Lễ mừng mà mọi người chờ mong rốt cục cũng bắt đầu, bên ngoài Sóc Ấm lâu đèn đuốc đều được thắp sáng trưng, lân cận tụ tập từng nhóm người, có lẽ tất cả mọi người ở Nguyệt Thanh cung đều có mặt ở đây.
Y như lệ thường, Cung chủ ngồi ở giữa, đứng hai bên là hai nha hoàn thân cận Nguyệt Trúc và Nguyệt Tinh, chỉ khác mọi năm, vị trí bên cạnh Nguyệt Như Tuyết không còn trống, hiện tại Nguyệt Thu Triệt đang an vị. Có rất nhiều người chưa từng gặp qua Thiếu chủ của Nguyệt Thanh cung, bây giờ mới được tận mắt chứng kiến, không khỏi phát ra tán thưởng, dù dáng điệu cung chủ là tuyệt thế, nhưng dáng điệu của Thiếu chủ vẫn ôn nhu hơn.
Ngay phía trước, tọa vị ở hai bên là Ấn Thủy, Lam Tâm, Phong Vụ, Tường Minh; phía sau họ là các cơ thiếp và nam sủng.
Buổi tiệc đã diễn ra hơn nửa thời gian, Ấn Thủy nhịn không được, xem xét Nguyệt Thu Triệt, “Thiếu chủm ngươi xem, đã hơn nửa thời gian, ngươi khi nào mới biểu diễn a?”
“Đợi lát nữa thì biết.” Nguyệt Thu Triệt chỉ thản nhiên trả lời, lại thấy Nguyệt Như Tuyết nghi hoặc nhìn hắn, liền khẽ cười nói, “Dù là phụ thân, Triệt nhi cũng không nói.”
Đang nói chuyện, bỗng thấy Yến Liễu đi tới trung tâm, hướng về chủ vị, nói: “Cho phép Yến Liễu hiến vũ.” Nguyệt Như Tuyết chỉ thản nhiên gật đầu.
Lúc này Yến Liễu mặc váy hồng nhạt dài, theo bước múa tung bay, khi thì cuốn, khi thì phất phơ, lúc ẩn lúc hiện.
“Yến Liễu nhảy múa thật không ai bằng.” Phong Vụ tấm tắc nói.
Điệu múa kết thúc, bốn phía không hẹn cùng vang lên tiếng vỗ tay, Yến Liễu cũng một trận mừng thầm, lộ ra vẻ tươi cười, ngượng ngập nói: “Cung chủ, Yến Liễu múa được không?”
Nhìn thấy nữ tử trước mắt thẹn thùng, trong lòng Nguyệt Thu Triệt giống như nghẹn một cỗ khí, liền cau mày, khiến Nguyệt Như Tuyết chú ý, ôn nhu hỏi: “làm sao vậy?”
Nguyệt Thu Triệt lắc đầu, trong lòng tự hỏi tại sao mình lại như vậy, cảm giác cứ rầu rĩ không thôi.
Nguyệt Như Tuyết quay đầu thản nhiên hỏi: “Yến Liễu muốn cái gì?”
“Yến Liễu chỉ hy vọng có cơ hội múa cho Cung chủ xem, giúp cung chủ xua tan mệt mỏi.” Yến Liễu can đảm thỉnh cầu, trên mặt đã đỏ ửng, Lục Tiêu nhìn thấy, trong lòng không khỏi tức giận, xỉ vả Yến Liễu một trận…
Nguyệt Như Tuyết cũng không phản ứng gì, vẫn thản nhiên, lạnh lùng, lại cảm thấy tay áo của mình bị người nắm chặt, mới quay đầu lại lộ ra vẻ mặt ôn nhu hỏi: “làm sao vậy?”
“Không có việc gì, ta…Ta đi chuẩn bị.” Nguyệt Thu Triệt cũng không biết vì cái gì tại thời điểm nghe được những câu nói đó, trong lòng mãnh liệt hi vọng phụ thân không đồng ý, cảm thấy rất khó chịu, cho nên chỉ có thể nắm chắc tay áo Nguyệt Như Tuyết để cảm thấy bớt đau đớn. Đến lúc Nguyệt Như Tuyết hỏi hắn, không biết trả lời thế nào, mới lấy cớ chuẩn bị biểu diễn rời đi.
Nguyệt Như Tuyết cau mày, trong lòng có chút lo lắng, không biết Triệt nhi có làm sao , bỗng bên tai truyền đến tiếng tiêu dễ nghe, nguyên lai là lúc này Lục Tiêu đang biểu diễn thổi tiêu.
Lục Tiêu đang nhắm hai mắt lại, thân vận y phục màu xanh, một cây lục tiêu, thanh âm thoát tục, khiến người nghe xuất trần, lại càng tăng thêm vẻ dễ thương, xinh đẹp.
“Không nghĩ tới Lục Tiêu có thể thổi được khúc tiêu như vậy, xem ra bình thường là coi khinh hắn.” Lam Tâm chậm rãi nói.
“Lục Tiêu, nghĩ muốn cái gì?” Nguyệt Như Tuyết vẫn thản nhiên hỏi.
“Tối nay Lục Tiêu muốn cùng cung chủ ở một chỗ được không?” Lục Tiêu hơi hơi ngẩng đầu hỏi.
Nguyệt Như Tuyết vẫn là thản nhiên liếc hắn một cái, không hiện ra biểu cảm gì. Thôi Tường Minh lại nói một câu: “thật là một người si tình”, còn Lam Tâm, Ấn Thủy, Phong Vụ nhìn hắn như quái vật, khiến Lục Tiêu vô cùng xấu hổ.
—————————————————————————-
Một người tuyệt mĩ thiên hạ chậm rãi bay xuống, bạch y tung bay, mái tóc dài đen nhánh chỉ dùng một dải bạch ti bó buộc, giống như tiên tử hạ phàm, trong tay là huyền cầm, chậm rãi ngồi vào vị trí trung tâm.
Tất cả mọi người đều nín thở khi thấy cảnh này, không có nửa điểm âm thanh phát ra, Nguyệt Như Tuyết cũng vì bộ dáng này, trong mắt không khỏi toát ra mấy tia mê muội.
Nguyệt Như Tuyết vẫn luôn biết Triệt nhi rất xinh đẹp, nhưng hôm nay vẻ đẹp này lại tựa như không có thật, có một ngày sẽ rời hắn mà đi, hắn sợ chính mình ngày càng không thể khống chế được tình cảm này, thương tổn đến bảo bối. Triệt nhi của ta, Nguyệt Như Tuyết trong lòng thở dài nói.
Nguyệt Thu Triệt nâng tay, chậm rãi dao động huyền cầm, âm thanh trong vắt tản ra, hòa vào lòng người. Một lát sau lại có âm thanh trong trẻo từ lời ca của Nguyệt Thu Triệt:
Cười thiên hạ.
Ân ân oán oán khi nào mới hữu bãi.
Hoàng hôn gần ánh nắng chiều độc hành vô hướng bận.
Rất tiêu sái.
Không hỏi thế gian cừu hận đạm như trà.
Giang hồ một câu đi chính tà không sợ.
Người ấy phong độ nhẹ nhàng chốn lưu hương.
Ánh trăng trong núi sâu kín lượng.
Gió đêm thổi sầu như song biển.
Đến a đến a khổ rượu mãn chén.
Ai cũng không muốn lại đây chắn.
Cuồng ẩm hát vang sảng khoái xướng.
Lãng chân trời.
Cùng với khô diệp từng mãnh phong trần sa.
Khó nén thực phong nhã không vì si tình liền yêu hoa.
Hoa rất hương.
Hoa hạ phong lưu hoa tửu hoa vô thường.
Không mang theo một chút thương chỉ tại hồ có yêu nàng.
Aha…
Ngươi làm sao khổ cố nén tưởng niệm không để ý tới nàng.
Cô thuyền trong biển hoảng sống được.
Vẫn là như vậy nghĩ nàng.
Aha…
Ngươi làm sao khổ nhất định phải nàng không nghĩ.
Duyên phận chống đỡ không lâu.
Tưởng yêu không cho làm gì miễn cưỡng.
Xanh nước biển lam.
Minh triều như trước một nam tử hán.
Giang hồ một câu tình yêu phóng một bên.
Hoa rất hương.
Hoa hạ phong lưu hoa tử hoa vô thường.
Không mang theo một chút thương đãng.
Tất cả mọi người đều say mê thưởng thức, mặc dù bọn hắn không biết đây là khúc gì, nhưng âm điệu tuyệt đẹp, lộ ra vài phần khí phách cùng hiên ngang.
Vẫn không có tiếng động nào vang lên, tất cả mọi người đều đang trầm ngâm trong dư vị của khúc nhạc, đến khi thanh âm thanh thúy của Nguyệt Thu Triệt vang lên mới khiến mọi người sực tỉnh.
“Phụ thân, Triệt nhi biểu diễn thế nào a? Phụ thân thích không?” Nguyệt Thu Triệt chậm rãi đi đến bên cạnh Nguyệt Như Tuyết, cười khanh khách hỏi.
“Phụ thân chưa từng nghe qua khúc nhạc nào hay như vậy, là Triệt nhi tự nghĩ ra sao?” Nguyệt Như Tuyết ôn nhu hỏi.
Nguyệt Thu Triệt lắc đầu tỏ vẻ không phải, sau đó dùng truyền âm giải thích với Nguyệt Như Tuyết: “là khúc nhạc ở thế giới kiếp trước của Triệt nhi, dễ nghe a? Ta nghĩ phụ thân hẳn sẽ thích, không nghĩ tới hiệu quả cũng không tệ lắm. Phụ thân, ngươi khen thưởng cho Triệt nhi cái gì a?”
Nguyệt Như Tuyết cũng đồng dạng dùng truyền âm trả lời: “Vậy Triệt nhi muốn cái gì?”
“Tạm thời không có, nhưng về sau nếu Triệt nhi muốn, đến lúc đó phụ thân mà không cho là rất xấu.”
“ Hảo, phụ thân chờ Triệt nhi.”
Bọn người Ấn Thủy đột nhiên trầm mặc nhìn hai người, bọn hắn lại dùng truyền âm nói chuyện a. Ai! Đây là lần thứ mấy mọi người bị hai phụ tử này quên đi a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...