Như Một Cơn Gió Lạ


Trước cơn bão, trời thường lặng gió. Tai họa khủng khiếp ập đến khi tôi và Nguyên đang ở một nơi tưởng chừng như bình yên nhất. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn ước rằng giá như ngày hôm ấy tôi về sớm hơn chút nữa, thì đã chẳng có chuyện gì với những thiên thần nhỏ của chúng tôi ở nhà. Nguyên đã khóc rất nhiều khi chuyện đó xảy ra, nước mắt của Nguyên thấm ướt áo ngực, đâm sâu vào trái tim cũng đang thổn thức vì đau đớn trong lớp da thịt của tôi. Lần đầu tiên tôi thấy Nguyên khóc, nức nở, tuyệt vọng. Tôi chỉ biết câm lặng, một lời an ủi dành cho em cũng không thể thốt lên. Bão cứ kéo dài. Còn tôi thì từng ngày mong đợi nắng ấm quay trở về…
Ngày hôm ấy chúng tôi ăn trưa cùng Vy Đoan và lũ mèo nhỏ. Các bé ngoan ngoãn và có phép tắc, chỉ ăn phần ăn ở bát mình, không phá đám hay ngó nghé gì khẩu phần của các bạn khác. Những gì được trao tặng, các bé chỉ nhận chứ không đòi hỏi gì thêm. Vy Đoan có khuôn mặt rất hiền, đôi mắt ấm áp như hồ nước mùa hè. Tôi tự hỏi liệu có phải cô gái nào có trái tim yêu thương là sẽ nghiễm nhiên sở hữu một đôi mắt dịu dàng như thế? Nhưng dù thế nào, trong lòng tôi, đôi mắt của Nguyên vẫn là đặc biệt nhất. Đôi mắt chất chứa những ma lực khiến tôi có thể đầu hàng vô điều kiện bất cứ lúc nào. Rất sợ những khi em nhìn thẳng vào tôi, vì lúc ấy tôi có cảm giác mình đang bị thiêu cháy hay đang bị giết bởi một đàn kiến lửa. Vì thế mà tôi chỉ dám nhìn trộm Nguyên những khi em làm việc. Đôi khi bị bắt gặp, tôi phải nhanh chóng đảo mắt đi hướng khác và làm mặt ngó lơ. Chẳng rõ em có biết không.
Buổi chiều đưa Nguyên về. Ngồi đằng sau, em cứ lôi hết đống đĩa trong túi ra, hỏi tôi xem màu này thì cho đứa nào, liệu chúng nó có tranh nhau không… Tôi chỉ im lặng nghe, không đáp lại, nhưng em vẫn liến thoằng cho dù không nhận được hồi đáp. Em chỉ cần biết tôi đang nghe em nói thôi, không cần tôi trả lời. Nguyên đang vui, và tôi cũng thế!
Niềm vui tắt dụi khi chúng tôi bước vào nhà. Nhà vắng tanh. Không một chút dấu hiệu nào của Nô Đen, Lucky, Su, mèo Mướp, Nusi. Nguyên nhìn tôi hoang mang. Em còn hốt hoảng chạy ra ngoài cửa xem lại số nhà xem chúng tôi có vào nhầm không. Nhưng làm sao có chuyện ấy được trong khi khóa nhà tôi vẫn cầm trên tay. Lục tìm đủ mọi ngóc nghách, gọi khắp mọi nơi vẫn không hề thấy một dấu vết nào. Kể cả bát ăn, đồ chơi, thùng các tông, ổ của chúng nó cũng biến mất không dấu vết. Căn nhà trở về nguyên vẹn giống như những ngày tôi còn ở một mình. Nguyên bắt đầu hoảng loạn và mất kiểm soát. Em lần mò đủ các góc bàn, góc tủ, thử tìm ở cả những nơi không thể nào chúng nó lên đến được. Tôi phải giữ Nguyên lại để bình tĩnh suy nghĩ nhận diện vấn đề nhưng em không thể. Cho đến khi lục tung khắp nhà lên vẫn không tìm thấy mấy đứa nhỏ, em mới bắt đầu ngồi thụp xuống sàn nhà. Đôi mắt em đỏ lên vì nước mắt. Tôi tránh đi, không dám nhìn.
- Từ từ đã Nguyên, để anh nghĩ, để anh nghĩ…
- Còn ai có chìa khóa nhà anh không?
- Ừ..
- Còn không?
- Em đừng quát to, anh giật mình đấy! Tim anh không được tốt lắm!
- Anh nói đi, nói cho em nghe. Còn ai có chìa khóa nhà anh? Ly có không?

- Không, Ly không có, anh tin chắc. Chìa khóa có 2 chìa, anh cầm 1, mẹ cầm 1.
- Mẹ anh? Số điện thoại mẹ anh như thế nào?
- Để anh gọi ẹ. Em vào phòng nghỉ đi.
- Nhà mẹ anh ở đâu? Đưa địa chỉ cho em!
- Nguyên ơi em bình tĩnh lại đi đã. Để anh giải quyết!
Nguyễn cứ dồn dập hỏi, tôi không còn đủ sức để trả lời từng câu nữa. Có lẽ em đã trải qua quá nhiều mất mát nên mới dễ xúc động và hoảng loạn thế này. Tôi để Nguyên trong nhà, ra hành lang chung cư gọi điện ẹ. Mẹ nhấc máy sau 4 hồi chuông.
- Mẹ à!
- Ừ, con về rồi à?
- Con vừa về, và nhìn thấy những thay đổi trong nhà rồi.
- Ừ, mẹ sang nhưng con không có nhà nên gọi người đem cho hết rồi.

- Sao mẹ không nói với con trước ?
- Tuần trước mẹ thông báo rồi, con quên à ?
- Mẹ cho ai ?
- Con quan tâm đến thế cơ à ?
- Mẹ cho ai ?
- Mẹ gọi Ly đến giúp. Con bé nói để nó mang về nhờ anh chị em nuôi giúp.
- Lúc khác con gọi mẹ sau. Mong mẹ sau này nếu làn gì thì hãy hỏi ý kiến, con đồng ý thì mẹ hãy làm. Con muốn mẹ là một người mẹ tâm lý và biết tôn trọng quyết định của con. Con chào mẹ !
Nghe đến tên Ly mà đầu óc tôi choáng váng. Tôi không muốn kể ra những việc điên khùng mà trước kia cô ấy làm với tôi, nhưng tôi biết để lũ chó, mèo trong tay Ly thì nguy hiểm sẽ đến với chúng nó bất cứ lúc nào.
- Nhà Ly ở đâu ?
- Em ra đây từ bao giờ thế ?

- Em đang hỏi anh !
- Anh sẽ đến hỏi Ly, em ở nhà đi.
- Cho em đi với, em xin anh đấy !
Nguyên nhìn tôi chờ đợi. Thật khó để từ chối đôi mắt đẫm nước kia.
- Nhưng mà...
- Anh yên tâm ! Em có kinh nghiệm trong những chuyện này rồi. Em sẽ không làm gì quá đáng đâu !
Tôi đưa Nguyên đến Kim Mã. Thật sự chẳng nghĩ ra là sẽ phải nói gì khi gặp Ly nữa. Lại thêm cả Nguyên, cứ như đang điến khiêu chiến thách thức đòi nợ vậy. Nguyên ngồi đằng sau, im lặng. Tôi sợ những khoảng trống như thế. Đến ngõ nhà Ly, tôi nhấn số gọi Ly xuống cổng, trong đầu vẫn trống rỗng chưa định hình được rằng mình sẽ phải làm gì. Ly như biết trước tôi sẽ đến. Khuôn mặt Ly có vẻ đắc thắng lắm.
- Anh tìm em có việc gì à ?
- Việc gì em biết rồi, đừng hỏi lại.
- Thế anh muốn gì ?
- Em mang mấy con thú nuôi của anh đi đâu rồi ?
- Mẹ bảo em xử lý chúng nó.

Thật đáng bực tức, cô ta gọi ‘mẹ’ thân mật cứ y như mẹ của tôi là mẹ của cô ta luôn ấy.
- Vậy cho anh hỏi em đã xử lý thế nào ?
- Thì đem ra chợ xem ai nhận thì cho!
- Anh cần địa điểm chính xác !
- Bây giờ anh tìm cũng không được đâu !
Không muốn dài dòng, tôi hỏi Ly địa chỉ chính xác rồi đến tìm. Có lùng sục hết các nơi cũng phải tìm lũ quỷ ấy về bằng được. Cũng may cho tôi và Nguyên, vừa vào đến chợ đã nhìn thấy Nusi bị người ta cột vô một góc cạnh gian hàng bán rau. Mừng húm. Nguyên chạy lại tới chỗ em. Nó nhìn thấy Nguyên là kêu khóc váng trời, có lẽ bị cột từ trưa, những kí ức cũ tràn về nên sợ. Dù cổ vẫn vướng dây xích, chúng cứ cố nhảy lên đùi để chui vào lòng Nguyên, tìm một sự bình yên mà mới sáng nay nó vẫn được hưởng. Tôi phải đưa tiền cho người bán rau bác ấy mới chịu trả mèo, vì bác nói trưa nay bác đã phải trả tiền vía cho Ly. Bác mua hai con, cả mèo Mướp và Nusi, nhưng mèo Mướp đã có người xin về để làm thịt. Phát hoảng. Tôi và Nguyên vội xin địa chỉ người hàng xóm của bác bán rau rồi đi tới. Trong lòng không khỏi lo sợ và cầu nguyện èo Mướp chưa có mệnh hệ gì. Nusi đã được quấn khăn êm ấm và nằm trong vòng tay của Nguyên. Nhìn ánh mắt nửa yên tâm nửa sợ sệt của bé mà thấy tội nghiệp.
Lòng vòng quanh Núi Trúc, tôi mới tìm được địa chỉ nhà người xin mèo Mướp về. Nguyên chẳng chờ đợi tôi hỏi han gì hết, nhảy phắt xuống xe bấm chuông luôn. Lúc người ta vừa ngó ra cổng, hỏi han được vài câu, em đã chạy tọt vào sân, lao vào bếp để tìm mèo Mướp. Tôi cứ phải chạy theo đằng sau Nguyên giải thích tới giải thích lui cho người ta hiểu chúng tôi không phải côn đồ trộm cướp hay tâm thần gì cả. Tôi và Nguyên gần như thét lên khi thấy cảnh bé mèo của chúng tôi đã bị trói và cạo sạch lông ở lưng. Nguyên nhảy vào giữa đám người đang ngồi thịt mèo và ôm lấy bé. Người đàn ông của gia đình vẫn chưa hiểu gì, tôi đưa cho bác chút tiền, trong đầu tôi vội lóe lên suy nghĩ bịa ra một câu chuyện cho bác thông cảm.
- Bác ơi, con mèo này là kỉ niệm mẹ con để lại trước lúc mất. Sáng nay con mở cửa đổ rác nó chạy vọt ra chơi rồi đi lạc. Bị bắt đem chợ bán. Bác cho con xin rồi tiền nong thế nào con gửi bác.
Cũng may tôi gặp được người tốt. Bác ấy nghe xong cười hề hề, vỗ vai bảo tôi cứ đem nó về, bác không lấy tiền đâu. Mọi người trong nhà cũng thoải mái dù có vẻ ngao ngán tiếc nuối.
- May mà chú đến kịp nhá. Khoảng 10’ nữa thôi là trong nồi rồi.
Tôi nhìn mặt Nguyên lúc đó hiện rõ vẻ tức giận. Vội lôi em ra khỏi ngôi nhà đó trước khi em kịp làm gì gây sự. Tôi đứng ở cổng xem lại mèo Mướp. Mắt em đỏ au, nhìn tôi như trách móc rằng sao bây giờ hai người mới đến, để người ta cạo sạch lông của con. Tôi sờ nhẹ lên những đường dao cạo, cảm nhận được cả cái nóng rát mà mèo Mướp đang chịu đựng. Mở cốp xe lấy thêm khăn cho Nguyên cuốn mèo Mướp lại. Chúng tôi cần về nhà trước khi đi tìm những em còn lại. Nusi và mèo Mướp là hai trường hợp may mắn nhất ngày hôm đó. Cho đến khi mang các em về nhà rồi, các em vẫn còn đọng lại sự sợ hãi sâu trong đáy mắt. Chúng tôi cho các bé ăn bằng đĩa mới mua, rán thêm cả cá cho ăn, nhưng hai bé chỉ nhỏ nhẻ một miếng rồi chui vào ổ. Kể từ lần ấy, tôi hiểu được trong trái tim của các bé có thêm rất nhiều sự cảnh giác. Tôi, Nguyên và các bé đều biết, giữa cái xã hội điên đảo này, chẳng có nơi nào an toàn và bình yên mãi mãi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui