Như Mộng Hữu Lệnh FULL


Ngày nghỉ kết thúc, tạm thời được nghỉ ngơi hồi sức hai người lại lần nữa tập trung tinh thần học tập.

Nhờ phúc của Đường Xuân Sinh mà thi đại học gì gì đó đã không thể là tâm điểm chú ý của Khương Nhập Vi, nhưng cô chưa kịp miễn cưỡng chuyển lại trọng tâm, một người đã xuất hiện khiến cô không thể không phân tâm lần nữa.
Cô không có cách nào không bị phân tâm, bởi vì mẹ cô trước chưa bao giờ đến trường tìm cô, huống chi là sau khi đã ly hôn.
Lâm Mai tựa hồ còn có chút căng thẳng, gọi cô từ lớp học đi ra, không ngừng nhìn về hướng tây.
Em trai học ở tòa nhà phía tây, xem ra nó không biết mẹ đến tìm cô.

Khương Nhập Vi nhìn mẹ, hơi hơi nhíu mi.

Từ khi cô chuyển ra, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy mẹ.

Mẹ cô nhìn có vẻ rất tồi tệ, trước kia còn thực chú ý chăm chút, sau khi cãi nhau với ba có chút không quan tâm, hơn nữa mẹ trầm mê bài bạc, vóc dáng cũng thay đổi, giờ nhìn đôi mắt đều đục ngầu, quả thực như một người khác.
"Con đi theo ta." Lâm Mai đi lên kéo cô.
"Con còn phải đi học."
Lâm Mai trừng mắt: "Nghỉ một tiết sẽ chết à, ta còn không quan trọng bằng một tiết học?"
Khương Nhập Vi trầm mặc một chút: "Thế để con xin nghỉ."
Lâm Mai vội gật đầu: "Nhanh đi nhanh đi."
Khương Nhập Vi đi tới phòng giáo viên, chủ nhiệm lớp không có ở đó, cô lại về lớp đuổi kịp giáo viên tiết đó xin nghỉ, sau đó trở lại chỗ ngồi thu dọn đồ.

"Sao bà ấy tới?" Đường Xuân Sinh nhỏ giọng hỏi.
"Nói là đi đâu đó." Khương Nhập Vi buông mắt thu dọn bàn.


Từ khóe mắt cô nhìn mẹ ở ngoài cửa sổ bất an đi qua đi lại, trong lòng có cảm giác không ổn: "Hết giờ cậu báo lớp trưởng hộ tôi."
"Được, cậu đi bao lâu?"
"...!Không biết." Khương Nhập Vi lắc đầu, thở hắt ra, lặng lẽ từ cửa sau đi ra ngoài.
"Nhanh nhanh nhanh." Lâm Mai lại tới túm lấy cô.
Khương Nhập Vi nhìn phía tây liếc mắt: "Mẹ muốn gọi Khương Nhập Vũ không?"
Lâm Mai cứng người, cười cười: "Không cần gọi, nó không liên quan."
Nó không liên quan nhưng lại liên quan tới mình? Nhưng Khương Nhập Vi thực tưởng tượng không ra mẹ cô giờ còn gì liên quan đến cô nữa.
Ra cửa sau của trường, Lâm Mai trực tiếp gọi taxi, sau đó nói đi ra bến xe.
Vừa nghe đi bến xe, Khương Nhập Vi bỗng căng thẳng bật dậy: "Về quê ạ? Là bà làm sao à?"
Lâm Mai ngồi trong xe, nét mặt hơi thả lỏng một chút, nàng quét mắt liếc Khương Nhập Vi, hừ một tiếng: "Trong lòng con cũng chỉ có bà con."
Thấy nàng như vậy, Khương Nhập Vi lại thở dài một hơi.

Lại nghĩ tiếp cũng phải, nếu quả thật bà có chuyện gì, mẹ sao có thể quan tâm như thế.
Nhưng mà tới bến xe Lâm Mai lại thực sự mua hai vé xe quay về thị trấn, mà nàng vừa ngồi trên xe liền bắt đầu nhắm mắt ngủ, Khương Nhập Vi chỉ có thể một mực yên lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, dọc đường đi mẹ con hai người không hề nhìn nhau.
Đợi được xuống xe, bước ra bến xe, Khương Nhập Vi đột nhiên có ảo giác như đã từ rất lâu rồi.
Nhiều năm trước vào đêm sấm sét mưa gió kia, cô đã từ trong cơn mơ mà cảm giác mình dần lớn lên, thị trấn này cô còn không nhớ rõ mình đã từng đến qua nữa là lớn lên.

Nhưng nơi đây đối với cô vẫn như cũ là xa lạ rồi lại quen thuộc, bây giờ lại trở về lần nữa, nếu có khác biệt chính là cảm giác xa lạ càng thêm mãnh liệt.
"Đi thôi." Lâm Mai lại đi về phía một chiếc xe, dẫn cô vào trong.
Một quãng đường nữa vẫn là không nói gì, Khương Nhập Vi cũng không gặng hỏi về điểm đến, nhưng cô có thể cảm giác được mẹ cô càng ngày càng thả lỏng, có lẽ là do trên xe ngủ một giấc, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.
Cuối cùng xe dừng ở rìa thị trấn, bên bờ sông.
Nơi này có đê phòng lụt, nhưng con sông này hầu như không có lũ nên bờ đê cũng không cao.


Bờ đê bằng với mặt đường, vây quanh ước chừng một nửa thị trấn.

Khương Nhập Vi nhìn con đường trải dài kia, có chút không rõ ý của mẹ.

Mẹ muốn đi dạo cùng cô sao?
"Đi thôi, ngay phía trước." Lâm Mai dẫn đầu đi về phía trước, nhưng đi vài bước, lại đột nhiên dừng lại, xoay người đối mặt với con gái.
Khương Nhập Vi vẫn như trước trầm mặc.
"Nhập Vi..." Lâm Mai đột nhiên nói, "Con hận ta sao?"
Khương Nhập Vi ngẩn người.
Lâm Mai nghiêng người đi, đối mặt với dòng sông.

Sông sắp vào mùa cạn, nghe nói hai năm nay nước sông càng ngày càng cạn, hình như là do xây trạm thuỷ điện ở thượng du.
"Con hận ta ta cũng biết, nhưng con cũng phải biết rằng, đây...!Chính là mệnh."
Lòng Khương Nhập Vi chợt thắt lại.
"Con chắc chắn không nhớ, khi con sinh ra, chính là một...!Quái vật, tóc con không hiểu sao mọc dài như vậy, ta suýt bị con hù chết."
Sao không nhớ rõ được, trong trí nhớ của mình, cô nghe kể điều nay không hề ít.

Nhưng chính là không có cách gì tưởng tượng tại sao chỉ vì tóc dài mà mẹ cô bao năm như một căm ghét mình.
"Sau lại ta tìm người cạo tóc con, mọi chuyện mới ổn." Lâm Mai lại nghiêng người nhìn cô, "Quả là linh nghiệm.


Ta vốn dĩ vẫn gặp ác mộng, mơ thấy tóc con quấn quanh cổ, ước chừng sau khi cạo sạch tóc mới đỡ." Nàng đưa tay chỉ, "Chính là cắt ở đó."
Khương Nhập Vi quay đầu, thấy nàng chỉ vào một căn nhà dưới đê.

Nơi này cách trung tâm thị trấn khá xa, chưa được quy hoạch, nhà cửa đều lộn xộn, xung quanh còn có vườn rau tùy ý khai khẩn.
"Hôm nay ta chính là muốn dẫn con đi gặp bà ta." Lâm Mai yên lặng nhìn con gái, "Tóc con lại dài quá..."
Khương Nhập Vi trong đầu ong ong: "Mẹ dẫn con đi chính là để cắt tóc?"
"Phải, " Lâm Mai hít một hơi thật sâu, "Ta gần đây lại bắt đầu nằm mơ, ta lại mơ tóc con quấn quanh cổ, Nhập Vi, con không biết, ta cả đêm ngủ không yên, ta thật muốn chết..."
Đây thật là...!Quá vô căn cứ, sắc mặt Khương Nhập Vi có chút chuyển sang xanh, ánh mắt mẹ cô đã có chút rối loạn, tay gắt gao siết chặt áo, làm cô có chút sợ hãi.
Lâm Mai thấy Khương Nhập Vi không nói một lời, đã muốn quay đầu bỏ đi, nàng dồn bước lên phía trước kéo cô: "Giúp ta đi, Nhập Vi, ta cũng không có cách nào khác."
Khương Nhập Vi môi run rẩy, nhẹ giọng hỏi: "Mẹ, thứ này...!Rốt cuộc là ai nói cho mẹ?"
"Chính là bà đồng kia a." Lâm Mai kêu lên, "Con lúc còn nhỏ là được bà ấy cạo đầu, bà ta nói trên người con có tà khí, để tóc con ở lại chỗ bà ta thì ta sẽ vô sự, về sau đã chứng minh bà nói không sai.

Con hãy tin tưởng mẹ một lần, cắt tóc đi, con không mất gì mà mẹ cũng có thể ngủ ngon giấc, như vậy không tốt sao?"
Bà đồng? Khương Nhập Vi quả thực không thể tin tưởng, loại người giả thần giả quỷ nói cũng có thể tin sao...!Cô cố sức giãy tay mẹ ra, trong lòng vừa tức giận vừa thương xót, nhưng một lúc sau, cô liền ngừng vùng vẫy.
Trên thế giới này không phải chỉ có người giả thần giả quỷ, mà là, có lẽ thật sự có quỷ thần...
Khương Nhập Vi cứng đờ người phát ngốc một hồi, mới thấp giọng nói: "Mẹ cứ đưa con tới xem sao."
Lâm Mai vẫn luôn nhìn chằm chằm vẻ mặt con gái không tha, thấy cô thuận theo lập tức liền vui mừng: "Nhập Vi, con quả là tốt nhất, nhiều năm như vậy mẹ thực xin lỗi con, sau đó nếu như con bằng lòng..."
"Đi nhanh đi." Khương Nhập Vi nhắm chặt mắt cắt đứt lời của nàng, "Mẹ quên con đã theo ba sao?"
Lâm Mai hít sâu một hơi, lần nữa im lặng.
Khương Nhập Vi theo Lâm Mai từ trên đê sông đi xuống, đi qua một mảnh đất trồng rau, đi qua dãy nhà xây lộn xộn tới một căn nhà thấp nhỏ.
Vừa vào nhà, Khương Nhập Vi liền ngửi thấy mùi hương dày đặc, có chút giống mùi đàn hương, nhưng trong phòng có đến mấy chục bàn quả thực khiến người ta không mở nổi mắt.

Ngoại trừ hương khí, căn nhà dĩ nhiên không hề có ánh mặt trời, mười phần âm lãnh.

Đèn điện còn không có, ở phòng chính chỉ có rất nhiều đèn dầu là đồ cúng, Khương Nhập Vi cảm thấy đã thật nhiều năm không trông thấy loại đèn này.
"Lão thái thái?" Lâm Mai cẩn thận nhẹ giọng hô.

"...!Ai vậy?"
"Lão thái thái, tôi là Lâm Mai."
"...!Nga." Từ phía sau, một bóng người chậm rãi xuất hiện.
Khương Nhập Vi híp mắt nhìn, tới khi quen được với ánh sáng bên trong mới nhìn rõ một lão thái thái tóc bạc đứng ở bên cạnh đèn dầu.
Lão thái thái tuy rằng là tóc đã bạc trắng, nhưng từ ánh đèn dầu chói mắt chiếu xuống da bà dường như không có nếp nhăn, không có vẻ gì là người giả cả, chỉ là vóc dáng bà nhỏ nhắn, thân hình cũng có vẻ hơi gù xuống, đứng ở kia giữa hai chiếc bàn vuông cảm giác lại càng nhỏ bé.
"Ngươi tới rồi..." lão thái tóc bạc chậm rãi đi tới, nhấc mắt nhìn hướng Khương Nhập Vi, "Cúi đầu..."
Khương Nhập Vi cứng đờ người đứng ở kia, bị lão thái thái nhìn chằm chằm như thể bị rắn nhìn—— phải biết rằng cô dù có thật sự bị rắn nhìn thẳng vào cũng không có cảm giác không nhịn được muốn rùng mình như thế này.
Có lẽ là do nơi này quá âm lãnh, Khương Nhập Vi bỗng xuất thần không trả lời lão thái, Lâm Mai ở bên cạnh nóng nảy, tay đặt lên vai cô gắng ấn mạnh xuống: "Nhập Vi, nghe lời."
"Nhập Vi..." lão thái tóc bạc phá ra cười, "Tên rất hay!"
Khương Nhập Vi bị ép cúi đầu, lại nhìn thấy lão thái thái cư nhiên mặc một cái váy với trăm nếp gấp dài đến mặt đất, che kín chân.

Nhưng váy bà cũng quá lớn, Khương Nhập Vi nhìn thấy gấu váy lấm bẩn, thậm chí trên váy còn có vết tro bụi đen.

Khương Nhập Vi càng nhìn càng thấy quỷ dị, liền mạnh ngẩng đầu lên.
Nhưng cô lập tức kêu một tiếng thảm thiết, đột ngột quỳ xuống, tay ôm lấy đầu.
Trong nháy mắt cô ngẩng đầu kia, lão thái tóc bạc đã giật lấy mái tóc đuôi ngựa của cô, gần như là muốn kéo cô ngã xuống đất.
Tóc Khương Nhập Vi chưa dài quá áo, nhưng lão thái tóc bạc hoàn toàn không nghe thấy tiếng cô kêu thảm thiết, chỉ có chút tiếc nuối nói: "Sao lại dài đến thế..."
Lâm Mai giật mình, nhìn con gái liều mạng túm lấy tóc mình.

Vừa nãy nàng súyt nữa cho rằng lão thái thái muốn tiếp tục giật như thế mà nhổ luôn tóc con gái mình.
"Bà làm gì ——" Khương Nhập Vi giật tóc mình từ trong tay bà già, cô đau đến rúm cả người lại.

Vừa mới nãy cảm giác da đầu như sắp bị kéo cả ra thật đáng sợ, bà già kia thoạt nhìn gầy khẳng khiu như khúc củi, sao có thể khỏe như vậy.
Lão thái tóc bạc nhìn mấy sợi tóc đen vương lại trong tay, thật cẩn thận mà cất vào trong túi áo, sau đó mới nói: "Nếu ngươi đã chuẩn bị tốt, vào ngồi an vị trong ghế dựa.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận