Khi Khương Nhập Vi tới được nơi đây, trước mắt là một mảnh tăm tối.
Cô sớm đã quen với khả năng dịch chuyển của cây sáo, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy cây sáo không đi qua một cánh cửa mà tới.
Cô không biết hiện mình đang ở đâu mà lại an tĩnh đến đáng sợ.
Cô cảm giác mình đang hãm sâu trong cái gì đó, liền thử di chuyển chân, đột nhiên nhận ra hai chân đã bị chôn trong cát.
Đã đến Đôn Hoàng sao?
Khương Nhập Vi không khỏi kinh hoàng.
Cô không thấy sa mạc trải khắp vạn lý, không thấy suối Nguyệt Nha, không thấy biển chỉ dẫn thắng cảnh du ngoạn, không khỏi có chút lo sợ.
Đột nhiên có tiếng sáo khoan thai cất lên, như ma sát với không khí, tóe lên đốm lửa.
Xung quanh dần dần sáng lên, Khương Nhập Vi chịu đựng cảm giác khó chịu, qua một hồi mới nhận ra ánh sáng đến từ ô cửa chếch phía trên.
Phản ứng đầu tiên của Khương Nhập Vi là nghĩ đến phòng của bà cùng cái đêm nóng ướt vô tận kia.
Nhưng khác với khung cửa sổ nhỏ và ánh sáng lạnh lẽo đêm đó, lúc này là một mảnh vàng óng ánh, trên không có vô số hạt cát vờn múa qua những tia sáng như những khuông nhạc, bóng mờ đan xen chiếu lên bích họa trên vách động như những vòng tuổi trong thân cây, biến ảo, ghi dấu bao năm tháng đã trôi qua.
Khương Nhập Vi mê muội nhìn luồng sáng kia một hồi lâu mới cúi đầu xuống.
Hai chân quả nhiên bị chôn sâu trong cát, cách cô không xa là một cái bàn vuông chưa bị cát phủ.
Nơi này an tĩnh như đã nghìn năm không có người đặt chân qua, nhưng đây cũng rất có thể là sự thực.
Nhưng ngoại trừ cát phủ dày, nơi đây không có nhiều mốc ẩm.
Cũng không sai biệt gì lắm so với hang động trong trí nhớ của cô.
Dần cảm thấy quen thuộc, Khương Nhập Vi thử nhấc chân từ trong cát ra, hạt cát rất nhỏ, ôn nhu trượt từ bàn chân cô xuống, lại rải lên mặt đất.
Ngồi xổm xuống trước bàn vuông kia, Khương Nhập Vi nhẹ nhàng thổi một hơi, gió như có thực thể, cuốn cát vàng tung lên không, lại ào ào mà nhẹ nhàng rơi xuống.
Lại thổi lại tung lên, chiếc bàn liền dần dần lộ ra toàn bộ.
Quả nhiên, giống hệt như trong mộng.
Thậm chí nghiên mực kia cũng không thay đổi gì mà lẳng lặng gác ở đó.
Cùng là vật trước Phật, cùng bị ném xuống suối Nguyệt Nha, mà cô biến thành nhân hình thế nhưng nghiên mực này vẫn giữ nguyên hình dạng.
Giờ nghĩ lại, cũng không biết có phải chính nghiên mực này đã lựa chọn con đường ngược lại với cô.
Khương Nhập Vi cầm nghiên mực trong tay tỉ mỉ ngắm nghía, sau lại cảm thấy hành động của mình rất nực cười, lẽ nào này nghiên mực còn có thể nhận ra cô? Buông nghiên mực ra, cô tiếp tục phủi đi cát trên mặt bàn, dùng tay áo cẩn thận quét dọn sạch sẽ.
Dẫu sao mình cũng gác trên mặt bàn nhiều năm như vậy cũng là có cảm tình.
Dọn sạch bàn rồi, Khương Nhập Vi lại để ý tới chỗ cát bị cô phủi đi.
Cô nắm chặt vốc cát, lại nhận ra cát chảy xuống từ nắm tay thành hai đường, trong tay càng ngày càng thả lỏng, đến cuối cùng mở bàn tay ra đã không còn lại gì cả.
Khương Nhập Vi nhìn bàn tay một hồi lâu, rốt cục hít sâu một hơi, đứng lên.
Cô ngẩng đầu nhìn vách động.
Động này còn cao lớn hơn trong những giấc mộng đứt đoạn của cô.
Mà trên một vách động, chỉ có duy nhất một bức họa.
Một thân người phi thiên.
Không giống như tranh ảnh phi thiên cô từng thấy, thân người hoặc nhảy múa, hoặc cầm nhạc khí, rất nhiều tư thế khác nhau.
Người này lại chỉ đứng giữa không trung, nhàn tĩnh an nhiên.
Dưới chân không có một áng mây nhưng lại vô cùng thư thái bay bổng, cũng không có gió, nhưng hai dải tơ trắng thật dài lại lượn giữa không trung, dường như lúc nào cũng có thể thoát khỏi vách mà thỏa sức bay lượn.
Mắt Khương Nhập Vi chậm rãi dời đi lên.
Thân người kia mặc váy dài màu xanh, hai tay lộ ra, eo nhỏ cũng lộ, thậm chí mảnh ngực kia cũng hé lộ.
Vì vậy trước tiên cô nhìn ngực nàng.
Cô bỗng hoa mắt.
Cô nhớ tới chuyện xảy ra trong bồn tắm ở nhà Đường Xuân Sinh, nỗi si mê dị thường trong đáy lòng không khỏi nổi lên.
Cô rốt cục quay đầu lại nhìn Đường Xuân Sinh.
Đường Xuân Sinh vẫn chưa nói một lời, như không muốn quấy nhiễu mạch suy tưởng của cô.
Thẳng đến lúc này, thấy cô nhìn qua, nàng mới mỉm cười cổ vũ.
Hai má lúm đồng tiền vẫn như cũ xuất hiện bên môi, trong đôi mắt kia, cũng vẫn như cũ tràn đầy hồn nhiên nhiệt tình.
Khương Nhập Vi cảm thấy an tâm hơn, miễn cưỡng nghĩ rằng, đối mặt với một người như vậy, kẻ nào cũng sẽ phải mê muội mà thôi.
Cô vẫy tay với Đường Xuân Sinh, Đường Xuân Sinh liền đi tới bên cạnh cô.
Khương Nhập Vi lại nhìn bích họa.
Vạt váy buông xuống lộ ra hai chân, không mang theo trang sức gì, thẳng đến đường cong mảnh dẻ ở eo, một dải tơ tinh tế buông xuống.
Khương Nhập Vi nhìn đường cong nơi eo, mặt không khỏi nóng lên, đường cong trên lá vàng và chỗ này là độc nhất vô nhị, đương nhiên người ở bên cũng là độc nhất vô nhị.
Từ thắt lưng đến ngực, đường cong uốn lượn.
Sau đó là hai tay trần trụi, trên một cánh tay, Khương Nhập Vi thấy một chiếc vòng tay.
Dù Khương Nhập Vi biết người trong bức họa này là tiên tử nhập vào, nhưng người thật lại hóa thành đường nét, màu sắc dẫu rực rỡ vẫn là 2D.
Nhưng dù trải qua ngàn năm, cánh tay vẫn trắng nõn như ngọc, chiếc vòng lại có màu kim thạch.
Cô bỗng nhớ lại, đó cũng là màu tím nhạt trên lá vàng kia.
Mảnh màu tím nhạt kia lại không đơn giản, mà được tinh tế vẽ rất nhiều hoa văn kỳ lạ, những đường cong lên xuống uốn lượn vòng vèo lúc đậm lúc nhạt, khi đứt khi liền, cô cẩn thận nhìn từng đường nét, lại càng kinh hồn bạt vía.
Bên trong mỗi một đường cong như đều chất chứa vô tận oán hận không thể tha thứ cùng ý niệm vấn vương trong đầu.
Khương Nhập Vi quay đầu liếc mắt nhìn Đường Xuân Sinh.
"Làm sao vậy?" Đường Xuân Sinh nhìn theo ánh mắt của cô, nhưng vẫn cười, "Vốn không có vòng tay kia, đây là cậu thêm vào." Dứt lời nàng nhìn Khương Nhập Vi, sóng mắt lưu chuyển, "Đừng tưởng rằng ai cũng có thể tùy tiện vẽ thêm cái gì lên bích họa này, cậu có thể vẽ thêm, cũng đủ để khẳng định thân duyên của chúng ta."
Khương Nhập Vi nghĩ không ra tại sao cô lại vẽ hoa văn kì lạ đó, chỉ có thể cho rằng mình tự nhiên mà làm vậy.
Cô nghe Đường Xuân Sinh an ủi cô sau khi chịu đả kích từ lão thái tóc bạc kia, không khỏi nhéo nhéo tay nàng.
"Tôi cần làm gì?"
Đường Xuân Sinh cau mày: "Cái này hẳn là chỉ có cậu biết, ước nguyện là của cậu."
Trái tim Khương Nhập Vi bắt đầu cấp tốc đập loạn, lòng bàn tay cũng đẫm mồ hôi.
Trực giác của cô cho rằng tất cả là do vòng tay kia.
Không thể nghi ngờ gì nữa, vòng tay ấy đã kết tinh tâm tình của cô khi đó, từng vòng từng vòng cuốn quanh tay, rõ ràng là không nỡ rời đi, cũng không nỡ để người kia rời đi.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt kia.
Liếc mắt một cái, liền nhìn vào đôi mắt ấy.
Khóe mắt tinh tế, trong mắt lại ánh lên màu xám nhạt, con ngươi dường như trống rỗng.
Mi mắt nàng cụp xuống, nhìn xuống chúng sinh lại tựa như như nhìn một vật không có sự sống, vô cùng đạm mạc.
Khương Nhập Vi không khỏi lùi ra sau một bước, nhưng thắt lưng cô bị Đường Xuân Sinh nhẹ nhàng đỡ lấy.
"Đừng sợ!" Đường Xuân Sinh nháy mắt với cô mấy cái, ánh mắt linh động, "Tôi là như vậy."
Khương Nhập Vi nhìn nàng chằm chằm hồi lâu mới dịu bớt nỗi kinh hoảng.
Cho tới nay cô vẫn nhớ rõ khuôn mặt người bay trên trời kia rất lạnh lùng, lại chỉ lưu lại đôi chút ấn tượng như vậy, luôn là mơ hồ, cũng không nhớ rõ khuôn mặt cùng đôi mắt này.
Mà có lẽ cũng là vì quá quen thuộc với Đường Xuân Sinh, cô nhất thời không quen nhìn biểu cảm như vậy xuất hiện trên một khuôn mặt giống hệt nàng.
Đúng rồi, chỉ qua vài nét cũng có thể nhận ra Đường Xuân Sinh và thân người trên vách quả thực là cùng một người, lại càng khiến cô thêm gần gũi với Đường Xuân Sinh, người kia ở trên, lại càng trở nên lẫm nhiên không thể xâm phạm.
Nghĩ như vậy, Khương Nhập Vi lại đổi ý, muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, sau đó cách thật xa hang động này, ánh mắt cô lại lưu lại trên vòng tay kia, cô nghĩ, vòng tay ấy hẳn là để níu giữ người kia trong bích họa, vậy nên nàng mới không thể đi được.
Tháo ra là có thể đi.
Khương Nhập Vi nghĩ, chưa nhận ra người cô đang chậm rãi lơ lửng giữa không trung.
Cô kinh hãi quay đầu lại, nghe được tiếng sáo vang dưới chân, hình như có đám mây nâng cô lên, cô lảo đảo một hồi, vội vã lấy lại thăng bằng.
"Nhập Vi cố lên!" Đường Xuân Sinh ở dưới khom tay làm loa cổ vũ, vì thế mà cô nổi cáu.
Khương Nhập Vi trắng mắt, không khỏi lại cảm thấy Đường Xuân Sinh càng ngày càng không giống người trên vách động.
"Tuy rằng lúc trước có lẽ có gì không đúng, nhưng ta vẫn muốn xin lỗi ngài." Khương Nhập Vi chậm rãi bay lên ngang với thân người kia, nhỏ giọng nói thầm.
Cô chậm rãi giơ tay lên, yên lặng đặt trên vòng tay.
Cô không mang theo cây bút làm từ tóc của mình, mà có mang cũng không còn kim thạch màu xanh làm thuốc màu.
Mà có thì cũng dùng như thế nào đây?
Phải bắt đầu từ đâu?
Khương Nhập Vi nghĩ như vậy, ngón tay cũng chợt chuyển động.
Cô kinh ngạc phát hiện mỗi đường cô vẽ đều nổi lên, có độ đậm nhạt tinh tế, có độ mảnh dày thực sự.
Đây là lần đầu tiên.
Trước đây đều vẽ xong, nét vẽ mới chậm rãi nổi lên trên giấy.
Khương Nhập Vi không khỏi càng thêm chuyên tâm.
Cô dường như trở về khi ấy, dưới chân có gió, có cát, bão cát thổi nhẹ qua làn váy cô, lộ ra hai chân, liền có chút lạnh.
Đây tựa như là lần đầu tiên cô thực sự cảm nhận được cái lạnh, từ dưới lên trên, hơi lạnh dần lan lên, thẳng đến đầu ngón tay.
Màu thanh liên ấy là màu lạnh, cô vẽ một nét lại một nét.
Sau mỗi một nét bút cô lại nhìn khuôn mặt người kia.
Cô nghĩ sao nàng có thể cười tươi như hoa mỗi khi rời vách động, nhập vách rồi liền không nhận ra nàng.
Tiên tử cao cao tại thượng như vậy, nụ cười của nàng là dành cho cô, vẻ mặt của nàng cũng là vì cô mà có đi? Nếu như cô cứ như vậy mà rời đi chuyển thế, người kia rồi sẽ có ngày bay lên trời, liệu có còn nhớ tới cô? Nếu như nàng không đi thì tốt rồi, có thể đợi ta đến thì tốt rồi.
Bởi vì thích ngươi, mới khao khát rằng trong mắt ngươi còn có thể có ta, mà không phải cứ như vậy đạm mạc trống rỗng.
Khương Nhập Vi chậm rãi vẽ xong nét bút cuối cùng, nhìn vòng tay tách khỏi cánh tay trắng nõn ấy, lẳng lặng lơ lửng giữa không trung.
Cô bị cây sáo chậm rãi thả xuống tới góc động.
Tầm nhìn ở đây rất tốt, thu hết cả hang động trong tầm mắt.
Cho nên cô có thể nhìn thấy người kia phi thiên, cũng có thể nhìn thấy Đường Xuân Sinh cách đó không xa.
Cô có chút kinh ngạc, bởi vì khi đó cô đột nhiên không rõ khi nãy mình rốt cuộc đã nghĩ tới người nào.
Sau đó, dị tượng liên tục xuất hiện.
Trong động nổi gió lốc, cuốn tung cát lên không.
Khương Nhập Vi không thể không nâng tay lên che mắt, nghe bên tai tiếng gió thổi vù vù hồi lâu, tới khi gió lặng mới buông tay ra.
Trong động như vừa được dọn dẹp gọn gàng, chiếc bàn kia bị dịch chuyển, nghiên mực không biết ở đâu.
Tiếp theo, Khương Nhập Vi nghe được tiếng ồn còn lớn hơn nữa.
Đất rung núi chuyển.
Khương Nhập Vi gần như nghĩ rằng toàn bộ động đã sụp đổ, trời đất quay cuồng, cô không đứng vững nổi, nhưng tất cả lại tựa như đều là ảo giác của cô, cô vẫn đứng thẳng không chút khó khăn.
Cô bỗng ngẩng đầu, nhìn thấy thân người phi thiên kia chuyển động.
Trước tiên là đôi mắt, mí mắt đang cụp kia chậm rãi khép lại sau đó lại chậm rãi mở ra.
Con ngươi màu xám nhạt đã hơi chuyển hướng, cho dù cách một khoảng không đầy cát bụi, Khương Nhập Vi vẫn nhận ra thay đổi này, cũng mẫn cảm nhận ra nàng đang nhìn về phía mình.
"Đường Xuân Sinh!" Khương Nhập Vi quay đầu, vui sướng kêu to một tiếng.
Giây kế tiếp, Khương Nhập Vi liền ngây dại, đôi mắt trợn trừng.
Cô nhìn thấy thân người bay trên trời kia phá vách tường mà thoát ra.
Nét vẽ kia như có linh tính, cựa quậy trên vách động, đầu tiên là một cẳng chân mảnh khảnh vươn ra, giẫy dụa giữa không trung.
Nhưng ngay lúc ấy, cả người Đường Xuân Sinh sụp xuống, lặng yên không một tiếng động, hóa thành cát lả tả rơi xuống, lại bị cuốn lên, nhập vào từ gót chân trần của người kia.
Ban đầu chỉ là hai đường cong đầy dần mà thành một cái chân trắng nõn như ngọc, cái chân còn lại rồi cũng bước ra từ bích họa, trên mặt đất cát cuốn càng lúc càng nhanh hơn, chỉ trong chốc lát gò cát nho nhỏ ở chỗ Đường Xuân Sinh vừa đứng đã biến mất, nơi đó bằng phẳng trở lại.
Khương Nhập Vi không thể tin được vào mắt mình.
Cô dùng sức dụi hai mắt, lúc lại mở ra, trong mắt đã đỏ tươi màu máu.
Trước mắt đã không còn Đường Xuân Sinh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...