Như Khói Như Cát

Nam Mộng Nhất nhận ra điểm khác biệt lớn nhất của cậu và Sở Nghiêm Thư là ở chỗ, Sở Nghiêm Thư là một người có suy nghĩ rất đơn giản.

Cậu ấy chẳng hề quan tâm xem mình ở trong giới giải trí này có làm nên trò trống nào hay không, lại càng không quan tâm chuyện mình bị bôi đen.

Nam Mộng Nhất rất kinh ngạc khi phát giác ra một điều, trên thế giới này dường như không có điều gì có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của Sở Nghiêm Thư.

Ngay từ lúc quay《Gia Tộc Lâm Khách》, Nam Mộng Nhất đã cảm thấy mình và Lục Yên Đinh rất giống nhau. Tuy cậu và Lục Yên Đinh không quá thân, nhưng cậu có thể âm thầm cảm nhận được, mình và Lục Yên Đinh là cùng một kiểu người.

Sau này sự việc không còn được khống chế như vậy nữa, từ sau khi trái tim của Lục Yên Đinh có chốn về, cái tâm với sự nghiệp cũng ít nhiều nhạt đi.

Nhưng Nam Mộng Nhất lại không giống như thế.

Ngay cả thời điểm cậu yêu Sở Nghiêm Thư nhất, cũng vẫn không quên đặt sự nghiệp lên hàng đầu.

Sở Nghiêm Thư bị hắc rất thảm, Nam Mộng Nhất mỗi lần nói chuyện với cậu ta, vẫn thường âm thầm đánh giá xem cậu ta có sao không, thế nhưng cậu gần như không thể cảm nhận được Sở Nghiêm Thư có chút nào buồn rầu hay đau lòng, ban đầu cậu chỉ cảm thán kỹ năng diễn xuất của đối phương tốt quá, nhưng sau này mới phát hiện ra Sở Nghiêm Thư chả để ý cái mẹ gì cả.

Sở Nghiêm Thư nói chuyện ngắn gọn, cậu ta giống như một đứa trẻ, thật sự chẳng có chút mắt nhìn nào.

Nam Mộng Nhất là một kiểu người nghiêm túc, cậu vốn cho rằng bản thân sẽ không bao giờ đáp lại mấy cái trò trẻ con của Sở Nghiêm Thư, thế nhưng cậu lại bất ngờ nhận ra rằng, chính mình còn rất hưởng thụ mấy trò trẻ con đó nữa.

Sở Nghiêm Thư thường đi vòng quay cậu trong chương trình, nắm lấy tóc và quần áo của Nam Mộng Nhất, gọi cậu là: “Heo con.”

Trẻ con vãi, Nam Mộng Nhất đã nghĩ như thế đấy.

Sau này, thế nào mà cậu lại thấy, đó là một cách xưng hô thật dễ thương.

Có lần cậu chọc Sở Nghiêm Thư giận, mâu thuẫn giữa những người trưởng thành thì phải ngồi xuống nói chuyện mới giải quyết được, tuy lý do Sở Nghiêm Thư giận rất trẻ con, nhưng Nam Mộng Nhất vẫn cảm thấy phải làm thế kia mới đúng, thế nhưng khi cậu đi ra, trông thấy Sở Nghiêm Thư đang dùng sức giẫm đạp thứ gì đó trên sàn nhà, cậu tò mò đi qua ngó thử, mới phát hiện hoá ra cậu ta đang giẫm vào giày của mình.

Vừa giẫm vừa lẩm nhẩm: “Đồ ngốc, đồ dở hơi.”

Trẻ con vãi!

Quá trẻ con luôn!

Nhưng càng tức hơn là, Nam Mộng Nhất nhận ra bản thân mình cũng đi lầm đường, cậu đang đi theo cái sự trẻ con của cậu ta.

Sở Nghiêm Thư là một người rất thẳng thắn, Nam Mộng Nhất vì lý do công việc nên thường hay tiếp xúc với cậu ta. Có kiểu người vừa gặp mà đã ngỡ quen lâu rồi, cùng bất cứ ai cũng có thể nói không hết chuyện.

Nam Mộng Nhất giai đoạn đầu thường duy trì chừng mực và lịch sự, khoảng thời gian đó Sở Nghiêm Thư bị toàn bộ cư dân mạng mắng chửi, Nam Mộng Nhất có lần thấy cậu ta đang xem weibo, liền an ủi nói: “Mấy người đó chỉ là không có việc gì làm mà thôi, bây giờ chất lượng cư dân mạng cũng rất thấp, nghe nói trình độ đều dưới trung bình cả.”

“Tôi biết, tôi cũng có buồn đâu.” Sở Nghiêm Thư xem như không có việc gì nói.


Nam Mộng Nhất vừa đến gần đã đánh giá cậu ta, cười nói: “Không sao, tôi thấy mấy người đó cũng chỉ là nói cho sướng miệng mà thôi.”

“Trong lòng tôi cũng nghĩ thế đó,” Sở Nghiêm Thư đặt điện thoại xuống, nghiêm túc cùng cậu, “Bọn họ thích đi nói xấu người khác thì bọn họ cứ làm, tôi vui việc của tôi, chả có gì mâu thuẫn ở đây cả.”

Khi ấy Nam Mộng Nhất không tin ngay, cậu chỉ cười cười chứ không nói gì.

Nhưng dần dà cậu cũng phát hiện ra, trên một phương diện ý nghĩa nào đó, Sở Nghiêm Thư quả đúng là mặt trời nhỏ đích thực.

“Cậu cứ vui vẻ như một tên ngốc ấy.”

Trong thời gian nghỉ ngơi quay chương trình, Nam Mộng Nhất đã nói với Sở Nghiêm Thư như vậy. Nói xong cậu còn thấy kinh ngạc, người giữa người quả nhiên dễ bị ảnh hưởng đến nhau, bây giờ lời lẽ mà cậu dùng cũng thô bỉ và trẻ con như vậy sao?

Giới giải trí có rất ít người vui vẻ như vậy, Sở Nghiêm Thư chính là người vẻ như vậy đó, năng lực lớn nhất của cậu ta chính là không màng đến tiếng nói của thế giới bên ngoài, cậu ta là người vui vẻ một cách rất đơn thuần.

Cũng rất có sức cảm hoá.

Nam Mộng Nhất cứ bước đi trên đường là lại cảm thấy sau lưng sởn gai ốc, bởi Sở Nghiêm Thư rất hay có cái trò bất ngờ đánh úp từ phía sau dành cho cậu một cái ôm mạnh mẽ, rồi cậu ta sẽ phá lên cười một cách đầy khoa trương, từ trong sự trẻ con của hành động ấy là lan truyền năng lượng tích cực cho một ngày mới.

Sau đó hai người họ cùng chụp chung bìa tạp chí, trong phòng hoá trang mất khống chế phát sinh quan hệ.

Nam Mộng Nhất vì chuyện đó mà mất ngủ. Trong cuộc đời của cậu, mọi thứ đều đã được quy hoạch hết thảy rồi, gia đình, học vị, sự nghiệp, từ trước đến nay đều thuận buồm xuôi gió, đi theo kế hoạch ban đầu không hề có một bước đi sai lệch.

Nhưng Sở Nghiêm Thư lại chính là biến số đáng yêu nhất.

Chuyện cậu và Sở Nghiêm Thư ở bên nhau là hoàn toàn thuận theo tự nhiên.

Trong quá trình này, cậu lại càng được tiếp xúc với những mặt khác của Sở Nghiêm Thư.

Sau khi《Lương Mạt Xuân Thu》phát sóng, Nam Mộng Nhất lần đầu tiên biết thế nào là bạo lực mạng.

Cũng không thể nói là bạo lực mạng, nhiều hơn cả, nên định nghĩa thành “lần đầu tiên bị bôi đen một cách có mục đích” như thế.

Thế nhưng Sở Nghiêm Thư lại là người có kinh nghiệm bị toàn dân mạng bôi đen.

Quãng thời gian đó Nam Mộng Nhất suy nghĩ rất nhiều, cậu cảm thấy mình không có tư cách ở trước mặt Sở Nghiêm Thư oán thán cái gì, nhưng tâm trạng của cậu cũng không khá khẩm là bao, người trưởng thành cần phải tự mình giải quyết những nỗi buồn mà chính bản thân cũng cảm thấy bất lực.

Trước đây cậu chỉ cho rằng Sở Nghiêm Thư chỉ là một đứa nhóc ngây thơ đơn thuần, thế nhưng khi hai người cùng nhau ra ngoài ăn, Sở Nghiêm Thư ăn mãi ăn mãi, rồi bỗng nhiên nói: “Heo nhỏ của chúng ta一一gần đầy mệt mỏi lắm nhỉ.”

Nam Mộng Nhất cảm thấy ngữ khí của cậu ta có vẻ lão luyện, liền cảm thấy thú vị buồn cười: “Sao cậu nói chuyện nghe lạ vậy?”


“Mấy cái người hay lên mạng nói người khác đó, phần lớn đều chỉ ỷ vào có cái màn hình bảo vệ để phát tiết bản thân, chứ còn trong thực tế sẽ đều chỉ là những người hèn nhát mà thôi.” Sở Nghiêm Thư như có điều suy nghĩ, cậu lau mũi, nâng tay lên khua khua hai cái, nói: “Nhưng mà tôi nói mấy cái này cũng vô dụng thôi, vốn đạo lý này mọi người đều hiểu.”

Cậu ta chỉ vào điện thoại của Nam Mộng Nhất: “Thế này đi, cậu hứa với tôi một chuyện.”

Nam Mộng Nhất cảm thấy cậu ta hôm nay khang khác, liền tò mò nói: “Lại yêu cầu kỳ quái gì thế, cậu nói đi.”

“Tôi biết cậu khẳng định sẽ nhịn không nổi mà đi đọc mấy lời đó, càng biết người ta chửi mắng mình cậu sẽ càng muốn đọc.” Sở Nghiêm Thư yêu cầu cậu mở weibo ra, “Xoá app đi, ngay bây giờ. Dẫu sao đoàn đội của cậu cũng sẽ xử lý weibo giúp cậu thôi.”

Nam Mộng Nhất tuỳ ý cầm điện thoại lên, cười nói: “Cho dù tôi có xoá đi cũng có thể vào lại bằng trình duyệt web, nếu đã muốn xem thì thiếu gì cách để xem.”

“Thì thế cậu mới phải thề với tôi,” Sở Nghiêm Thư xoá app weibo xong, cười hì hì nói.

“Nửa năm, chúng ta kiên trì nửa năm thôi,” Sở Nghiêm Thư giơ tay lên, thúc giục Nam Mộng Nhất cũng phải làm như vậy, rồi để cậu nói theo mình, “Tôi Nam Mộng Nhất, trong vòng nửa năm nếu như lên weibo dù chỉ một lần, hoặc tìm kiếm tên mình trên bất kỳ một trình duyệt nào, thì…”

Nam Mộng Ngất ỉu xìu nói theo Sở Nghiêm Thư: “Tôi Nam Mộng Nhất, trong vòng nửa năm nếu như lên weibo dù chỉ một lần, hoặc tìm kiếm tên mình trên bất kỳ một trình duyệt nào, thì…”

“Tuổi thọ của Sở Nghiêm Thư sẽ bị giảm một năm.”

“Sở…”

“…” Nam Mộng Nhất bỏ tay xuống, gương mặt không có biểu tình gì, “Cậu làm gì thế?”

Sở Nghiêm Thư lại nâng tay cậu lên, vẫn là điệu cười hì hì như bình thường đó: “Nói nhanh lên nào, có ai thề thốt mà chỉ nói một nửa chứ.”

Ngày hôm đó đến tận khi về đến nhà, Nam Mộng Nhất vẫn đang ngẫm nghĩ những lời Sở Nghiêm Thư nói.

Khi đó cậu mới ý thức được, cậu yêu Sở Nghiêm Thư, không phải chỉ vì đối phương rất có sức cảm hoá, mà là vì tuy người ấy đã trải qua tất cả mọi chuyện, hiểu được lòng người nông sâu, nhưng vẫn dùng trái tim xích tử đối đãi với thế giới đã từng làm tổn thương mình.

Sở Nghiêm Thư cậu sai rồi, giữa hai người họ, người càng trưởng thành hơn phải là Sở Nghiêm Thư mới đúng.

Sở Nghiêm Thư là một người rất bộc trực, khi Nam Mộng Nhất đang kể chuyện hài, cậu ta sẽ nhìn Nam Mộng Nhất với sự ngưỡng mộ và yêu thích.

Có lúc Nam Mộng Nhất cũng sẽ hỏi lại cậu ta: “Làm sao thế?”

Sở Nghiêm Thư chớp chớp đôi mắt lấp lánh ánh sao: “Mộng Nhất ca, hai chúng ta ở bên nhau thật tốt nhỉ.”

Cậu ta thường dùng cái giọng Đông Bắc để thể hiện tình yêu của mình, còn thường từ đằng sau đánh úp Nam Mộng Nhất, sôi nổi nói với cậu: “Tôi nhớ cậu chết đi được, anh trai Mộng Nhất, nếu anh thấy tôi dễ sai bảo thì mau chóng mang tôi về đi!”


Sở Nghiêm Thư càng như vậy, Nam Mộng Nhất lại càng muốn nhìn dáng vẻ xấu hổ của cậu ta.

Thế nhưng cái tên mặt dày này tám kiếp cũng chẳng xấu hổ đến một lần, tình yêu của hai người rất chi là gần gũi, trên căn bản còn chẳng bỏ qua mấy chuyện như đái ỉa lọ chai.

Sở Nghiêm Thư gửi tin nhắn cho Nam Mộng Nhất phân nửa đều là cái kiểu thế này:

“Cậu đang làm gì thế, tôi đang đi ị nè.”

“Cậu biết không! Tôi vừa mới ị được một cục dài ơi là dài.”

“Cậu có muốn nhìn cái cục đó của tôi không, tôi chụp cho cậu xem nhé.”

“Ôi vãi, đệch, tôi ị được một cục màu xanh cậu ạ!”

Nam Mộng Nhất: “…”

Nam công tử cả đời tiếp nhận giáo dục tinh anh phong cách quý tộc, đối với chuyện này không thể tiếp nhận được.

Cậu cảm thấy vẻ ngoài của Sở Nghiêm Thư rất được, Omega được mắt như vậy, lúc ở riêng với cậu thường là——

Đánh rắm.

Sở Nghiêm Thư thường hay có kiểu, gương mặt đầy vẻ bí ẩn, mang theo chút xấu hổ khó nói gọi Nam Mộng Nhất qua.

Nam Mộng Nhất vừa ngồi xuống, đối phương liền thẹn thùng ngồi xuống đùi cậu.

Nam Mộng Nhất lúc mới đầu còn thấy hồi hộp, ở chỗ cậu, sức hấp dẫn của Sở Nghiêm Thư thật ra vẫn là kinh động lòng người.

Sau đó cậu phát hiện, Sở Nghiêm Thư chỉ muốn đánh một quả rắm thật kêu trên đùi cậu mà thôi.

Tên Omega khốn khiếp này.

Mỗi lần chơi cái trò đùa thô thiển này, Sở Nghiêm Thư đều cười đến khoa trương, cậu ta thậm chí còn lăn lộn cả ra, tận hưởng vẻ mặt khó nói của Nam Mộng Nhất, cười haha đấm thùm thụp xuống nền nhà.

Sao lại có thể loại người như thế này tồn tại nhỉ?

Cậu rốt cuộc đã nhìn trúng điểm gì ở tên ngốc này??

Cái này vẫn còn chưa là gì, còn có chuyện khủng khiếp hơn là, Nam Mộng Nhất dần dà lại tiếp nhận cái kiểu này, từ tận đáy lòng còn cảm thấy——

Đối phương còn rất đáng yêu.

Đi chết đây.

Cậu hết thuốc cứu rồi.

Suy tính đến chuyện cả hai tuổi đều còn trẻ, sự nghiệp còn đang trong thời kỳ đi lên, vì vậy hai công ty đều muốn bọn họ yêu nhau trong bí mật.


Cứ như vậy, đợi đến khi cp Thi Nhân có đến bé con thứ hai rồi, thì lúc đó đôi này mới tuyên bố yêu đương, đồng thời lúc đó mùa hai của 《Gia Tộc Lâm Khách》cũng rục rịch chuẩn bị.

Hot search vì thế lại nổ tung, 《Gia Tộc Lâm Khách》nghiễm nhiên trở thành một chương trình hẹn hò, có rất nhiều fans cp đã bắt đầu tự đề cử cp nhà mình tham gia chương trình rồi.

Nam Mộng Nhất còn rất cảm khái, cậu biết Sở Nghiêm Thư không thể nghiêm túc được, nhưng vẫn ôm lấy đối phương nói chuyện cả một đêm.

Cậu thành thật nói: “Tiểu Thư, tôi thật sự rất thích cậu, à không, phải nói là yêu cậu mới đúng, trước đây tôi chưa từng nghĩ sẽ bên ai trải qua một đời.”

Sở Nghiêm Thư ở trong lòng cậu ăn khoai tây chiên, rắc rắc.

Nam Mộng Nhất vẫn đang cảm thán: “Chúng ta đi đến được bây giờ cũng chẳng dễ dàng gì, là vì cậu tốt tính nên lúc nào cũng luôn hihihaha, tôi cũng chưa từng hứa hẹn gì với cậu, nhưng bây giờ tôi sẽ nói, tôi cả đời này đều sẽ tốt với cậu.”

Sở Nghiêm Thử đổi túi bánh bích quy, rộp rộp.

Nam Mộng Nhất vuốt tóc Sở Nghiêm Thư, cưng chiều nói: “Ăn đi, bảo bối, bây giờ cậu có đang đi ị tôi cũng thấy đáng yêu.”

Sở Nghiêm Thư: “…”

Sở Nghiêm Thư ngẩng đầu lên, cùng cậu hôn môi với độ khó cao.

Cậu ta thở dài: “Mộng Nhất ca ca, chuyện tôi thích cậu, chắc không cần tôi nói lại đâu nhỉ?”

Nam Mộng Nhất nói: “Có thể lặp lại.”

Sở Nghiêm Thư nghĩ một lúc, trịnh trọng nói: “Nam Mộng Nhất, tôi yêu cậu——”

“——cái rắm ấy!”

Nam Mộng Nhất híp mắt lại, nhìn Sở Nghiêm Thư ghé lại gần, hôn cậu đến mức mặt biến dạng, sau đó hihi haha chạy mất tiêu.

Cậu xoa cằm mình có vẻ thích thú, đứng dậy nhìn về phía Sở Nghiêm Thư rồi đi qua.

Sở Nghiêm Thư đang ở trong phòng gọi cậu: “Mau qua đây đi, cậu còn nghĩ gì thế?”

Trong phòng ném ra một cái gối, Nam Mộng Nhất bắt lấy, nói:

“Tôi đang nghĩ, tên ngốc như cậu thì rốt cuộc có thể sinh ra bé con như thế nào nhỉ?”

Nói xong, chính Nam Mộng Nhất cũng cảm thấy vui vẻ: “Ế, tôi cũng lạc quan chưa này.”

Sắc đêm nồng đậm, tình yêu vĩnh viễn là màn kết đẹp nhất.

——————————-

Hai bạn này ngang ngang tuổi nhau, xưng anh em nghe không thú vị, nhất là với một người lầy như em Thư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui