Yếu đuối như hoa lê ngậm mưa. Y lạnh nhạt quan sát, lại nhớ tới lúc Nhu Phúc rơi lệ, rất không giống hiện giờ, ngay tới nước mắt của nàng dường như cũng ẩn chứa sự kiêu ngạo.
Hiền Phúc nằm vật trên nền đất băng giá càng khóc càng đau lòng, trong đôi mắt tràn ngập cảm giác tội lỗi, nghẹn ngào không ngừng gọi: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ..."
"Nàng không cần phải cảm thấy có lỗi với nàng ấy." Tông Tuyển nói, mỉm cười với nàng, rất dịu dàng: "Kỳ thực nàng đã cứu nàng ấy."
Hiền Phúc ngẩng đầu, mờ mịt đợi y giải thích. Tông Tuyển lại không nói gì nữa, cho tới tận khi nàng tự cảm nhận được cơ thể mình đang có những phản ứng kì lạ.
Nàng ôm ngực, cơn đau quặn thắt khiến ngũ quan nàng co rúm. Nàng thất thần nâng ly rượu ban nãy lên: "Rượu này..."
"Ta nhớ nhầm rồi, bên trái là không độc, bên phải mới là rượu độc." Tông Tuyển nhấc ly rượu bên trái lên một hơi uống cạn, chìa đáy ly trống rỗng cho Hiền Phúc xem, vẫn mỉm cười nói: "Xin lỗi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...