Ở cạnh Trình Triệt nửa năm, Hứa Khinh Am cũng đã sinh sống ổn định ở An Thành.
Hôm nọ tam làm xong, cô gặp một người bạn, trong lúc nói chuyện cũng không thể không nhắc tới Trình Triệt.
Cô mới phát hiện ra, hai người quen nhau cũng lâu vậy mà chưa cãi nhau lần nào.
Tuy là tính cách cô rất dễ chịu, nhưng trước kia khi cãi nhau với bạn trai cũ thì lần nào cũng gay gắt, không ai nhường ai.
Nhưng với Trình Triệt thì chút xíu mâu thuẫn cũng không có, hoặc là mỗi lần tính cãi nhau là sẽ vô hình chung bị gạt qua luôn.
Có lúc tâm trạng cô không vui, ngồi nghẹn ở sofa đọc sách.
Ban đầu Trình Triệt ngồi chơi game, nhưng lúc sau lại thò người qua hỏi cô: “Cục cưng, ăn trái cây không?”
Hứa Khinh Am không ngẩng đầu lên, lạnh giọng nói: “Không ăn.”
Anh ngồi bên cạnh chuyển kênh TV, cứ vài phút lại hỏi cô: “Hôm qua vừa mua nho, em quên rồi à? Chúng ta chọn rất lâu đó.”
Vốn Hứa Khinh Am đã thấy phiền rồi, bị anh hỏi mãi nên càng không kiên nhẫn, không nói gì thêm nữa.
Trình Triệt tùy tiện bật một chương trình nào đó, vặn nhỏ âm thanh sau đó đi vào bếp.
Hứa Khinh Am nhìn sang nhưng vẫn không nói gì.
Anh quay lại sofa với một bát thủy tinh, trong bát là nho xanh đã được rửa sạch, hỏi như dâng bảo vật lên ấy: “Ăn không em?”
Cũng biết là vì dỗ cô nên anh mới lặp đi lặp lại lấy lòng như thế, nhưng Hứa Khinh Am vẫn không nhịn, cứ như giận cá chém thớt ấy, nói với anh: “Em nói em không ăn mà, anh nghe không hiểu sao?”
Lần này đến lượt Trình Triệt không nói gì, để cái bát lên bàn trà, không biết anh đứng dậy đi đâu.
Hứa Khinh Am chú ý đọc sách trên tay, tuy cũng không đọc nhiều, nhưng một lát sau Trình Triệt quay lại, còn tưởng anh tính bộc phát cơ.
Trình Triệt dịu dàng bình thản trần thuật lại sự thật: “Vừa nãy em quát anh.”
Hứa Khinh Am ngạc nhiên, dự định cãi nhau cũng không xảy ra, nhìn kỹ vẻ mặt anh còn hơi tủi thân nữa.
Cô tìm đại cái cớ nói: “Tâm tình em không tốt mà anh còn đâm đầu vào họng súng.”
“Thật ra anh cảm thấy…” Anh cười rồi ăn một trái nhỏ, nói: “Dáng vẻ giận dỗi của em cũng rất xinh nha.”
Nói chung tất cả cảm xúc tức giận gì khi đó cũng tan thành mây khói, Hứa Khinh Am mím môi rồi cười rộ lên.
Trình Triệt không ngừng cố gắng, chân thành nhìn cô mà nói: “Anh nói thật đấy, không phải muốn dỗ em thôi đâu.”
Hứa Khinh Am nghĩ thầm, không phải dỗ cô, mà là đánh bại tất cả những câu nói khác, uy lực rất lớn nha.
…
Còn có một lần quên mất là muốn gây vì chuyện gì, Trình Triệt nói một câu: “Anh vì em nên đã phá vỡ rất nhiều.”
Hứa Khinh Am cười mỉa: “Thế cực anh quá rồi, anh không cần thay đổi, em mà nói thêm câu nào với anh thì em với anh cùng họ.”
Triệt Triệt lại bắt đầu cười, Hứa Khinh Am không hiểu và cũng không mắc cười nốt, sau đó lại nghe anh nói tiếp: “Lão Trình nhà anh chưa cho em vào đâu.”
Trong nháy mắt Hứa Khinh Am có hơi buồn cười nhưng vẫn cố kiềm lại.
Lúc ấy hai người ở trên giường, chỉ mở một cái đèn nhỏ đầu giường.
Trình Triệt xoay người tắt đèn ngủ, nút bấm cảm ứng quá nhạy, tốc độ tay của anh quá nhanh.
Chốc lát sau Hứa Khinh Am chỉ thấy đèn phòng ngủ tắt ngóm, cái gì mà bầu không khí cãi nhau chứ, cũng không thấy nốt.
Không biết có phải anh cố ý hay không, ấn đèn bảy tám lần mà vẫn chưa tắt.
Anh xoay người lại nhìn cô dưới ánh sáng mờ nhạt đó, bốn mắt nhìn nhau, cả hai bật cười..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...