Editor:Băng Tiêu
Beta – reader:Băng Tiêu
“Không có gì.” Phí Nhĩ Đức cầm cốc nước ở đầu giường lên uống một ngụm cho thuận họng, cũng không nói việc mình thấy Chu Mặc ở bên người đàn ông khác cho Grace nghe.
“Có phải liên quan đến Chu Mặc đúng không?” Đánh bạo, Grace một bên hỏi nam tử, một bên cẩn thận quan sát vẻ mặt của y: “Có phải hắn có người đàn ông khác bên ngoài đúng không?”
“Grace—-” Dù tiều tụy, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng sắc bén bắn về phía cô gái, Grace cười yếu ớt, nói: “Xin lỗi, tôi chỉ nghe nói chuyện xảy ra ở công ty nên hỏi thôi, không có ý gì đâu.”
Chuyện ở công ty, đã kinh động đến cả những người cấp cao.
Không phải bởi vì Chu Mặc là đồng tính luyến ái, bởi trong công ty chưa chắc chỉ có mình Chu Mặc, chuyện này căn bản không có khả năng gây chấn động lớn đến vậy.
Mà nguyên nhân chỉ có một, đó là, đối tượng gặp gỡ của Chu Mặc không phải là nam tử tóc vàng trong ảnh, mà là người đang nằm trên giường dưỡng bệnh – Phí Nhĩ Đức.
“Đói bụng chưa? Tôi đi bảo người chuẩn bị đồ ăn nhé.” Vừa nói, Grace vừa đứng lên.
Phí Nhĩ Đức lắc đầu, trầm giọng nói: “Không, tôi không muốn ăn.” Rồi lại ngẩng đầu nhìn Grace, nói tiếp: “Có thuốc lá không?”
“Anh hút ít thôi.” Ngoài miệng nói vậy, nhưng bất cứ yêu cầu gì của Phí Nhĩ Đức, Grace cũng không cự tuyệt, mà ngoan ngoãn mang thuốc lá cùng bật lửa tới bên nam tử.
Nếu như là Chu Mặc, thế nào cũng nói mình cho coi…
Nhẹ nhàng phun ra một làn khói, Phí Nhĩ Đức có chút bất đắc dĩ cười khổ, y vẫn nhớ tới nam nhân kia, không cách nào quên được gương mặt tràn ngập nước mắt của nam nhân khi ấy.
Không phải nói sẽ thương hắn cả đời sao?
Phí Nhĩ Đức, sao ngươi lại quên nhanh như thế?
Có lẽ yêu quá sâu, cho nên ghen ghét càng sâu.
Y muốn nam nhân chỉ thuộc về mình, mỗi một tấc, mỗi một ánh mắt, chỉ có thể thuộc về y, tình yêu vốn là ích kỷ, y cũng muốn ích kỷ như thế.
“Tôi đi tắm rửa.” Hút hết điếu thuốc, Phí Nhĩ Đức đứng lên đi vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước ào ào từ phòng tắm truyền ra, Grace ghé với nơi nam tử vừa nằm mà nhẹ nhàng nhắm mắt ngửi cái mùi cơ thể của y, dù nàng biết y không thương nàng, nàng cũng không kiềm chế được.
Nói không chừng việc kia đúng như nàng suy nghĩ, nam nhân đã có người khác bên ngoài.
Nghĩ đến đây, Grace nắm chặt draff giường, trái tim vốn yên lặng cũng bắt đầu chậm rãi hồi phục, nếu nam nhân đã có người khác, thậm chí còn lừa gạt Phí Nhĩ Đức, thế thì một người yêu Phí Nhĩ Đức như nàng làm sao có thể để một tên vô tình vô nghĩa cướp Phí Nhĩ Đức đi, hủy diệt cuộc sống của Phí Nhĩ Đức chứ.
Người, một khi có lý do, hết thảy hành vi đều trở nên hợp lý, phảng phất như đằng sau nàng có bóng dáng chính nghĩa đang ủng hộ.
Lúc này, tiếng điện thoại di động bỗng vang lên.
Grace ngẩng đầu nhìn điện thoại, rồi lại nhìn phòng tắm đang ào ào nước chảy, nàng đi tới tiếp điện thoại: “Alô.” Đi ra ngoài ban công, nàng nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“…Phí Nhĩ Đức có đấy không?” Nam nhân nghe thấy giọng phụ nữ, có chút chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng hỏi, dù rằng thanh âm vẫn có chút run rẩy.
“Có, anh ấy đang tắm, có chuyện gì có thể nói với tôi.” Những lời này, rõ ràng là vốn làm cho người ta hiểu lầm hai người đã phát sinh chuyện gì đây mà.
Grace tưởng rằng làm vậy có thể khiến nam nhân biết điều mà ngừng, nhưng đối phương tựa hồ vẫn chưa buông tha.
“Tôi muốn nói chuyện với anh ấy, phiền cô bảo anh ấy tiếp điện thoại hộ tôi.”
“Tôi nói rồi, anh ấy đang tắm rửa, hơn nữa anh ấy cũng không còn quan hệ gì với anh nữa, anh cũng đừng lừa gạt anh ấy, anh ấy không đáng để anh đùa bỡn như vậy đâu, Chu Mặc, anh hiểu tôi nói gì chứ? Tôi sẽ không cho anh làm tổn thương anh ấy nữa.”
Song, đối phương vẫn bình tĩnh nói: “Chuyện của tôi với anh ấy, có lẽ nên để bọn tôi tự giải quyết thì hơn, nếu bây giờ anh ấy không có thời gian, tôi sẽ gọi lại sau vậy.” Nói xong những lời này, Chu Mặc lập tức ngắt máy.
Nam nhân không khỏi cười rộ lên, quả nhiên hắn không thể nào tiếp tục nghe giọng người phụ nữ kia được… bởi Chu Mặc hắn cũng biết ghen ghét mà. Vậy tại sao chỉ có hắn mới được ghen ghét, mà Phí Nhĩ Đức thì không chứ.
Tình yêu vốn là từ song phương, nếu sai lầm, thì phải thừa nhận.
Hắn muốn vãn hồi tình yêu của mình với Phí Nhĩ Đức.
Xoa tóc, Phí Nhĩ Đức từ trong phòng tắm đi ra, đúng lúc nhìn thấy Grace ngồi bên giường ngẩn người, tay còn cầm điện thoại của y.
“Có người tìm tôi à?” Phí Nhĩ Đức vừa mặc áo khoác vừa nói.
“Không, tôi chỉ sạc điện thoại cho anh thôi.” Grace đi tới giúp nam tử mặc quần áo, thuận tay nhét điện thoại vào túi áo Phĩ Nhĩ Đức: “Có muốn về Los Angeles không? Gần đây khí trời hơi lạnh, Ái Đức Hoa tiên sinh có chút không khỏe, hơn nữa hình như tôi nghe nói có tin tức của cha mẹ anh.”
Nghe thế, Phí Nhĩ Đức có chút nhíu mày.
“Để tự tôi.” Tránh sự hỗ trợ của Grace, Phí Nhĩ Đức nhanh chóng cầm quần áo, rồi nói với nàng: “Cám ơn.”
“Anh phải đi sao?” Grace nắm lấy tay của Phí Nhĩ Đức: “Thân thể anh còn chưa khỏe mà.”
“Bệnh cũ, đau dạ dày thôi.”
“Vậy anh không quan tâm đến tin tức của cha mẹ sao…” Grace cũng không buông tay nam tử, mà còn nắm chặt hơn.
“Việc đáng biết tôi nhất định sẽ biết, vì để gặp lại cha mẹ, tôi đã chờ hơn mười năm, còn bây giờ… tôi nghĩ tôi nên đi tìm người quan trọng hơn.” Phí Nhĩ Đức chậm rãi đẩy Grace ra: “Xin lỗi.”
Phí Nhĩ Đức lại một lần nữa rời khỏi Grace, cũng một lần nữa đi tìm nam nhân.
Ngồi vào xe, Phí Nhĩ Đức lấy điện thoại ra, mặc dù Grace nói đã sạc pin, nhưng màn hình lại đen xì, thử mở máy, quả nhiên không chút phản ứng.
Mặc kệ đi…
Phí Nhĩ Đức quăng điện thoại sang một bên, nếu như Thượng Đế thật sự biết y yêu người kia, thì chắc chắn sẽ khiến y gặp được hắn.
————————
Biển rộng xinh đẹp trước mắt, nam nhân tựa vào một thân cây, từng đợt gió biển thổi tới làm hắn không mở mắt nổi, cho nên hắn cứ thế nhắm mắt lại, tùy ý gió biển lỗ mãng quét qua mặt, cùng trái tim của hắn.
Cái gì cũng không nghĩ, cứ như vậy mà đứng một mình.
Muốn về nhà quá…
Nghĩ tới bà lúc nào cũng vì hắn mà cằn nhằn không ngừng, nghĩ tới mẹ luôn yêu thương hắn, nghĩ tới ba và hắn cùng ngồi thảo luận, nghĩ tới đứa em gái thích trêu đùa hắn, cũng nghĩ tới người bạn tốt đã giảm béo thành công luôn ở bên hắn kia.
“Phù—” Hít một hơi thật sâu, nam nhân chậm rãi mở mắt ra, đôi đồng tử màu đen càng lúc càng mở to, hắn nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện trước mắt, vẻ mặt tràn đầy khó tin.
“Đây là nơi anh đã tỏ tình với em, lại còn nhảy xuống đó nữa.” Phí Nhĩ Đức cười cười nhìn nam nhân, sau đó ngồi xuống ghế băng bên cạnh, vẫy vẫy Chu Mặc, nói: “Lại đây ngồi đi, đừng đứng nữa.”
Chu Mặc ngồi bên cạnh Phí Nhĩ Đức, cúi đầu không nói gì, gương mặt thon gầy của hắn làm Phí Nhĩ Đức cảm thấy đau lòng.
Nhớ kỹ lần đầu tiên gặp Chu Mặc, lúc đó Chu Mặc khỏe mạnh tràn ngập sức sống.
Còn bây giờ… Chu Mặc tựa hồ như bị một tầng mây đen bao phủ, quanh người luôn tản ra khí tức ưu thương.
Cởi khăn quàng ra, Phí Nhĩ Đức quấn lên cổ Chu Mặc, rồi vươn một tay, kéo người kia vào lòng mình.
Nhìn Chu Mặc, Phí Nhĩ Đức cười khổ: “Ông nội anh là người đứng đầu tập đoàn, công ty này cũng là bài kiểm tra ông cho anh, ông là người vô cùng ngoan cố, lại còn bảo thủ, anh nghĩ ông sẽ không vui khi anh và em ở bên nhau, cho nên chuyện ở công ty, tám chín phần là do ông anh làm, xin lỗi, đã liên lụy đến em.”
Vừa vuốt tóc nam nhân, Phí Nhĩ Đức vừa nói: “Vốn muốn an bài thỏa đáng cho em xong, anh mới nói chuyện với ông, nhưng không ngờ ông lại phái người theo dõi anh, chuyện này anh vẫn gạt em, xin lỗi, Chu Mặc.”
Vươn tay lau đi những giọt lệ trên khóe mắt nam nhân, Phí Nhĩ Đức ôm Chu Mặc thật chặt: “Đồ ngốc, sao dạo này thích khóc vậy?”
“Anh… tha thứ cho em rồi sao?” Nam nhân nhắm mắt lại, mặc kệ cho nước mắt chảy xuống, dúi đầu vào vai Phí Nhĩ Đức, Chu Mặc vươn tay ôm chặt nam tử.
“Anh chưa từng trách em, thì sao lại phải tha thứ.” Phí Nhĩ Đức khẽ vuốt ve sống lưng nam nhân: “Vậy bây giờ, em nguyện ý nói cho anh biết chuyện của em rồi chứ?”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Nam nhân gật đầu, tựa vào lòng Phí Nhĩ Đức, Chu Mặc chậm rãi nói: “Ba năm trước, em bị một người cường bạo, rồi còn bị giam lỏng… Mặc dù trốn ra được, nhưng… từ lúc đó em bắt đầu ghét đàn ông chạm vào. Em không dám nói cho anh, em sợ anh sẽ ghét em…”
Nam nhân gắt gao ôm chặt Phí Nhĩ Đức, tiếp tục nói: “Mile nói có thể chữa tốt cho em, vì thế nên…”
“Anh biết rồi… đồ ngốc.” Không để nam nhân nói xong, Phí Nhĩ Đức đã hiểu rõ nỗi khổ của hắn, không cần giải thích, y cũng đã rõ ràng.
“Ngốc quá, sao anh lại ghét em được chứ?” Phí Nhĩ Đức thở dài: “Nhớ anh đã từng nói, anh yêu em, không có chuyện gì có thể làm anh rời khỏi em, trừ phi tử thần mang anh đi.”
“Nhưng kể cả việc em có quan hệ với người khác, anh cũng không để ý sao?” Chu Mặc nhìn Phí Nhĩ Đức, hỏi.
“Đương nhiên anh sẽ ghen ghét nổi giận chứ, em là của anh, chỉ có thể thuộc về mình anh.” Xoa lệ ngân trên mặt nam nhân, Phí Nhĩ Đức cười nói: “Nhưng ở bên anh, em nguyện ý chứ? Người ông ngoan cố của anh sẽ không để chúng ta ở bên nhau, Chu Mặc, anh sợ anh không bảo vệ được em.”
Nam nhân lắc đầu, nhào vào trong lòng Phí Nhĩ Đức, hạnh phúc mà bật khóc.
“Bắt đầu từ bây giờ, em không được rời khỏi anh… dù nửa bước cũng không được.” Chỉ cần đi theo anh, anh mới có thể đảm bảo an toàn cho em. Hạnh phúc những tưởng đã mất nay có được, vĩnh viễn đều trân quý vô cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...