“Em về rồi à?”
Lúc Khúc Như Bình mở cửa ra, mùi cháo thơm tràn ngập trong căn phòng ấm áp tràn vào hốc mũi lạnh lẽo của Lục Yên Đinh.
Cậu hắt xì hơi một cái rồi khụt khịt mũi, bọc lấy thân mình bằng áo khoác Tiểu Triệu đưa cho.
Khúc Như Bình kéo cậu vào lồng ngực mình, một tay đóng cửa lại còn một tay lại vuốt ve lưng của Lục Yên Đinh, cười hỏi: “Sao lại biến mình thành ra thế này vậy?”
Lục Yên Đinh không lên tiếng, để mặc cho Khúc Như Bình tỉ mỉ quan sát cậu.
Khúc Như Bình nhẹ nhàng điểm vào chóp mũi đỏ chót của cậu: “Em không vui sao?”
Lục Yên Đinh buồn bực nói: “Vui chứ.”
Lông mày cậu xụ xuống: “Nhìn thấy anh là vui rồi.”
“Nhìn em anh lại không thấy có chút tăm hơi nào là em đang vui cả, ” Khúc Như Bình cởi hé áo khoác ra cho Lục Yên Đinh, tay anh bỗng nhiên khựng lại, “Sao bên trong lại ướt thế này?”
Ánh mắt của Khúc Như Bình cùng Lục Yên Đinh tụ lại với nhau trong vài giây ngắn ngủi, anh thở dài, kéo cậu đi thay bộ quần áo đã ướt sũng, đưa cậu lên giường lấy chăn quấn lại, rồi mới đi múc bát cháo ngồi bên mép giường cho Lục Yên Đinh ăn.
Khúc Như Bình vốn là muốn đút cho Lục Yên Đinh, nhưng chính cậu lại tự mình cầm lấy, ăn từng miếng từng miếng nhỏ, tóc trên trán hơi vểnh lên,
trong ánh mắt cậu đều là mông lung mờ mịt.
“Anh về nhà lúc chín giờ,” Khúc Như Bình cũng không hỏi cậu làm sao vậy, mà anh lại cùng Lục Yên Đinh tán gẫu vài việc khác, giống như đang lải nhải những việc nhà vặt vãnh với cậu mà thôi, thanh âm của anh thật thấp, “Lúc đó trời còn chưa đổ mưa, nhưng sắc trời cũng không được tốt cho lắm. Anh mới nấu cháo được khoảng nửa tiếng, lần trước thấy em ăn nhiều hơn một bát nên anh đoán là em thích.”
Một tay Khúc Như Bình chống xuống giường, mỉm cười với Lục Yên Đinh: “Anh còn bấm thời gian rất chuẩn nữa này, vừa mới nấu xong thì cũng đúng lúc em về tới.”
Người đang đau lòng điều gì cũng có thể nghe, nhưng lại chỉ không nghe vào những chuyện nhà lặt vặt.
Lục Yên Đinh rũ mắt xuống, hàng lông mi khẽ chớp, mấy giọt lệ châu to lớn lặng lẽ rơi xuống bát cháo.
Khúc Như Bình lẳng lặng nhìn cậu một lát, rồi cầm bát cháo trong tay cậu đặt lên trên tủ đầu giường, Lục Yên Đinh cắn môi, nước mắt không được khống chế trào ra, thân thể cũng bắt đầu khẽ run lên. Khúc Như Bình ôm cậu vào lòng mình, xoa lưng cho cậu, ôn nhu cười lên hai tiếng.
Lục Yên Đinh gắt gao siết chặt lấy áo của anh, nghẹn ngào nói: “Có phải anh gọi điện cho đạo diễn Quách không?”
Khúc Như Bình: “Gì cơ?”
Anh buông Lục Yên Đinh ra, hỏi: “Anh gọi điện thoại cho ông ta làm gì?”
“Anh bảo ông ấy đưa nhân vật đó cho em, ” Lục Yên Đinh nín giận nói rằng, “Anh đã nói như vậy, có đúng không?”
Khúc Như Bình nở nụ cười: “Em nhận được vai đó rồi sao?”
Lừa người, rõ là đang diễn. Lục Yên Đinh tức khí nói: “Đừng cho là em sẽ tin anh, anh là biết diễn nhất.”
“Hả, ” Khúc Như Bình cảm thấy hứng thú nói, “Anh đang diễn sao?”
Hai chân Lục Yên Đinh xoắn xuýt lấy nhau, gập ghềnh trắc trở nói: “Em… em cũng không biết nữa, nhưng em cảm thấy hẳn là do anh làm.”
“Bằng không, sao ông ấy lại hỏi em… Lúc nào thì kết hôn?”
Khúc Như Bình gật gật đầu: “Ra vậy.”
“Trước đây anh chưa từng giới thiệu diễn viên nào cho đạo diễn cả, đây là lần đầu tiên.” Khúc Như Bình tựa hồ như đang muốn giải thích với Lục Yên Đinh, “Huống chi em cũng là Omega, lời nói đó của ông ta không chừng là đang thăm dò em, nhưng dẫu sao Quách Khải cũng không phải là một người nhiều chuyện, ông ta có phải dặn dò em không được mang thai, phải không?”
Lục Yên Đinh trong lòng có cảnh giác mà nhìn Khúc Như Bình, không nói lời nào cũng không nhúc nhích, đôi con ngươi đen bóng của cậu chỉ gắt gao trừng lên.
Khúc Như Bình nở nụ cười: “Không tin cũng không sao cả.”
Lục Yên Đinh chớp mắt: “Chẳng lẽ không phải là do anh nói với ông ta, không phải anh nói có một người mà anh dự định kết hôn cùng người ta, rồi người ta lại cũng muốn có được nhân vật kia, sau đó ép ông ta đưa cho em nhân vật kia sao?”
“Lúc mới đầu, có thể ông ta không đồng ý, nhưng anh sẽ tạo áp lực cho ông ta, khiến cho ông ta rất khó thực hiện công việc của mình hoặc là anh tìm quan hệ khiến cho việc quay phim của đạo diễn Quách gặp phải trở ngại…”
Khúc Như Bình ngửa cổ ra sau cười lớn, Lục Yên Đinh bị anh cười đến không biết làm sao, sốt sắng mà hỏi: “Anh cười cái gì chứ?”
Khúc Như Bình lắc đầu một cái, dụi mắt mình nói: “Không có gì.”
Lục Yên Đinh hô hấp khó khăn, nói năng lộn xộn: “Ngày hôm nay em rất khó chịu… một diễn viên trong đoàn phim của em, cậu ta…”
Cậu khụt khịt mũi, nói tiếp: “Bị rất nhiều người nói, cậu ta không cố gắng quay phim, còn mắc bệnh ngôi sao gì đó, nhưng cậu ta lại giật được giải thưởng người mới xuất sắc nhất, trên mạng cũng có rất nhiều người thích cậu ta, trong bộ phim truyền hình lần này người nổi tiếng nhất trong đoàn phim của bọn em lại chính là cậu ta…”
Thân thể Khúc Như Bình cũng đang run lên, Lục Yên Đinh nhìn ra anh lại đang cười rồi, cậu không nhịn được nữa bèn thò chân từ trong chăn ra đạp anh một phát.
Khúc Như Bình nắm chặt lấy cái chân trắng nõn của Lục Yên Đinh, đặt ở trên đùi mình khẽ xoa nắn, ngừng lại ý cười chẳng dễ dàng gì: “Ừ, em nói đi.”
“Nhưng mà bọn họ, bọn họ vẫn luôn nói em là người rất cố gắng, còn nói em có thể đại bạo…” Lục Yên Đinh càng nói càng tủi thân, đôi mắt cũng hoen đỏ, “Không phải em muốn nhất định mình phải đại bạo, thế nhưng đã rất nhiều lần, thật sự là đã quá nhiều lần rồi, em đều có cảm giác tất cả những sự nỗ lực của bản thân mình đều sẽ không được nhận lại được bất kỳ sự đền đáp nào cả, em sắp không thể cố gắng nổi nữa rồi…”
Khúc Như Bình cười đến không thể kiềm chế được, khiến Lục Yên Đinh bị anh cười mà bối rối, nghẹn ngào hỏi: “Không phải chứ, anh đến cùng là đang cười cái gì vậy?”
Khúc Như Bình lau khuôn mặt tèm lem nước mắt của Lục Yên Đinh, mỉm cười lắc đầu một cái, nói: “Rất tủi thân, có đúng không.”
“Vâng,” Lục Yên Đinh nhăn mặt lại, khóc nấc lên, “Em đã không còn muốn cố gắng nữa rồi, cố gắng có ích lợi gì chứ? Dẫu cho tất cả mọi người thừa nhận sự cố gắng của em, nhưng em vẫn đâu thể nhận được thứ mà em muốn, mỗi lần nghe thấy những lời khen đó lại chỉ càng làm em thêm khó chịu mà thôi…”
Mấy chữ cuối cùng, Lục Yên Đinh không nói ra được một cách trọn vẹn, cậu áp sát tới muốn ôm lấy Khúc Như Bình nhưng anh lại tránh ra, cười cười giơ cao hai cánh tay lên: “Không, không ôm đâu, Yên Đinh à.”
Lục Yên Đinh khóc lóc dụi dụi mắt mình, hậm hực hỏi anh: “Tại sao lại không ôm?”
“Không thể vì chuyện này mà ôm được.” Khúc Như Bình kéo giãn khoảng cách với Lục Yên Đinh nói.
“Như《Bắc Lâm Hàn》khả năng diễn xuất của em so với những minh tinh trong bộ phim đó xem như là tốt nhất, nhưng, lại là kém hơn so với một diễn viên mà nói.” Khúc Như Bình bao lấy bàn chân của Lục Yên Đinh trong lòng bàn tay mình, “Không nhận được giải thưởng là chuyện đã nằm trong dự liệu, nhưng nếu nhận được giải thì đó là chuyện cần đến sự may mắn rồi.”
Nói tới chỗ này, Khúc Như Bình lại cười, cào cào vào lòng bàn chân cậu một chút, “Yên Đinh nhà chúng ta đúng là vận may có kém hơn một chút.”
Lục Yên Đinh rụt chân lại, rất thổn thức, nghiêm túc nói: “Đúng vậy.”
“Tại sao lúc nào em cũng là người không may mắn như vậy.” Cậu quệt lung tung khuôn mặt mình, nức nở nói: “Ngoại trừ gặp được anh, trên cơ bản là em chưa bao giờ gặp được một chuyện tốt đẹp nào.”
“Ồ——” Khúc Như Bình kéo dài âm cuối, ngón tay anh gõ lên trên chăn của Lục Yên Đinh, “Nhưng mà sao em biết được cái người kia chưa từng cố gắng qua bao giờ chứ?”
“Bởi vì bọn họ đều nói…”
“Không phải là bọn họ, mà là em, em nghĩ thế nào?”
“Em và cậu ta không có giao tiếp mấy,” giọng nói của Lục Yên Đinh yếu dần xuống rồi lại trở nên quật cường, “Nhưng em đã từng nghe thấy cậu ta nổi nóng ở trong đoàn phim, cũng nhìn thấy cậu ta và người khác cãi nhau…”
“Hơn nữa cậu ta, trước mặt truyền thông thì lại mang một bộ mặt khác, giống như biến thành một người khác hoàn toàn vậy, rất lễ phép cũng rất khách khí.”
Khúc Như Bình nghiêm túc lắng nghe, mỉm cười hỏi cậu: “Cái này nói rõ điều gì?”
Lục Yên Đinh nghiến răng lại nói như đinh đóng cột: “Nói rõ cậu ta là kẻ dối trá!”
Lời mà Khúc Như Bình muốn nói lại không thể nói ra được, anh chỉ mỉm cười lắc đầu một cái, nâng chân của Lục Yên Đinh lên hôn vào mu bàn chân cậu một cái, rồi thì thầm: “Nói rõ là người ta còn biết suy nghĩ biết cư xử đúng mực, cũng hiểu phải kiêng dè những điều gì, người như vậy chắc hẳn sau lưng cũng đã cố gắng rất nhiều, tuy mọi người không nhìn thấy nhưng không có nghĩa là không có.”
Lục Yên Đinh mím môi lại, quai hàm nhô lên, từ chối nói chuyện đạo lý: “Em không quan tâm, cậu ta chính là không tốt, không xứng với giải thưởng kia.”
“Được rồi,” Khúc Như Bình nghe lời cậu, tán thành mà gật đầu nói, “Cậu ta không xứng.”
“Có phải anh cảm thấy em trẻ con lắm không?” Lục Yên Đinh ngước mắt lên nhìn anh, rầu rĩ hỏi.
Vì vậy Khúc Như Bình lại bắt đầu cười, anh vừa cười là lại không ngừng được, cười nhiều đến mức chảy cả nước mắt, trong tiếng cười của anh Lục Yên Đinh lại cảm thấy mình giống như được chữa trị được an ủi, giống như những vẫn đề cậu trải qua đó cũng chẳng phải chuyện gì to tát, gánh nặng trong lòng cậu cũng không còn nặng nề như thế nữa.
Lục Yên Đinh nín khóc, mỉm cười hỏi: “Anh rốt cuộc là đang cười cái gì vậy?”
“Em thật đáng yêu,” Khúc Như Bình miêu tả, mang theo tiếng cười, “Nghiêm túc tủi thân như vậy, còn vì điều đó mà khóc, thật sự là đáng yêu quá đi mất.”
“…”
“Nhưng thật sự là em rất khó chịu.” Lục Yên Đinh cật lực biểu đạt chính mình, “Em không giống như mọi người, vừa mới bắt đầu đã có thể được nhận nhiều tài nguyên tốt như vậy, trên cả chặng hành trình đều được đóng những bộ phim điện ảnh và truyền hình chất lượng, tài nguyên mà em có thể lấy được rất ít hơn nữa cũng không đủ tốt. Tài nguyên tốt nhất mà em đã từng có được, có lẽ cũng chỉ có chương trình thực tế quay cùng anh đó mà thôi.”
“Dần dà trong lòng em nhen nhóm một loại cảm giác, giống như… Anh đừng cười nữa có được không,” Lục Yên Đinh đạp vào tay Khúc Như Bình, anh liền làm một động tác tay tỏ ý xin lỗi rồi ra hiệu cho cậu nói tiếp, “Giống như em không xứng với tài nguyên tốt như thế, cho nên em mới nghi ngờ vai diễn này là do anh uy hiếp đạo diễn Quách để giành cho em.”
Lục Yên Đinh nhìn chằm chằm Khúc Như Bình, Khúc Như Bình cũng nhìn cậu, sau một lát Lục Yên Đinh không nhịn được nữa, thẳng thừng hỏi: “Anh thề đi, rốt cuộc là có phải anh hay không!”
“Không phải anh,” Khúc Như Bình rất nhanh đã trả lời như thế, “Anh cũng có nguyên tắc của anh, em phải tin tưởng anh, quả thật em đã khiến anh nhìn thấy ánh sáng tỏa ra từ con người em vì vậy anh mới giới thiệu em cho đạo diễn. Thế nhưng nhân vật này đến cuối cùng có thuộc về em hay không, anh sẽ không nhúng tay vào.”
“Vậy…” Lục Yên Đinh lại bắt đầu xoắn xuýt, “Liệu có phải là vì anh chưa từng đề cử ai như thế bao giờ, điều này mọi người đều biết, rồi hiếm thấy anh phá lệ làm chuyện đó, còn là một Omega có dây dưa với anh, rồi đạo diễn đoán ra quan hệ của chúng ta, vì để lấy lòng anh nên mới đưa nhân vật này cho em, dù sao cũng không phải vai chính.”
Khúc Như Bình lẳng lặng nhìn Lục Yên Đinh trong phút chốc rồi hỏi: “Những điều đó có quan trọng không?”
“Kết quả là em đã lấy được nhân vật này đó thôi, em đã nghiên cứu kịch bản còn tìm anh đối diễn, những quá trình này ngược lại em đã quên rồi sao. Giống như em đã nói, trước đây em đã nỗ lực lâu như vậy, đây cũng là một quá trình, nhưng em lại vẫn chưa nhận được kết quả mà mình mong muốn, dựa theo cái logic này thì em là người rất xem trọng kết quả chứ không phải là quá trình.” Khúc Như Bình hỏi ngược lại, “Vậy vì sao đối với chuyện này, em lại quan tâm quá trình để đạt được kết quả đó đến như vậy”
Những lời anh ấy nói rất đúng.
Trong lòng Lục Yên Đinh rất rõ ràng.
Nhưng không biết cậu làm sao, lại hỏi: “Anh cũng sẽ nói như vậy với Thi Tiêm Hồng sao?”
Sau khi hỏi xong, chính Lục Yên Đinh cũng hối hận, cậu nhanh chóng cúi thầp đầu xuống: “Em nói sai rồi.”
Cậu khổ sở nói tiếp: “Xin lỗi.”
Khúc Như Bình trầm mặc một lát, rồi nhấc Lục Yên Đinh lên ôm vào trong lòng mình.
Lục Yên Đinh nằm trong lòng anh, thì thào: “Ban nãy không phải nói sẽ không ôm sao?”
“Bây giờ thì nên ôm rồi.” Khúc Như Bình xoa đầu cậu, hỏi, “Em hôm nay thấy cậu ấy rồi đúng không?”
“Hóa ra là anh biết à.”
“Ừm.”
Lục Yên Đinh ngẩng đầu lên: “Vậy sao anh không nhắc tới?”
Khúc Như Bình ngửi tóc của cậu, thấp giọng nói: “Anh có nhắc đến hay không, em đều sẽ có lý do để nói anh.”
Lục Yên Đinh bị anh chọc cười, nói: “Ờ nhỉ, anh khó xử ghê ấy.”
Khúc Như Bình sắp xếp lại ngôn ngữ, chầm chậm thuật lại với cậu: “Anh và cậu ấy đã rất lâu không còn liên lạc gì rồi, sau này cũng sẽ không có. Cái giả thiết này là không có đâu.”
“Ờ”, Lục Yên Đinh không có hứng thú mấy nói, “Hôm nay anh ta lại nhận được giải thưởng nam chính xuất sắc nhất.”
Khúc Như Bình hiểu rõ, cười nói: “Cho nên em mới vì điều này mà cảm thấy không vui sao?”
Lục Yên Đinh cọ tới cọ lui trong lòng anh, rồi lại ủ rũ nói: “Có lúc em thật sự không biết anh thích điều gì ở em.”
Nói tới đây, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Anh thích em sao?”
Khúc Như Bình ngây ra một lúc, rồi mới chậm rãi phả ra một hơi, ôm Lục Yên Đinh nói: “Yên Đinh, có những cảm giác an toàn anh không thể cho em được, mà em phải tự mình tìm lấy. Hiện tại sự nghiệp của em chỉ vừa mới khởi sắc, có những suy nghĩ như thế này cũng là bình thường thôi, em còn đang trong giai đoạn trưởng thành, anh chỉ có thể ở bên cạnh đi cùng và ủng hộ em, nhưng anh không có cách nào thay em đi hết con đường này cả.”
“Còn về câu hỏi cuối cùng,” Khúc Như Bình vuốt ve gương mặt cậu, “Anh cũng muốn hỏi em, em thích anh ở điểm gì?”
Không nghĩ tới anh sẽ hỏi ngược lại như thế, Lục Yên Đinh suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Em, em cũng không biết phải nói như thế nào.”
“Những lời khen ngợi anh, em có thể nói ra rất nhiều, nhưng em vẫn có cảm giác không biểu đạt được hết ý nghĩa trong lòng em.” Lục Yên Đinh nói mãi rồi lại cười rộ lên: “Anh không phải sẽ nói anh cũng vậy đó chứ?”
Khúc Như Bình lại nói: “Không, anh có thể thử biểu đạt một chút lòng mình.”
“Trước khi quen biết với em, ý nghĩa của hôn nhân đối với anh còn tương đối nông cạn. Anh lúc ấy cảm thấy đó chỉ là một giai đoạn nhất định mà mình phải trải qua trong cuộc đời mà thôi, vì vậy anh đối với hôn nhân đã đặt ra mục tiêu cụ thể, rồi bị động tìm kiếm người thích hợp trong khoảng thời gian thích hợp như thế.”
“Nhưng sự xuất hiện của em, đã khiến cho ý nghĩa của hôn nhân trong lòng anh có sự thay đổi. Đó không còn là một nhiệm vụ cứng nhắc như vậy nữa, Yên Đinh à, em là người đầu tiên khiến anh phải có cách nhìn khác về hôn nhân, đó không phải là việc phải làm mà là một việc mà anh muốn làm.”
“Anh cũng chỉ là một người bình thường, định nghĩa cuối cùng của tình yêu trong anh chính là hôn nhân.” Khúc Như Bình đổi một cách nói khác, “Hoặc là nói, em chính là định nghĩa cuối cùng của anh.”
Đầu lưỡi Lục Yên Đinh khẽ liếm vào chỗ khô nứt trên môi mình nói: “Cho nên, anh là đang cầu hôn sao?”
Khúc Như Bình trước nay đều không nỡ lòng vòng vo với cậu: “Em sẽ đồng ý chứ?”
“Không biết, ” Lục Yên Đinh nói, “Không có ai cầu hôn như vậy cả, thứ nhất là không quỳ xuống, thứ hai là cũng chẳng có nhẫn.”
“Anh từ trước đến giờ đều là người không giấu được chuyện gì, em cũng biết đấy. Anh đã từng đề cập với em rất nhiều lần, nên mới nghĩ là em đã có sự tự giác này rồi.” Khúc Như Bình hôn lên trán Lục Yên Đinh, nói tiếp: “Không phải là anh chưa từng đi xem qua, nhưng thứ như nhẫn này, anh nghĩ sẽ không mua vội. Anh đến chuyện mua một cái bút còn phải phân vân cả nửa ngày huống chi là mua nhẫn.”
“Chuyện nhỏ, ” Lục Yên Đinh cười duyên nói, “Vậy anh cứ từ từ mà chọn đi, chọn đến khi nào em thích thì em mới đồng ý.”
“Em thích nhẫn thế nào?”
“Phải lớn, phải sáng, phải đắt còn phải do anh tự tay chọn.”
“Thứ tự sắp xếp yêu cầu như vậy sao?”
Giọng nói của Lục Yên Đinh nhỏ dần, vụn vặt lại dịu dàng: “Anh tự mình chọn là tốt rồi.”
Cậu giống như một con thú cưng nhỏ rất dễ thỏa mãn, chỉ cần được bạn dành cho chút chút dịu dàng, sẽ liền ngoe nguẩy cái đuôi tiến lại gần bạn, dùng cái bụng mềm mại của mình làm chủ nhân ấm áp.
“Vậy chúng ta thương lượng chút nhé, ” Khúc Như Bình tựa lên bả vai cậu, nói: “Chờ em quay xong bộ phim này, chúng ta kết hôn em nhé, có được không?”
Lục Yên Đinh cắn môi dưới trốn ở trong lòng anh, cười thầm.
Cậu cảm thấy mình ngượng ngùng chết đi được, cậu không đủ dè dặt cũng không đủ uyển chuyển.
Cậu không thể nói với Khúc Như Bình, ngày mai chúng ta kết hôn luôn đi, em sắp không đợi được nữa rồi. Cậu thậm chí còn cảm thấy là mình ấm đầu rồi, tất cả các hoài bão lý tưởng đều không thiết tha gì nữa, phim điện ảnh gì chứ, danh tiếng và tiền tài gì chứ, cậu cũng không muốn theo đuổi nữa.
Chúng ta bây giờ kết hôn ngay đi, em sẽ sinh con cho anh, sinh một đống luôn.
Nhưng cậu không thể nói như vậy, Lục Yên Đinh nhẫn nhịn trong đôi mắt ngập tràn nước, cậu biết nếu mình nói như vậy, tương lai sẽ phải hối hận. Cậu của bây giờ nhất định phải khiến bản thân càng trở nên ưu tú hơn, phải có thể cùng Khúc Như Bình sóng vai đứng chung một chỗ, cùng nhau nghênh đón mưa to gió lớn của thế giới. Càng nhiều hơn chính là, cậu phải bảo vệ thầy Khúc của cậu, cậu muốn đứng trước mặt anh, không muốn để cho bất cứ ai có thể làm tổn thương đến anh được nữa.
Vì vậy đến cuối cùng cậu chỉ nhẹ nhàng đáp: “Được ạ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...