Mơ màng tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt, mà cơ thể càng lúc càng nóng, dòng máu như sôi trào, rần rật chảy khắp tứ chi, mồ hôi mỏng thấm ra giữa tóc và da, mà cơn đau trên bả vai cũng theo đó thức dậy. Y gắng sức mở mắt, chỉ trông thấy trong phòng tối om, bên ngoài cũng không tiếng động, bốn bề im lìm vắng lặng, hẳn là nửa đêm.
Y đờ đẫn nằm đó, đôi mắt khép hờ, suy nghĩ trôi vẩn vơ, nhất thời không còn nhớ nổi đây là lúc nào, mình đang ở đâu.
Cánh cửa đột nhiên lặng lẽ chậm rãi mở ra, một bóng người yểu điệu thanh tú đạp lên ánh trăng, như mây nhẹ tràn vào phòng.
Đứng lặng một lúc, cuối cùng nàng cũng chậm rãi tiến vào phòng, không tiếng động bước lại gần. Y không thấy được rõ ràng, chỉ cảm thấy hình như nàng mặc váy áo màu nhạt, mấy sợi lông vũ trên đầu trắng muốt như ánh trăng, nhẹ nhàng lay động trong không khí. Mà khuôn mặt nàng, lại vô cùng mờ nhạt.
Cảnh tượng quen thuộc biết bao. Lại là nàng sao, người con gái đẹp nhất bộ tộc A Bạt Tư Thủy?
Nuốt xuống tiếng thở dài, y nhanh chóng nhắm mắt lại như mọi lần, giả bộ say ngủ. Nàng dừng lại trước giường y, im lặng. Mặc dù đang nhắm mắt, y vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nàng đang quét qua quét lại trên gương mặt mình thế nào.
Nàng lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh y, những ngón tay lạnh lẽo bắt đầu nhẹ nhàng chạm vào trán y. Nhiệt độ cao bất thường dường như khiến nàng kinh ngạc, nhanh chóng thu tay về, thoáng ngừng lại, sau đó mới áp lòng bàn tay vào trán y.
Vẫn như mọi lần, lòng bàn tay mát mẻ nhỏ nhắn, cảm giác mềm mại. Thực ra y không hề ghét cảm giác này. Nếu có thể, xin thời gian hãy ngừng lại ở khoảnh khắc này. Thế nhưng những lời này, y chưa từng, và cũng sẽ mãi mãi không bao giờ nói cho nàng.
Từ ngày bất đắc dĩ phải lấy nàng làm vợ, y đã quyết định lạnh nhạt xa lánh sẽ là thái độ căn bản của mình khi đối xử với nàng. Đêm tân hôn, sau khi nhìn rõ dáng vẻ y, nàng vội vã rũ mắt bẽn lẽn mỉm cười. Mà y chỉ thoáng liếc khuôn mặt xinh đẹp của nàng, sau đó quay người rời đi, bỏ mặc nàng tủi hổ kinh ngạc khóc cạn nước mắt trong đêm tân hôn.
Sau đó, ý rất hiếm khi chung đụng với nàng. Trong phủ có rất nhiều hầu gái xinh đẹp, y trước nay chưa bao giờ thiếu người thị tẩm. Mà nàng cũng không dám nói gì nhiều về việc này. Trước mặt y, lúc nào nàng cũng là dáng vẻ hiền lành nhu thuận ấy. Y không thích trông thấy nàng, đôi khi có việc sẽ gọi nàng một tiếng, nàng liền hoảng hốt ngẩng đầu, giống như một con nai nhỏ kinh hãi. Điều này càng khiến y kém vui hơn, cảm thấy nàng hèn mọn yếu đuối chẳng khác gì những người trong gia tộc của nàng.
Một ngày nọ, y cảm lạnh phát sốt, song lại từ chối sự chăm sóc ân cần của nàng. Bởi thế vào lúc nửa đêm khi y nửa tỉnh nửa mê, nàng lặng lẽ tiến vào, vuốt ve vầng trán y, dùng khăn lạnh chườm giúp y hạ nhiệt độ. Thực ra y đã tỉnh rồi, song từ đầu chí cuối không mở mắt ra nhìn nàng.
Từ đó dần dần thành thói quen, nàng thường tới thăm y vừa lúc giữa đêm khi y ngủ một mình, lặng lẽ ngồi cạnh y, dè dặt đưa tay vuốt ve khuôn mặt y, bàn tay y, động tác nhẹ nhàng vô cùng, chỉ sợ sẽ làm y thức dậy. Mà nàng không hề hay biết, sự say ngủ của y trước giờ luôn là ngụy trang. Y có thể cảm nhận được từng đụng chạm của nàng, nghe rõ từng tiếng thở dài ảm đạm của nàng.
Y không thể lý giải nổi hành động và cảm xúc của mình. Nửa đêm, y cảm thấy rất bình yên trong ánh mắt lưu luyến và sự đụng chạm của nàng, thậm chí còn bắt đầu mong đợi. Nếu nàng không tới, y sẽ cảm thấy thoáng chút thất vọng. Thế nhưng, hễ đụng mặt nàng vào lúc ban ngày, chút êm đềm lặng thầm trong màn đêm đó sẽ tiêu tan như khói mây. Nàng lại trở thành nữ tử của bộ tộc hèn mọn nhu nhược, nữ tử bị kẻ khác bày mưu tính kế ép y phải cưới làm vợ. Trông thấy dáng vẻ yếu đuối tới mức nhìn thẳng vào y cũng không dám của nàng, y sẽ lại cảm thấy việc cứng rắn lạnh lùng đối xử với nàng là một lẽ dĩ nhiên.
Sau đó, y tự mình xin tới Hạt Tô Quán nhậm chức, một trong những mục đích chính là để né tránh nàng. Trong khoảng thời gian đó, nàng cũng từng tới Hạt Tô Quán thăm y, mà sau một thời gian dài xa cách, y vẫn đối xử với nàng rất lạnh nhạt. Nàng thất vọng hồi kinh, từ đó suy sụp ốm bệnh. Sau khi nhận được tin tức, y lại đợi rất lâu mới khởi hành quay về kinh thành. Khi về tới phủ, nàng đã qua đời, như đang say ngủ trong bộ váy cưới, xinh đẹp tuyệt trần.
Lần này y đưa tay ra vuốt ve làn da và mái tóc của nàng, vầng trán, bờ môi, cần cổ và đôi mày. Sau khi cơn giận dữ tan biến, lại khiến y lần đầu trông thấy vẻ đẹp lạ lùng mà trước đây y chưa từng cảm nhận được. Nàng hơi nhíu mày, thế nhưng bên khóe môi vẫn treo một nụ cười nhàn nhạt. Y ngơ ngác ngắm nhìn, cõi lòng trống rỗng.
"Haizzz..." Hiện giờ, y lại nghe thấy tiếng thở dài, mềm mại u buồn, vô cùng vô tận.
Sau đó, có một thứ gì đó sắc lạnh khẽ chạm vào cổ y. Đó là gì? Móng tay của nàng, con dao của nàng, hay nỗi oán hận chất chồng của nàng?
Cạnh của thứ này vô cùng sắc bén, khiến da y bị cắt rách khi nàng tăng lực đạo. Tức thì cảm giác mát lạnh biến mất, vết thương vừa đau vừa ngứa.
Y không còn sức lực, cũng không muốn phản kháng. Kỳ thực nơi cổ họng còn đau đớn hơn vết thương ngoài da. Vẫn như thường lệ, y không hề mở mắt ra nhìn nàng, song cuối cùng vẫn lên tiếng. Giữa đêm khuya, chưa từng có tiền lệ, khiến bản thân y cũng kinh ngạc.
Lặng lẽ thở dài, y nói: "Dĩnh Chân, xin lỗi."
Động tác của nữ tử khựng lại. Khoảnh khắc ấy, thời gian ngưng lại, sắc đêm không còn lưu chuyển. Chỗ nàng đang lặng lẽ đứng là không gian nơi thanh âm y khẽ khàng lướt qua.
Hồi lâu sau, y cảm nhận được sự sắc bén bức người kia và nàng cùng rời đi. Nàng đứng dậy xoay người, mái tóc quét qua gương mặt y.
Trên cổ có hai ba giọt nước chầm chậm chảy xuống, giống như vết thương đang nhỏ lệ.
Ngày hôm sau mở mắt ra, liền trông thấy mẫu thân đang lo lắng nhìn mình. Xung quanh là thái y và thị nữ tất bật giúp y trị thương, hạ nhiệt độ. Căn phòng chật kín người, trông thấy y tỉnh lại đều vui mừng kêu thành tiếng, mà y chỉ nở nụ cười an ủi với mẫu thân.
Hột Thạch Liệt thị nhẹ nhàng lau vầng trán, khuôn mặt cho Tông Tuyển, ôn hòa hỏi: "Đã đỡ hơn chưa?"
Tứ chi vẫn vô lực, tai ù mắt hoa như thế, thế nhưng những điều này không quan trọng. Y thản nhiên gật đầu, nói: "Yên tâm, con sẽ không sao."
Chiếc khăn trắng trong tay Hột Thạch Liệt thị đột nhiên dừng lại ở mang tai y, "Sao lại bị thương thế?" Bà hỏi.
"Gặp phải hổ." Y trả lời đơn giản, lúc này cũng không còn sức lực giải thích nhiều.
"Việc này về sau hẵng nói." Bà lắc lắc đầu, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cần cổ y: "Ta hỏi chỗ này, sao lại bị thương thế?"
Tông Tuyển cũng tự mình sờ lên vết thương mỏng nhạt ở cổ. Vết thương đã kết vảy, lòng bàn tay cảm nhận được cảm giác thô ráp của vết máu khô. Bóng hình trôi nổi đêm qua dần dần hiện về, nhất thời khiến y cũng có chút mê man. Nếu không nhờ có vết thương này, y sẽ cho rằng đó chỉ là ảo giác của mình.
Dĩnh Chân? Ánh sáng rực rỡ khiến tư duy y cũng linh hoạt trở lại, y chưa từng tin việc sẽ có ma quỷ đi vào giấc mộng. Huống chi, trong tay nàng còn cầm dao, có thể chân thực cắt qua da thịt y.
Tức thì, y đã thầm đoán ra nàng là ai, bởi thế bèn mệt mỏi nhắm mắt lại, giống như lơ đãng đáp lời: "Ở trong rừng bị cành cây sắc quệt vào cổ."
Mẫu thân không lên tiếng nữa, cũng không bắt y nói chuyện, chỉ tiếp tục chăm sóc cho y, cho tới tận hoàng hôn mới lên kiệu hồi cung. Các thị thiếp lũ lượt tranh nhau tới thăm nom, ánh mắt y xuyên qua lớp lớp kiều thê mỹ thiếp, song từ đầu chí cuối vẫn không thấy Nhu Phúc đâu.
"Tiểu phu nhân đâu?" Y hỏi tỳ nữ bên cạnh.
Thị nữ đáp: "Nghe nói hôm nay tiểu phu nhân thấy không thoải mái, vẫn luôn đóng cửa nghỉ ngơi trong phòng."
Y thầm hiểu ra, cũng không vặn hỏi tiếp. Cho tới nửa đêm, y lệnh cho thị nữ: "Về sau nếu không có ta triệu gọi, không được để bất cứ ai trong phủ vào phòng của ta. Ngoại trừ... tiểu phu nhân ra."
Mặc dù đã không còn nguy hiểm tới tính mạng, thế nhưng trận bệnh này cũng không nhẹ, hai ngày kế tiếp y phải nằm giường tĩnh dưỡng, đuổi hết thị thiếp ra ngoài cho yên tĩnh. Mà người duy nhất có quyền tiếp cận y là Nhu Phúc vẫn chưa từng xuất hiện.
Buổi sáng thứ ba tỉnh dậy, cảm giác khác hẳn mấy ngày trước đây. Không liên quan gì tới cảnh vật. Ánh bình minh hòa tan sắc đêm trong căn phòng u ám, ánh sáng có sắc lam nhạt, không khí tràn vào qua khung cửa sổ mang theo hơi nước ẩm ướt, hòa vào nhau biến thành sương mù hư ảo. Những điều này không có gì khác với ngày thường. Điều duy nhất khác biệt là có một thiếu nữ yêu kiều đang đứng ngược sáng trước cửa sổ. Nàng dựa vào khung cửa, nhìn về phía mảnh trăng mờ nhạt chưa biến mất hoàn toàn treo trên đầu ngọn liễu, giữa mắt mày ẩn hiện chút ưu sầu.
Men theo cánh tay nàng nhìn xuống, trông thấy vật trong ống tay áo của nàng không phải dao găm, mà là một chiếc khăn lụa đang bị nàng vô thức nắm chặt, khóe môi Tông Tuyển khẽ cong, vốn muốn lên tiếng gọi nàng, song cuối cùng vẫn quyết định im lặng, tiếp tục nằm đó, nhắm mắt lại khi cảm nhận được nàng sắp sửa quay người đi tới bên y.
Nàng cũng chỉ quay lại quan sát, không hề nhúc nhích, cũng không tiến lại gần, lặng lẽ ngắm nhìn y, hệt như những gì y dự liệu.
Như vậy hồi lâu, cho tới tận khi có người đẩy cửa tiến vào phá vỡ sự tĩnh lặng này.
"Tiểu phu nhân, hóa ra người ở đây à! Vừa tỉnh dậy đã không trông thấy người đâu, khiến tôi tìm hết hơi." Giọng nữ đè nén truyền vào tai y vẫn rất rõ ràng, Tông Tuyển nghe ra đó là thị nữ của Nhu Phúc Thụy Ca.
"Ta đang định quay về đây." Nhu Phúc giống như hơi chột dạ, câu trả lời vội vã để lộ một chút thấp thỏm.
"Cô đi với ta." Dáng vẻ Nhu Phúc giống như chuẩn bị rời đi ngay tức khắc.
"Đừng, đừng!" Thụy Ca kéo nàng lại: "Người chờ ở đây đi, chờ đến khi Bát thái tử tỉnh lại, đừng giống Dĩnh Chân phu nhân..."
Nói tới đây lại cảm thấy có chút dè dặt, nghẹn lại, song Nhu Phúc lại nổi lòng hiếu kỳ: "Dĩnh Chân phu nhân làm sao vậy?"
Thụy Ca nhất thời không đáp, Nhu Phúc bèn nài nỉ: "Nói đi, đừng sợ, hắn ta bị thương nặng như vậy, đang ngủ say, sẽ không tỉnh lại ngay đâu."
Lại qua một lát, lúc này Thụy Ca mới khẽ khàng bắt đầu kể cho nàng: "Trước đây Dĩnh Chân phu nhân cũng thường xuyên tới thăm Bát thái tử vào lúc ngài ấy đang ngủ, thế nhưng chưa bao giờ từng dám đợi tới khi ngài ấy tỉnh lại, luôn chỉ tới thăm một lát rồi lặng lẽ rời đi."
"Nàng ấy..." Nhu Phúc hỏi: "Hẳn là rất thích hắn phải không?"
"Haizzz, nào chỉ là thích, ngài ấy chính là tính mạng của nàng." Quên sạch sự đè nén ban nãy, ngữ điệu của Thụy Ca cũng trở nên nặng nề.
Nhu Phúc nhất thời không tiếp lời, lát sau mới hỏi: "Cái chết của nàng ấy, có liên quan gì tới hắn không?"
Thụy Ca chần chừ hồi lâu, không ngừng liếc Tông Tuyển, sau khi chắc chắn y đang say ngủ, mới nhỏ giọng nói cho Nhu Phúc: "Dĩnh Chân phu nhân không phải nữ tử thuộc 9 dòng họ quý tộc, Bát thái tử vẫn luôn không thích nàng. Sau đó Bát thái tử tới Hạt Tô Quán, rất nhiều người đều đồn đoán là vì ngài ấy muốn tránh xa nàng nên mới rời đi. Dĩnh Chân phu nhân đã chờ rất lâu cũng không thấy ngài ấy quay về, sau khi bị nương nương thúc giục cuối cùng cũng hạ quyết tâm tới Hạt Tô Quán thăm ngài ấy. Lúc ấy tôi là thị nữ hầu hạ nàng, song nàng cũng không cho tôi theo cùng, nói sợ Bát thái tử thấy nàng dẫn theo nhiều người tới sẽ cảm thấy phiền phức, nên chỉ dẫn theo nha đầu bồi giá của nàng và một vài thị vệ cần thiết."
"Sau đó thì sao? Gặp được Bát thái tử rồi thế nào?" Nhu Phúc truy hỏi.
"Tôi cũng không biết." Thụy Ca nói: "Dẫu sao Dĩnh Chân phu nhân chẳng bao lâu sau đã quay về. Tôi len lén hỏi nàng Bát thái tử có khỏe không, nàng mỉm cười đáp: 'Khỏe, chàng rất khỏe. Đầu đội bầu trời xanh rộng lớn của Đại Kim, chân đạp tình yêu của chúng nữ tử Hạt Tô Quán."
"Câu nói này..." Nhu Phúc giống như tỉ mỉm ngẫm nghĩ: "Cô nhắc lại một lần nữa đi."
Thụy Ca lại thở dài một tiếng, chậm rãi lặp lại, sau đó nói: "Khi ấy tôi cũng không hiểu câu nói này có ý nghĩa gì, cũng không kịp cẩn thận hỏi han. Sau đó Dĩnh Chân phu nhân liền đổ bệnh, đợi tới khi Bát thái tử cuối cùng cũng quay về, nàng đã..."
Bóng chiều nhẹ trôi theo hồi ức của thị nữ tràn vào trái tim, nụ cười buồn bã của Dĩnh Chân dần trở nên rõ ràng. Dù chưa từng thân thiết, đột nhiên lại có cảm giác nàng không hề cách xa. Khuôn mặt kém vui trong ánh sáng ban mai có thể giúp y bảo vệ bí mật trước người khác, song lòng kiêu hãnh lại phải cúi đầu nhận sai trước nỗi đau âm ỉ. Y lặng lẽ thừa nhận với chính mình, sự lạnh nhạt với thê tử khi xưa đã trở thành một nỗi hối hận mãi mãi in hằn trong tim.
Mỗi người ôm một niềm thương cảm riêng chìm vào trầm mặc. Sau đó vẫn là Thụy Ca lên tiếng trước: "Kì thực Bát thái tử đối xử với tiểu phu nhân đã rất tốt rồi. Nếu như ngày đó Dĩnh Chân phu nhân có thể có được một phần sự sủng ái của người thôi, không biết đã hạnh phúc tới nhường nào. Thế nhưng vì sao người lại không chịu lắng tâm xuống, yên lòng cùng Bát thái tử chung sống thế?"
"Cô sẽ vui vẻ chung sống với một kẻ đã cưỡng đoạt mình chứ?" Nhu Phúc hỏi ngược lại.
Thụy Ca nghĩ ngợi rồi nói: "Tôi cũng không biết nữa. Thế nhưng người Nữ Chân chúng tôi có tập tục cướp vợ, bà nội tôi chính là bị ông nội cướp về, sau đó chẳng phải vẫn cùng ông nội ân ân ái ái bên nhau một đời đó sao?"
Nhu Phúc thoáng ngây ra, nói: "Không giống."
"Có gì khác nhau chứ!" Thụy Ca cười, ra ý cho nàng nhìn Tông Tuyển: "Huống chi tên cường đạo đó còn anh tuấn, dũng cảm lại thông minh. Người có dám khẳng định, người không thích ngài ấy một chút xíu nào không?"
"Không, sao ta có thế thích hắn được cơ chứ!" Nhu Phúc quả quyết phủ nhận, một hồi sau, lại buồn bã nói khẽ: "Người mà ta thích khác hắn hoàn toàn. Nho nhã lễ độ, ôn tồn lịch thiệp, trước nay chưa từng ép ta làm chuyện gì ta không muốn... Mùa Xuân năm ngoái ta gặp được chàng, là bên dưới gốc hoa anh đào trong cung Hoa Dương. Chàng mặc áo tay hẹp, xỏ ủng phi la, cưỡi một thớt tuấn mã trắng, mắt mày tinh anh sáng ngời... Ta đá bay trái cầu, chàng ngồi trên lưng ngựa chỉ khẽ vươn tay ra đã dễ dàng bắt được. Trông thấy ta, chàng liền mỉm cười..."
Tới đoạn cuối cùng, thanh âm nàng nhỏ dần, giống như đang thì thầm với chính mình.
Thuỵ Ca lắng nghe có chút khó khăn, bèn hỏi: "Tiểu phu nhân, người đang nói gì thế?"
"Chàng, nhất định sẽ có một ngày cưỡi bạch mã tới cứu ta." Nhu Phúc lớn tiếng khẳng định như lời tiên tri, sau đó dậm mạnh chân, giống như chạy trốn lao ra khỏi phòng ngủ của Tông Tuyển.
Thương thế của Tông Tuyển dần dần hồi phục, tinh thần cũng ngày một khá hơn, vẫn gọi Nhu Phúc tới cùng y nói chuyện hoặc đọc sách. Nếu Nhu Phúc không đồng ý tới, y sẽ cho người nửa thuyết phục nửa cưỡng ép hết lần này tới lần khác mời nàng tới, bức nàng tới mức điên tiết chửi mắng y. Mà y đã đạt được mục đích nên chỉ cười cười, tiếp tục trêu chọc hoặc thản nhiên phớt lờ nàng.
Vết thương của y cần cách hai ngày thay một lần thuốc, mỗi lần trước khi thay thuốc phải lấy một miếng trúc mỏng lọc đi phần thịt đã hỏng, rõ ràng rất đau đớn, mặc dù mỗi lần y đều không đổi sắc mặt, thế nhưng Nhu Phúc đứng bên nhìn vẫn không nén được lộ ra thần sắc khác lạ. Một ngày nàng quan sát thị nữ vệ sinh vết thương cho y, đôi mày khẽ cau, vô thức lùi về phía sau một bước, quay đầu đi không dám nhìn nữa. Tông Tuyển nhất thời nổi hứng, bèn đưa tay lên bảo ngừng, ra lệnh cho thị nữ đưa miếng trúc cho nàng, bảo nàng đi tới.
Nhu Phúc không ngừng lắc đầu không chịu đón lấy miếng trúc, Tông Tuyển liền trêu chọc: "Là đau lòng, hay không dám thế?"
Nàng bị khiêu khích, quả nhiên liền lập tức đón lấy, đi tới phía sau lưng y tỉ mỉ quan sát vết thương hồi lâu, mới hạ quyết tâm hạ miếng trúc xuống.
Động tác của nàng rất nhẹ, lực đạo nhỏ hơn thị nữ ban nãy rất nhiều, hơn nữa còn tiến hành rất chậm rãi, không rõ là đang gắng sức cẩn thận hay vẫn còn do dự.
"Kẻ bắt được quả cầu đó của nàng là ai?" Tông Tuyển đột nhiên hỏi, chậm rãi quay đầu lại nhìn nàng.
Bàn tay nàng khẽ run lên đúng như y dự liệu, tiết tấu miếng trúc quét qua đã tố cáo sóng động trong nội tâm nàng. Thế nhưng nàng rất nhanh liền phản ứng lại, hất hàm khiêu khích, cười lạnh giống như đang khoái trá vì báo được thù: "Chàng là người đầu tiên hôn ta. Một người hoàn hảo, tốt đẹp hơn lũ man di các ngươi rất nhiều."
Miếng trúc trong tay nàng tàn nhẫn quét qua vết thương của y, da thịt mới liền lại bị chọc vỡ, máu tươi lại ứa ra. Sau đó nàng vứt mạnh miếng trúc xuống, đạp cửa bỏ đi trong ánh mắt kinh hãi của người thị nữ.
Tông Tuyển nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy nàng co chân chạy, mái tóc dài buông xõa và tà váy tung bay phấp phới, lá vàng trong sân rơi lả tả, không có quỹ đạo đáp xuống con đường nàng đi. Mà nàng vẫn quyết liệt rời bỏ, không mảy may ngoái đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...