Như Lang

Editor:Băng Tiêu

Beta – reader:Băng Tiêu

“Đây là vé phi cơ ngày mai, thưa ngài.” Một trung niên nam nhân mặc bộ quần áo màu cafe vươn cánh tay gày đét cầm lấy tấm vé rồi vứt lên bàn, khuôn mặt âm lãnh nở nụ cười lạnh lùng.

“Anh ấy đâu?” Căn phòng bị rèm cửa dày che mất ánh nắng, chỉ còn ánh đèn sáng tỏ.

Hai tay bị buộc đằng sau ghế, nam nhân cúi đầu nhìn tấm vé trên bàn, lúc tỉnh dậy hắn đã thấy mình không ở trong nhà, mà bị trói ở nơi xa lạ này, ngồi đối diện là một người tuổi trung niên có vẻ rất lạnh lùng lãnh khốc.

“Ngài hỏi Phí Nhĩ Đức tiên sinh sao?” Trung niên nam nhân lộ ra nụ cười hòa ái, dù trong ánh mắt chẳng có vẻ gì là đang cười cả: “Tôi tưởng ngài ấy đã nói với ngài rồi, thì ra ngài chẳng biết gì.”

Chu Mặc ngẩng đầu lên nhìn, người kia trào phúng cười rồi nói tiếp: “Ngài tưởng một người cao ngạo như Phí Nhĩ Đức tiên sinh sẽ tha thứ cho người đã phản bội ngài ấy sao? Ngài ấy đúng là đã từng yêu ngài, nhưng ngài ấy không phải đứa ngu.”

Chứng kiến ánh mắt có chút bi thương cùng khó tin của Chu Mặc, trung niên nam nhân lại tiếp tục: “Mấy ngày vừa rồi chẳng qua ngài ấy chỉ trả thù ngài thôi, làm cho ngài nếm thử mùi vị bị người yêu phản bội là như thế nào.” Vừa nói, trung niên nam nhân vừa lấy tấm ảnh chụp trong túi ra đặt trước mắt Chu Mặc.

Đó là một tấm ảnh cưới…. của Phí Nhĩ Đức và Grace…

“Phí Nhĩ Đức tiên sinh đã cùng tiểu thư Grace đi Châu Âu kết hôn rồi, đây là lễ vật mà ngài ấy đã nhắc trong tin nhắn gửi ngài đó.” Ý cười không ngừng mở rộng, trung niên nam nhân nhìn Chu Mặc vẫn im lặng, cười nói: “Cho nên Chu tiên sinh, mời ngài cầm lấy tấm vé rồi mau trở về nước đi, Phí Nhĩ Đức tiên sinh sẽ không trở về đâu.”

“Là giả.” Chu Mặc nhìn trung niên nam nhân, hừ lạnh nói: “Muốn ngụy tạo một tấm ảnh rất dễ, kể cả việc cầm điện thoại của anh ấy lại càng dễ hơn. Thủ đoạn của mấy người thật ngây thơ.”


“Ngài thật đúng là chấp mê không tỉnh.” Giọng nói có chút khàn khàn, trung niên nam nhân cười nói: “Sự xuất hiện của ngài đã phá hủy đi rất nhiều thứ, rất là nhiều, thế mà ngài còn không muốn trở về sao.”

“Tôi muốn gặp Phí Nhĩ Đức.” Mặt không chút thay đổi, nam nhân nhìn đối phương nói.

“Chát!”

“Lòng kiên nhẫn của tôi đối với ngài đã hết.” Vuốt vuốt lòng bàn tay có chút tê đau, trung niên nam nhân đứng lên.

Khóe miệng chảy ra tơ máu, theo đôi môi mà chảy xuống cằm…

Nam nhân cúi đầu, mái tóc bù xù áp vào gương mặt vừa bị tát mà sưng lên.

“Tôi muốn gặp anh ấy.” Trong miệng vẫn lặp lại câu cũ.

“Chát!”

Lại một cái tát tàn nhẫn giáng xuống, khiến Chu Mặc cùng cái ghế ngã xuống đất, trung niên nam nhân lại cười nói tiếp: “Mày thật muốn chọc tức tao?”

“Khụ khụ.”

Khóe miệng giật giật đau đớn, ngay cả trên mặt cũng như bị hỏa thiêu mà bỏng rát…

Chu Mặc thoáng cười ra tiếng: “Tức giận như thế, có phải bị tôi đoán trúng rồi đúng không? Những việc này đều là các người ngụy tạo, gì mà Phí Nhĩ Đức kết hôn với Grace chứ, bất quá chỉ muốn làm tôi tuyệt vọng mà bỏ cuộc thôi.”

“Ha ha, thật hay giả bây giờ cũng không quan trọng nữa.” Gương mặt vốn được ngụy trang thật tốt nay đã bắt đầu lộ ra bản tính tàn nhẫn, gã vừa cười vừa đá vào Chu Mặc mấy cái.

“Cộp” một tiếng, đầu Chu Mặc đập mạnh xuống nền đất lạnh như băng, hắn đau đớn mà rên lên, bởi vì tay chân bị trói trên ghế không cách nào nhúc nhích, hắn chỉ có thể ngửa đầu, mắt cũng hoa lên, quả thật cứ như vừa bị một tảng đá to đập bể đầu.

Còn chưa chờ hắn khôi phục lại, một chiếc giày da lại giẫm lên ngực hắn, như là giẫm lên con kiến…

“Đau không?” Trung niên nam nhân nhìn gương mặt sưng đỏ của Chu Mặc: “Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, nếu như mày không muốn tiếp tục chịu khổ như vậy nữa thì nghĩ cho kỹ đi. Đây là cơ hội cuối cùng của mày đó. Một là cầm lấy vé rồi rời khỏi nước Mỹ, đương nhiên, chúng tao sẽ không lấy tiền vé, còn hai là…” Trung niên nam nhân lại tàn nhẫn mà giẫm mạnh hơn, nhìn Chu Mặc cắn chặt môi đầy thống khổ, gã nói tiếp: “Nếu không muốn đi, thì mày vĩnh viễn ở lại đây nhé.”

“Tôi… tôi muốn gặp Phí Nhĩ…” Gần như thở không nổi, nam nhân còn chưa kịp nói xong, đã bị một cơn đau đớn đâm thẳng vào não.

“A a a—–“


“Răng rắc” một tiếng, hình như là… tiếng xương sườn gãy…

“Xem ra mày lựa chọn cái thứ hai, vậy tao sẽ thành toàn cho mày.” Một bên cười, một bên gã lại giẫm lên nam nhân: “Bây giờ, chúng ta nên nghỉ ngơi chút đã.”

Lúc này trên mặt đất, nam nhân đã đau đớn không nói ra lời.

Chu Mặc cắn chặt răng, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, nói không chừng hắn sắp rời khỏi thế giới này…

“Nhớ kỹ phải luôn bật máy!”

Đúng rồi, điện thoại di động… hình như ở trong túi quần….

Dù hai tay bị buộc chặt, nhưng có lẽ cũng lấy được.

“Bất quá dù mày lựa chọn cái thứ nhất, mày cũng chỉ có con đường chết thôi.” Trung niên nam nhân nói: “Ha ha, chỉ là sẽ chết kiểu khác. Có thể là rơi máy bay, hoặc là… chết ở đây.”

Quả nhiên là muốn giết chết mình.

“Giẫm chết một con kiến thật dễ dàng.”

Nam nhân không nói gì, hai tay bị trói mò vào chiếc điện thoại di động trong túi quần sau.

Chu Mặc lén ấn nút gọi, lúc này, trung niên nam nhân cũng đã đi tới, trong tay còn cầm… một khẩu súng!

“Mày chớ có trách tao, đây là Phí Nhĩ Đức tiên sinh ra lệnh, ngài ấy không thể chịu được việc bị mày phản bội, cho nên… mày chỉ có con đường chết.”


Trung niên nam nhân cười nói, rồi nhắm ngay vào đầu Chu Mặc.

“Cạch!”

————————

Điện thoại di động vang lên, nhưng không quá hai tiếng đã ngắt.

Lục Hoa Thiên cũng chẳng để ý, điện thoại làm phiền nhiều lắm, lần nào cũng vài hồi chuông là ngắt, nghĩ vậy nên y cũng chẳng thèm xem.

“Ba, có điện thoại kia.” Lục Thiên Ý bò qua cầm lấy điện thoại của Lục Hoa Thiên, đột nhiên “Ơ” một tiếng, hô to: “Ba! Ba! Có hình của mẹ nè.”

“Đừng nghịch nữa.” Điện thoại của y sao lại có hình của người phụ nữ kia chứ.

Khoan đã…

“Mẹ” trong miệng Tiểu Ý không lẽ là…

Lục Hoa Thiên quăng tờ báo đi, giật lấy điện thoại trong tay con trai, quả nhiên trên điện thoại có hình của Chu Mặc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận