Như Nguyệt Như Thu

Thành Cổ Ngàn, la một trong ba thành lớn nhất Thương Lục quốc, nổi danh nhất ở đây là Tứ Sắc lâu . Tứ Sắc lâu là nơi thanh sắc nhất Thương Lục quốc, nói ngắn gọn, là thanh lâu. Cùng với thanh lâu bất đồng chính là, Tứ Sắc lâu nữ có nam có, đệ nhất có bốn hoa khôi, còn lại là nam nữ bình thường, lấy bốn màu hồng, lam, chanh, thanh phân biệt, thể hiện trên màu sắc xiêm y, tên cũng mang hài âm này, trong đó Cẩm Hồng, Cẩm Khuynh là nữ, Cẩm Hân, Cẩm Lam là nam. Bốn cái tên này ở thành Cổ Ngàn có thể nói là nhà nhà đều biết, bốn người đều là tướng mạo hiếm thấy, sở hữu tinh chi tài nghệ, bán nghệ không bán thân.

Mà hiện tại Nguyệt Thu Triệt chính là gã sai vặt của Cẩm Lam thiếu gia – một trong tứ đại hoa khôi của Tứ Sắc lâu, một vị trí không biết bao nhiêu người mơ ước a!

“Tiến vào.”.

Nghe được cho phép, Nguyệt Thu Triệt liền đẩy cửa vào. Mới vừa vào cửa, liền phát hiện bên trong không chỉ có người gọi là Lam thiếu gia kia, mặc dù lúc đang đứng bên ngoài  mình cũng đã cảm giác được . Nhưng là, làm một người bình thường, gặp được tứ đại hoa khôi trong truyền thuyết [ bằng quần áo có thể nhận ra, bốn màu chỉ có bốn người này mặc], mình cũng nên tỏ vẻ có một chút tò mò a.

Cẩm Khuynh, y phục thanh sắc, cổ áo thêu một vài lá sen tinh xảo, giờ phút này đôi mắt đẹp lưu chuyển, hoạt bát động lòng người, đang đánh giá mình, làm cho người ta có cảm giác tràn ngập sức sống.

Cẩm Hồng, một thân y phục đỏ thẫm rộng thùng thình khiến nàng càng có vẻ yêu mị, giờ phút này đang nhàm chán khái hạt dưa, tựa hồ đối với Nguyệt Thu Triệt trước mắt tuyệt không cảm thấy hứng thú.


Cẩm Hân, vận hoàng y, tướng mạo nhã nhặn, lộ ra một loại nho nhã đặc biệt, tựa hồ càng giống một tiên sinh dạy học, ôn hoà mỉm cười nhìn thư đồng trước mặt.

Nhanh chóng đánh giá ba người, Nguyệt Thu Triệt chỉ nhìn bọn hắn liếc mắt một cái, quyết định xem nhẹ mọi thứ. Đối những người này đại khái trong lòng không để ý, Nguyệt Thu Triệt khôi phục bộ dáng nên có của một cái gã sai vặt, cúi đầu xuống, chờ nghe Cẩm Lam phân phó.

Đương nhiên bốn người nhóm Cẩm Lam cũng chú ý đánnh giá Nguyệt Thu Triệt, dù sao có thể sống tốt ở nơi thanh sắc này, bản lĩnh quan sát tự nhiên là nhất. Này đây, Cẩm Lam cười hì hì nhìn gã sai vặt của mình,“Thế nào, đánh giá xong rồi sao? Có phải hay không bị bốn chúng ta mê đảo ?”.

Tại sao có người không biết xấu hổ như vậy, xem ra những người kia tựa hồ đã nghe quen ngữ khí như vậy của chủ nhân mình. Trong lòng Nguyệt Thu Triệt thầm nghĩ, nhưng sắc mặt không có một chút thay đổi, vẫn ra bộ dáng gã sai vặt,“Lam thiếu gia tìm Cách Tuyết có chuyện gì không?”.

“Nga, không có chuyện gì a, chính là gọi ngươi đến cho ba người bọn hắn nhận thức một chút, cũng cho ngươi gặp tứ đại hoa khôi của Tứ Sắc lâu chúng ta, thế nào, đẹp lắm phải không?”.

“Vâng.” Coi thường thiếu gia đang kiêu ngạo tự đắc, Nguyệt Thu Triệt thản nhiên lên tiếng, không có chú ý tới Cẩm Lam nghe xong tựa hồ miễn cưỡng cười, đầy ủy khuất. Xem qua ngoài Tuyết tuyệt đại tao nhã chi tư, sợ là không có mấy người có thể lọt vào mắt mình.

Nhìn thấy gã sai vặt tựa hồ như đi vào cõi thần tiên, Cẩm Hồng bắt đầu cảm thấy hưng trí, rốt cục dừng cắn hạt dưa, đánh giá người trước mắt, cho ra kết luận là tướng mạo bình thường, nhưng lại có một loại khí chất đặc biệt, không thể nói rõ, xem ra đây là nguyên nhân Cẩm Lam muốn bọn hắn đến , ân, đến khoe ra một chút. Xuy xuy cười,“Lam, gã sai vặt của ngươi hình như không đem chúng ta để vào mắt! Thật sự là đứa trẻ đáng yêu a, ha ha ~”.

“Đương nhiên, cũng phải xem là do ai tìm tới!” Cẩm Lam nghe xong lời nói của Cẩm Hồng, lại càng thêm tự mãn.

“Ta thích Cách Tuyết, Lam, ta muốn đổi với ngươi, ta đem Thất Tuần của ta đổi cho ngươi.” Cẩm Khuynh đã đứng ở trước mặt Nguyệt Thu Triệt, quan sát từ trên xuống dưới một lần, tựa hồ thực vừa lòng người trước mắt, mới hạ quyết tâm, dùng nha đầu của mình đến đổi.


“Không được, tuyệt đối không được, Cách Tuyết chính là do ta tìm được a!” Cẩm Lam hiện tại có một chút hối hận, hối hận đem gã sai vặt mới của mình cho ba bọn hắn xem, mình chỉ muốn khoe ra một chút khí chất độc nhất vô nhị của hắn mà thôi, do đó cũng có thể càng phản ánh khí chất đặc biệt của chủ nhân hắn, đỡ phải cùng Hồng kia suốt ngày cạnh tranh.

“Đổi như thế cũng được mà!” Cẩm Hồng coi thường Cẩm Lam sốt ruột, đổ thêm dầu vào lửa.

“Được rồi, Khuynh, Hồng, không thấy được Lam gấp như vậy sao!” Cẩm Hân ôn hòa khuyên nhủ, lại mỉm cười nhìn Nguyệt Thu Triệt, “Cách Tuyết, đúng không? Đừng để ý, Khuynh, Hồng là như vậy. Ách, về sau sẽ quen thôi.”

Nguyệt Thu Triệt đối t nam tử ôn hòa nho nhã trước mắt này cũng không có ác cảm, lại nhìn thấy ba người kia sau khi nghe Cẩm Hân nói xong có bộ dáng ủy khuất, liền gật gật đầu,“Không có việc gì.”.

Cẩm Hân nhìn thấy gã sai vặt trước mắt không có biểu hiện chán ghét, trong lòng cũng sinh thiện cảm.

—————————————————


Đảo mắt, Nguyệt Thu Triệt đã ở… tại Tứ Sắc lâu này gần ba tháng. Đối với chức vụ gã sai vặt, Nguyệt Thu Triệt cảm thấy được chính mình càng ngày càng thuận tay , sự tình so với mình tưởng tượng thoải mái hơn rất nhiều. Chỉ cần bình thường đứng sau Cẩm Lam là được, bởi vì Cẩm Lam chủ yếu không cần hắn làm việc gì. Hắn cũng không để ý, dù sao thoải mái là được, có lẽ gọi hắn làm, hắn cũng làm không tốt lắm. Dù sao từ trước đến nay hắn cũng không phải làm gì, tuy rằng cuộc đời hắn lúc mới bắt đầu cũng không có được bao nhiêu tốt đẹp, nhưng từ khi có Tuyết, mình vẫn thực hạnh phúc.

Không được, không thể suy nghĩ tiếp. Nguyệt Thu Triệt nhắc nhở chính mình, chỉ có không ngừng nhắc nhở bản thân, mới có thể khống chế không trở về Nguyệt Thanh cung, không trở về bên cạnh Tuyết. Nhưng, lần này, ba tháng , Tuyết còn không có đến, cũng không có sai người nào đến. Mình thậm chí không có cảm giác được hơi thở của Ảnh. Chẳng lẽ, Tuyết không cần mình sao? Mỗi khi nghĩ vậy một chút, trong lòng luôn run rẩy. Mình tựa hồ càng ngày càng thích miên man suy nghĩ mà, phát hiện bản thân lại nghĩ Đông nghĩ Tây, Nguyệt Thu Triệt trong lòng cười nhạo chính mình.

“A, Cách Tuyết, ngươi ở trong này a, lam thiếu gia nhà ngươi đã xảy ra chuyện! Khuynh tiểu thư  gọi ta tìm ngươi qua đó!” Thất Tuần thở hồng hộc chạy tới, cũng không chờ Nguyệt Thu Triệt có phản ứng, lôi kéo hắn chạy đi.

Không có thói quen người khác đụng vào, liền thoát khỏi tay Thất Tuần, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, cũng sinh vài phần tò mò, Cẩm Lam xảy ra chuyện gì, liền đi theo Thất Tuần, đi tới Cẩm Lam viện.

Còn chưa tới gần phòng Cẩm Lam, liền nghe được thanh âm tràn ngập sức sống,“Ta không sao, các ngươi không cần xem thường người khác như vậy được không!” Thật không giống xảy ra chuyện gì a, nghi hoặc nhìn, ý bảo một chút sau đó liền đẩy cửa mà vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận