Như Một Cơn Gió Lạ


Và Phương Anh đưa người đàn ông ấy đến thật, ngay hôm sau, khi tôi và Nguyên đang chụm đầu vào nhau tắm ấy con quỷ nhỏ. Tôi phải để Nguyên một mình tắm nốt èo Mướp để ra tiếp khách. Nói thật là vô cùng choáng khi mẹ tôi – một người phụ nữ nghiêm khắc và có thẩm mỹ nhất định – lại chọn một người đàn ông như thế này cho con gái. Không quan tâm lắm về ngoại hình, nhưng điều mà tôi để ý nhất là đôi mắt của người đàn ông ấy. Nhỏ dẹt như mắt rắn, cái nhìn sắc như dao. Nhưng ít ra thì cũng không đến nỗi như Phương Anh kể, “bụng phệ như bụng lợn, môi thâm như thịt trâu”. Anh tả chỉ có khuôn mặt phổ thông và hơi… nhàm chán chút thôi.
- Chào anh! – Tôi đưa tay ra làm quen trước. Người đàn ông đưa tay ra nắm hờ bàn tay tôi rồi gật đầu, không đáp lại. Phương Anh đứng đó nhún vai rồi đi ra ghế ngồi. Tôi hơi hẫng.
Chúng tôi, ba người, một cặp đôi đang trong thời gian làm quen, một người là anh trai cô gái, ngồi cùng nhau trên một cái bàn, nhưng dường như mỗi người nói một câu chuyện. Tôi và em gái nói những kỷ niệm của tuổi thơ, về những sở thích của Phương Anh để thử xem người đàn ông này có quan tâm đến hay không. Nhưng tuyệt nhiên không. Anh ta thi thoảng ừ hữ gật gật với thái độ hưởng ứng không được tích cực lắm. Nói nhiều đâm chán, ba người lại lặng im nhìn ba cốc nước đặt lệch lạc trên bàn. Nguyên ngồi ngoài ban công sấy khô lông ấy bé mèo, không hề nói gì. Nguyên có kiểu im ỉm nhìn và cảm nhận mọi thứ. Tôi xin phép Phương Anh và khách đứng dậy ra ban công ngồi với Nguyên. Đôi khi cứ sống vô nguyên tắc như Nguyên một chút lại hay, không thích thì không làm, thậm chí trở mặt.
Truyện dài: Như một cơn gió lạ – Chương 18
Nô Đen chui vào lòng tôi nằm. Những vết thương trên người em đã gần khỏi. Tôi dang tay ướm người, nhận ra Nô Đen đã lớn hơn rất nhiều ngày em mới về đây. Em gối đầu lên đùi tôi lim dim. Em đang nghĩ ngợi chăng? Nghĩ về quá khứ đã qua, nhưng ngày sắp tới, hay đơn giản chỉ là nghĩ về giây phút bình yên hiện tại? Khi em có một ngôi nhà, một chỗ dựa, những người bạn gâu gâu ngao ngao chiếp chiếp quanh em? Anh mắt của Nô Đen lại làm tôi nhớ đến chú chó Mon. Phải chăng đôi mắt của con chó nào, dù vui hay buồn, hi vọng hay tuyệt vọng, cũng đều ướt át như vậy? Ánh mắt cầu xin và dồn tất cả những hi vọng cuối cùng vào người chúng đang nhìn. Thật khó khi phải chấp nhận chấp nhận, tâm trí của tôi lại bị ảnh hưởng quá nhiều chỉ bởi một chú chó trong quá khứ.
- Bây giờ thì không cãi nhé! Anh đột nhập vào nhà và cướp chó của em!
Nghe xong câu nói đó, cả tôi và Nguyên đều hoảng hốt đứng dậy. Vì nhà đang có khách nên tôi không khóa cửa. Ly đến và xông vào tự tiện. Nô Đen nhìn thấy Ly liền chạy tọt vào phòng Nguyên, chui sâu vào gầm giường. Bé cún Su và hai bé mèo nhìn thấy vậy cũng chạy theo. Thế là yên tâm rồi, Ly sẽ chẳng chui xuống gầm giường để lôi Nô Đen ra đâu. Nguyên thấy các bé đã an toàn nên lấy lại phong thái bất cần thách thức nhìn thẳng vào mắt Ly. Phương Anh đã chạy ra ngay cùng chúng tôi đợi đối phó với bên địch. Người đàn ông Phương Anh dẫn đến ngồi nhìn chúng tôi với vẻ ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi trả lời Ly:
- Em lại bắt đầu đến gây chuyện rồi đấy! Ai cướp chó của em?
- Anh đột nhập vào nhà em là sai! Em sẽ báo công an
- Ai đột nhập vào nhà ai trước?
Ly im lặng. Phải im thôi, người sai là cô ta chứ không phải chúng tôi.
- Đồ thần kinh! – Phương Anh bĩu môi và buông một câu rất tự nhiên
- Con kia! Mày nói ai thần kinh? – Ly gần như mất bình tĩnh và gào lên
- Tao nói mày! Sao không hả con ròi?
Ở phía bàn uống nước, người đàn ông đang trong giai đoạn làm quen Phương Anh trố mắt ngỡ ngàng trước khẩu khí của người mà có lẽ anh ta tưởng sẽ là vợ tương lai của mình. Tôi chắc chắn nếu cứ để thế này sẽ lại có chiến tranh như hôm trước. Định ra kéo Phương Anh vào phòng thì Ly đã kịp đưa tay tát Phương Anh một cái. Nhanh đến nỗi em gái tôi không đỡ kịp và ngã ập xuống sàn nhà. Người khách lạ kia đang ngồi cũng phải bật dậy đỡ Phương Anh. Nhưng không cần, nhanh như chớp, Phương Anh vụt dậy và đạp Ly bắn vào góc nhà, nơi kê tủ đựng giầy. Tôi vội chạy ra đỡ Ly dậy vì biết cô ấy đau. Giầy dép trên kệ tủ cứ thế rơi bụp bụp xuống mặt Ly. Ở giữa nhà, Nguyên và người khách giữ Phương Anh bình tĩnh.
- Con điên, mày nghĩ mày là ai mà tát tao? Đồ tâm thần!
- Mày câm mồm đi, tao đến đây không phải gây sự với mày, mày chõ mõm vào làm gì?
- Im đi! – Nguyên quát lớn. Nhưng Ly vẫn quyết liệt phản kháng:
- Mày câm đi thì đúng hơn, cái con tay sai động vật!
- Tay sai con mẹ mày ấy! – Phương Anh gào đáp trả rồi đẩy người đàn ông kia ra và nhào tới phía Ly
Hai người con gái, một là người yêu cũ, một là em gái tôi, lại bắt đầu ẩu đả. Lý do thì tôi không thể hiểu được ngọn nguồn từ đâu ra. Vì Nô Đen ư? Hay đơn giản chỉ là vì những nhỏ nhen ích kỷ và tâm lý trả thù? Nguyên nhìn tôi bất lực. Em đi thẳng vào nhà vệ sinh và đóng cửa lại. Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng nước xả mạnh. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy những tia thất vọng và thái độ buông xuôi từ Nguyên.
- Làm thế nào bây giờ Nhật? – Người đàn ông bạn Phương Anh hỏi tôi với vẻ hoang mang hết sức. Hình như anh ta chưa bao giờ chứng kiến những cảnh tương tự như thế này
- Cũng… không biết!

Đêm nay thế nào cũng phải ngồi bôi thuốc cho cái của nợ kia.
- Con điên, tao sẽ đánh ày què chân và không bao giờ lết đến đây làm phiền anh tao được.
Nói xong Phương Anh giật tan ngăn kéo gỗ của tủ bếp gần đó và đập lia lịa vào phần dưới cơ thể Ly. Tôi gần như ngất khi nhìn thấy em gái mình bẻ cái kệ tủ một cách phi thường như vậy. Tôi với người đàn ông đứng bên cạnh hợp sức lại chưa chắc đã bẻ được nó. Cần phải ngăn Phương Anh lại trước khi em giết chết Ly. Nhưng cứ tiến đến gần là lại bị cánh tủ theo đà tay Phương Anh đập vào người. Em tôi vẫn ra sức đánh và Ly thì cứ ra sức chửi và chống trả.
- Gọi cảnh sát đi anh Nhật! – Nguyên mở cửa nhà vệ sinh và nói với tôi.
- Đúng đấy! Gọi cảnh sát đi Nhật – Câu đầu tiên khiến tôi có cảm tình hơn với anh chàng bạn của Nguyên. Tôi quay sang hỏi:
- À tôi quên mất, cậu tên gì nhỉ?
- À,… Phương!
- Phương á?
- Ừ. Có chuyện gì à Nhật?
- Hai người! Lúc này không phải là lúc làm quen!
Nguyên giục tôi lần nữa, Phương cũng rút điện thoại ra định gọi cảnh sát. Tôi ngăn lại. Gọi cảnh sát thì không hay lắm, toàn người nhà cả. Hơn nữa mẹ tôi biết thì lại đau đầu.
- Cậu làm gì thế? Nhanh không Phương Anh bị đánh lại thì sao?
Phương lo cho Phương Anh? Tôi chợt thấy vui lạ. Cảm tình với chàng trai này lại nhiều hơn khi thấy anh ta thực lòng quan tâm đến em gái mình, chỉ là cư xử hơi ngố chút thôi. Cuối cùng thì không ai chịu gọi cảnh sát. Nguyên thấy Ly bắt đầu tìm đồ đánh lại Phương Anh, em vội chạy vào nhà vệ sinh, xả đầy một xô nước. Xong xuôi em bê ra, dùng hết sức tạt mạnh vào hai con sư tử đang cào xé nhau. Phương Anh và Ly bị nước tạt thẳng vào mặt. Em tôi buông tay thả tấm gỗ ra để dụi mắt. Anh chàng Phương bắt ngay lúc đó lao đến lôi Phương Anh ra góc nhà và đứng ngăn không cho Ly tiến tới. Tôi đỡ Ly dậy xem những vết đánh có quan trọng không. Ly cứ ngả oặt vào người tôi không đứng dậy được.
- Em sẽ kiện, em sẽ kiện!
Tôi không muốn trả lời, đỡ Ly, nhưng Ly không thể đứng vững mà vẫn cứ ngả người ngã vào tay tôi. Phương Anh vuốt lại tóc, giật sợi dây buộc rèm cửa, vén tóc buộc gọn lên rồi lại gây sự:
- Anh bỏ con quạ đó ra cho em, em xem nó còn đứng được không.
- Con thần kinh, rồi tao sẽ kiện mày. Tao sẽ kiện!
- Ờ kiện đi con điên. Chúc mày may mắn!
Nguyên với lấy hộp thuốc lại gần Ly, nhưng Ly gạt ra:
- Tránh xa tao ra, đồ hôi hám!
Thấy vậy Phương Anh giật hộp thuốc ném thẳng vào mặt Ly. Thuốc, đồ sơ cứu, bông băng trong hộp bị bật nắp tung ra hết ngoài.
- Đó! Nếu mày thích thì có thể nhặt thuốc mang về dùng, tao ày đó!
- Mày…

- Đây, bố thí luôn ày hộp xịt miệng, đem về chữa cái mồm thối của mày!
Phương Anh lục túi xách rồi quẳng lọ xịt miệng hương bạc hà cho Ly thật. Ly không nói được gì. Phần thì do ức đến nghẹn cổ, phần thì do chân bị đánh đau quá không đứng nổi. Tôi quát Phương Anh:
- Em thôi đi!
- Em không thôi! Anh đuổi nó ra khỏi nhà cho em!
- Thôi mà Phương Anh! – Phương nhỏ nhẹ can ngăn
- Còn anh nữa, tránh ra!
Phương bị đẩy ra, bất ngờ Ly hất tay tôi ra rồi lao tới, cầm tóc Phương Anh đập mạnh vào tường. Em tôi hét lên vì đau. Anh bạn Phương vội lao tới cản hai người này. Không biết cứ cào xé nhau cho đến bao giờ. Gần một tiếng, hai đứa đều tàn tạ cả hai, thương tích không kể được. Phương tách tay Ly ra khỏi tóc Phương Anh và đẩy hai đứa ra xa tường để Phương Anh không bị Ly đập đầu vào đâu hết. Tôi rút điện thoại, có lẽ nên gọi cảnh sát thật. Đầu dây nhấc máy và hẹn sẽ tới trong khoảng… một tiếng nữa. Trong khi trước mặt tôi, hai con người vẫn ra sức gây sát thương cho nhau. Nguyên chạy ra phụ một tay gỡ Ly ra. Do đau quá, Phương Anh đẩy mạnh Ly ngã xuống đất, kéo luôn cả Phương ngã cùng. Ba người đổ ập vào hộp bìa đang chứa bé gà đặt dưới chân tủ bếp.
Và kết thúc ở đó!
Tôi chỉ kịp nghe bé gà chiếp chiếp lên vài tiếng rồi im bặt. Nguyên nhận ra điều ấy rất nhanh và lao tới xem. Cánh tay yếu ớt của em đẩy ba người đang nằm dưới sàn ra. Hộp bìa đã bẹp rúm do trọng lượng và lực ngã ba người quá nặng. Bé gà màu tím mới về nhà tôi hôm qua, tôi đã vô tâm quên mất rằng bé không thể chạy theo Nô Đen tìm chỗ trú ẩn. Trong tay Nguyên, bé vẫn nhỏ nhắn, vẫn đáng yêu như một cục bông. Phần bụng và đầu bị rập, máu ứa ra mỏ và tai, ngực vẫn đập những nhịp yếu ớt cuối cùng.
Nguyên khóc! Vẫn như những lần trước, khi em nhìn thấy cái chết đang đến dần với những con vật em yêu thương. Bé gà lông màu tím của chúng tôi không có được sức sống như Lucky. Bé chỉ thoi thóp được một lát rồi chết trong tay Nguyên. Phải rồi, bé đã chết! Chúng tôi mới chỉ chăm sóc, nâng niu bé chưa được một ngày. Ở đời này, ranh giới giữa bình yên và bão táp, sự sống và cái chết mong manh lắm. Tai họa có thể ập đến bất ngờ ở một nơi tưởng chừng an toàn nhất. Tôi ngồi xuống ôm Nguyên, kéo em vào ngực, ủ em trong tay, mặc xác ai muốn đánh nhau gì cũng kệ.
Ly nắm tay vào tường cố đứng dậy, Phương đỡ Phương Anh đứng dậy theo.
- Mày coi đó, mày chỉ đem đến tai họa thôi. Biến ngay trước khi tao giết mày!
- Tao sẽ kiện. Mày cứ chờ đấy!
- Kiện con mẹ mày ấy!
Phương Anh lại nổi khùng lên và dường như lại sắp ẩu đả.
- Còn anh nữa, buông tôi ra! Anh kéo tôi làm gì để tôi ngã như thế? Đồ ngu!
- Phương Anh! – Phương vẫn nhỏ nhẹ khuyên bảo! – Em mất bình tĩnh quá rồi
- Tránh xa tôi ra, con điên kia! Mày còn đứng đó làm gì?
- Để tao rạch mặt mày ra xem mày còn già mồm được không.
Ly rút chìa khóa xe trong túi áo ra và lại lao về phía Phương Anh. Điên rồi! Chỉ vì những chuyện đâu đâu mà hành động như người đần độn. Nguyên hét lên:
- Thôi đi! Chấm dứt đi!
Tiếng của Nguyên xé tan bầu không khí nặng nề lúc ấy. Em dứng dậy, tay quệt nước mắt chỉ vào Ly:

- Cô! Cút đi! Mai tôi sẽ chuyển đi nơi khác, sẽ không có chó mèo kiện tụng gì hết. Tôi sẽ biến mất! Nghe chưa! Cút! Và hãy quay lại khi tôi không còn ở đây! Cút!
Nói xong Nguyên đi vào phòng và sập cửa. Tôi nhìn Ly, nói nhanh gọn:
- Để anh gọi taxi cho em!
Khi tôi và Ly đi ra cửa, thì Phương Anh bắt đầu ngồi sụp trong lòng Phương và òa khóc. Hai cô gái, với những cảm xúc vụng dại và hành động thiếu suy nghĩ của tuổi mới lớn. Tôi tự trách mình đã không đủ tỉnh táo và sức mạnh để ngăn chặn những gì vừa xảy ra. Mọi thứ quá nhanh và gấp gáp. Như cơn gió thổi đến và khiến lá rụng. Ly bước tập tễnh, đôi lúc phải bám vào tôi mà lết đi. Tôi cúi người xuống cõng Ly đi. Ly gục vào lưng tôi nức nở. “Em xin lỗi! Em không cố ý!”. Nhưng lời xin lỗi liệu có thật tâm? Vì tôi biết ngày mai rất có thể Ly sẽ lại đến kiếm chuyện gây sự. Cô gái này tôi đã từng yêu. Cô gái này đã từng yêu tôi. Có bao giờ những gì cô ấy làm, đều là vì tôi không?
- Anh đưa em đến bệnh viện, rồi em hãy gọi bạn trai của em đến lo nốt phần còn lại!
- Em và anh ta chia tay rồi! – Ly vẫn khóc!
- Vậy hãy gọi ai đó khác anh. Chúng ta từ lâu đã không còn liên quan gì cả.
- Anh Nhật, anh không thể cho em một cơ hội à? Em sai, nhưng em sẽ sửa mà.
- Anh xin lỗi!
- Là vì cô ta, đúng không?
- Chẳng vì ai. Đơn giản là anh không còn yêu em!
Ly cắn mạnh và bả vai tôi, nhức buốt. Tôi đứng im chịu đựng. Ly tiếp tục tát tôi và ra sức khóc. Giữa đường. Tôi thả Ly xuống, bước ra đường gọi taxi và kéo Ly ấn vào, trả tiền xe rồi đóng cửa. Ai nói tôi không phải đàn ông, cũng được. Tôi không thể lúc nào cũng chạy theo lo ột người vô trách nhiệm với bản thân và người khác. Phần tôi, tôi bắt một chuyến bus, ngồi cạnh cửa sổ. Mặc cho xe chạy vòng quanh thành phố. Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua, và cái gì đến sẽ phải đến.
***
Khi tôi quay trở về nhà, mọi thứ hỗn độn ở phòng khách đã được dọn dẹp, đồ đạc đã sắp xếp lại ngăn nắp. Bước vào phòng Nguyên, thấy em đang ngồi gấp quần áo.
- Phương Anh về rồi à?
- Dạ!
- Bé gà đâu em?
Nguyên không nói, chỉ tay vào một chiếc hộp nhỏ trên bàn.
- Để anh mang đi chôn!
- Việc đó của em!
- Em đang làm gì vậy?
- Em nói rồi, em sẽ đi mà. Đơn xin nghỉ việc em đã để trên bàn uống nước. Tiền lương tháng này em không lấy vì không hoàn thành trách nhiệm mà lại mang đến quá nhiều rắc rối cho chủ nhà.
- Nguyên…
- Anh đừng nói gì cả. Từ mai, cuộc sống của anh sẽ quay trở lại như ngày xưa, sẽ không có những chuyện khiến anh phải phiền lòng nữa.
- Vậy còn Nô Đen? Còn Su? mèo Mướp và Nusi? Còn Lucky nữa.
- Tất nhiên, em sẽ đem các em đi.
- Không được!

- Anh nói gì? Không được ư? Anh có quyền gì? Anh có bảo vệ được chúng không? Thậm chí chúng suýt phải chết. Anh nhìn đi. Vết cạo trên lưng mèo Mướp thậm chí còn chưa mọc được lông. Cổ Nô Đen vẫn còn xước xát, Su và Nusi thì vẫn hoảng loạn và khóc rấm rứt hằng đêm. Để chúng lại cho anh sao? Anh có chắc chắn bảo vệ được cho chúng?
Từng lời nói của Nguyên như đâm xuyên vào tim tôi. Em dứt khoát đến mức tôi hiểu ra rằng sự thật đang hiển hiện trước mặt, ngày mai em sẽ không còn ở bên tôi nữa. Ngày mai, tôi sẽ lại đi làm khi thức dậy và về nhà khi tan tầm, sẽ ngồi xem tivi một mình, ăn cơm một mình. Sẽ không có Nô Đen và mèo Mướp làm nũng đòi tôi nựng các em ngủ, sẽ chẳng có bé Su chạy ra quấn quít mỗi khi đi làm về, sẽ chẳng được Nusi cào cào vào chân mỗi khi được tôi xoa lưng. Sẽ không còn gì cả, chỉ còn căn nhà nhỏ lạnh đến tái tê, chỉ còn những cơn mưa tháng Chín bất chợt ùa tới.
Nguyên đứng dậy đi qua tôi, tôi vội nắm lấy tay em kéo lại.
- Nguyên… Em đừng đi!
Nguyên gạt tay tôi ra, không trả lời. Một cách dứt khoát. Như một đồ vật đã bỏ đi thì không bao giờ nhặt lại. Bằng tất cả những cảm xúc đang ngập trong tim, tôi kéo mạnh Nguyên vào lòng. Ôm chặt lấy em như thể em sẽ tan biến ngay tức khắc.
- Em đừng đi! Vì… anh… yêu ..em! Thế nên em đừng đi!
Ngoài cửa sổ, mưa lại bắt đầu rơi…
“Tôi sung sướng và tự do
Như ánh sáng
Bởi hôm qua người ấy nói với tôi rằng người ấy yêu tôi
Người ấy đã không nói thêm
rằng người ấy sẽ yêu tôi mãi mãi…”
***
Nguyên!
Tại vì sao
và tại vì sao???
tôi không thể thốt ra hai từ
“mãi mãi”?!
Em sung sướng và tự do?
là gió
phải không em?
Tôi đi tìm em
trên những trang viết lem màu mực
dưới ngăn bàn
trong ngập tràn cỏ dại
có tên em…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận