Sau khi Lục Yên Đinh cùng Khúc Như Bình gặp mặt được ba ngày, chương trình chính thức bắt đầu quá trình quay.
Trạm đầu tiên chính là đảo Conrad Rangali ở Maldives. Lục Yên Đinh đối với khái niệm du lịch cũng không có nhiều, ở trên máy bay, cậu không ngừng điều chỉnh tâm trạng của chính mình, âm thầm tiếp sức cho bản thân, khi xuống máy bay có xe chuyên dụng tới đón cậu cùng theo đó là hai người quay phim cùng một trợ lý công tác.
Trợ lý công tác là một tiểu cô nương, nhìn qua rất trẻ trung trông dáng vẻ có lẽ mới vừa tốt nghiệp, cô đeo micro nhỏ lên cho Lục Yên Đinh, sau đó ra hiệu cho anh quay phim khởi động máy quay.
Sau khi mở máy, cô liền cùng Lục Yên Đinh vừa đi vừa nói. Cô gái đứng bên ngoài ống kính, Lục Yên Đinh ở bên trong ống kính.
“Anh mới vừa xuống máy bay có mệt không?” Cô hỏi.
“Vẫn ổn,” Lục Yên Đinh kéo theo hành lý, hướng ống kính nở nụ cười, “Vừa nãy mới ngủ một lát trên máy bay, cảm giác như là vừa chợp mắt đã đến nơi rồi.”
“Tại sao anh lại ngồi khoang phổ thông mà đến?”
“Tiết kiệm tiền mà, ” Lục Yên Đinh lúc nói chuyện rất nghiêm túc, nhưng bản thân cậu vốn xinh đẹp còn có chút cảm giác vô tội, điều này khiến cho thời điểm cậu nói chuyện nghiêm túc luôn có loại hơi thở ngốc nghếch tự nhiên, “Chính là, tiết kiệm tiền, tôi cũng không biết nói thế nào.”
“Công ty anh không trả thù lao có đúng không?”
“Ôi chao, lời này không thể nói như vậy.” Lục Yên Đinh cười rộ lên, xua xua tay, “Đừng nói như vậy, tha cho tôi đi.”
Sau đó bọn họ lên xe.
Tiểu cô nương hỏi cậu: “Anh có biết mình phải đi đâu không?”
“Biết chứ, đảo Conrad Rangali. Tôi có chuẩn bị qua kiến thức đó nhé.”
“Vậy đối với đảo Conrad Rangali kia anh có hiểu biết thế nào?”
“Ừm…” Lục Yên Đinh hướng ống kính rất chân thành mà nói, “Đắt đỏ.”
“Còn gì nữa không?” Tiểu cô nương cười.
“Còn có chính là, rất đẹp, ” Lục Yên Đinh nhìn về phía tiểu cô nương, duỗi ngón tay ra gãi đầu một cái, “Tôi nghe nói trên đó có rất nhiều biệt thự, không biết chúng ta có thể ở trong biệt thự hay không.”
“Các anh còn có thể là ở nhà tranh đó.” Tiểu cô nương đùa cậu nói.
Lục Yên Đinh hơi trợn mắt lên.
Tiểu cô nương nở nụ cười, Lục Yên Đinh cũng cười theo, vừa cười vừa nói: “Có thật không? Đây thật ra là chương trình thám hiểm đúng không?”
“Đùa anh thôi.”
Lục Yên Đinh cười vỗ vỗ lồng ngực.
Tiểu cô nương nói tiếp: “Anh có biết bình thường, đều là người như thế nào mới đến đảo này không?”
Lục Yên Đinh không chút nghĩ ngợi nói: “Vợ chồng mới cưới, đến hưởng tuần trăng mật.”
Tiểu cô nương lại cười, “Anh cũng là đến hưởng tuần trăng mật sao?”
Lục Yên Đinh cùng cô gái cười, sắc mặt có chút đỏ lên, ngượng ngùng gãi đầu một cái.
Thiết lập tính cách mà Lục Yên Đinh sắp xếp cho mình, chính là kiểu không làm bộ, một người ngốc manh dễ trêu chọc, vừa bình dị gần gũi, vừa không đi theo hướng cực đoan, là kiểu thiết lập tính cách mà bất kỳ độ tuổi người xem nào cũng có thể tiếp nhận.
Trong lòng cậu thật ra đã mơ hồ cảm thấy, có điểm để cắt nối biên tập rồi, những điểm này cậu cảm giác biểu hiện của mình đều rất tốt, hiện tại cậu đang âm thầm cầu khẩn tổ đạo diễn có thể thuận theo ý tứ của cậu cắt trúng những điểm đó.
Sau khi xuống xe, cậu nhấc valy hành lý theo đến một khách sạn sang trọng, tiểu cô nương bàn giao phòng để cậu tự chọn cho mình, cũng giao cả luôn tiền biệt thự.
“Người khác đều đến rồi sao?” Cậu hỏi.
“Đúng, anh tới tính ra tương đối muộn.”
“Chỉ còn lại một mình tôi thôi ư? Vậy có phải là không còn gì để chọn nữa rồi sao.” Lục Yên Đinh vừa nói vừa đi đến đại sảnh, bất ngờ phát hiện Khúc Như Bình đang đứng bên cạnh quầy.
Cậu hơi kinh ngạc, “Anh Khúc?”
Khúc Như Bình quay đầu lại, anh ngày hôm nay mang một chiếc kính mắt gọng vàng, mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây, phối với giày da sáng màu, rất giống các đại gia công tử thời kỳ Dân quốc. Lúc này anh đang cùng lễ tân nói gì đó, thấy cậu đến, liền “ừ” một tiếng lại phất tay một cái, “Mau tới đây.”
Nếu như để so sánh, Lục Yên Đinh ăn mặc thật sự là quá tùy tiện, cậu cảm thấy đây là chương trình du lịch, nên muốn bình dị gần gũi chút, chỉ mặc phông cùng quần sooc đã tới rồi, nhưng để so với một Khúc Như Bình như vậy, cậu thật sự có chút xấu hổ. Cậu đi qua, anh liền đưa ra trước mặt cậu ảnh bên trong biệt thự.
“Chọn một cái đi.” Khúc Như Bình nói.
Hai căn phòng còn sót lại, một cái có vị trí rất hẻo lánh, còn có một cái vị trí khá hơn một chút mặt hướng biển rộng, cậu không do dự, “Vậy tôi ở chỗ này đi.”
“Chỗ này hẻo lánh quá, ” Khúc Như Bình nói, “Người có tuổi thì nên ở chỗ này, cậu ở chỗ kia đi.”
“Tôi thích chỗ hẻo lánh.” Lục Yên Đinh liếm môi một cái, “Thật đấy.”
Khúc Như Bình nhìn chằm chằm vào cậu, Lục Yên Đinh phát hiện ra lông mi anh rất dài, giống như so với mình còn dài hơn, dưới ánh đèn rọi xuống khiến đôi mắt kia càng thêm thâm thúy, nhìn như thế này khiến Khúc Như Bình càng có cảm giác thâm tình.
“Không có sức thuyết phục gì cả.” Khúc Như Bình đối với cậu nói, sau đó chỉ chỉ căn phòng khác, “Cậu ở phòng này đi.”
Ngữ khí của anh chân thật đáng tin, sau khi nói xong, anh liền đối người phục vụ nói, “Quyết định như vậy đi.”
Lục Yên Đinh còn muốn nói gì đó, Khúc Như Bình liếc mắt nhìn cậu một cái.
Được rồi, Lục Yên Đinh gật gật đầu, “Vậy nghe lời anh, anh Khúc.”
Hai người bọn họ đi song song theo nhân viên công tác hướng biệt thự đi đến, Lục Yên Đinh luôn cảm thấy muốn tìm chủ đề nói chuyện, đắn đo nói: “Anh Khúc anh đến lúc nào thế ạ?”
“Vừa mới đến thôi.”
“Anh mặc như thế không nóng sao?”
Khúc Như Bình nhìn vào mắt cậu, “Không nóng.”
“Ồ.”
“…”
“…”
Lục Yên Đinh suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Anh Khúc anh bị cận sao?”
Khúc Như Bình cao hơn cậu rõ là đến một cái đầu, đối phương lắc đầu, “Không, để chống tia tử ngoại thôi.”
Lục Yên Đinh gật đầu một cái, cậu tiếp tục ngẩng mặt lên, dùng góc mặt bên trái hướng về phía máy quay, cậu biết góc mặt bên này của mình đẹp hơn một chút, nên vừa rồi cậu mới cố ý đi ở bên phải máy quay.
Cậu biết những câu hỏi của mình có chút ngu xuẩn, thế nhưng cậu cũng biết thần thái lúc mình hỏi như thế rất được một số ít các tiểu cô nương yêu thích, vì thế cậu lại hỏi: “Anh Khúc đã từng đến Maldives sao?”
“Trước đây đã từng đến một hai lần.”
“Ồ, còn em là lần đầu tiên được đến đây.”
Hai người cứ trò chuyện nhàm chán như thế trên đường đến biệt thự.
Trước mặt có hai người trẻ tuổi đi đến, một người hướng Lục Yên Đinh vẫy vẫy tay, là Sở Nghiêm Thư, Lục Yên Đinh cũng cười đáp lại cậu ta.
Sở Nghiêm Thư chạy tới kéo hành lý cho Lục Yên Đinh, cậu ta thật ra nên kéo hành lý cho Khúc Như Bình, nhưng mà cậu ta hình như cũng tựa hồ quên mất điểm ấy, thật cao hứng cùng Lục Yên Đinh nói: “Hey, hai chúng ta đã lâu không gặp mặt rồi.”
—— Cho dù Sở Nghiêm Thư gần nhất bị hắc rất ghê, thế nhưng Lục Yên Đinh vẫn như cũ không ghét việc cậu ta nhiệt tình với mình, nếu bỏ đi phương diện tình cảm mà nói, cái này cũng là cho cậu một ít cơ hội cọ nhiệt, tuy rằng không hoàn toàn là cơ hội tốt.
Lục Yên Đinh gật đầu một cái, một thanh niên dáng người cao cao khác đã đi tới giúp Khúc Như Bình kéo hành lý, cậu ta nhìn qua rất có lễ phép, mỉm cười chào hỏi: “Chào các anh, em là Nam Mộng Nhất.”
Khúc Như Bình đưa tay ra cùng cậu ta bắt tay, “Khúc Như Bình.”
Lâm Khách khoan thai bước đến, xắn ống tay áo lên tựa hồ như đang làm gì đó, anh bước ra gọi bọn họ: “Nhanh lên, để đồ đấy, đến nấu cơm thôi!”
Lục Yên Đinh hỏi: “Phải tự làm sao?”
Nam Mộng Nhất khách khí trả lời: “Chính là sandwich đơn giản thôi, anh Lâm nói các anh đến vào sáng sớm, chưa chắc đã được ăn bữa sáng.”
Mấy người quay phim và bọn họ cùng tiến vào biệt thự.
Lục Yên Đinh đặt hành lý xuống xong liền đi xuống tầng, biệt thự xa hoa và mỹ lệ ở chỗ cậu căn bản không tồn tại lực hấp dẫn, đầy đầu cậu đều là chuyện máy quay ở khắp mọi nơi, cùng một ít nhân vật lớn ——
Ví dụ như lúc này Lâm Khách cùng Quan Nguyệt đang làm sandwich kia.
Quan Nguyệt dung mạo rất đẹp, là loại khí chất của người nổi tiếng kia, bản thân chị ấy cũng rất phóng khoáng, trong nhà bếp còn đang vang lên tiếng cười nói rất to.
Lục Yên Đinh hẳn là người đầu tiên xuống dưới, cậu đối Quan Nguyệt nói rằng: “Chị Quan Nguyệt, xin chào, em là…”
“Tiểu Lục đúng không, đến đây.” Quan Nguyệt đưa một cái sandwich qua cho cậu, “Đến thật là vừa khéo, chị mới vừa làm xong một cái cậu liền đến luôn.”
Lục Yên Đinh đang muốn nhận lấy, chợt nghe sau lưng có người nói rằng: “Không có phần của tôi à?”
Không biết tại sao, trái tim của Lục Yên Đinh lại đập thình thịch nhảy dựng lên, cậu nhận ra đây là giọng nói đầy từ tính giống như đàn dương cầm cỡ lớn của Khúc Như Bình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...