Gió thổi qua khung cửa lay động mọi vật trong phòng, mái tóc đen dài của công tử cũng phiêu phiêu theo gió.
Thanh âm của hắn cũng nhẹ nhàng lúc có lúc không vô thương như cơn gió vậy: “Đó là tại vì hồn phách của nàng không hoàn chỉnh.”
Phan Dao Dao nghe xong nhíu mày hỏi: “Hồn phách của nàng không hoàn chỉnh? Chuyện này sao ngươi biết được.”
Cánh tay của Thẩm Qua khoát lên lưng ghế, “Châu Thuyền nói cho ta biết.”
Vẻ mặt Phan Dao Dao không thể tin: “Lời của ả ngươi cũng tin được ư?”
“Ta không thể không tin, ngày đó ngươi cũng thấy, toàn bộ mọi người đứng trước Châu phủ đều không sao, chỉ trừ Tước nhi. Nếu không phải hồn phách nàng không hoàn chỉnh cũng sẽ không xảy ra chuyện đó.”
“Cho dù Châu Thuyền nói đúng thì có liên quan gì đến chuyện thành thân của ngươi?”
“Không bao lâu sau nếu hồn phách của nàng không hoàn lại thì sẽ bị hôi yên phi diệt?”
“Hôi yên phi diệt – hồn phi phách tán? Vậy nàng sẽ ra sao?”
“Nàng sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian.”
Phan Dao Dao nghẹn ngào: “Nàng, không phải nàng đến từ âm phủ sao? Nhất định sẽ có biện pháp đúng không?” Một người đang sống sờ sờ sao có thể biến mất? Hơn nữa từ khi biết nhau tới nay, Dao Dao thật sự rất thích nàng, không thể đứng yên nhìn nàng biến mất được. Mà Thẩm Qua thì sao? Nếu Chu Tước thật sự biến mất, hắn nhất định không để yên. Nghĩ vậy, Dao Dao liếc nhìn Thẩm Qua.
Thẩm Qua thản nhiên nói: “Nàng cũng không có cách đâu, đối với chuyện này, nàng cũng không biết.”
Phan Dao Dao la lên một tiếng: “Trời ạ!” Nàng gấp đến độ nhảy lên tại chỗ: “Chúng ta nên làm gì bây giờ? Thế nào mới giúp được nàng đây?”
Thẩm Qua chậm rãi nói: “Ta đã có cách.”
“Cách gì?”
Thẩm Qua liếc Dao Dao một cái mới chậm rãi mở chiếc hòm nạm vàng kia ra, bên trong chính là ngọc bội phù dung phỉ thúy. Lúc này miếng ngọc không hề tỏa sáng lại khôi phục dáng vẻ dương chi bạch ngọc ban đầu.
Phan Dao Dao thấy Thẩm Qua dùng ngón tay vuốt ve bề mặt của miếng ngọc, nàng đột nhiên nghĩ ra: “A! ta hiểu rồi, có phải phù dung phỉ thúy có thể thu hồi hồi phách của Chu Tước không? Thẩm công tử, ta đoán đúng không?”
Thẩm Qua nhẹ nhàng thở dài: “Bà chủ Phan luôn là người thông minh, Châu Thuyền từng nói với ta chỉ cần lấy một giọt máu của Chu Tước nhỏ lên miếng ngọc, như vậy một phách còn thiếu của nàng nhất định tìm về với chủ nhân.”
Phan Dao Dao nhìn miếng ngọc: “Thì ra miếng ngọc lại có công dụng thần kỳ như vậy, trách không được người ta nói nó có thể cải tử hoàn sinh.”
Thẩm Qua lắc lắc đầu:” Không phải như vậy.”
“Ta đoán sai rồi sao.”
“Cũng không quá sai. Sở dĩ nó có thể khiến ba hồn bảy vía của Tước nhi có thể quy về một mối là vì trước đây có một phách của nàng bị nhốt trong miếng ngọc còn ba hồn sáu phách lại bay về âm phủ. Cũng vì vậy mà âm hồn của nàng mới có thể bất tử bất diệt, nhưng mà đời đời kiếp kiếp nàng chỉ có thể ở lại âm phủ, không được đầu thai chuyển thế làm người.”
Phan Dao Dao “Nha” một tiếng, “Chỉ là ta vẫn không hiểu tại sao ngươi lại gấp gáp thành thân.”
“Ta muốn ba hồn bảy vía của nàng trở về, nhưng mà nếu làm vậy, trí nhớ kiếp trước cũng sẽ trở lại, đến lúc đó nàng sẽ nhớ lại toàn bộ qua khứ. ta không muốn như vậy. Châu Thuyền có nói với ta chỉ cần ta và nàng thành thân, sau đó mới nhập hồn thì nàng có thể hoàn toàn quên quá khứ của Tiêu Bích Phù, trở thành Chu Tước.”
Phan Dao Dao hoàn toàn không nghĩ mọi chuyện phức tạp như vậy: “Cho nên, ngươi vì muốn Chu Tước hoàn toàn quên quá khứ để có thể toàn tâm toàn ý với ngươi? Ngươi không biết làm vậy thật ích kỷ sao?”
Thẩm Qua lạnh lùng nhìn nàng: “Nàng đã hứa với ta, vĩnh viễn cùng ta, Nếu như vậy, nàng phải giữ lời hứa của mình.”
“Đó là vì nàng không biết có thể lấy lại trí nhớ. Nếu nàng biết, nàng có thể lựa chọn khác thì sao. Ngươi làm vậy chính là tước đi quyền lựa chọn của nàng.”
“Ta làm vậy cũng vì tốt cho nàng.”
“Vì tốt cho nàng? Nói vậy thôi, chỉ vì chính ngươi mà thôi. Không được, ta không thể để ngươi làm vậy, ta muốn đem mọi chuyện nói cho nàng biết.”
“Không, ngươi không thể làm thế được.” Thẩm Qua vội vàng túm lấy tay Phan Dao Dao.
Phan Dao Dao hất tay hắn ra: “Ngươi không cản được ta đây. Cho dù nàng không ở bên ngươi sau khi hồi phục trí nhớ, nàng cũng có thể trở lại hoàng cung làm hoàng hậu. Nói mới nhớ, Dạ đế vẫn là thần tượng của ta, hắn đợi Bích Phù hoàng hậu mười năm, chẳng lẽ lại để hắn chờ cả đời sao? Huống hồ, hắn vẫn là phu quân kiếp trước của Chu Tước? Ngươi sao có thể làm người xấu đi phá hỏng duyên phận ngửoi khác?”
“Không, không phải thế. Hiện tại hoàng đế trong hoàng cung căn bản không phải Ám Dạ vương của Tiêu Bích Phù.”
Những lời này như sấm sét đánh ngang tai Phan Dao Dao, cả thân mình nàng chấn động: “Ngươi nói cái gì?”
Thẩm Qua phất tay áo xoay người sang chỗ khác: “Chuyện này cũng không có nhiều người biết, ngươi ngàn vạn lần đừng tiết lộ ra ngoài.”
Đương kim hoàng đế lại không phải là người mọi ngừi vẫn nghĩ, Ám Dạ vương sao?
Phan Dao Dao cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nói chuyện cũn khó khăn: “Ngươi, ngươi nói thật sai? Nhưng, nhưng sao ngươi biết được?”
Thẩm Qua đưa lưng về phía Dao Dao, gật gật đầu: “Trên đời này có một loại người chuyên đi thu thập tin tức cơ mật của hoàng gia, mà Thẩm gia chúng ta chính là nơi làm loại chuyện này. Cho nên, bí mật của Hoàng đế, đại để ta cũng biết chút ít. Bất quá chuyện này không thể truyền ra ngoài, cho nên, bà chủ Phan, vì sự an toàn của ngươi, ta hy vọng sau khi bước qua cánh cửa này ngươi sẽ quên hết mọi chuyện chúng ta đang nói.”
Phan Dao Dao giống như được nghe chuyện ky kỳ: “Nếu đương kim hoàng đế không phải Ám Dạ vương, vậy Ám Dạ vương đang ở đâu?”
“Hắn, mười năm trước đã không còn trên đời.”
“Ám Dạ vương chết? Vậy đương kim hoàng đế là ai?”
Thẩm Qua trầm mặc không nói.
Phan Dao Dao cười gượng: “Ta thề bước qua khỏi cửa, ta sẽ quên hết mọi chuyện chúng ta vừa nói. Nếu ngươi không nói cho ta biết, chỉ sợ sau này mỗi ngày ta ngủ không yên. Van cầu ngươi nói cho ta biết đi.”
Thẩm Qua nghiêng đầu, rốt cuộc cũng nói: “Đương kim hoàng đế là nhị hoàng tử Lí Tín.”
“Nha, thì ra là thái tử điện hạ! Ta còn nghĩ hắn đã chết. Không ngờ người tưởng sống thì đã chết và ngược lại.” Hôm nay nghe được nhiều chuyện ly kỳ thật, “Ai, ta cũng không hiểu, nếu hắn đã làm hoàng đế, khắp thiên hạ đều là của hắn, nhưng tại sao lại mạo danh Ám Dạ vương?”
Thẩm Qua thở dài: “Chuyện này ta cũng không biết, điều ta biết chính là nếu Tước nhi hồi phục trí nhớ, phát hiện phu quân đã chết không biết nàng sẽ ra sao. Cho nên ta không muốn để nàng biết.”
“Ngươi biết không?” Phan Dao Dao cảm động nhìn Thẩm Qua: “Vừa mới rồi ta còn nghĩ ngươi vì tư lợi cá nhân, không ngờ ngươi đều suy nghĩ vì Chu Tước. Ta không thể không nói, lấy được ngươi chính là phúc khí của nàng. Nếu nàng biết được, ngươi làm mọi chuyện vì nàng, nhất định nàng sẽ rất cảm động.”
Tránh ở phía sau bình phong, Chu Tước vẫn còn bất động, đoạn đối thoại của Phan Dao Dao và Thẩm Qua vẫn còn quanh quẩn bên tai nàng. Chu Tước đứng ngơ ngẩn, không biết trải qua bao lâu, đên khi hai chân run lên không chịu được nàng mới đi ra tấm bình phong. Trong phòng không một bóng người giống như mọi chuyện nàng vừa nghe chỉ là trong một cơn ác mộng.
Thẩm Qua vì nàng mà làm mọi chuyện, cũng giống Dao Dao nói, nàng rất cảm động, nhưng mà biết được chuyện này nàng lại cảm thấy bản thể của mình như thiếu một thứ gì đó. Loại cảm giác bất an này là người nàng khó chịu. Nếu không tìm được một phách kia trở về, nàng sợ cả đời mình sẽ sống trong hoang mang áy náy.
Một phách kia, thật sự ở bên trong phù dung phỉ thúy sao?
Chu Tước mở chiếc hòm ra, ngón tay vuốt nhẹ mặt ngọc, chỉ cần một giọt huyết, một giọt nhỏ lên khối dương chi bạch ngọc này, nàng sẽ có đáp án.
Đồng tử hơi co lại, nàng rút thanh trâm trên đầu xuống, mái tóc đen dài rơi rủ xuống.
Chỉ cần một giọt huyết, đáp án ngay trước mắt.
Cây trâm giơ lên, ý cười bên khóe miệng ngày càng đậm.
Nhưng trước khi cây trâm đâm vào tay, tốc độ lại dần giảm xuống.
Cây trâm này chính là lễ vật của nam nhân kia tặng nàng, phù dung trâm.
Sau khi công tử trao nó cho Chu Tước, nàng đã cắm lên búi tóc không nỡ rời xa.
Chẳng lẽ, tình cảm của nàng với công tử là giả sao? Nếu nàng khôi phục trí nhớ, đoạn tình duyên này sẽ đi đâu?
Nhưng, nếu không làm như vậy, chờ sau khi thành thân, đoạn trí nhớ này sẽ vĩnh viễn chìm vào bóng tối.
Cứ tưởng tưởng như vậy, tâm nàng càng ngày lại càng đau.
Là mười năm quá khứ hay tương lai sau này, bắt đầu một cuộc đời mới?
Tất cả quyết định vào giờ khắc này.
Máu, theo ngón tay từ từ chảy xuống.
“Tước nhi ….” Phía sau truyền đến thanh âm của Thẩm Qua, “Nàng làm gì vậy?”
Chu Tước lệ rơi đầy mặt xoay người sang chỗ khác: “Xin lỗi chàng. Các người vừa nói chuyện, ta đã nghe hết rồi.”
Thẩm Qua bước đến vài bước muốn đoạt lấy ngọc bội, Chu Tước đột nhiên thối lui, lạnh lùng nói: “Không được đến đây!”
“Được, ta không tới. Nàng buông phù dung phỉ thúy xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện?” Thẩm Qua nghe thấy thanh âm run rẩy của chính mình.
“Còn nói chuyện? Chàng không phải đã quyết định rồi sao?” Nàng cúi đầu, giọt máu đỏ sẫm rơi xuống miếng ngọc bội.
Cả thế giới yên tĩnh. Tất cả hình ảnh dường như bị cắt gãy, bể nát, chỉ có nụ cười trên gương mặt đẫm nước mắt của nàng và ánh mắt kinh hoàng của hắn.
“Không được ….” thanh âm bi ai thống khổ của nam tử quanh quẩn trong căn phòng không một bóng người.
“Không được ….” Thẩm Qua thốt lên ngồi bật dậy, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng.
“Công tử, ngừơi tỉnh rồi.” Là âm thanh của A Lai.
Thẩm Qua mờ mịt nhìn ra bốn phía, căn phòng sang trọng, lụa mỏng bay bay, bàn gỗ hoa lê tinh xảo.
“Đây là .. làm sao?”
“Công tử? Người không nhớ sao? Chúng ta đang trên đường đến thành Nam. Vài ngày trước người ngã bệnh, cho nên phải trọ lại khách điếm vài ngày.” A Lai vừa thu thập đồ ăn, vừa nói: “Người đã tỉnh thì ăn nhiều một chút. Ta đã dặn nhà bếp làm ít cháo, người ăn xem hợp khẩu vị không?”
“Ngươi nói cái gì?” Thẩm Qua cố bình ổn trái tim đang đập loạn trong lòng.
A Lai không hiểu nhìn hắn ngạc nhiên: “Ta đang nói, dặn nhà bếp chuẩn bị cháo cho công tử, người ăn nhiều một chút.”
“Không phải câi này, ngươi đang nói chúng ta đang trên đường đến thành Nam?”
A Lai vẫn không ró: “Đúng vậy! Công tử bị bệnh vài ngày rồi, đại phu dặn người nghỉ ngơi.”
“Ngươi nói, chúng ta chưa bao giờ đến thành nam?” Thẩm Qua cảm giác thế giới quanh mình dần sụp đổ.
“Đương nhiên chúng ta chưa đến thành Nam. Nhưng công tử yên tâm đi, khoảng cách tới đó chỉ còn vài ngày, chờ công tử hết bệnh, chúng ta sẽ tới ngay thôi.”
Thẩm Qua vội nhảy xuống giường, dùng sức nắm lấy vai A Lai: “Như vậy Chu Tước đâu? Ngươi cũng không biết sao?”
A Lai nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Chu Tước? Nàng là ai?”
Hai tay buông lỏng, hai mắt Thẩm Qua mở to, không dám tin lùi về sau vài bước: “Như vậy, khu rừng? Ngươi có nhớ khu rừng chúng ta bị lạc vào không?”
“Khu rừng nào a! Công tử người rốt cuộc đang nói gì vậy?”
Thẩm Qua cảm thấy thiên địa đang đảo lộn, hoa mắt chóng mặt không chống đỡ được ngã xuống, A Lai nhanh tay đỡ được hắn.
Mọi chuyện, chẳng lẽ chỉ là mộng sao?
Phải … là mộng sao?
Ngoài cửa sổ mưa rơi tầm tã, gió nhẹ thổi vào trong phòng cuốn bay bức họa treo trên tường. Bức họa đong đưa phát ra âm thanh trong căn phòng tĩnh lặng như tờ.
Thẩm Qua hướng về phía âm thanh, giật mình hoảng hốt.
Bức họa trên tường vẽ một thiếu nữ, rộng ba thước, dài bốn thước. Thiếu nữ trong tranh là một vị đại mỹ nhân, nàng chỉ mặc một bộ mộc thanh sam, dựa vào gốc đào, dưới tàng cây là một chiếc bàn nhỏ, trên tay nàng cầm một quyển thi thư. Vô số cành hoa đào đang lặng yên nở rộ khoe sắc phía trên đỉnh đầu nàng, tựa như tỏa ra một lớp sương mờ hư ảo
Lúc này, đôi lông mi như cánh bướm của nàng dường như hơi rung lên, nở một nụ cười thản nhiên với hắn.
Dưới bức họa có đề hai dòng chữ nhỏ:
Chính thị Giang Nam hảo phong cảnh,
Thì tiết lạc hoa hựu phùng quân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...