Như Lang

Sáng sớm, ánh nắng đã xuyên thấu qua khung cửa chiếu vào trong phòng, thời tiết ấm áp đã lâu không xuất hiện, dưới đường, có không ít người đã rời giường sớm, đi lại phơi nắng trong công viên, ánh nắng ấm áp như xua đi sự lo lắng do cuộc sống mang lại.

Lục Hoa Thiên nằm mơ, tuyệt đối là mơ, vì chỉ có trong mơ, nam nhân mới không dùng ánh mắt đó nhìn y, lại còn ôn nhu dịu dàng ôm y, hôn y, vì y vuốt ve mà nhẹ nhàng run rẩy, chứ không phải là sợ hãi mà phát run.

Mộng luôn đẹp như vậy, đẹp đến mức làm Lục Hoa Thiên không muốn mở mắt, không muốn rời giường, cũng không muốn tỉnh dậy.

Hay cho y chút thời gian, chút thời gian để hưởng thụ cảm giác tốt đẹp đó trước khi tỉnh lại.

Cổ nhân từng nói: “Ngươi nguyện ý làm một người thống khổ, hay một con heo vui sướng? Ngươi nguyện ý sống trong cuộc đời tàn khốc, hay là chốn bồng lai do giả dối tạo nên?”

Có lẽ vì đủ loại nguyên nhân, nên càng nhiều người lựa chọn vế đầu tiên, song khi bọn họ thực sự sống trong thế giới tàn khốc này, có lẽ bọn họ lại tình nguyện sống trong thế giới tốt đẹp do chính họ tạo ra.

Cho nên, trong nội tâm mỗi con người, đều tự tạo một thế giới khác chỉ thuộc riêng về mình.

Chỉ có ở đó, hết thảy đều như ý, có thể được là cô công chúa xinh đẹp, hoặc một vương tử anh tuấn, cũng có thể thành vị anh hùng được vạn người kính ngưỡng, hoặc là vị thần của bầu trời vô tận.


Thời gian đằm chìm ngắn ngủi trôi qua, Lục Hoa Thiên mở mắt, theo thói quen mà thở dài một cái, lúc xốc chăn lên, y thoáng cái đã sững lại.

Draff giường trắng tinh nhăn nhúm, tựa như đã trải qua một trận cuồng phong bạo vũ, mang theo một thứ chất lỏng không rõ cùng vệt máu đỏ sậm đã khô cạn, ví trí bên cạnh mơ hồ tản ra một mùi không phải của y, quen thuộc mà xa lạ, làm nam tử không thể tin được giấc mộng điên cuồng đêm qua lại là sự thật.

Đêm qua, quả thật y đã ôm Chu Mặc.

Lục Hoa Thiên, mày thật đúng là không bằng cầm thú! Chu Mặc còn chưa khỏe lại, sao mày có thể… có thể làm ra chuyện đó chứ? Không phải mày đã nói cả đời sẽ chăm sóc người kia, tại sao ngay cả một chút nhẫn nại cũng không có? Tại sao mày lại một lần nữa tổn thương Chu Mặc?

Nam tử tự mắng chính mình, rồi nghĩ tới không biết Chu Mặc đã đi đâu, càng không biết nam nhân có làm chuyện gì ngốc nghếch không, một cảm giác lạnh như băng trong nháy mắt lan tỏa toàn thân, xuyên qua sống lưng mà đâm thẳng vào tim y.

Gần như không do dự, Lục Hoa Thiên tùy tiện cầm một bộ quần áo mặc vào rồi chạy nhanh ra ngoài, từ lầu hai lảo đảo chạy xuống lầu một, đi ngang qua phòng khách, một thân ảnh mặc đồ trắng đang ngồi trên ghế salon, nhìn Lục Hoa Thiên luộm thuộm chạy xuống, Mile không khỏi cười nói: “Anh cấp bách như thế là muốn đi đâu hả? Chạy như thế coi chừng người ta tưởng anh đi ngoại tình đấy.”

“Em ấy ở đâu, em ấy đâu rồi?” Túm lấy bả vai Mile, Lục Hoa Thiên sốt ruột hỏi: “Đáng chết! Em ấy ở đâu! Mau cùng tôi đi tìm em ấy nhanh!”

“Anh tỉnh táo chút đi, ai ở đâu chứ?” Bị Lục Hoa Thiên lắc cho đầu óc choáng váng, Mile cố nói: “Anh nói rõ đi đã.”

“Đồ ngốc! Ngoài Chu Mặc ra thì còn ai chứ?” Lục Hoa Thiên y còn có thể vì ai mà sốt ruột như vậy? Nhìn Mile vẫn thản nhiên như không, Lục Hoa Thiên bực mình vô cùng.

Nhưng sau đó Lục Hoa Thiên lại cảm thấy có chút không thích hợp, ngày thường Mile lo lắng cho nam nhân không kém y, xảy ra việc gì cũng sốt ruột vô cùng, sao hôm nay thái độ lại bình tĩnh thế, cứ như chẳng có chuyện gì phát sinh vậy, thậm chí… cặp mắt màu xanh kia lại chứa đầy mừng rỡ.

Chẳng lẽ…

Lúc này, một thanh âm ôn nhu dịu dàng vang lên phía sau: “Mặc quần áo đi rồi vào ăn cơm, mặc dù trong phòng có điều hòa, nhưng nếu bị lạnh cũng không tốt.”

Lục Hoa Thiên xoay người lại, có chút khó tin nhìn nam nhân đang sắp xếp bàn cơm cách đó không xa, người kia nhìn ánh mắt kinh ngạc của Lục Hoa Thiên, khóe miệng vung lên một ý cười nhẹ như mây.


“Để tôi giúp anh!” Nhìn bộ dạng sững sờ của Lục Hoa Thiên, Mile tươi cười lướt qua y, đi đến bên cạnh nam nhân, nhớ sáng nay lúc nam nhân xuống lầu, hắn cũng phản ứng giống hệt Lục Hoa Thiên…

Nam nhân, đã khỏe rồi.

Rõ ràng đây là kết quả chờ mong đã lâu, nhưng khi chính thức xảy ra, lại không mừng rỡ như điên, mà chỉ có tình cảm ấm áp tồn tại trong lòng, phảng phất như chuyện đó chắc chắn sẽ tới, chỉ khác là sớm hay muộn mà thôi.

Hết thảy, cũng đã trở nên bình thản vĩnh hằng.

“Chu Mặc…” Lục Hoa Thiên nhìn nam nhân, vô thức mà gọi tên người trong lòng.

Nghe thấy nam tử gọi, Chu Mặc không quay lại, mà tiếp tục công việc đang làm, một bên vừa cười vừa nói: “Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, dù sao tôi cũng là một nam nhân, phải tự biết đứng lên, để hai người chăm sóc, thật mất mặt quá, ha ha.”

“Tôi cũng đã hiểu, trên đời này không có chuyện gì là không thể, cuộc sống vẫn phải trải qua, nhiều chuyện như vậy rồi, nói không chừng tương lai tôi còn có thể viết sách đấy!” Sau khi xếp xong, Chu Mặc xoay người nhìn hai mắt có chút ướt át của Lục Hoa Thiên: “Anh xem, sách này đặt tên là “như lang” được không? Còn không biết ai ăn ai đâu! Anh trước kia không phải đối xử với tôi rất tệ sao, bây giờ thì thế nào, cũng không phải đã suốt ngày bám lấy tôi à.”

“Không cần phải hy vọng xa vời, bây giờ tôi có hai người là đã quá đủ rồi.” Chu Mặc thở dài, đi tới bên cạnh Lục Hoa Thiên, lập tức liền bị người kia gắt gao ôm vào trong ngực.

Nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng nam tử, Chu Mặc nhẹ giọng cười nói: “Chuyện tối qua, đều là em nguyện ý.”


Nguyện ý để anh ôm, nguyện ý cùng anh ngủ cả đời, nguyện ý nấu cơm cho anh ăn…

“Có phải anh đang mơ không?” Lục Hoa Thiên hít hơi thật sâu, tay càng ôm chặt lấy nam nhân trong lòng.

“Nếu anh nghĩ đây là mơ, thì không phải em đã nói vô ích rồi sao.” Nam nhân cười cười, vươn tay ôm lấy Lục Hoa Thiên: “Được rồi, mau đi thay quần áo rồi xuống ăn cơm, em không sao đâu, thật đấy.”

Hai người này, thật làm cho Chu Mặc vừa yêu vừa hận…

Chu Mặc quay lại phòng bếp, nhìn Mile đang ngẩn người, không khỏi cười cười.

Mile thấy Chu Mặc nhìn mình, có chút xấu hổ muốn đi ra, nhưng lại bị Chu Mặc ngăn cản: “Mile… cám ơn cậu.” Nam nhân vươn tay, cầm thật chặt Mile.

“Mặc kệ trước kia cậu làm gì, bây giờ, cậu đã ở bên tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận