Hoàng hôn, Tông Tuyển tới chỗ Tông Vọng dự tiệc theo lời mời, thấy Mậu Đức đế cơ hầu hạ sắc mặt buồn rầu, đôi mắt sưng đỏ, dường như gặp phải chuyện gì đau lòng, Tông Vọng bảo nàng hát nàng không hát, đôi khi gắng gượng nở nụ cười cũng như sắp khóc. Tông Vọng nhìn mà phiền não, đành nói: "Thôi, thôi, ta đồng ý với nàng là được. Muội muội chết ngày hôm nay của nàng không phải đem thiêu giống nô tỳ thông thường, bảo cha nàng đem về phát tang chôn cất đi."
Mậu Đức đế cơ lập tức đứng lên, rưng rưng ánh lệ tạ ơn Tông Vọng: "Nô gia thay Hương Vân muội muội tạ ân điển Nhị thái tử."
Tông Vọng phất tay, giải thích với Tông Tuyển: "Muội muội của nàng ấy Nhân Phúc đế cơ Triệu Hương Vân sáng sớm hôm nay đã bệnh chết, nàng ấy khóc cả một ngày, chỉ đòi ta phải đồng ý cho cha nàng phát tang cho muội muội này... Ta thực không hiểu nổi, Nhân Phúc đó và nàng đâu phải cùng một mẹ sinh ra, lo chuyện bao đồng như thế làm gì?"
Tông Tuyển mỉm cười, tức thì nhớ lại Nhu Phúc đã gặp lúc ban ngày, hỏi Mậu Đức đế cơ: "Có phải đế cơ còn một muội muội nữa cũng đang ốm bệnh, tên là Xuyên Châu?"
Mậu Đức kinh ngạc đáp: "Sao Bát thái tử biết? Xuyên Châu là chị gái cùng mẹ của Hương Vân, Ninh Phúc đế cơ. Sức khỏe muội ấy trước nay luôn kém, đã ốm mấy ngày rồi, hôm nay nghe được tin dữ của Hương Vân, bệnh tình càng trở nặng thêm."
Tông Tuyển lại hỏi: "Vậy Nhu Phúc đế cơ và bọn họ có phải cùng một mẹ sinh ra không?"
"Viện Viện?" Mậu Đức lắc đầu, "Không phải. Xuyên Châu và Hương Vân là do Thôi Quý phi sinh, mẫu thân Viện Viện là Vương Quý phi... Bát thái tử vì sao lại hỏi vậy?"
Tông Tuyển mỉm cười đáp: "Hôm nay ta thấy Nhu Phúc tìm thuốc cho Ninh Phúc."
Mậu Đức khẽ khàng thở dài: "Viện Viện chỉ lớn hơn Xuyên Châu chưa đầy một tuổi, từ sau khi Thôi Quý phi chuyển ra khỏi hoàng cung sinh sống, Viện Viện vẫn luôn chăm sóc Xuyên Châu như chị em cùng mẹ. Nay Xuyên Châu bệnh nặng như vậy, chắc hẳn Viện Viện rất nóng ruột... Đáng tiếc trong trại lại không có thuốc thang..."
Thôi Quý phi chuyển ra khỏi cung sống? Tông Tuyển cảm thấy kì lạ, toan hỏi tiếp, lại trông thấy Mậu Đức đế cơ nói được một hồi đã lại rơi lệ. Tông Vọng mất kiên nhẫn xen vào: "Không tìm được thuốc không thể trách ta, mấy ngày trước nàng đã xin toàn bộ thuốc có ở chỗ ta cho Nghi Phúc đế cơ lúc ấy đang ốm bệnh rồi. Nếu lại vì tìm thuốc mà làm kinh động đại chúng, phái người vào thành, Quốc tướng sẽ lại nói ta có lòng riêng."
Mậu Đức gạt lệ nghẹn ngào đáp: "Là tỷ muội thiếp mệnh bạc, thiếp không hề có ý oán trách Nhị thái tử..."
Tông Vọng cũng thở dài thườn thượt, xoay người quay lưng về phía Mậu Đức, bực dọc dốc cạn ly rượu, không nói chuyện với nàng nữa.
Tông Tuyển biết Tông Vọng đã vì Mậu Đức mà nhiều lần có hành động chăm sóc người nhà của nàng, khiến Tông Hàn nghi kỵ, hai người mỗi lúc một xung đột nhiều hơn. Trong lòng y cũng không dễ chịu, bởi thế bèn có ý chuyển chủ đề, tìm mấy chuyện vui khác kể cho Tông Vọng nghe. Tâm trạng Tông Vọng dần dần tốt lên, tiếp tục cùng Tông Tuyển nâng chén nói cười, giữa chừng không liếc nhìn Mậu Đức cái nào.
Từ chỗ Tông Vọng đi ra, Tông Tuyển lập tức tìm người nghe ngóng chỗ ở của Nhu Phúc và Ninh Phúc rồi đi qua đó.
Đó là một khoảng sân xập xệ trong Lưu Gia Tự, ở giữa có dựng chen chúc mấy chiếu lều cũ rách. Nơi ở của hai vị đế cơ không có gì khác với những cung nhân thông thường, trên chiếc lều đầy vết rách chưa vá kín và lỗ thủng, gió lạnh bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng lùa vào từ bốn phía.
Tông Tuyển còn chưa bước tới gần đã nghe thấy tiếng cãi cọ từ trong truyền ra. Có hai ba nữ tử đang không ngừng thúc giục: "Mau uống, mau uống, để thuốc nguội sẽ không tốt..."
"Con không uống." Giọng nói một thiếu nữ vang lên rất rõ ràng, thanh âm dịu nhẹ êm tai, ngữ khí bình thản, thậm chí có thể nói là ôn hòa, song lại ẩn chứa một sự kiên quyết không chịu nhượng bộ, "Đây là lần cuối cùng con nói, con không uống, mọi người đã nghe rõ chưa?"
Tông Tuyển đứng ngoài cửa lều, nhìn vào bên trong qua lỗ thủng, thấy người lên tiếng là một thiếu nữ đang nằm ở giữa, tuổi tác áng chừng không quá mười lăm, mắt mày thanh tú, thế nhưng gầy yếu dị thường, cánh tay lộ ra bên ngoài chăn vừa gầy vừa nhỏ, lộ rõ gân xương. Ngoại trừ khuôn mặt vì ốm bệnh mà đỏ lên, nước da nàng hẳn là trắng nhợt, dáng vẻ giống như bệnh tật quấn thân triền miên.
Tông Tuyển đoán đây hẳn là Ninh Phúc đế cơ Triệu Xuyên Châu, quả nhiên ngay tiếp đó liền nghe thấy Nhu Phúc bên cạnh nàng gọi "Xuyên Châu".
Nhu Phúc một tay bưng bát thuốc, một tay cầm thìa ngoáy thuốc, dịu dàng nói với Ninh Phúc: "Xuyên Châu, hồi nhỏ muội cũng thế này, đổ bệnh đều không thích uống thuốc, lần nào cũng phải để tỷ tỷ ép mới miễn cưỡng nuốt xuống. Nay đã lớn thế này rồi, sao lại vẫn giống y như hồi bé vậy... " Vừa nói vừa đưa bát thuốc tới bên miệng Ninh Phúc, "Uống thuốc mới khỏi bệnh được, nghe lời tỷ tỷ..."
Nhu Phúc chưa dứt lời, Ninh Phúc đã chán ghét hất tay. Nhu Phúc không chút phòng bị, bát thuốc khẽ nghiêng, thuốc bên trong đổ mất quá nửa, thấm ướt một mảng y phục lớn trên người nàng.
Nhu Phúc buồn bã đặt bát xuống, ngồi ngây đó không nói năng gì, Kiều Quý phi cạnh bên và hai cung nữ lại vội vã lấy khăn tay ra lau cho nàng. Lau một hồi, ánh mắt Kiều Quý phi rơi xuống bát thuốc kia, không nén được than thở: "Xuyên Châu vì sao lại không hiểu chuyện như vậy? Thuốc này nhị thập tỷ của con kiếm được không dễ dàng, vì sao con lại kiên quyết khước từ, làm đau lòng tỷ tỷ như vậy!"
Sau khi đẩy bát thuốc đi, Ninh Phúc lại yên tĩnh nằm xuống, cũng không buồn nhìn sắc mặt Nhu Phúc, giống như chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì. Nghe Kiều Quý phi nói vậy, nàng mới tiếp tục dùng chất giọng ôn hoà nhỏ nhẹ của mình đáp: "Chính vì cái giá của thuốc này quá lớn, Xuyên Châu mới không uống, chỉ e uống rồi sẽ tổn phước."
Hiển nhiên nàng đã biết được chuyện Nhu Phúc xin thuốc Dã Lợi. Ngữ khí của nàng như gió mát mưa phùn, song bên dưới lời nói lại tràn đầy ý châm chọc. Tông Tuyển cẩn thận quan sát Nhu Phúc, thấy nàng cũng nghe ra ý nằm ngoài lời của Ninh Phúc, khuôn mặt tức thì đỏ lựng lên, đầu cũng cúi thật sâu.
Kiều Quý phi dĩ nhiên cũng hiểu, nét mặt thoáng chút tức giận, nói với Ninh Phúc: "Viện Viện làm vậy chẳng phải cũng vì con hay sao? Nếu bản thân nó đổ bệnh, chắc chắn nó sẽ không vì xin thuốc mà chấp nhận chịu chút xíu nhục nhã nào. Mấy năm nay nó đối tốt với con như vậy, con không chút cảm kích đã đành, nhưng vì sao phải nói ra những lời gai góc làm tổn thương người khác như vậy?"
Ninh Phúc không buồn không giận, ngược lại còn mỉm cười: "Kiều mẫu thân, ý con là, mệnh của con và nhị thập tỷ không giống nhau. Tỷ là do sủng phi của cha sinh, còn con chỉ là con gái của thứ dân, quý tiện vốn dĩ đã khác biệt một trời một vực. Mệnh của con gái thứ dân như con như cỏ rác, ở lại trong cung chỉ gây chướng mắt, trải qua biến cố Tĩnh Khang này càng không còn mong muốn được sống nữa, chết sớm một ngày là giải thoát sớm một ngày, mọi người căn bản không cần cứu con. Mà nhị thập tỷ cao quý như vậy, ngày thường kẻ hèn liếc mắt lâu hơn một chút cũng là tội lỗi, nay lại vì con mà chấp nhận để người Kim lăng nhục..."
Nàng lại nhìn Nhu Phúc: "Nhị thập tỷ, tỷ là một người kiêu ngạo biết bao, lại có thể nhịn được cơn tức này? Đối diện với người Kim bằng tư thái hèn mọn này, không giống tỷ của trước đây. Giá trị của bát thuốc này không nhỏ, bên trong còn hòa lẫn cả cốt khí của viên trân châu trong lòng bàn tay thiên tử là tỷ. Tỷ nói xem, nếu con gái của thứ dân ti tiện như muội uống thứ thuốc quý giá này, có phải sẽ tổn phước hay không?"
Nhu Phúc vẫn không nói gì, Kiều Quý phi đã nghe tới mức liên tiếp lắc đầu, cau mày đáp: "Đứa nhỏ này, con cả ngày nghĩ cái gì thế? Cái gì mà con gái của thứ dân chứ? Ai xem con là con gái của thứ dân nào? Mẫu thân con mặc dù đã xuất cung song những năm này Thái thượng hoàng cũng không hề bạc đãi con, Viện Viện và Tam ca lại đối xử với con như em gái ruột, hơn hẳn so với các em gái khác mẹ khác. Sao con phải tự hạ mình thấp xuống một bậc, nói mình là con gái thứ dân?"
"Nếu con không phải con gái của thứ dân, Nhị thập tỷ và Tam ca sao có thể đối xử khác biệt với con cơ chứ?" Ninh Phúc vẫn duy trì nụ cười ôn hòa mà lạnh nhạt của mình, ngữ khí mềm mỏng nói, "Hai người đối xử rất tốt với con, thường xuyên tới thăm con, chọc con vui, phàm là con yêu cầu không có việc gì không đáp ứng, đặc biệt là nhị thập tỷ, sinh nhật con năm nào cũng đích thân chọn váy áo tặng con. Những váy áo đó, thật đẹp... Thế nhưng vì sao lại không tặng cho các tỷ muội khác? Bởi mẫu thân bọn họ có ở trong cung, sẽ tự làm cho bọn họ, còn con là con gái thứ dân, mẫu thân con sớm đã bị đuổi ra khỏi hoàng cung, ha ha, rất đáng thương, có phải không? Thế nhưng nhị thập tỷ, rất xin lỗi, muội vẫn chưa bao giờ nói cho tỷ, mặc dù lần nào tỷ tới muội cũng mặc quần áo tỷ tặng cho tỷ xem, nhưng đợi tỷ vừa đi là muội đã lập tức cởi chúng ra, không bao giờ đụng đến nữa. Bát thuốc này cũng giống vậy, nếu muội đã sắp sửa chết rồi, xin tỷ hãy dung thứ muội một lần, cho phép muội được cảm tạ ơn bố thí trước mặt tỷ."
Nghe nàng nói xong, Nhu Phúc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn sâu vào mắt nàng. Nhu Phúc chậm rãi nói: "Muội mở miệng ra là nói mình là con gái của thứ dân, kì thực, điều mà muội thực sự để bụng là thân phận của mẫu thân muội. Việc bà ấy bị phế vẫn luôn khiến muội cảm thấy ê chề, bởi thế muội sớm đã có suy nghĩ coi nhẹ mạng sống. Đây mới là lí do chính muội không chịu uống thuốc, có phải không?"
Ninh Phúc hồi lâu không đáp lời, lặng lẽ nhìn Nhu Phúc hồi lâu liền nhắm mắt lại, nói: "Tỷ tỷ, muội hơi mệt rồi, để muội ngủ một lát đi."
Nhu Phúc lại giữ lấy tay nàng, đôi mắt rưng rưng: "Không, tỷ sẽ không để muội ngủ. Tỷ sợ muội sẽ giống như Hương Vân, ngủ rồi sẽ không chịu tỉnh lại nữa. Nghe tỷ nói nốt đi, có một chuyện có thể muội không biết, liên quan tới mẫu thân muội. Ta sẽ từ từ nói, muội cẩn thận lắng nghe, có được không?"
Ninh Phúc rầu rĩ cười, hé mắt, nói: "Được."
"Ta đối xử tốt với muội là có lý do," Nhu Phúc khẽ khàng nói, "Bởi ta đã từng hứa với mẫu thân muội."
"Mẫu thân muội..." Ninh Phúc trầm ngâm, "Bà ấy đã nhờ tỷ chăm sóc muội?"
Nhu Phúc gật đầu, đáp: "Năm năm trước, cha lệnh cho mẫu thân muội xuất cung, chuyển tới nơi khác sinh sống. Ngày bà ấy xuất cung, đại khái là cha không cho phép chị em muội tới tiễn, đi cùng bà chỉ có lác đác vài cung nhân, thế nhưng những người chạy ra xem náo nhiệt lại không ít. Khi ấy ta vẫn chưa hiểu chuyện, cũng có trong số đó. Rất nhiều nữ tử nhìn bà ấy chỉ chỉ trỏ trỏ, nói mấy lời châm biếm xa gần. Mẫu thân muội trước đó vẫn luôn ăn vận tươi tắn lộng lẫy, ngày hôm đó lại mặt mộc áo đơn, song tư thái bước đi vẫn hệt như cũ, lưng thẳng, cằm hơi hếch, không hề hao tổn chút tôn nghiêm nào giữa những tiếng nghị luận của cung nhân. Ta ngắm tới mức thất thần, mà bà cũng trông thấy ta đang núp sau gốc cây bên đường."
Ninh Phúc khẽ cau mày: "Sau đó, bà ấy liền đi tới cầu xin tỷ?"
"Phải." Nhu Phúc chớp mắt nói, "Bà ấy đột nhiên đi về hướng ta, hỏi ta: 'Viện Viện, con và Tam ca sau này thay ta chăm sóc Xuyên Châu được không?' Khi ấy ta đã ngây ra, không hiểu vì sao bà ấy lại nói với ta điều này, cuối cùng ngơ ngác gật gật đầu. Hành động sau đó của bà ấy đã khiến ta kinh hãi - trịnh trọng quỳ xuống trước ánh mắt của toàn thể đại chúng, kéo tay ta nói: 'Viện Viện, con nhất định phải ghi nhớ lời hứa ngày hôm nay với ta, thay ta chăm sóc nó, quan tâm nó giống như em gái cùng mẹ của con, che chở nó, đừng để nó chịu ấm ức. Con có thể hứa với ta không?' Ta bị dọa sợ, tay chân luống cuống toan đỡ bà đứng dậy, bà lại kiên trì đợi ta phải trả lời rõ ràng mới chịu đứng lên, sau đó lại dập đầu, gạt lệ rời đi."
Ninh Phúc nghe tới đây, hàng mi khẽ run lên, hai hàng lệ trong suốt trào ra khỏi khóe mắt, lặng lẽ tan vào mái tóc buông xõa trên gối.
"Cảnh tượng ngày hôm ấy ta cũng trông thấy rồi." Kiều Quý phi nhẹ nhàng lau nước mắt cho Ninh Phúc, nói, "Mẫu thân con khổ sở tính toán... Nàng ấy sinh ra năm tỷ muội các con, khi ấy hai người tuổi tác tương đối lớn đã xuất giá, Nhân Phúc và Vĩnh Phúc đều còn rất nhỏ, tính tình lại ôn thuận, có thể nhờ cậy các tỷ muội khác trong cung nuôi dưỡng. Duy chỉ có mình con, tuổi tác không lớn không nhỏ, tâm tư lại tinh tế, việc gì cũng hiểu, đưa con tới chỗ phi tần nào con cũng không đồng ý, chỉ đành để con sống một mình ở nơi cũ. Còn nhớ mấy ngày đó mấy tỷ muội chúng ta tới thăm con, đôi mắt trong suốt của con tràn ngập phòng bị, chỉ sợ chúng ta dẫn con đi... Bởi thế hôm ấy ta thấy Thôi tỷ tỷ đã quỳ xuống trước mặt Viện Viện, tức thì liền hiểu ra. Viện Viện tuy còn nhỏ, song nó và Tam ca lại có năng lực ở trong hoàng cung này, cũng là người có thể chăm sóc con, mà nếu để nó tiếp cận con bằng thân phận tỷ muội cũng sẽ không tới mức khiến con phản kháng."
"Con vốn tưởng rằng, đối với bà ấy, con là một sự thừa thãi," Ninh Phúc rưng rưng nói, "Bà ấy vẫn luôn muốn một đứa con trai, trước kia đối với con cũng lạnh nhạt vô cùng..."
"Sao có thể? Muội không nhận ra sao, bà ấy và muội rất giống nhau, đều là những người không thích ai chủ động tiếp cận mình." Nhu Phúc lại nói, "Thế nhưng sau khi xuất cung, mẫu thân muội không một ngày nào không nhớ tới muội. Kì thực quần áo mà ta tặng muội vào ngày sinh nhật đều là do bà ấy đích thân làm. Bà ấy giỏi thêu thùa may vá, y phục thông thường của cung nhân do bà làm có chiếc nào không đẹp mắt? Mỗi năm làm xong y phục bà ấy luôn vắt óc nghĩ cách, không biết đã nhờ cậy bao nhiêu người, tốn bao nhiêu ngân lượng mới chuyển chúng tới được tay ta. Bà ấy còn đặc biệt dặn dò ta đừng nói với người khác y phục này là do bà ấy làm, sợ cha biết được rồi sẽ không vui, không tốt cho muội. Cũng sợ muội biết được rồi sẽ càng buồn bã hơn... Mỗi lần trông thấy muội mặc quần áo mới do bà ấy làm ta đều cảm thấy rất vui... Ta vẫn luôn ngưỡng mộ muội vô cùng. Mẫu thân ta mất sớm, ngay tới dáng vẻ bà ấy ta cũng không còn nhớ rõ nữa rồi... Bất luận người khác có nói mẫu thân muội thế nào, xem bà ấy thế nào, trước mặt muội, bà ấy vẫn luôn là một người mẹ tốt. Mà muội cũng giống ta, dù thế nào cũng vẫn là con gái của cha, điều này sẽ không vì thân phận của mẫu thân mà thay đổi. Mỗi khi nhớ về mẹ, muội nên nhớ tới những điều mà bà ấy làm cho muội, phải thấy cảm kích, chứ không phải ôm ấp oán hận."
Ninh Phúc nước mắt đầy mặt, chống tay ngồi dậy, vòng tay ôm lấy eo Nhu Phúc, áp gò má vào lồng ngực nàng, nghẹn ngào: "Tỷ tỷ..."
Nhu Phúc cũng ôm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng nói: "Bây giờ uống thuốc được không... Mẫu thân muội là một người thanh khiết cao ngạo, ở trong cung nhiều năm chưa từng thấy bà ấy cầu xin ai bao giờ, thế nhưng vì muội, bà ấy có thể buông bỏ sự kiêu ngạo quỳ xuống cầu xin ta... Nếu ta đã hứa với bà ấy thì sẽ tận lực hoàn thành. Xuyên Châu, xem như để thành toàn cho ta, muội uống thuốc có được không?"
Kiều Quý phi đang bưng bát thuốc chỉ còn lại non nửa lên đưa tới, cũng mỉm cười khuyên nhủ: "Mẫu thân con bị phế cũng xem như trong cái rủi có cái may, tên không có trong danh sách cung quyến, lại thoát được kiếp nạn hôm nay. Giờ nhất định bà ấy vẫn còn ở Biện Kinh, đỏ mắt chờ mong con quay về. Mau uống thuốc đi, sức khỏe khá lên rồi, ngày sau mới có thể quay về đoàn tụ với bà ấy."
Ninh Phúc lặng lẽ đón lấy bát thuốc, chậm rãi uống cạn. Nhu Phúc như trút được gánh nặng, nhận lấy chiếc bát rỗng đặt xuống, lau sạch vết thuốc bên khóe môi cho Ninh Phúc, mỉm cười nói: "Yên tâm, cửu ca nhất định sẽ cứu chúng ta quay về..." Rồi nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thì thầm bên tai: "Quan trọng nhất là phải còn sống, bởi vẫn có người đang đợi chúng ta."
Kiều Quý phi thấy Ninh Phúc đã uống thuốc cũng mừng rỡ vô cùng, nói: "Thuốc ban nãy đã đổ mất hơn nửa, để ta đi sắc thêm một ít." Nói đoạn lập tức đứng dậy nhấc ấm sắc thuốc lên, lúc này dường như mới đột nhiên nhớ ra điều gì, rút một chiếc túi thơm từ trong ống tay áo ra đưa cho Nhu Phúc: "Đây là Dã Lợi tướng quân hôm nay đưa thuốc tới bảo ta chuyển cho con, nói hắn là Thiên hộ, dưới trướng có rất nhiều binh lính. Hắn có một huynh trưởng còn làm Đại vương ở nước Kim, về sau nếu có ai bắt nạt con, thì con cứ lấy ra chiếc túi thơm này..."
Nghe bà nhắc tới Dã Lợi, lửa giận của Nhu Phúc tức thì bốc lên, bực bội ngắt lời: "Kiều mẫu thân nhận đồ vật của hắn làm gì? Còn không mau vứt đi, đừng làm bẩn tay Kiều mẫu thân!"
"Gượm đã," Ninh Phúc đột nhiên lên tiếng, chìa tay về phía Kiều Quý phi, "Đưa con xem xem."
Đón lấy túi thơm, Ninh Phúc tỉ mỉ quan sát một lượt, nói với Nhu Phúc: "Tỷ tỷ cứ tạm thời giữ lấy, vật này có lẽ sẽ có chút tác dụng."
Nhu Phúc không hiểu, cau mày toan lên tiếng hỏi, Tông Tuyển ngoài trướng cũng chăm chú chờ đợi Ninh Phúc trả lời. Mà lúc này nàng vẫn chưa nói gì, nét cười tràn đầy thâm ý lướt qua khóe môi mỏng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...