Như Nguyệt Như Thu

“Cáp ~ nếu Nguyệt thiếu chủ nói như vậy , Thanh Vân là hài tử của Nguyệt cung chủ không thể nghi ngờ !” Giang Hải Minh thấy Nguyệt Thu Triệt chứng thật dịch dung đan là chuyện thật, vội vàng phụ hoạ.

“Đúng vậy, Thanh Vân nhanh chóng kêu một tiếng cha mới đúng.” Bắc Đường Giản giãy khỏi Bắc Đường Hạo, vui tươi hớn hở nói.

“Cung.. Cung chủ, cảm thấy như thế nào?” Liễu Tương Vân nhìn thấy người kia không hề phản ứng, có điểm kích động.

Nguyệt Như Tuyết vẫn như trước, chỉ đưa ánh mắt đặt ở Liễu Thanh Vân trong chốc lát, nhưng cũng không nói gì thêm.

Nguyệt Như Tuyết trầm mặc, đại đa số mọi người kìm nén, Liễu Tương Vân cùng Liễu Thanh Vân cũng dần dần buông xuống tâm trạng khẩn trương.

“Cha… Phụ thân?” Được Bắc Đường Giản cùng Hàn Kiếm ủng hộ, Liễu Thanh Vân sợ hãi hô một tiếng.

Có lẽ không ai phát hiện lúc hai chữ “Phụ thân” trong miệng Liễu Thanh Vân vang lên, thân mình Nguyệt Thu Triệt không tự chủ mà chấn động, hơn nữa bởi vì đưa lưng về đại đa số người, trên mặt rõ ràng tái nhợt cũng không có người phát hiện. Nhưng trên thực tế, lực chú ý của Nguyệt Như Tuyết đều đặt trên người hắn, mọi hành động của hắn đều được biết.


“Nguyệt Trúc, Nguyệt Tinh, triệu hồi bọn người Ấn Thủy, ngày mai hồi cung.” Nguyệt Như Tuyết thản nhiên phân phó Nguyệt Trúc cùng Nguyệt Tinh đứng im lặng một bên.

“Cung… Cung chủ, ta đây……” Liễu Tương Vân vội vàng nói, nếu Nguyệt Như Tuyết trở lại Nguyệt Thanh cung, vậy chính mình chẳng phải không còn cơ hội .

Liễu Thanh Vân ở một bên vội vàng ngẩng đầu, mong mỏi nhìn người mình mới gọi là phụ thân, không biết làm thế nào cho phải.

“Mấy người các ngươi có thể cùng đi.” Lãnh thí trước mắt mọi người, Nguyệt Như Tuyết nói.

“Đa tạ cung chủ.” Có thể tới Nguyệt Thanh cung là ước mơ tha thiết, mỗi người đều kích động cùng hưng phấn .

“Còn có Liễu Thanh Vân, muốn bảo trụ mạng của ngươi, đừng để ta nghe lại những lời ngươi vừa nói ra.”

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Nguyệt Như Tuyết mơ hồ mang theo sát khí, Liễu Thanh Vân run rẩy lui về phía sau từng bước.

“Cung chủ, Thanh Vân và Phong thiếu hiệp giống đều là hài tử của cung chủ a!” Liễu Tương Vân rất là bất bình nói.

“Nếu muốn chết thì cứ nói!” Nguyệt Như Tuyết cũng không quản đối phương có nguyện ý hay không, đứng dậy, ôm lấy Nguyệt Thu Triệt đang đờ đẫn, lập tức ly khai đại sảnh.

Đến khi Nguyệt Như Tuyết cùng Nguyệt Thu Triệt rời đi, Giang Hải Minh, Bắc Đường Giản cùng Hàn Kiếm lập tức đến trước mặt Liễu Tương Vân cùng Liễu Thanh Vân trước an ủi.

“Liễu lâu chủ yên tâm, nếu Nguyệt cung chủ không có phủ nhận, hơn nữa cũng muốn mọi người chúng ta cùng nhau đi Nguyệt Thanh cung, nói vậy đối việc này là để ở trong lòng .” Bắc Đường Giản nói đúng trọng tâm ý kiến của mình.


“Đúng vậy, Bắc Đường chưởng môn nói có lý, Liễu lâu chủ, ta nghĩ Nguyệt cung chủ có thể nhất thời không thể thích ứng, cho nên mới như vậy, ngươi cũng không cần để ở trong lòng.” Hàn Kiếm lo lắng nhìn mẫu tử trước mắt. “Thanh Vân cũng không nên quá mức lo lắng, lấy thái độ của Nguyêt cung chủ đối với Nguyệt Thiếu chủ kia, xem ra là thập phần yêu quý con của mình, ngươi cũng không nên quá mức lo lắng.”.

“Tạ Hàn trang chủ quan tâm.” Liễu Thanh Vân vì lời nói lãnh khốc vừa rồi của Nguyệt Như Tuyết mà khó có thể tịnh tâm, thoáng tiêu tan, đúng vậy, bỗng nhiên xuất hiện một người bình thường mà nói là con của mình, người bình thường đều khó có thể nhận đi, thời gian lâu, phụ thân nhất định có thể đối với mình giống như Dương Vũ Phong kia. Nghĩ đến đây, niềm tin lại tăng vài phần.

“Thanh Vân thế nào, ta đã không còn gì để nói , chúc mừng các ngươi một nhà sum họp a, không thể tưởng được hôm nay ngươi lại trở thành thiếu chủ Nguyệt Thanh cung, không thể tưởng được a.” Ngữ khí của Giang Hải Minh không có phần khách khí nói.

“Thiếu chủ? A nha, vậy chúng ta lại kết bạn với đại nhân vật , ngươi nói phải không, Bắc Đường?” Vẻ mặt Hàn Tinh hâm mộ nhìn Liễu Thanh Vân, tựa tiếu phi tiếu nhìn Bắc Đường Hạo cùng Đông Phương Mạch, con mắt quay tròn hai vòng, không biết là hâm mộ thật sự hay không.

“Ngươi nói cái gì chính là cái đó.” Bắc Đường Hạo cũng mặc kệ hắn, lại uống ngụm trà. Ai, trà của Nguyệt Thanh cung chính là hảo uống a, khó được cơ hội, hẳn là uống nhiều vài ngụm. Nghiêng đầu chứng kiến vẻ mặt lo lắng của Đông Phương Mạch, trên mặt không còn tươi cười tao nhã nho nhã như kia, thầm than chính mình đã sớm quên, vì sao Đông Phương nhìn ôn nhu như thế, trên thực tế lại ngoan cố như vậy mà! Hai người kia như thế, chúng ta có cơ hội chen vào sao. Nghĩ vậy, nhìn người trước mặt còn vui sướng khi người gặp họa kia, cảm thán một phen.

Nhìn thấy mấy người của Nhất trang lầu hai nhị thế gia nói chuyện ầm ĩ, lại nghe bọn hắn không ngừng nói cung chủ cùng Liễu Tương Vân cùng với Liễu Thanh Vân có quan hệ, còn nữa, bọn hắn lại có thể gọi Liễu Thanh Vân kia là Thiếu chủ. Phải biết rằng, mặc kệ như thế nào, Nguyệt Thanhc ung chỉ có một Thiếu chủ, những người khác, muốn bọn hắn thừa nhận, chỉ sợ không đơn giản như vậy, huống chi còn có mấy người … lâu chủ cùng đường chủ quỷ dị kia, lại là một phen cảm thán. Nghĩ đến mấy người đó, Nguyệt Trúc liền nhanh chóng thông báo tin tức, muốn nhìn một chút, bọn hắn sẽ có phản ứng gì, liền ám chỉ Nguyệt Tinh, bắt đầu tiễn khách.

“Các vị, nếu cung chủ chúng ta mời các vị đến Nguyệt Thanh cung, các vị có phải hay không hẳn là trở về chuẩn bị một chút a?” Nguyệt Trúc tươi cười đầy mặt hỏi.

Nghe được thanh âm của Nguyệt Trúc, mọi người mới tỉnh ngộ, một đám đứng dậy cáo từ.


“Vậy các vị đi thong thả a, ngày mai thỉnh lại đến.” Nguyệt Tinh cười hì hì nói, ước gì bọn hắn mau rời đi.

——————————————————————

Ôm Nguyệt Thu Triệt vẫn im lặng, vận khởi phiêu vũ, ngồi xuống lương đình, hơi sủng nịch nhìn người đang vùi mặt vào ngực mình không chịu ngẩng đầu, đánh đàn, làm dịu tâm người trong lòng.

Xong một khúc, Nguyệt Như Tuyết chậm rãi nói: “Triệt nhi vì sao mặt co mày cáu, Tuyết không thích Triệt nhi như vậy.” Lấy tay nâng Nguyệt Thu Triệt, vuốt lên mặt trên mày kia, hơi đau lòng.

“Tuyết, ta biết nên tin tưởng Tuyết , chính là thật sự đụng phải, tin tưởng vẫn tin tưởng, tâm lại giống như bị ai thu , rất đau.” Bi thương nói xong, nước mắt cũng chậm rãi lưu lại.

Hôn lên những giọt nước mắt đau lòng của người kia, Nguyệt Như Tuyết lần đầu tiên hoài nghi chính mình hay không làm sai , muốn người trong lòng cùng mình hạnh phúc, muốn người trong lòng về sau không băn khoăn cùng mình ở một chỗ, đau xót nhất thời này là khó tránh khỏi . Chỉ có thể ôn nhu lại kiên định, nhẹ nhàng nói, “Mặc kệ phát sinh sự tình gì, ngươi chỉ cần nhớ kỹ ngươi vĩnh viễn là bảo bối duy nhất của ta, ta vĩnh viễn yêu ngươi.”.

“Ân.” Nguyệt Thu Triệt vừa khóc vừa cười gật đầu đáp ứng, run rẩy đưa lên đôi môi đỏ mọng của chính mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui