Editor: Jully – Beta: Hann
Một tuần sau đó, việc cần làm mỗi ngày của Hứa Khinh Am ngoài ngủ đến tự tỉnh thì là đến đón Chúc Tinh Tinh tan làm.
Hôm đó Chúc Tinh Tinh thuận miệng nói về bạn trai cũ luôn đến đón cô ấy, Hứa Khinh Am thấy đàn ông có thể làm được việc này, tất nhiên chị em cũng làm được.
Cô chọn ra ngoài đi dạo vào buổi chiều, hoặc chỉ làm ổ trong nhà, canh chuẩn thời gian đi ra tiệm bọn họ, thường thường đến sớm mười lăm phút, sau đó ngồi ở vị trí cạnh cửa gần nhất chờ cô ấy.
Một tuần sau đợt “hành động nhanh như chớp” kia, Hứa Khinh Am không giấu bố mẹ được nữa.
Buổi tối hôm đó, cô vừa xuống khỏi xe buýt công cộng thì đi thẳng đến cửa tiệm.
Đầu tiên cô nhận cuộc gọi video từ bố mẹ, Hứa Khinh Am từ chối rồi thấy có cuộc gọi đến lần nữa.
Nhìn điện thoại rung mãi không thôi, cô không vào cửa tiệm nữa, đi đến ven đường ngồi xổm xuống nghe điện thoại.
Cảm giác giấu giếm việc gì đó không thoải mái chút nào, Hứa Khinh Am thản nhiên đối diện, nói: “Con từ chức rồi.”
Thái độ đối mặt với chuyện này của bố mẹ cô bình tĩnh đến lạ, trầm mặc một lát xong mới hỏi cô đang ở đâu.
Hứa Khinh Am nói ở An Thành, tìm Chúc Tinh Tinh giải sầu.
Nghe thấy cô ở cùng Chúc Tinh Tinh, hai vợ chồng yên tâm hơn rất nhiều, sau đó hỏi khi nào cô về nhà.
Hứa Khinh Am trả lời chưa xác định thời gian.
“Con chưa nghĩ đến việc sắp tới sẽ làm gì, khả năng tạm thời sẽ không tìm công việc mới…”
“Con muốn làm gì cũng được, bố sắp xếp cho con.”
Cô thầm nghĩ lần này cô muốn tự mình tìm việc mà mình thích chứ không phải thứ bố mẹ muốn, nhưng để đêm nay bố mẹ ngủ ngon, cô không nói nhiều nữa.
Cuối cùng cũng không tránh được việc nhắc đến Chu Di.
Thật ra cô với anh ta đã chia tay được ba tháng rồi, bố mẹ biết tin này hơi muộn nên chỉ nghĩ chắc hai người cãi nhau giống như trước đây, sẽ mau chóng làm lành thôi.
Vấn đề lớn bé trong mối tình với Chu Di này, cô khó mà giải thích cho bố mẹ hiểu được.
Mà dù có nói ra họ cũng không thấu hiểu cho cô, Hứa Khinh Am chỉ có thể khéo léo nói: “Chúng con thật sự không thể hòa hợp được nữa, hai người cũng đừng nhắc chuyện con đang ở chỗ Tinh Tinh với anh ta, để con yên tĩnh một thời gian nhé.”
Bố mẹ cô vẫn luôn cho rằng mình vẫn đang nắm chắc dây diều, cho nên dù bây giờ con diều có bay tới đâu cũng chẳng sao cả.
Hai người bọn họ tạm thời vờ như đã được trấn an, không ép buộc cô nữa.
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Khinh Am thở dài một hơi, ngồi xổm hồi lâu không nhúc nhích.
Lúc cô đứng lên đi muốn vào tiệm chờ Chúc Tinh Tinh, vừa quay đầu đã thấy Trình Triệt đứng dựa vào tường trước cửa tiệm.
Hôm nay anh mặc đồ màu xám, nhìn dáng vẻ có lẽ là vừa vứt rác xong, không mặc áo khoác, thậm chí còn xắn áo tới khuỷu tay, Hứa Khinh Am nhìn thấy lạnh hộ luôn.
Do bị vành nón che khuất nên không nhìn thấy được vẻ mặt anh, mãi đến giờ cô vẫn chưa nhìn rõ diện mạo anh.
Mỗi ngày đến đón Chúc Tinh Tinh, cho dù trời nóng hay trời lạnh thì cái mũ cứ như được dính chặt trên đầu anh vậy, chưa từng bỏ xuống.
Nhìn điếu thuốc đang cháy giữa hai ngón tay anh, Hứa Khinh Am đứng ven đường, cảm thấy như mình vô tình đã chiếm mất chỗ anh hút thuốc.
Suy nghĩ này như được xác nhận khi Trình Triệt đột nhiên nhìn sang, cũng không biết vì sao mà ngay lúc đó, Hứa Khinh Am vô thức cúi đầu, lảng tránh đối mặt với anh.
Ngẩng đầu lên đã thấy anh dập nửa điếu thuốc còn lại, lạnh nhạt xoay người vào tiệm.
Hứa Khinh Am chậm chạp theo sau anh vài bước, nghĩ đến mấy chuyện lúc đi làm mà Chúc Tinh Tinh ngẫu nhiên kể.
Trình Triệt qua lời kể của Chúc Tinh Tinh khiến cô khó lòng hình dung được.
Mỗi lần gặp Trình Triệt, cô đều thấy anh rất lạnh lùng, cũng rất kiệm lời.
Không ngờ Trình Triệt chỉ cần ba bước đã bước hết cầu thang, suýt chút nữa là đụng phải Triệu Xu Âm đang muốn xuống lầu rồi, Triệu Xu Âm nói: “Ma nhát em hay gì mà chạy nhanh thế?”
Trình Triệt xoa xoa cánh tay đang nổi da gà, nhíu mày: “Lạnh chết đi được, hút được nửa điếu em đã phải vào lại!”
Chúc Tinh Tinh nói anh không có tiền đồ: “Giờ mới có thế đã lạnh, anh đi Đông Bắc thử xem.”
“Đông Bắc các cô không phải có áo khoác quân đội à? Khi nào đấy tôi phải mua một bộ mới được.” Trình Triệt, một người lạnh lùng trong mắt của Hứa Khinh Am rất không lạnh lùng mà nói.
“Đúng vậy, người Đông Bắc chúng tôi vừa đến mùa đông trên đường đều mặc áo khoác quân đội, nữ mặc áo lông chồn, nam mặc áo khoác quân đội.”
Kiều Kiều nói: “Thật vậy sao?”
Triệu Xu Âm nghe mấy người trẻ tuổi nói ba hoa, khóe miệng mang theo ý cười: “Tinh Tinh lừa mấy đứa ngốc đấy, Kiều Kiều thế mà cũng tin.”
Đêm đó trên đường về nhà, Hứa Khinh Am nói với Chúc Tinh Tinh: “Có thể tớ sẽ thử lại việc vẽ tranh.”
Chúc Tinh Tinh không khỏi kinh ngạc.
Hai người các cô đã học vẽ cùng nhau từ lúc còn bé.
Những bạn học xung quanh thường trả lời sẽ trở thành nhà du hành vũ trụ khi được hỏi đến ước mơ tương lai của mình, còn Chúc Tinh Tinh và Hứa Khinh Am không trả lời giống người khác.
Hai người bảo muốn trở thành họa sĩ.
Sau khi trưởng thành và nhìn lại ước mơ thời niên thiếu, hai người luôn cảm thấy ngây ngô đến buồn cười.
Tốt nghiệp đại học xong, Chúc Tinh Tinh là nhà thiết kế nội thất, còn Hứa Khinh Am làm Curator*, công việc hai người thoạt nhìn sẽ có chút liên quan đến hội họa, nhưng đã không còn liên quan gì đến sở thích hồi nhỏ nữa, sống một cuộc sống khá bình thường.
*Curator: Ban đầu, ở châu Âu, Mỹ, Nhật… curator là những người phụ trách tuyển chọn các tác phẩm nghệ thuật trưng bày trong bảo tàng.
Việc này giống như một giám đốc nghệ thuật.
Tính tình hai người khác biệt, Chúc Tinh Tinh am hiểu vẽ tĩnh vật và phong cảnh, phong cách thuộc phái tả thực.
Nhưng Hứa Khinh Am hoàn toàn là phong cách vẽ tranh minh họa, thậm chí còn từng xuất bản một cuốn truyện bốn khung tranh.
Khi đó hai người đều cho rằng Hứa Khinh Am có thể sẽ trở thành một họa sĩ minh họa tự do, nhưng không ngờ truyện bốn khung tranh chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, dần dà nó từ vị trí dễ thấy nhất trên kệ sách của Hứa Khinh Am, đến bị ném trong ngăn tủ không ai quan tâm.
Lúc này Chúc Tinh Tinh không biết mình nên cổ vũ cô hay không, Hứa Khinh Am nói: “Cậu không nghĩ đến việc vẽ tiếp sao?”
Chúc Tinh Tinh lắc đầu: “Ít nhất đã hơn một năm rồi tớ không nghĩ đến, phong cách của tớ bị hết hạn rồi.”
“Phải thử chút xem sao chứ, cậu hoàn toàn có thể nhận lời mời của công ty game mà.”
Có vẻ như dần dà mọi người đều che tai lại mà sống, tuy rằng Chúc Tinh Tinh cũng khát vọng bắt đầu lại, nhưng khi bước đi lên lại rất khó khăn, không khỏi có cảm giác muốn chạy trốn.
Hứa Khinh Am không thúc ép, giọng điệu thoải mái nói: “Thật ra tớ cũng không biết mình còn có thể vẽ được cái gì, nhưng mặc kệ như thế nào, công việc mấy năm nay cũng tiết kiệm được ít tiền.
Tớ muốn thử xem, không đến được sơn cùng thủy vận thì lại đi làm.”
Chúc Tinh Tinh gật đầu tán đồng: “Cậu có thể tới tiệm ngồi, lầu một thường có một số biên kịch, họa sĩ tới, mọi người ai bận việc nấy, ngồi xuống là ngồi cả buổi chiều.”
Về sau cô cũng thi thoảng đến tiệm ngồi.
Đa phần là vào vài tiếng trước khi cửa tiệm đóng cửa, cô vẫn kêu một ly latte và một phần bánh ngọt như cũ.
Lần nào cũng ngồi ở cái bàn đó, đưa lưng về phía người khác, không phải đọc sách thì là đang cúi đầu vẽ nháp, thật sự rất yên tĩnh.
Trong mắt Trình Triệt, cô luôn đeo một chiếc túi vải chứa đầy đủ sách giấy vở, cô thích mặc áo sơ mi hoặc áo len sáng màu, có thói quen cột mấy sợi tóc ngắn sau tai lại…
Còn cái khác thì, đại khái là mùi nước hoa rất đặc biệt, không giống kiểu sở thích bề ngoài dịu dàng của cô, anh nhất thời không hình dung được.
Vốn cô đang cúi đầu nhìn đồ vật thì dường như cảm nhận được điều gì đó, bỗng nhiên cô quay đầu nhìn thoáng qua phía anh.
Vì luôn đội mũ, Trình Triệt hơi cúi đầu, không để lại dấu vết xoay người lại.
Thật ra cô nhận được tin nhắn của Chúc Tinh Tinh, theo thói quen nhìn về phía phòng bếp, còn tưởng Tinh Tinh mang đồ ăn ra.
Chúc Tinh Tinh đang bỏ thêm sữa chua vào để làm phôi bánh kem, đây là món mới trong tiệm.
Cô ấy xem hình ảnh rồi thả thêm dâu tây vào trang trí.
Chúc Tinh Tinh nhận được đơn order trong phòng bếp, thấy tên wechat trên đơn, nhìn chữ “Am” quen thuộc, Chúc Tinh Tinh lén bỏ thêm mấy quả dâu tây lên bánh kem, đang tính bê ra ngoài thì đụng phải Trình Triệt đang đi vào.
Hôm nay anh phụ trách bên ngoài, không ở trong bếp, theo thói quen nên muốn nhận lấy.
Chúc Tinh Tinh lùi lại một chút, anh cười hỏi: “Cô làm gì thế?”
Nay khách đến có hơi nhiều, cô ấy còn rất nhiều đơn chưa làm, Chúc Tinh Tinh không kiên trì nữa, cuối cùng đưa cho Trình Triệt rồi xoay người vội vàng đi vào.
Trình Triệt nhìn hóa đơn, bàn số năm, có chút quen thuộc, cúi đầu nhớ đến quả dâu Chúc Tinh Tinh lén bỏ vào thì hiểu ngay.
“Cô còn dám bí mật trộm đồ để đi lấy lòng à?”
Chúc Tinh Tinh không thèm ngẩng đầu, giọng điệu còn có chút vô lại: “Chủ tiệm không ở đây, anh mắt nhắm mắt mở bỏ qua đi, đừng vì mấy miếng dâu tây trừ tiền lương của tôi, không cần thế…”
Trình Triệt bật cười: “Không có lần sau.”
Trong mắt người khác, cho dù Hứa Khinh Am đọc sách hay vẽ nháp đều có dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
Nhưng thực tế chỉ cô tự biết, cô vẽ ra toàn là tác phẩm rác.
Xé giấy vẽ đi, vo lại tùy ý nhét vào trong túi vải, tâm tình bên trong không hề bình tĩnh như bên ngoài.
Cảm giác được có người đang đến gần, cô biết không phải là Chúc Tinh Tinh.
Nếu là Chúc Tinh Tinh nhất định sẽ bước nhỏ nhẹ nhàng đi tới, còn bước chân này bình ổn mà tiến đến đây.
Vì thế cô vẫn cúi đầu nói một câu cảm ơn, người đi đến cũng không đáp lại, buông khay xuống liền quay người đi.
Mà Hứa Khinh Am như chậm chạp ý thức được hình xăm của người kia, khẩn trương ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy bóng lưng Trình Triệt, bên hông mang một cái tạp dề, khi mặc trên người anh trông có vẻ hơi vô ích.
Trình Triệt không quay đầu lại, Hứa Khinh Am cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Sau đó cô nhìn miếng bánh kem trên bàn, Hứa Khinh Am không khỏi bật cười, cô được nhiều hơn hai quả dâu tây.
Cô biết ngay đây là kiệt tác của Chúc Tinh Tinh.
Buổi tối đến giờ đóng cửa, Hứa Khinh Am đi ra ngoài nghe điện thoại, Chúc Tinh Tinh và Kiều Kiều còn ở trong bếp nói chuyện phiếm.
Cô ấy bảo Kiều Kiều để cử cho mình vài nhà hàng, Trình Triệt đi vào trong bếp liền nghe thấy Chúc Tinh Tinh nói: “Không phải có mỗi Khinh Am, còn có hai người bạn cùng phòng của tôi nữa, kiểu gì mấy cô ấy cũng mang bạn trai theo.
”
Trình Triệt hỏi: “Sao thế, muốn ra ngoài ăn cơm à?”
“Ừ, anh có đề cử được chỗ nào không?”
“Các cô thích ăn cay hả? Đi Xuyên Thủy đi, nói tên tôi được giảm giá 20% đó.”
Nhà hàng đó là của bạn Trình Triệt mới mở, chuyên làm các món cay Tứ Xuyên.
Chúc Tinh Tinh suy nghĩ một chút thấy có thể đi, Hưa Khinh Am cũng rất thích ăn cay nhưng vẫn trêu Trình Triệt một câu: “Tên anh chỉ giá trị giảm giá có 20%? Không được à nha.”
Trình Triệt cười nhạo: “Đánh gãy xương cô bây giờ, để xem cô còn nói tôi không được nữa hay không.”
Tiểu Quả đi lên lầu lấy đồ trang trí Giáng Sinh để treo bên dưới, thuận miệng nói với Chúc Tinh Tinh là Hứa Khinh Am đang chờ cô ấy ở dưới lầu.
Chúc Tinh Tinh gật đầu.
Trình Triệt đem vài đồ trang trí cho Tiểu Quả, còn lại mang đến trước cửa sổ tầng hai treo, cô ấy đi theo hỗ trợ.
Hai người bọn họ ở bên cạnh cửa sổ, kéo sợi dây đỏ và quả cầu nhung treo lên kệ cánh cửa, trong lúc đó hai người cũng không nói chuyện.
Vẫn là Trình Triệt mở miệng nói trước, thoạt nhìn trông vô cùng tự nhiên: “Lần trước có phải cô nói, cô ấy xuất bản truyện tranh?”
Phản ứng đầu tiên của Chúc Tinh Tinh là nghĩ xem anh đang nói đến ai, cũng không để trong lòng, chỉ “ừ” một tiếng xác định.
Tiếp đó Trình Triệt lại nói: “Tôi có người bạn tự mình ủ rượu, mấy năm nay cậu ta viết sách chuyên nghiệp về phổ cập khoa học, nhưng không hiểu về phương diện xuất bản, cô nói xem tôi có thể hỏi một chút…”
Chúc Tinh Tinh đứng đối diện cửa sổ đang nghiêm túc thắt dây dừng động tác lại, quay đầu nhìn Trình Triệt, ánh mắt dò xét: “Anh đừng có mà ăn không nói có.”
“Tôi nói không thành có lúc nào? Thật sự, vô cùng thật.”
Chúc Tinh Tinh nói với anh: “Buổi tối ngày kia anh muốn đi ăn cơm với chúng tôi không?”
“Được.”
“Anh gài tôi, để chờ tôi nói ra câu kia đúng không?”
“Nào có.
Tôi tính cho cô xem nhé, cô không mang tôi đi, nói tên tôi được giảm 20%, nhưng mà giờ mang tôi đi, tôi soát mặt, kiểu gì cũng được giảm 40%.”
Ánh mắt Chúc Tinh Tinh có chút phòng bị, tuy rằng cảm thấy việc này chẳng khác gì mua bán nhưng vẫn không dễ dàng đáp ứng: “Tôi phải về hỏi các cô ấy một chút.”
“Cô hỏi đi, mặt tôi là tiền đấy, muốn soát là soát được chắc.”
Cầu thang truyền đến âm thanh, hai người nhìn qua, là Hứa Khinh Am.
Đầu tiên cô nhìn vào phòng bếp, hiển nhiên đang tìm Chúc Tinh Tinh, nhìn thấy người bên cửa sổ liền đi tới: “Tiểu Quả nói dưới lầu thiếu dây.”
“Cậu ở dưới lầu giúp Tiểu Quả hả?” Chúc Tinh tinh hỏi, rồi tìm đồ trong đống túi lộn xộn.
Hứa Khinh Am “Ừ” một tiếng, Trình Triệt giúp Chúc Tinh Tinh lấy cái dây ra, duỗi tay đưa cho Hứa Khinh Am.
Cô đưa tay nhận, không cẩn thận đụng vào đầu ngón tay Trình Triệt.
Tay hai người như bị truyền điện, nhanh chóng buông ra cứ như ghét bỏ nhau vậy.
Hứa Khinh Am không nói gì nữa, xoay người chạy xuống lầu.
Chúc Tinh Tinh để ý hành động của hai người, cô ấy mới là người nên ghét bỏ nhất đây này, nhíu mày nghĩ thầm: Hai người mặt dày vô liêm sỉ này còn gọi nhau bạn trai bạn gái tương lai, giờ thẹn thùng cho ai xem đây hả?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...