Đông Phương Mạch cùng Nguyệt Thu Triệt thong thả đi trên đường, khiến những người đi đường kinh ngạc cùng tán thưởng. Chính là, hai người giống như không có phát giác, vẫn tiếp tục đi lên phía trước . Từ nhỏ Đông Phương Mạch đã hình thành thói quen bị mọi người nhìn chăm chú, dù sao gia thế, bộ dạng của hắn đều là cực phẩm, thường xuyên thu được các loại hâm mộ , sùng bái , ái mộ cùng ánh mắt ghen tị. Mà hiện tại Nguyệt Thu Triệt chỉ chú ý xem sạp hàng hai bên đường, bộ dáng rất khoái chí.
Bỗng nhiên, Nguyệt Thu Triệt ngồi chồm hổm xuống trước một tiểu sạp, cầm lấy một Thất huyền cầm nho nhỏ, tỉ mỉ xem xét, càng xem càng vừa lòng. Ngẩng đầu hỏi lão bản đang sững sờ nhìn hắn:“Bao nhiêu tiền?”.
“A,3…3 lượng bạc!” Lão bản vội vàng nói, hắn còn chưa từng gặp qua người xinh đẹp như vậy!
Đông Phương Mạch thấy Nguyệt Thu Triệt thích thú như vậy, hỏi:“Dương Vũ thích cái này sao?”.
Gật gật đầu, lập tức xuất ra ba lượng bạc đưa cho lão bản đang ngu ngơ như trước, đem cái Thất huyền cầm nho nhỏ kia bỏ vào nội y tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Lại một lát sau, Đông Phương Mạch thấy đã đến giờ cơm trưa, liền nói:“Dương Vũ, hôm nay chúng ta ăn cơm bên ngoài đi.”.
“Được rồi.” Tuy rằng rất muốn cùng phụ thân ăn cơm, nhưng nhìn thấy bộ dáng thân thiện của Đông Phương Mạch, thật sự có điểm khó có thể cự tuyệt, Nguyệt Thu Triệt đành phải đáp ứng, đi theo Đông Phương Mạch vào một tửu lâu nhìn qua sạch sẽ lại rộng rãi. Đợi tiểu nhị mang rượu và thức ăn, thấy Nguyệt Thu Triệt nhìn Thất huyền cầm nho nhỏ kia, ánh mắt lơ đãng toát ra hạnh phúc cùng vui sướng, Đông Phương Mạch nhịn không được hỏi:“Dương Vũ, cầm kia có cái gì đặc biệt sao?”.
“Cùng Thất huyền cầm của phụ thân rất giống!” Thanh âm Nguyệt Thu Triệt mang theo vui mừng giải đáp nghi hoặc của Đông Phương Mạch, cho nên ta đem tặng cái này cho phụ thân, ha ha.
“Vậy sao, Dương Vũ cùng tiền bối quan hệ tốt lắm.” Đông Phương mạch có điểm ê ẩm nói.
“Ân.” Gật gật đầu, thuận tiện mang Thất huyền cầm nho nhỏ kia bỏ vào nội y.
“Dương Vũ đối với tiền bối…” Đông Phương Mạch chần chờ nói, tựa hồ không biết phải mở miệng như thế nào.
“Phụ thân làm sao?” Nghi hoặc nhìn phản ứng của Đông Phương Mạch, Nguyệt Thu Triệt hỏi.
“Không có gì.” Tựa hồ không biết như thế nào mở miệng, Đông Phương Mạch thay đổi đề tài,“Dương Vũ, ngươi dễ dàng buông tha người thiên tà giáo như vậy, có sao không?” Trên mặt thoáng hiện vẻ lo lắng.
“Sẽ không.”.
“Ngươi như thế nào lại khẳng định như vậy? Có lẽ là thả hổ về rừng mà?” Nói ra nghi hoặc trong lòng, Đông Phương Mạch nhìn vẻ mặt lãnh đạm như trước của Nguyệt Thu Triệt.
Nguyệt Thu Triệt nhìn xa xa ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói:“Lúc ở cùng phụ thân trước kia…” Đông Phương Mạch vừa định xen vào, cái gì gọi là phụ thân trước kia, đã thấy Dương Vũ giống như nhớ lại cái gì đó, nuốt lai lời muốn nói, ngưng thần nghe.
“Lúc ở cùng phụ thân trước kia, chưa từng có người thiệt tình đối đãi ta. Người chung quanh rất tốt với ta tất cả đều là bởi thân phận cùng địa vị, mỗi người đều xem sắc mặt mà nói chuyện. Dần dần, nhìn thấy ánh mắt bọn hắn, ta sẽ biết trong lòng bọn hắn tham vọng, cho dù khi đó ta chỉ là một hài tử mười tuổi lại nhìn thấu nhân tình ấm lạnh, đóng cửa lòng mình, nhìn thấy người ở chung quanh sắm vai, đóng kịch.”.
“Chính là, hiện tại ta… Không phải… Ta là nói ta cùng Bắc Đường bọn hắn đều là xuất phát từ chân tâm đối với ngươi tốt .” Nhìn thấy Nguyệt Thu Triệt như vậy, Đông Phương Mạch nhịn không được nói.
Mỉm cười,“Ta biết, ánh mắt các ngươi nhìn ta thực chân thành. Xích cũng là như vậy , ta cho rằng hắn không phải người xấu.”.
“Như vậy sao?” Đông Phương Mạch giật mình hỏi, có điểm hoài nghi chẳng lẽ Dương Vũ nhận định người tốt xấu qua ánh mắt sao?
Gật gật đầu, lập tức lại bổ sung nói:“Hơn nữa ta tin tưởng phụ thân sẽ không để cho ta đã bị thương tổn .”
Lần đầu tiên nghe được Dương Vũ đối với chính mình nói nhiều lời như vậy, trong lòng Đông Phương Mạch vui sướng cùng kích động, nhưng là mối quan hệ giữa Dương Vũ cùng tiền bối lại giống như một tảng đá đè nặng, dị thường khó chịu,“Dương Vũ, ngươi đối với tiền bối…” Hơn nữa lúc ở cùng tiền bối trước kia đã có chuyện gì xảy ra?
Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Dương Vũ tựa hồ đối với lời nói của một số người có hứng thú, đang cẩn thận nghe, Đông Phương Mạch cũng chú ý tới bọn hắn tựa hồ đàm luận về Nguyệt Thanh cung. Chính mình từ trước đến nay đối với Nguyệt Thanh cung có sùng bái cùng hứng thú, đành phải tạm thời áp chế nghi vấn trong lòng.
“Nghe nói đại hội võ lâm lần này, hai ngày trước, gia chủ Nhất trang lầu hai nhị thế gia gia đã đến Nguyệt Thanh cung, muốn mời Nguyệt Như Tuyết xuất hiện.” Một nam tử dung mạo thật thà, mặc áo lam nói.
“Thật vậy sao? Kia thỉnh tới sao?” Người chung quanh nhất thời có người hưởng ứng nói.
“Có thể mời được Nguyệt Như Tuyết sao! Nghe nói bọn hắn ngay cả Nguyệt Thanh cung cũng không vào được, bị nhốt ở bên ngoài trận pháp, sau đó lại được một nha hoàn của Nguyệt Thanh cung dẫn đi ra ngoài mà!” Nam tử áo lam châm chọc nói.
Lại có nam tử trung niên vận hoàng y vừa uống rượu, vừa cảm thán nói:“Phong thái của Nguyệt Như Tuyết không giống nhân gian sở hữu!”.
“Ngươi đã gặp Nguyệt Như Tuyết!” Lập tức có người hâm mộ hô.
Hoàng y nam tử tiếp tục nói:“Mười lăm năm trước, Nguyệt Như Tuyết từng xuất hiện ở đại hội võ lâm, ngay lúc đó ta chỉ là ở xa xa nhìn thấy, chỉ nhìn thấy nhất tịch áo trắng giống như tiên nhân. Từ đó về sau, không còn có người thấy qua hắn, chỉ biết hắn ở trong Nguyệt Thanh cung. Mười mấy năm qua, có bao nhiêu người muốn tiến vào Nguyệt Thanh cung, nhưng không có một người có thể thành công. Những người đi theo hắn, lâu chủ cùng đường chủ cũng càng ngày càng ít xuất hiện trên giang hồ.”.
“Ta cũng biết nga, chuyện tình của hắn mười lăm năm trước ở đại hội võ lâm!” Áo xám nam tử hưng phấn hô, không phải không có ngoài ý muốn khiến cho mọi người trong đại sảnh chú ý, đương nhiên có cả Nguyệt Thu Triệt cùng Đông Phương Mạch.
“Nghe nói, năm kia hắn xuất hiện ở đại hội võ lâm là bởi vì Hương Vân lâu Liễu Tương Vân, các ngươi không biết sao?” Áo xám nam tử đắc ý nói, nhìn thấy bộ dáng mọi người vừa tò mò vừa khẩn trương, hắn ha ha cười, tiếp tục nói:“Khi đó Liễu Tương Vân còn chưa phải là lâu chủ mà, chỉ là một thiếu nữ, các ngươi nói có thiếu nữ nào thấy Nguyệt Như Tuyết mà không yêu thương hắn, lại có nam nhân nào có thể cự tuyệt một người kiều diễm như hoa, là một trong võ lâm tam đại mỹ nữ, danh xưng là Liễu Tương Vân mà! Ha ha ~~” Nói xong, còn cố ý cười *** đãng hai tiếng.
Nguyệt thu triệt càng nghe trong lòng càng khó chịu, hận không thể đem miệng người kia miệng kéo xuống, dám như vậy nói về phụ thân, không muốn sống nữa!
Lúc này, lại có một người phụ hoạ nói:“Ta cũng nghe nói Nguyệt Như Tuyết quả thật cùng Liễu Tương Vân kia từng có một đoạn nhân duyên, có người thậm chí đồn đãi bọn hắn còn có một đứa con mà! Liễu Tương Vân đến bây giờ còn không có lập gia đình, nói không chừng trong lòng còn luyến Nguyệt Như Tuyết mà! Hơn nữa, nghe nói lần này cũng là nàng tác động các gia chủ đến Nguyệt Thanh cung mà!”.
“A, thật vậy chăng?”.
“Không thể nào!”.
“Nguyệt như tuyết sẽ không thật sự xuất hiện đi?”.
Nhất thời, trong đại sảnh giống như nổ tung, ầm ĩ một mảnh.
“A, đúng rồi!” Bỗng nhiên, có một người hô to, đại sảnh lại thoáng chốc an tĩnh lại, thập phần nhất trí nhìn hắn, chỉ thấy hắn tỉnh ngộ nói:“Liễu Tương Vân không phải có con trai sao? Sẽ không phải là con của Nguyệt Như Tuyết chứ, tính tính thời gian cũng không sai biệt lắm a!”.
“Đúng, Liễu Thanh Vân giống như chỉ có mười sáu tuổi a, nghe nói bộ dạng cũng là tuấn tú lịch sự !”.
“Khẳng định đúng rồi, nếu không phụ thân của Liễu Thanh vân là ai a?”.
“… …” Đại sảnh lại khôi phục tranh cãi ầm ĩ, thẳng đến lúc mọi người thấy ánh mắt của tuyệt đại mỹ nhân ngồi đằng kia hàm chứa sát khí cùng tức giận, mọi thứ trở nên an tĩnh lại, giống như có thể rõ ràng nghe được thanh âm ngân châm rơi xuống đất.
Nguyệt thu triệt lạnh lùng chậm rãi đảo mắt qua những người vừa mới nói, tùy tay giương lên, trong phòng đại bộ phận cái bàn đều dập nát trên mặt đất. Không để ý tới mọi người kinh hô cùng Đông Phương Mạch ở phía sau gọi to, vận khởi Phiêu vũ hướng Sơn Tuyết trang chạy đi. Trong lòng hò hét : Muốn gặp phụ thân, muốn gặp Tuyết, Tuyết là của một mình ta , là phụ thân của một mình ta!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...