Edit: Tharyo
- ---------------------
Khi Lâm Diệu khó chịu và tức giận, cô sẽ viết “Tự truyện” của Hoài Tố, khi hơi thở đã bình tĩnh lại, cô chậm rãi đi đến lối vào tàu điện ngầm, đi tàu điện ngầm về nhà.
Đã hai ngày kể từ khi trở về từ vườn cây ăn quả.
Giao tiếp của cô với Thẩm Hàm Xuyên chỉ giới hạn ở việc anh gửi bài tập về nhà và cô nhận xét ngắn gọn.
Ngoài ra, không có gì khác.
Anh chắc chắn có thể phát hiện ra những thay đổi trong cảm xúc của cô, hôm nay anh còn có ý đồ chia sẻ cuộc sống hàng ngày của mình, gửi cho cô một số video về mèo con và chó con.
Việc này trước đây là do cô làm, hiện tại lại là Thẩm Hàm Xuyên, ngược lại có chút kỳ quái.
Anh không nên quen với việc trò chuyện trên mạng, khi giao tiếp trực tiếp, những từ ngữ nghe có vẻ lịch sự và viết quá lố sẽ có vẻ không phù hợp với xu hướng chung trên Internet, tuy không kiêu ngạo nhưng cũng không dễ thương lắm.
Những chiếc bánh hoa mận mới nướng được bày bán ở lối vào tiểu khu.
Lâm Diệu mua một cái, trong lúc ăn vặt những suy nghĩ phức tạp trong lòng tạm thời lắng xuống.
Về đến nhà, cô không nói một lời ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp trước cửa, chậm rãi thay giày.
Ninh Du quấn tóc đang xem chương trình tạp kỹ, thấy cô trở về, liền nhấn dừng.
“Thiểm Thiểm...có việc gì đừng giấu trong lòng, nếu có thể hãy nói ra.”
“Không có gì.” Lâm Diệu nói.
Video vẫn tiếp tục phát nhưng tiếng cười đóng sẵn nghe thật nhàm chán lại làm cho người ta bực bội.
Ninh Du tắt máy tính bảng, nói: “Sơn Phong đã nói cho bọn mình biết, Tiểu A cũng biết...!Thiểm Thiểm, lúc đó cậu nói có thật không?”
“Hử?” Lâm Diệu thay quần áo ở nhà, đi tới bồn rửa mặt súc miệng.
“Đừng giàu có.”
“Ừ...!là thật.” Lâm Diệu đáp.
Cô vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này kể từ lần Sơn Phong ngửa bài tại vườn trái cây.
Ninh Du hỏi: “Là bởi vì trong nhà anh ta quá phức tạp sao?”
Lâm Diệu lắc đầu.
Cô không nghĩ đó là lý do.
Hoàn cảnh gia đình của Thẩm Hàm Xuyên rất hợp tình hợp lý, cô cũng không cảm thấy “khó chịu“.
Điều khiến gia đình anh thêm phức tạp và cũng là điều khiến cô khó chịu, căng thẳng chính là bối cảnh gia đình.
Cô đã tìm kiếm Mạnh Giang Hoài và Thẩm Đình Văn, cũng chắc chắn rằng Sơn Phong không phóng đại tình hình tài chính của gia đình mình.
Sau đó, cô bắt đầu nghĩ đến việc thoái lui.
Thừa dịp bây giỡ vẫn chưa có những tình cảm quá sâu đậm, kết thúc tình yêu sét đánh đã kéo dài một cách đàng hoàng là một lựa chọn sáng suốt.
Lâm Diệu trở lại phòng và tiếp tục viết chữ.
Để hơi thở di chuyển nhẹ nhàng, ngón tay trôi chảy đưa từng nét bút, đại não sẽ tạm dừng chỉ tập trung vào chữ viết, cho phép cô ngừng suy nghĩ về những điều vô bổ khiến bản thân cáu kỉnh.
- --Dần dần nguội lạnh chính là một loại lịch sự và là phương thức đứng đắn.
Dù sao thì đó cũng là một cuộc xem mắt.
Quen nhau được một thời gian, thấy không phù hợp, rồi chậm rãi gạt anh ra khỏi cuộc sống của mình một cách nhẹ nhàng, hợp lý hợp tình.
Không bao lâu sau, Ninh Du tiếp tục hỏi: “Thiểm Thiểm, tại sao vậy?”
Nếu Nha Đại Thần ở đây, cô nàng có thể sẽ hét lên hết những lời như, cái gì, chị yêu thầm năm năm, duyên phận hai người sâu đậm đến như vậy, sao có thể vì cái lý do như này mà đột nhiên lại không thích nữa chứ!
Lâm Diệu không biết giải thích thế nào.
Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Bởi vì mình muốn sống một cuộc sống thật đơn giản, không có dù chỉ là một chút sinh hoạt hỗn tạp phiền phức.”
Một gia đình hai người, yên bình, không có áp lực, làm những công việc đơn giản cùng nhau sinh sống.
Ninh Du suýt nữa để lộ ý nghĩ ngu ngốc của mình ra ngoài.
“Trong nhà có một chút tiền thì cuộc sống trôi qua sẽ càng tốt hơn!”
Có lẽ điều này không còn ngu ngốc nữa mà gọi là bất thường.
“Có ít tiền quả thực sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp, giống như mình là được, không thiếu tiền.” Lâm Diệu nói: “Nhưng có tiền ở cấp độ của bọn họ...!không phải ở cùng một thế giới.”
“Cậu cho rằng Sơn Phong không cùng một thế giới với cậu sao?”
“Không giống nhau, Ninh Du.” Lâm Diệu nói: “Cậu thật sự cho rằng cậu ấy cùng một thế giới với chúng ta sao?”
Ninh Du lặng im.
“Mình không hiểu nổi cậu.” Ninh Du nói: “Cho nên cậu là nghiêm túc...”
Lâm Diệu không biết giải thích lý do của mình như thế nào, quay qua quay lại, chỉ có thể thở dài.
“...!Tề Đại phi ngẫu*.”
*齐大非偶: Một thành ngữ bắt nguồn từ một câu chuyện lịch sử, thường được dùng để ám chỉ xuất thân hoặc địa vị thấp kém, không dám leo lên cao [theo Baidu].
“Nhưng nếu như cậu cứ như vậy mà chia tay anh trai xem mắt, sau này lại cùng Sơn Phong chơi đùa, sẽ luôn có cảm giác càng kỳ quái.” Ninh Du nói.
“...” Lâm Diệu chậm rãi đáp: “Được rồi, mình còn chưa nghĩ kỹ, để mình suy nghĩ lại một chút.”
Hai giờ sáng, Lâm Diệu đi đến hộp thư, trong hộp thư có những dòng tin nhắn trong email đã được soạn sẵn vốn định gửi cho cha và mẹ cô.
Trong đó có đề cập đến Thẩm Hàm Xuyên.
Cô viết tất cả mọi thứ thật chi tiết về sự cẩn thận của Thẩm Hàm Xuyên trong việc chăm sóc mọi người trong quá trình teambuilding, cũng như sự trưởng thành và đáng tin cậy của anh trong việc dứt khoát ra tay tước vũ khí giúp mọi người khi gặp nguy hiểm.
Cô rất động lòng, muốn hẹn hò với anh.
Lâm Diệu xóa từng dòng email.
Trong hộp thư đến có một bức ảnh chụp con linh dương đầu bò mà bố cô gửi hôm qua, ghi chú đặc biệt là “For Shine“.
Bức ảnh này được bố cô chụp ở Serengeti, dưới ánh hoàng hôn, khi chú linh dương nhỏ này ngẩng đầu lên nhìn ông, đôi mắt long lanh giống như có thể hiểu hết mọi thứ, nhã nhặn có chút ngại ngùng khiến ông nhớ đến con gái của mình.
Lâm Diệu đeo kính vào, gõ bàn phím và trả lời một lá thư ngắn gọn cho bố mình, trong đó có một bức ảnh tự chụp hôm qua lúc ăn cơm.
Về phần Thẩm Hàm Xuyên, một chữ cũng không nhắc tới.
Mọi người đều có ý tưởng về một gia đình hoàn hảo.
Trong trí tưởng tượng của Lâm Diệu, ngôi nhà này hẳn phải có hơi thở sinh hoạt của con người, bình dị, ngăn nắp với đủ loại nhu yếu phẩm hàng ngày chất đống trong nhà.
Trong phòng bếp, bếp lửa được sử dụng hàng ngày, hai vợ chồng có thể gặp nhau mỗi ngày, sống cuộc sống bình thường, đi làm, giặt giũ và nấu ăn.
Ngoài ra, không có người nào khác trong gia đình nhỏ của cô.
Cô không muốn có những người ngoại lại cư trú ở đó.
Không cần nấu nướng, không cần làm việc nhà, không muốn hai vợ chồng sống mỗi người một nơi, không muốn “gia đình quá lớn“.
Cái gọi là gia đình không cần phải quá lớn, nếu lớn quá thì đó sẽ không phải là tổ ấm mà cô mong muốn.
Cô chỉ muốn một gia đình nhỏ đơn giản, gần gũi.
Muốn có một người cha và người mẹ gắn bó với nhau, giống như hầu hết mọi người, làm việc lúc mặt trời mọc và nghỉ ngơi khi mặt trời lặn.
Cứ như vậy từ bỏ anh sao?
Lâm Diệu nằm ở trên giường, nhìn trần nhà màu be.
Giường của cô chất đầy gối ôm, mỗi đêm cô phải rúc vào chiếc “rào chắn” mềm mại này mới có được giấc ngủ ngon.
Một tuần bình yên trôi qua.
Việc Thẩm Hàm Xuyên im lặng liên lạc mỗi ngày giống như một sợi tơ nhện, treo trên trái tim muốn xa cách của cô.
Anh hẳn đã nhìn thấy sự rút lui của cô, lại không có bất kỳ bước tiến rõ ràng nào hay truy hỏi.
Lâm Diệu thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có chút thất vọng.
Con người thật là phiền phức, tại sao lại có nội tâm mâu thuẫn như vậy?
Thứ bảy, Lâm Diệu đang dọn dẹp trong phòng làm việc thì người đưa thư đến gõ cửa.
“Xin chào, cô Lâm.
Cô có người chuyển phát nhanh từ Tây Phong, phiền cô ký nhận.”
“Từ Tây Phong?” Lâm Diệu cầm hộp các tông lắc lắc: “Là cái gì?”
“Tôi không biết.
Trên đó ghi...!nhu yếu phẩm hàng ngày, có bảo hiểm.” Anh chàng đưa thư nói: “Địa chỉ người gửi là Sở cảnh sát núi Pháp Tháp ở Tây Phong.”
“À! Tôi biết.
Có lẽ nào...”
Cô mở hộp ra, hóa ra đó là chiếc máy bay không người lái bị hỏng kia.
“Chắc là gửi nhầm người rồi.”
Lâm Diệu suy đoán rằng sau khi chiếc máy bay không người lái được thu hồi, cảnh sát cho rằng nó thuộc về cô nên họ đã gửi đến địa chỉ đã đăng ký của cô.
Lâm Diệu cầm máy bay không người lái, ngồi xổm trước thùng chuyển phát nhanh, ôm đầu gối và im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng, cô chụp ảnh rồi gửi cho Thẩm Hàm Xuyên.
Cô gõ chậm rãi trong khi cân nhắc từ ngữ.
- --Để tôi gửi chuyển phát nhanh trong nội thành cho anh, là gửi đến nhà hay nơi làm việc của anh...
Ở đầu trang hội thoại cũng hiển thị bên kia cũng đang nhập.
Trước khi Lâm Diệu gửi tin nhắn, Thẩm Hàm Xuyên đã trả lời.
“Tôi đến lấy.”
Lâm Diệu nhìn ba chữ này, ngọn lửa mà cô đã dập tắt trong lòng lại rục rịch muốn bùng lên.
Có lẽ cô đã nhìn quá lâu, Thẩm Hàm Xuyên lại gửi một dòng khác.
- --Vậy em đang ở phòng làm việc hay ở nhà?
“Phòng làm việc.” Lâm Diệu đáp lại anh.
“Tôi sẽ qua ngay bây giờ.” Anh gửi đến một tin nhắn thoại.
Vẻn vẹn một tuần, mới có bảy ngày, chưa hề nghe thấy giọng nói của anh nhưng lại có cảm giác như đã cách cả một đời.
Giống như khoảnh khắc lần đầu tiên cô nhận điện thoại của anh và nghe thấy giọng của anh, trái tim trong lồng ngực cô khẽ giãy giụa vì giọng nói của anh, đập lên tràn đầy năng lượng.
Lâm Diệu ôm ngực, như thể chấp nhận số phận của mình, lại bấm vào tin nhắn thoại anh gửi.
“Tôi sẽ qua ngay bây giờ.”
Giọng điệu của anh vẫn điềm tĩnh và nhẹ nhàng như ngày nào.
Khi định bấm vào thêm một lần nữa, cô ném điện thoại ra xa, lại ném một quyển vở luyện chữ đè lên điện thoại.
Dường như có một con quỷ biết mê hoặc lòng người bên trong chiếc điện thoại di động đó, vì vậy phải tránh xa nó ra.
Lâm Diệu đứng trước bàn, cúi người viết chữ.
Bình thường sẽ khó nghe thấy âm thanh ở tầng dưới, chưa kể hôm nay cô còn không mở cửa sổ.
Nhưng cô lại có thể nghe rõ ràng tiếng động cơ xe.
Trong đầu cô thậm chí còn có một hình ảnh mạch lạc, Thẩm Hàm Xuyên đỗ xe ở bãi đỗ xe tầng dưới, ngay cạnh chiếc xe màu đỏ chói của cô.
Một đen một đỏ.
Sau đó anh ra khỏi xe và đi lên lầu.
Cơ bắp toàn thân Lâm Diệu đều căng thẳng, trong tai là âm thanh lưu động trong huyết quản dần dần dâng lên.
Ba lần, ba lần gõ nhẹ.
Chính là anh.
Lâm Diệu chuẩn bị tinh thần, quay đầu lại.
Đập vào mắt là...Thẩm Hàm Xuyên mỉm cười xuất hiện ở cửa.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi sọc xanh nhạt vừa vặn, quần tây đen và một đôi giày cao cổ màu đen, vòng eo đẹp đẽ, lộ ra đôi chân dài kia.
Đôi khi anh ăn mặc thoải mái hơn so với cách nói chuyện của anh.
“Ở đây...” Lâm Diệu đặt bút xuống, lấy chiếc hộp ra, đặt lên bàn bên cạnh anh: “Chắc là họ gửi nhầm địa chỉ rồi.”
Thẩm Hàm Xuyên cũng không thèm nhìn đến mà cứ mỉm cười nhìn Lâm Diệu.
“Em đã ăn gì chưa?” Anh hỏi.
“Tôi ăn rồi.” Lâm Diệu đáp, cô nghĩ, tiếp theo anh sẽ nói gì nữa?
“Vậy à...” Thẩm Hàm Xuyên cụp mắt xuống: “Nhưng tôi còn chưa ăn cơm...!Xung quanh đây em có đề cử quán nào không? Tôi đói quá.”
Lại nữa, loại giọng điệu nũng nịu này có thể gây hiểu lầm.
“Anh có muốn ăn món xào không?”
“Tôi không có chủ ý muốn ăn gì.” Anh có vẻ đau khổ: “Hôm qua tôi đã tăng ca cả đêm, dành cả buổi sáng chỉ để ngủ...!Một miếng cơm cũng chưa ăn.
Ở đây có gì để uống không? Uống cũng được.”
Tất nhiên là có.
Phòng làm việc của Lâm Diệu có một bàn trà rất đẹp, còn có cái ấm dưỡng sinh, cô sẽ pha một ấm trà trong khi làm việc.
Lâm Diệu hỏi: “Cái kia...!trà hoa hồng dưỡng nhan có được không?”
“Được, cảm ơn.”
Thẩm Hàm Xuyên rốt cục đưa hai chân đi qua ngưỡng cửa.
“Tôi nên ngồi ở đâu?”
“Ở đâu cũng được.”
Thẩm Hàm Xuyên đi theo cô, ngồi vào bàn trà.
Thân ấm trong suốt, nước màu hồng nhạt đang sôi và những cánh hoa đang quay cuồng.
Thẩm Hàm Xuyên yên tĩnh chờ đợi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ấm, nhìn một lúc, anh nằm trên bàn, có chút buồn ngủ vùi mặt vào chỗ khuỷu tay, lúc ngẩng đầu lên, đột nhiên ngước mắt, từ khuỷu tay mình xuyên qua thân ấm trong suốt nhìn về phía Lâm Diệu.
Nốt ruồi lệ kia, nhìn xuyên qua hơi nước cũng giống như ngắm hoa trong sương mù.
Lâm Diệu nói: “Hay là...!gọi đồ ăn mang về, uống trà ăn điểm tâm?”
Thẩm Hàm Xuyên gật đầu nhẹ.
Lâm Diệu không tìm thấy điện thoại di động của mình.
Cô lơ đãng nhìn bốn phía, Thẩm Hàm Xuyên lại giơ tay chỉ vào chiếc bàn phía sau: “Ở bên kia phải không?”
Lâm Diệu nhìn theo ngón tay của anh, sau đó lại nhìn cổ tay anh.
Sợi dây màu đỏ vẫn còn đó.
Nhưng dưới sợi dây đỏ có thêm một vòng gạc quấn quanh cổ tay.
“Tay...!bị sao thế?” Cô hỏi.
“Tôi bị trật khi mở đồ hộp cho con gái của đàn anh Lương.”
Thẩm Hàm Xuyên cười lên, cười đến...!vui vẻ dị thường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...