Lý Nhu Phong vốn định hỏi rõ số tuổi của Bão Kê nương nương, để nhẩm tính xem nàng đến Trừng Châu trong khoảng nào, như thế có lẽ sẽ giúp chàng nhớ ra làm sao nàng biết mình. Đáng tiếc là Bão Kê nương nương không chịu nói, chàng cũng đành từ bỏ.
Đúng với tên tự được Tiêu Yên ban tặng, bản tính chàng nhu hòa, như gió ngàn thỏa sức rong chơi, như nước chảy thảnh thơi xuôi dòng. Tính tình thế này vẫn luôn làm phụ thân quá cố ngán ngẩm thở dài, cảm thấy chàng không bằng hai vị huynh trưởng chí hướng cao xa, hoạn lộ thênh thang. Thế nhưng sau khi gặp nạn, tính cách như vậy ngược lại đã bảo vệ chàng khỏi những ý nghĩ tiêu cực.
Lần này chàng chạm phải vảy ngược của Bão Kê nương nương, Bão Kê nương nương đuổi ngay chàng lên nóc nhà thay hết ngói vỡ, gỗ mục. Đã vậy còn bắt làm không ngơi nghỉ, chỉ cần hơi chậm tay chút đỉnh là bị ăn đòn tới tấp.
Lý Nhu Phong im lặng nhẫn nhịn. Bão Kê nương nương đã rửa mặt sạch sẽ, thay y phục và dùng khăn mỏng che mặt, hiện tại đang cầm gậy ngồi ở bờ nóc đôn đốc công việc. Bốn nhóc quỷ kia cũng dàn hàng ngồi cạnh Bão Kê nương nương. Cả đám cùng hai tay chống cằm, hết sức ngoan ngoãn, đáng yêu.
Bé con thứ nhất bảo: “Hình như em ngửi thấy ba mẹ ở quanh đây đó.”
Bé con thứ hai tán đồng: “Đúng nha, nhưng ba mẹ đi giết Dương Đăng mà? Dương Đăng vẫn chưa chết thì đâu về nhà được.”
Bé con thứ ba chê: “Mấy đứa ngố này, tại bây đang ngồi trên tro cốt ba mẹ đó.”
Bé con thứ tư nhảy dựng lên phủi mông: “Ấy da!”
Cả bốn đứa cùng bay mất.
Lý Nhu Phong cuống quýt chắp tay nhắm mắt, lầm rầm sám hối: “…Tôi không cố ý lấy hũ tro của các vị đâu, tại vì để ngay ngoài nên với tay là cầm được... Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Bão Kê nương nương vung gậy khẻ tay chàng: “Làm gì vậy?”
Lý Nhu Phong chần chừ giây lát, rồi giải thích: "Có quỷ... Bốn đứa bé, nói chúng ta rải tro cốt ba mẹ chúng."
Bão Kê nương nương thờ ơ: “Có gì mà xin lỗi. Lính của Dương Đăng giết cả nhà họ, đến cả con mèo cũng không tha. Thi cốt sáu người nhà họ là ta thu liệm, vong hồn cũng do ta siêu độ, bọn nhỏ tới giờ vẫn chưa chịu đi thì ta biết làm sao?” Nàng gõ coong coong vào chậu sắt đựng ngói, nghiêm nghị nhắc, “Mau làm việc!”
Cứ thế mãi đến khi Đại lang quân ở sân sau gáy vang lần thứ ba, cảnh tượng trước mắt Lý Nhu Phong dần dần nhạt nhòa, lại rơi vào một vùng đen đặc hỗn độn. Chàng dè dặt gọi Bão Kê nương nương: “Thưa phu nhân... Tôi không thấy gì nữa.”
Chàng cảm giác được giọng Bão Kê nương nương càng lúc càng xa mình, dần dần rơi xuống gian phòng bên dưới.
“Cứ ở yên trên đó đi.”
Lý Nhu Phong vội hỏi to: “Sao vậy?”
“Đợi lúc Nhị lang về thì phải thấy ngươi đang sửa nóc.”
Lý Nhu Phong nghẹn lời, ủ rũ ngồi thừ ra, hồi lâu sau mới vịn nóc nhà dò dẫm nhích qua, tìm cách leo xuống. Ngặt nỗi, ra đến tận mép nóc rồi mà làm thế nào cũng chẳng sờ thấy thang. Mới nhớ vừa nãy có nghe mấy tiếng lộp cộp, hóa ra là Bão Kê nương nương cất thang đi.
Đến gần giữa trưa thì Phùng Thời trở về. Lý Nhu Phong đang trát bùn, thay ngói trên cao, toàn thân lấm lem không ra hình người. Phùng Thời thấy cả mảng nóc lớn đã sáng sủa hẳn lên nên không chất vấn gì nữa, chỉ đi thẳng vào sảnh.
Trương Thúy Nga đã chuẩn bị sẵn bữa trưa cho lão. Phùng Thời ăn xong, bèn chấm nước trà viết lên bàn một dãy ngày tháng, canh giờ.
Trương Thúy Nga nhướng mi, kín đáo lướt mắt qua khuôn mặt Phùng Thời. Sắc mặt lão vẫn rất khó lường, không hiện bất cứ biểu lộ dư thừa nào để nàng phỏng đoán.
“Thưa công công, đây là bát tự của tiểu vương tử do trắc phi của Ngô vương mới sinh.”
Hàng mày hoa râm của Phùng Thời khẽ giật: “Không sai. Nàng xem là tướng mệnh thế nào?”
Ánh mắt Trương Thúy Nga chớp động, bắt đầu bấm đốt tính dưới tay áo, lông mày nhíu chặt: “Mệnh số vị này rất dị thường, cả đời lận đận, lênh đênh, nhưng lại là tướng đế vương.”
“Đế vương ra sao?”
“Đại hung đại sát.”
Đôi mắt mờ đục của Phùng Thời bỗng đanh lại: “Cung phụ mẫu thì thế nào?”
“Nhật nguyệt cùng hãm, khắc mẹ hại cha [1].”
“Làm sao hóa giải?”
Có thể cho người khác làm con thừa tự. Song đây chỉ là tìm kẻ chịu nạn thay, cha mẹ nuôi vẫn bị khắc bị hại.”
Trương Thúy Nga nói xong bèn ngước mắt quan sát Phùng Thời. Làm nghề đoán mệnh, biết bảy phần, nói trước hai phần, còn lại năm phần thì nhìn mặt, xem thời cơ mà lựa lời.
Nhưng Phùng Thời trầm ngâm giây lâu, thình lình cười vang, kéo tay phải đang bấm đốt tính toán của Trương Thúy Nga, nắm trong lòng bàn tay: “Nàng giỏi lắm, ngoài cách hóa giải ra thì quẻ nàng tính giống hệt của vị cao nhân Dương Ẩn vừa được vương phi mời về.”
Trương Thúy Nga hơi giật mình: “Thông Minh tiên sinh ở núi Dương Ẩn?”
“Không sai.”
Nàng bất giác nhẹ chau mày, năng lực của Thông Minh tiên sinh vượt xa nàng, nếu nàng nói hai phần, Thông Minh tiên sinh phải nói bốn phần mới đúng. Vì sao Thông Minh tiên sinh không đề cập, giả như cha đứa bé này có thể thuận lợi độ kiếp, thì cũng có cơ hội một bước lên trời? Cả tướng hại cha khắc mẹ cũng có thể chuyển thành thế miếu vượng?
Phùng Thời nhìn ra điều khác thường, bèn hỏi ngay: “Sao vậy? Có chỗ nào không đúng?”
Trương Thúy Nga lắc đầu: “Thông Minh tiên sinh là sư thúc tổ của nô gia, đã ẩn cư nhiều năm không xuất thế. Nô gia chỉ tò mò sao Ngô vương phi bản lĩnh thế, có thể mời được ông cụ.”
Giờ này tâm trạng Phùng Thời rất tốt, lão vỗ vỗ tay nàng: “Hai tháng trước Thông Minh tiên sinh nhận được sấm truyền, diễn giải ra thiên hạ tất về tay họ Tiêu. Xưa Ngô vương phi cũng từng gửi thiếp thỉnh mời, bởi vậy ông ta vừa xuống núi, quẻ đầu tiên là xem cho tiểu vương tử kia.”
Họ Tiêu.
Họ Tiêu nào? Chi họ của Ngô vương Tiêu Tử An, hay chi họ bên Trừng vương Tiêu Yên?
Mỗi lần nàng tính quẻ này thì quẻ tượng lại nhập nhằng hỗn độn, cơ hồ có quái lực nào đó đảo loạn bên trong.
Năm ngón tay cứng cỏi, hiện rõ từng khớp xương của Trương Thúy Nga khẽ run trong lòng bàn tay Phùng Thời, nhưng miệng lại nhu mì hỏi: “Vậy Thông Minh tiên sinh cho phương pháp phá giải thế nào?”
Đôi môi Phùng Thời, cùng một màu với thứ táo già chín nẫu, đóng đóng mở mở, phun ra hai chữ: “Xuất gia.”
***
Canh ba hôm đó (23h), Phùng thời theo lệ vào cung trực đêm, Lý Nhu Phong lên nóc nhà sửa ngói như cũ. Bão Kê nương nương dùng tấm sa mỏng che mặt, ở một bên trông chừng Lý Nhu Phong. Lý Nhu Phong bị phơi nắng cả buổi sáng trên mái nên chẳng vui vẻ gì, cứ ngậm chặt miệng không nói một lời. Chàng chỉ mong mau mau sửa xong nóc nhà để sớm tìm được cơ hội ra ngoài.
Bão Kê nương nương cứ bất động nhìn chòng chọc vào Lý Nhu Phong. Mãi đến khi phu canh gõ mõ báo canh tư (1h), nàng bất chợt nhấc gậy nâng cằm Lý Nhu Phong lên, hỏi: “Khi nào thì con người ta nói dối?”
Lý Nhu Phong giật mình đánh thót, chẳng rõ nàng có ý gì.
Bão Kê nương nương tiếp tục đều đều: “Như ngươi chẳng hạn, rõ ràng vẫn luôn muốn ra ngoài tìm hồn phách Tiêu Yên, nhưng lại không thể không nán lại đây lá mặt lá trái với ta. Ngươi nói xem, là vì sao?”
Lý Nhu Phong cả kinh suýt nữa lăn từ nóc nhà xuống, may nhờ Bão Kê nương nương nhanh tay chìa gậy ngăn lại.
Chàng run giọng: “Thưa phu nhân, tôi đâu có ý đó.”
Bão Kê nương nương chậm rãi đứng lên, dường như vì ngồi xổm quá lâu mà tê chân. Nàng vẫn lầm rầm bằng thứ giọng khô cằn: “Tâm tư sâu xa? Lòng đầy toan tính? Phải rồi, ví dụ như ngươi, mục đích của ngươi cũng đâu ch là tìm được hồn phách Tiêu Yên, ngươi còn muốn giao cho y cả lớp vỏ người cõi âm không già nua không hư tổn này. Tất cả vợ con của Tiêu Yên đều bị Ngô vương sát hại, sau lưng chẳng còn ai, những bộ hạ cũ sót lại cũng chia ra năm bè bảy phái. Nếu Tiêu Yên có thể đoạt xá hồi sinh, thì chi họ bên Trừng vương lo gì không thể Đông Sơn tái khởi?”
Những lời này của Bão Kê nương nương tựa như một tia sét bổ thẳng vào lòng Lý Nhu Phong, tâm can phế phủ toàn thân đều vỡ vụn.
Trước khi Phùng Thời vào cung đã cho Bão Kê nương nương hay, lần này Ngô vương Tiêu Tử An triệu Dương Đăng về là để hắn nhận nhiệm vụ dọn sạch bộ hạ cũ của Trừng vương. Nhất là toàn thành Kiến Khang, cần phải thanh tẩy triệt để khắp lượt, đề phòng có dư đảng Trừng vương ẩn nấp trong đó.
Lý Nhu Phong nghĩ đến đây thì càng lo sợ không yên. Chàng mưu sự đã mấy tháng ròng, đã oằn mình gánh lấy xiết bao nhục nhã, đã gãy mất khí tiết quân tử thanh cao, há lại có thể để kẻ khác nói càn mà hỏng việc?
Huống hồ, dẫu trên đời còn nhiều người cõi âm đến đâu, thì cũng chưa chắc có ai sẽ nguyện ý làm hết thảy vì Tiêu Yên như chàng. Ngô vương đố kỵ, đa nghi, bạo ngược vô đạo, há lại sánh được với Trừng vương kiên dũng, thông tuệ, chuyên cần chính sự?
Chàng chỉ biết, trước mắt chàng là hi vọng duy nhất của Trừng vương. Chàng cũng chỉ biết, chàng trả giá nhiều như vậy, rốt cuộc tới được Kiến Khang, nhưng trận thanh tẩy lớn lại sắp bắt đầu, chàng tuyệt đối không được phép thất bại trong gang tấc.
Lý Nhu Phong nhìn xoáy vào quầng lửa trước mắt kia. Tro cốt li ti chấp chới theo gió đêm, hoặc ít hoặc nhiều vương trên người Bão Kê nương nương. Chẳng thấy rõ mặt, nhưng thân thể gầy yếu, mong manh này, chỉ cần đẩy nhẹ là nàng sẽ rơi khỏi nóc nhà, không chết cũng trọng thương. Suy cho cùng chàng vẫn là đàn ông, là thanh niên, có thừa sức lực, việc giết Bão Kê nương nương quả thật dễ như trở bàn tay. Giết nàng, chàng sẽ có thêm được một hai ngày, có thể sẽ tìm được ngay Tiêu Yên, cũng có thể sẽ gặp một dương bạt khác.
Ngón tay Lý Nhu Phong động nhẹ.
Chàng lại thấy bóng ngườiîgầy yếu phát sáng kia chậm chạp dịch chuyển, đến cạnh tượng thú ở sát sườn đông nóc nhà.
Nàng ngẩng đầu trông về đằng đông, nơi màn trời bao la vẫn còn phủ màu lam thẫm, trước mắt là dải ngân hà mênh mông trải rộng.
Tấm váy tỏa ánh lân tinh phất phới theo gió đêm, chừng như chẳng mấy chốc sẽ vút bay theo gió.
Nàng vẫn cảm thấy lẫn lộn, cứ tự lẩm bẩm: “Nhưng Thông Minh tiên sinh, năng lực của ông cụ đã vượt xa ta, vì sao còn nói dối giống ta?”
- -----------
[1] Cung Phụ mẫu: 1 trong 12 cung tử vi tướng số, giúp xem mối quan hệ với cha mẹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...