Như Là Định Mệnh

 
3.  Con dâu.
 
Kết thúc công việc ở công ty, Minh về đến nhà, tắm rửa xong cũng đã 10 giờ tối, thành phố lên đèn sáng rực, 10 giờ cũng là giờ thành phố hoạt động về đêm, anh tắt hết đèn, lặng lẽ đứng ở ban công đốt thuốc.
 Nhìn hàng đèn đỏ rực giăng lối song song chiếu sáng một con đường dài bỗng phiền lòng, cô và anh liệu giống hai hàng đèn song song ấy. Minh nhìn xa hơn và bất chợt cười rộ lên, anh vứt điếu thuốc trong tay rồi lấy điện thoại nhắn tin cho Thanh: “Ngủ sớm một chút, ngủ ngon, chiều mai anh đòi em bữa cơm.^^”. Không phải sao, ngay khúc quanh phía xa, hai hàng đèn nhập lại thành một…
 Sau đó lại nhắn một tin cho em gái: “Xã hội đen cũng chỉ là… đàn ông”.
 Hạ Thanh nhận được tin nhắn, cô ngẩng mặt nhìn trần nhà rồi nhìn Dương: “Anh trai cậu thật keo kiệt.”
 Nghe xong câu thán của Thanh, Dương bật cười rồi lại bật cười lần nữa khi đọc tin nhắn của anh trai. Anh trai dù có khí thế áp đảo cô bao nhiêu năm lần này đã chính thức gục, ha ha, là tin vui, rất vui, ba mẹ nghe được mừng phải biết, cuối cùng sau bao nhiêu năm cô cũng có cớ bắt nạt anh trai rồi. Dương reply ngay lập tức: “Anh nợ em, ha ha.”  Nhận được tin reply ngay lập tức của Dương, Minh cũng không thấy ngạc nhiên, em gái anh vẫn rất thông minh, rất hiểu anh nghĩ gì, không hổ là em gái cưng, không nhận thiệt thòi về mình. Em gái anh lúc biết anh là xã hội đen chẳng phải từng nói, anh em như tay chân bạn bè như quần áo, quả nhiên lúc cần em gái đã không xé rách quần áo bảo vệ tay chân mà là đem quần áo bán cho tay chân mất rồi.
 Lâm Dương sau khi trả lời tin nhắn cho anh trai, lập tức quay sang nhìn Thanh cười rất hối lỗi, xin lỗi bạn yêu, đó là anh trai tớ, thà tớ gả đồ ngốc cậu cho anh ấy còn hơn để cậu gặp phải một thằng tồi.
 
 Chiều hôm sau, mới 5 giờ Dương đã hộc tốc đến phòng tự học gọi Thanh.p>
 
 - Về đi, anh Minh gọi cậu từ 4 giờ, sao cậu không nghe điện thoại? – Vừa nói vừa thu dọn giúp Thanh, cô thật sự đã đem bạn mình đóng gói tặng cho anh trai.
 
Đang làm dở bài tập, Thanh đành lưu lại rồi đi về với Dương, cô bạn điềm tĩnh này mỗi lần vội vàng đều là có chuyện, Thanh nhìn Dương nghi hoặc, một ý nghĩ thoáng qua thật nhanh không kịp nắm bắt, có gì đó mờ ám ở đây.
 
Hạ Thanh ra khỏi phòng 1 phút, Dương thay nguyên bộ đồ đen, đội một chiếc mũ lưỡi trai đen lập tức phi ra cổng khác của kí túc. Ở đó, cô đội mũ bảo hiểm và leo lên chiếc xe mô tô phân khối lớn, chiếc xe nhanh chóng rồ ga chạy sau chiếc porsche, thật ngại quá không phải một chiếc mà là ba chiếc.
 
Thanh thích ăn lẩu, Minh đưa cô đi ăn, vừa bước vào anh lập tức nhận ra ngay, có vài ánh mắt thích thú đầy mờ ám đang nhìn theo đánh giá anh và Thanh. Minh nheo mắt, trong lòng thầm mắng em gái xảo quyệt, chuyện tốt của anh có lẽ cả thiên hạ bên Thái đều biết cả rồi. Năm nhân vật ngồi trong góc khuất của quán nhìn cái nheo mắt của anh, da đầu căng ra, đại ca nhận ra rồi.
  Hòa âm thầm đánh giá cô gái bên cạnh đại ca, tất cả người đẹp anh từng tiếp xúc không rực rỡ bằng cô gái này, vả lại nụ cười của cô quá thuần khiết, tất cả suy nghĩ đều biểu hiện ra trên mặt. Cô gái này thật là bạn thân cô gái bên cạnh anh sao, Hòa quay qua nhìn Dương, anh mắt lập tức trở nên phức tạp, không cười thì hiền hòa, cười thì vô hại, đại ca đã là hồ ly, em gái anh lại càng hồ ly hơn, anh còn nhớ rất rõ, lúc đó đại ca mới thu nhận anh, đại ca xử đàn em, cô biết được, chỉ nói với đại ca ba chữ: “Kim may đồ”, anh chưa từng bị phạt, nhưng cảm giác nhìn thôi đã thật kinh khủng, kim chưa đâm vào da mồ hôi đã toát ra lạnh cả người, theo đại ca 3 năm, anh muốn gặp cô ba năm. Phụ nữ thông minh, có tâm cơ không đáng sợ, đáng sợ là phụ nữ có tư tưởng, biết cách hành hạ tâm lí và che giấu giỏi.
 
 
Oscar Wilde có câu: “Một người muốn trở lại tuổi thanh xuân chỉ cần làm lại những việc ngốc nghếch mình đã từng làm là đủ rồi.”. Dương chơi đập chuột mà cảm thán, lúc cô bảy tuổi, lần đầu tiên có trò gắp thú, cô đã đòi anh trai mình gắp cho, qua một giờ không gắp được con nào, anh trai cô chửi ầm lên bảo đây là việc ngốc nghếch nhất cuộc đời. Giờ phút này, cái kẻ bảo trò gắp thú là ngốc nghếch nhất cuộc đời, đang vừa cười ngốc nghếch với Thanh vừa hăng hái gắp thú lấy lòng người đẹp, anh trai của cô đang trở về tuổi thanh xuân của mình.
 
Không riêng gì Dương, Hạ Thanh cũng há hốc mồm nhìn anh trai Dương chìu chuộng mình.
  Bốn người còn lại, nhìn đại ca lạnh lùng khét tiếng đang cười ngốc nghếch, vụng trộm lấy tay lau mồ hôi trán, vụng trộm khinh bỉ đại ca không có kinh nghiệm, vụng trộm quyết định liều chết đào tạo đại ca một khóa học về phụ nữ.  
 
Minh đưa Thanh về kí túc trước 10 giờ, anh bật FM, nghe chất giọng khàn khàn đầy từ tính của chàng MC, không khí trong xe đỡ đi phần ngượng ngập. Không biết nói gì với Minh, Thanh đưa mắt qua cửa kính xe nhìn mưa rơi, tâm trạng rối bời, hạt mưa rả rích chậm chậm đậu lên cửa kính rồi chầm chậm trôi đi, có gì đó len thật nhanh vào tim cô rồi cũng trôi thật nhanh không nắm bắt kịp. Chiếc xe lướt nhanh qua những hàng ăn bốc khói nghi ngút, qua hàng cây đang rụng lá, hình như nghe đâu đó thoáng qua hương hoa sữa nồng nàn. Bảo vệ có lẽ cũng nhận ra chiếc xe khoa trương nên không ngần ngại để nó chạy thẳng vào khu kí túc nữ, Minh xuống xe bật ô cẩn thận che chắn cho Thanh khỏi ướt.
 

Thanh nhìn những ngón tay đen thon dài với đầu móng sạch sẽ gọn gàng bất chợt thấy rất ấm áp.
 
Cuối cùng, Thanh quay lại mỉm cười thật tươi cảm ơn và chúc Minh ngủ ngon, vô tình bắt gặp ánh nhìn dịu dàng của anh.
 
  Sáng hôm sau đúng giờ, Hạ Thanh lại đi xe đạp đến trường để học. Chỉ là, ở hiền chưa chắc đã gặp lành, xe của cô giữa đường bể bánh, vội vàng tìm chỗ gửi xe rồi nhanh chóng co giò chạy, rất may dưới chân là đôi giày thể thao.
 
Thanh đến trường vừa đúng giờ chẳng may vừa đến cổng lại mắt nhắm mắt mở tông vào một người chạy từ hướng khác. Người cô tông phải chính là vị lớp trưởng đáng kính khoa quản trị kinh doanh, đồng thời cũng là con trai duy nhất của ngài chủ nhiệm khoa công nghê thông tin cô đang theo học. Cô được anh chàng đó kéo tay đứng dậy, cô nhìn anh ngượng ngùng cười rất hối lỗi, anh cũng nhìn cô gãi đầu cười cười xin lỗi.
 
Thật nhanh chóng, buổi trưa cô và Dương ra căn tin trường ăn cơm đã nhận được rất nhiều ánh mắt mờ ám, đố kị, thích thú từ những người có mặt ở đó. Lâm Dương lập tức nhận ra ngay vấn đề, cô kéo tay bất kì người nào để hỏi cũng chỉ nhận một câu trả lời tương tự nhau, ra bản tin của trường. Không vội, ăn trưa xong Dương và Thanh đi, lập tức phẫn nộ. Hình ảnh Hạ Thanh váy ngắn bước lên xe Minh đã thành vụ làm ăn giữa kiều nữ và đại gia, bên cạnh đó là bức ảnh vừa chụp sáng sớm, cô và vị lớp trưởng đáng kính đang cười với nhau, và theo người chụp ảnh, cô đã thành con dâu của thầy chủ nhiệm khoa.
  Lâm Dương sau khi phẫn nộ cảm thấy rất hứng thú, cô kéo tay Thanh:
 
-         Đừng nhìn nữa, đi thôi, chúc mừng cậu thành con dâu chủ nhiệm, sau này điểm số không cần lo lắng nữa.
-         Cậu nói thế mà nghe được à? Thanh danh của tớ, hu hu, tớ không chịu đâu.
-         Cậu khóc lóc được gì, thản nhiên đi, cứ xem là cậu đang xem kịch vui, yên tâm đi, có tớ ở đây mà.
  Hạ Thanh ngẫm nghĩ một chút, bản tính đơn giản quyết định makeno (mặc kệ nó).
  Chủ nhiệm khoa công nghệ thông tin là một ông giáo gần 50 tuổi, hói đầu, dáng người ập, làn da trơn bóng khỏe mạnh, tính tình gần gũi hay giúp đỡ sinh viên. Buổi chiều vừa đến trường đã được hiệu phó chúc mừng, hỏi ra mới biết sáng nay mình đã có một cô con dâu. Ông ngạc nhiên, ông bực tức, là cô gái nào, cô gái nào trở thành con dâu ông? Sau khi biết là Thanh, ông đưa tay vuốt cái đầu nhẵn của mình cười rất sảng khoái, thật là đứa con dâu này, ông mất gì cũng chịu, một cô gái tốt, xinh đẹp lại học giỏi, thông minh nhưng rất chăm chỉ lại lễ phép hòa đồng, ha ha, tốt.
 
2 giờ chiều, Minh đúng hẹn lái xe đến trường, anh có hẹn với thầy chủ nhiệm khoa công nghệ thông tin về quyết định đầu tư của anh, cung cấp và nâng cấp trang thiết bị trong khoa.  
Cũng đã 6 năm không về qua trường, Minh đi bộ thăm thú khắp các ngõ ngách, trường vẫn không thay đổi gì nhiều, hàng sấu già đang rụng dần lá, hàng hoa sữa đang đơm bông chờ đúng giờ để nở, nghe thoang thoảng hương, dưới chân là những chiếc lá khô, tiếng xào xạc vang lên sau mỗi bước chân anh, cuối cùng vẫn là xui khiến dừng chân trước bản tin.
 
2 giờ 45 phút, chủ nhiệm khoa thấp thỏm không yên, đã qua giờ hẹn 15 phút rồi.
 
3 giờ, Minh một thân vest xám bước vào, cả người anh thong dong bình thản, anh bắt tay chào ngài chủ nhiệm, xin lỗi vì sự đến trễ của mình rồi vào ngay chuyện chính:
 
  - Đây là hợp đồng với các điều khoản rõ ràng, em đã soạn đầy đủ, thầy xem có ý kiến gì thì bổ sung thêm, thầy là chủ nhiệm của em mà.
 
Chủ nhiệm khoa nhận lấy, chăm chú xem, đầu tư máy tính mới, xây mới lại các phòng học, cung cấp học bổng, nâng cấp chương trình dạy…, điều kiện khi sinh viên tốt nghiệp ra trường, 10% sinh viên giỏi đầu quân về công ty anh. Chủ nhiệm xem xong, lại đánh giá chàng trai trước mặt mình, đây là cậu trò cưng của ông, cậu học trò hòa nhã hay cười giờ đây khí thế làm lớn xuất hiện, hòa nhã nhưng khó gần, nụ cười luôn hiện diện trên môi nhưng ý cười không lan tới đáy mắt. Cậu học trò cưng đã trưởng thành rồi, nhanh quá, chớp mắt đã qua 6 năm, giờ trở về trường để đầu tư, rất thông minh khi nhận 10% sinh viên giỏi.
 

-         Được rồi, cứ quyết định vậy đi. Hợp đồng thấy không có gì để phàn nàn. Giờ thầy trò mình qua chuyện khác, 8 năm qua cuộc sống của em như thế nào?
-         Dạ em ổn, thầy thế nào? Con trai thầy hình như đã năm 4 rồi, em vừa đến trường đã nghe thầy có con dâu?
-         Ừ, nó học quản trị kinh doanh, con dâu, ha ha, chuyện này có thật thì thầy mừng lắm.
 
Ngài chủ nhiệm đáng kính đắm chìm trong sự xúc động có con dâu của mình, bỗng dưng thấy rợn rợn, đôi mắt của người ngồi đối diện ông bỗng chốc trở nên vô cùng lạnh lẽo, ông có cảm giác nếu mình cười nữa nụ cười sẽ đóng băng.
 
- Chúc mừng thầy, con dâu thầy là người thế nào ạ?
- Là đứa xinh đẹp, tốt bụng…
 
Chỉ nói tới đó, ngài chủ nhiệm dừng lại vì giật mình, không phải hiệu trưởng và ngay cả ông cũng đang thắc mắc về mối quan hệ trong bức ảnh đó sao? Hạ Thanh chắc chắn không phải em gái chàng trai trẻ này, không phải chứ, con dâu của ông. Nhìn sắc mặt và ánh mắt của Minh, chủ nhiệm khoa mồ hôi chảy ra, ông đoán đúng rồi, cũng may người ta không làm khó ông, không thì chết, hiệu trưởng sẽ không nể tình mà trừ tiền thưởng tháng này của ông đâu.
 
Lâm Minh sau khi nhìn thấy tấm hình và nội dung trên bản tin, đã cố tình đến muộn, giờ phút này nhìn biểu tình phong phú trên mặt thầy chủ nhiệm, anh thấy thật thú vị, thật hài lòng… 
Tiễn Minh về, thầy chủ nhiệm trở vào phòng, uống sạch cốc nước lọc, đưa tay vuốt ngực và lôi khăn tay trong túi quần lau sạch mồ hôi trên trán… Đứa con dâu này, ông không dám nhận.
 
Minh ra khỏi phòng chủ nhiệm khoa cũng là lúc Thanh tan giờ.
 
Thanh vác laptop đi bộ trên lối đi quen thuộc, hai chữ "buồn phiền" viết rõ trên mặt. Bốn năm học, cô đinh ninh trôi qua yên bình, đến năm cuối cùng lại thê thảm, chuyện tình cảm lận đận, giờ lại tiếp tục dính vào thứ chuyện không đâu liên quan đến hai chữ đó. Dưới chân là thảm cỏ xanh mượt, khẽ thở dài, bước từng bước chân nặng, mãi suy nghĩ lại ỷ vào việc quen thuộc đường, cô sa chân vào cái hố nhỏ ai đó đào chuẩn bị trồng cây con. Chỉ kịp hất laptop rồi đưa tay đỡ lấy đầu, cô ngã xuống, trẹo chân, tóc xõa tung, quần áo lấm lem. Thanh thất thần ngồi ngây ra cho đến khi một bàn tay chìa ra trước mặt, bàn tay to lớn, ngón tay dài, ngón cái và ngón trỏ có vài vết chai không rõ, lòng bàn tay với ba đường chỉ tay dài, đạm và rõ ràng. Men theo bàn tay, Thanh nhất thời quẫn bách, mặt không tự chủ đỏ lên. Chủ nhân của bàn tay đầy nam tính là Minh, anh đang nhìn cô lo lắng. 
 
- Đứng lên nào, anh đưa em về.
 
Giọng nói rất nhẹ và dịu dàng nhưng là mệnh lệnh không thể không nghe theo. Thanh ngoan ngoãn đưa tay cho anh kéo lên. Minh nhặt laptop của cô rơi phía xa, đeo lên vai:
 
- Lên đi, anh cõng, em không tự đi được đâu.
 
Thanh lại ngoan ngoãn để anh cõng đi, cô nằm mọp trên vai Minh, một giọt nước mắt không tự chủ lăn xuống rơi trên áo anh, cô vội vàng lấy tay chùi, Minh mặc áo vest nên không hay biết.
 

Lưng Minh rộng và ấm áp. Hạ Thanh nhớ ba, lần cuối cùng ba cõng cô đã là chuyện của 10 năm về trước. Vai Minh thật an toàn...p>
 
 
4.  Kí ức
 
Lúc Minh cõng Thanh đến phòng y tế, cô đã ngủ ngon lành.  
Đặt cô xuống giường, nhìn khuôn mặt xinh đẹp, Minh cảm thấy buồn cười, cô là con gái, thân với Dương lâu như vậy mà một chút cảnh giác cũng không có, cứ trên lưng một người đàn ông mà an tâm ngủ vậy sao? Với người đàn ông nào cô cũng như vậy thì anh thật lo lắng, nếu như cô chỉ an tâm như vậy với mình anh, thật hạnh phúc…
 
Minh gọi cô bác sĩ của trường, nói qua tình hình của Thanh rồi đi lấy xe, tiện đường đón luôn cô em gái.
 
Lúc Thanh và Dương trở về kí túc xá đã là chuyện của 9 giờ tối.
  Chiếc xe khoa trương cộng với việc cõng trên lưng cô gái xinh đẹp nhất trường đồng thời là con dâu tin đồn của chủ nhiệm khoa công nghệ thông tin, mặc dù là giờ giới nghiêm, Minh cũng được phép leo lên đến tầng 4 của kí túc xá nữ. Việc làm này của anh đã khiến vài chàng trai đưa bạn gái về vô cùng ghen tỵ.
 
Dương theo anh trai trở xuống.
 
- Con dâu chủ nhiệm khoa là sao? Thanh có nói gì với em không?
- Em nghe nó kể là lúc sáng vội vàng tông phải anh chàng đó, đó là lớp trưởng lớp em, nó là đứa lười, không biết tên người ta nữa là… – Giọng điệu của Dương rõ ràng là đang châm chọc sự lo lắng vội vàng của Minh.- Em đã hứa là giúp anh rồi.
 
Dương nghiêng đầu nhìn anh trai, ánh mắt rất chân thành, nhưng giọng nói  lại cợt nhả:
 
- Em biết, giúp anh cũng là tuyển con dâu cho ba má, tuyển chị dâu cho chính em.
- Mặc dù nhỏ tuổi hơn, nhưng anh biết những chuyện này em hiểu biết hơn anh. Em gái mình chứ ai, thua cũng không sao. Những thứ liên quan đến tình cảm anh quả thật bó tay.
 
Dương bật cười:
 
- Anh trai à, cũng không cần thành thật như thế với em đâu.
 
Minh nhìn nụ cười của Dương, anh mỉm cười, trong lòng lại thầm nói: “Hừ, không thành thật kiểu giả tạo đó với em, em chịu giúp với thái độ không xem kịch vui sao?”
  - Anh cứ kiên nhẫn đi, Thanh là cô gái đơn thuần, nó lại lười, thông minh nhưng quan hệ với người khác hay quên cái đầu, em nghĩ việc đầu tiên của anh có lẽ là để nó quen với sự xuất hiện của anh trong cuộc sống của nó.
 
Nhìn ý hỏi trên mặt Minh, Thanh từ tốn:
- Anh thỉnh thoảng gọi điện nói chuyện với nó, nhắn tin nữa, làm siêng đến đây gặp nó nha. Yên tâm đi, em ủng hộ anh hết mình mà.
 

Minh xoa đầu em gái đầy dịu dàng:
 
-    Ừ, anh hiểu rồi, em lên ngủ sớm đi, anh về đây.
-  Anh ngủ ngon, lái xe cẩn thận.
 
Đêm đó, Hạ Thanh nằm trên cái giường 1m trong phòng kí túc, gác tay lên trán, lật qua lật lại tới 3 giờ sáng, dùng cái đầu IQ ba chữ số chỉ để tìm câu trả lời cho vấn đề: Tại sao anh trai Dương lại đối xử với mình tốt như vậy?
 
Không riêng gì Thanh, Dương cũng mất ngủ.
 
Dương trưởng thành sớm hơn bạn cùng tuổi, trong phòng anh trai lại có rất nhiều sách, cô sớm được đọc qua, tiếp thu và nhớ tốt. Suốt 12 năm được anh trai thương yêu bảo bọc, anh trai học võ, cô cũng học, không giống như những cô gái khác ỷ lại vào anh trai, cô tự lập, học từ anh trai cách tự bảo vệ mình, chống đỡ với cuộc sống. Vì vậy, 10 năm nay, không ai đủ khả năng bắt nạt cô.
 
Dương có rất ít bạn, cô vẫn còn nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp Thanh vào năm lớp 10, lập tức thích ngay cô bạn đẹp mà không kiêu này. Trường nội trú, Dương mang rất nhiều sách, rất nặng, lại mang tới tầng 3, Thanh hộc tốc chạy, bộ đồ đơn giản thấm ướt mồ hôi, cũng mang khá nhiều đồ vậy mà dừng lại chia bớt sách từ tay Dương để mang. Lúc đó, Dương vô cùng ngạc nhiên, trên đường đi cô gặp rất nhiều người, đi không có, mang ít có nhưng chẳng ai chịu giúp cô. Biết Thanh cùng phòng, Dương vô cùng vui vẻ, ngay lập tức nhận định cô gái xinh đẹp này trở thành bạn thân của mình.
 
Dương rất quý Thanh, lúc biết cô không gần ba mẹ lại càng ra sức bảo vệ cô, tình bạn tốt đẹp này kéo dài đã 7 năm chưa một lần tranh cãi, chưa một lần giận nhau. Ý tưởng biến cô thành chị dâu mình không phải cũng chỉ ngày một ngày hai. Có lẽ nó có từ năm cả hai học 11.
 
Thanh và Dương cùng phòng, cùng lớp, cùng xinh đẹp, cùng học tốt. Trong lớp, Thanh sôi nổi hòa nhã đáng yêu, Dương trầm lắng lạnh lùng lại ít nói, có lẽ vì thế trong lớp rất nhiều nam sinh thích Thanh, nhưng phần lớn họ đều ngại Dương mà không dám tiếp cận với Thanh trừ hai bạn lớp trưởng và tổ trưởng. Tất cả đều không qua được mắt Dương.
 
Đó là một ngày đầu hè, nắng oi oi nhưng không khó chịu, cây phượng già trước lớp bắt đầu ra hoa, búp bằng lăng tròn ụ nhô lên trên các tán lá, những trái bàng con con mọc chi chít xanh mơn mởn, vài tiếng ve râm ran. Trong khí trời vô cùng đẹp, Dương bực mình với tiếng ve, cũng là lần đầu tiên cô mắng Thanh. Chả là, lớp trưởng thích Thanh, Thanh không biết, tổ phó thích lớp trưởng, Thanh cũng không biết, vậy mà nhận lời với tổ phó về việc thách đầu mà người thua sẽ tránh xa lớp trưởng. Nội dung đấu bao gồm: chạy, bật, đấu võ, bóng rổ, tùy Thanh chọn. Bạn Thanh học tốt môn thể dục nhưng võ thì không biết gì cuối cùng lại chọn đấu võ ở sân thể dục của trường. Cả lớp đều biết ngoại trừ Dương, họ sợ Dương ngăn cản vì phần lớn những người trong lớp đem cuộc đấu này thành trò cá cược rất thú vị.
 
Lúc Dương chạy tới, Thanh đã bị tổ phó đánh bầm khắp người. Tổ phó học taekwondo.
 Cả lớp ngơ ngác nhìn cái bóng xanh dương chạy như bay vào sân thể dục, lại chạy như bay đến chỗ hai người đẹp đánh nhau. Cả lớp ngây ngốc nhìn cái bóng xanh dương nhanh như chớp tung người đá bay tổ phó, một cú chuẩn xác vào cằm đối phương. Tổ trưởng chạy lại đỡ tổ phó. Cái bóng xanh dương đứng thẳng, giữ chặt tay Thanh, phẫn nộ chỉ thẳng vào mặt tổ phó mà mắng: “Mẹ nó, lúc cậu còn tung tăng đi mẫu giáo tôi đã đánh nhau với người ta rồi, người bên cạnh tôi không phải để cậu bắt nạt.”. Rồi tiếp tục quay sang mắng Thanh: “Cậu hay lắm, giấu mình, cậu muốn bị đánh đến thế sao?”
 
Hạ Thanh ngoan ngoãn cúi đầu trước uy quyền, cũng là lần đầu tiên biết Dương có võ.p>
  Tổ phó băng cằm đến nửa tháng, cho đến lúc chia tay cấp ba mới dám nhìn thẳng vào mặt Dương. Cũng qua lần đó, cả lớp truyền tai nhau: “Thà đắc tội với GVCN đừng đắc tội với Lâm Dương.”
 
Sau sự kiện đó, Dương dạy võ tự vệ cho Thanh, cũng âm thầm hạ quyết tâm đem cô bạn ngốc này biến thành người một nhà với mình.
 
Sau này lên đại học, hai người cũng ở cùng phòng, Dương độc thân cũng đào tạo Thanh độc thân. Lúc Văn theo đuổi Thanh, Dương không thích anh ta, lần đầu tiên gặp, cái cách anh ta nói chuyện không nhìn thẳng lại hay ngó nghiêng, Dương biết anh ta không kiên nhẫn cũng hay thay đổi. Một kẻ như thế hoàn toàn không phù hợp với Thanh, Thanh cũng không bao giờ thích anh ta, vì vậy cô an tâm khuyến khích Thanh kết giao để cô bạn ngốc này nhận biết một chút về con người, hiểu biết một chút về lòng người.
 
Quả nhiên 3 tháng sau, anh ta có người mới, vừa kịp lúc Minh trở về.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận