Vì gần đây cảm thấy
ngon miệng nên Đỗ Hoài Dung muốn ăn món Tam Tiên Đậu Bì[1]. Đoàn Tư Kỳ
liền xin bà Hai cho ra ngoài phủ tìm nguyên liệu làm món ăn cậu Dung
đang thích. Thấy trời vẫn còn sớm, nàng bèn tiện đường rẽ về thăm nhà
một lát.
Hôm nay, bà Đoàn không đi làm mà ngồi ở nhà khâu lại mấy cái áo bị sứt chỉ của Đoàn Kỳ Phàn, vừa khâu vừa nói chuyện phiếm với y lúc này đang múc nước trong ang nước uống. Đột nhiên nghe thấy Tư Kỳ
gọi “mẹ ơi”, bà mới phát hiện con gái đã vào đến cửa, vội vàng mang canh đậu xanh ngâm trong chậu nước lạnh ra. Tư Kỳ nhìn thấy anh họ đang ở
đây, nàng cũng nhảy chân sáo đến ăn một bát rồi bảo mẹ không cần bày vẽ
làm bữa trưa nữa.
Đoàn Kỳ Phàn thấy em họ gầy guộc, xanh xao hơn
lúc mới đi, liền xót xa hỏi han một hồi. Sau đó, y lần túi quần, móc ra
một gói bạc nhỏ chừng mười cắc, dúi vào tay Tư Kỳ rồi dặn dò: “Số tiền
này em giúp anh đưa cho thím, tất cả là mười bốn đồng đại dương, em giữ
bốn đồng mà dùng, muốn ăn gì, tiêu gì thì cứ ăn, cứ tiêu.”
Đoàn
Tư Kỳ trông thấy nhiều tiền, lòng lại hoang mang. “Anh lấy đâu ra nhiều
tiền thế? Đừng nói anh làm chuyện gì dại dột đấy nhé.”
“Con bé
này toàn nói linh tinh! Anh được một ông chủ lớn ở Nam Dương thuê đấy.
Sau này không cần bán mặt cho đất bán lưng cho trời ở bến tàu nữa, chỉ
cần chạy loăng quăng cho ông ấy sai vặt là được. Đây là tiền công anh
vất vả suốt nửa năm, dù sao anh cũng được người ta bao ăn bao ở, em và
thím cứ cầm số tiền này mà trang trải cuộc sống.” Đoàn Kỳ Phàn lấy khăn
mặt lau qua mồ hôi chảy đầm đìa trên mặt rồi múc một gáo nước lạnh đổ
vào chậu. Cứ nghĩ đến lời hứa sắp phải thực hiện, lòng y càng thấp thỏm
không yên.
Số là mấy ngày trước, vì bất mãn với bọn Tiểu Kim
Đường, bang phái lớn nhất nhì ở Vũ Hán ép tiền công lao động khổ sai ở
bến tàu, Đoàn Kỳ Phàn đã cãi nhau với bọn chúng, kết quả bị bọn chúng
bao vây, truy sát. Sâu trong góc tối ở bến cảng, Đoàn Kỳ Phàn khắp người be bét máu, ngồi bất động dựa vào góc tường, đầu vẫn đội một cái sọt
rách nát. Thứ nước đen ngòm bốc mùi hôi thối lọt xuống theo khe sọt, nhỏ ròng ròng lên chiếc áo chẽn khoác ngoài, trên cánh tay và trên lưng y
là mấy vết chém trong quá trình chạy trốn, khiến y đau buốt đến tận tim. Nhưng đau thì mặc đau, thậm chí y còn không dám thở mạnh, chỉ nghiến
răng chịu đựng. Nếu không phải tại bọn Tiểu Kim Đường cố ý bớt xén tiền
công vất vả lắm mới kiếm được ở bến tàu thì có mười lá gan y cũng chẳng
dám động tới bang phái xã hội đen. Giờ xui xẻo bị chúng để mắt tới, hôm
nào chỉ cần sơ sảy một chút, hôm ấy chính là ngày giỗ của y. Trốn thoát
được một lần nhưng không phải lần nào thần may mắn cũng sẵn lòng mỉm
cười.
Dường như vận may của Đoàn Kỳ Phàn đã cạn kiệt, bởi y nghe
thấy tiếng bước chân đang đi về phía mình. Tiếng giày gõ lộp cộp xuống
mặt đường nhựa rất giống tiếng xích sắt kéo lê trên mặt đường lúc hai
phe phái rượt đuổi đòi mạng nhau. Âm thanh càng lúc càng rõ theo một
nhịp điệu đều đặn. Nó tiến gần, tiến gần hơn nữa… rồi nháy mắt đã ở ngay sau lưng y. “Bụp!”, cái sọt trên đầu y bị người ta đập mạnh một cái. Rõ ràng lần này, y muốn trốn cũng khó thoát.
“Ra đi. Tôi không có
hứng giết cậu.” Giọng một người đàn ông vang lên, khẩu âm nặng vùng
Chiết Giang. Không thấy Kỳ Phàn trả lời, hắn ta liền bỏ cái sọt trên đầu y xuống rồi “mời” y ra ngoài. Chẳng còn cách nào khác, Đoàn Kỳ Phàn
đành ló mặt ra.
Khi đó, y khác nào con chó trong nhà có tang, bị
người ta cắt mất nửa cái đuôi, sẵn sàng chấp nhận mọi lời nhục mạ của kẻ cầm dao, thậm chí sẵn sàng chịu chết. Y từ từ đứng dậy, vô thức nắm
chặt hai tay, bởi làm vậy người khác mới không phát hiện ra y đang run
rẩy đến độ không kiềm chế nổi.
“Tôi tìm cậu vì muốn hỏi một câu thôi.” Người đàn ông mới đến nói ngắn gọn, đồng thời móc trong túi ra một vật, ném cho y.
Đoàn Kỳ Phàn bắt lấy, giở ra xem thì thấy một thứ trông gần giống như điếu
thuốc lá. Ban đầu y cứ ngỡ đối phương móc súng ra giết mình nhưng hình
như người đàn ông này không hề có ý truy sát y, mà ngược lại còn mời y
hút thuốc.
“Đây là xì gà, đắt hơn thuốc cuốn nhiều đấy.”
Đoàn Kỳ Phàn đưa điếu thuốc lên mũi ngửi. Y ngạc nhiên khi thấy mùi xì gà
hôi hôi, đúng là mùi thuốc lá thật, nhưng xốc hơn mùi thuốc lá thông
thường một chút.
“Đám cu li các cậu làm cả năm cũng chẳng đủ tiền mua nổi điếu xì gà này đâu. Có điều, nếu cậu muốn ngày nào cũng có xì
gà hút thì tôi cũng có cách giúp.” Người đàn ông tựa lưng vào tường, cúi đầu lấy khăn tay lau mặt kính râm. Chiếc mũ phớt đội trên đầu hắn cũng
chúc xuống, lấp ló lộ ra nửa khuôn mặt. Hắn có nước da hơi ngăm đen
trông rất khoẻ khoắn, không giống đám công tử con nhà giàu mặt hoa da
phấn chút nào.
Đoàn Kỳ Phàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra,
càng không hiểu người đàn ông này rốt cuộc là ai, hỏi: “Anh tìm tôi có
việc gì?” Trên đời này làm gì có sự bố thí nào là vô cớ, càng không có
sự giúp đỡ nào là vô tư cả.
Gã đàn ông điềm nhiên cười, đeo lại
kính râm rồi bước tới trước mặt Kỳ Phàn, nói: “Cậu dám đối đầu với hội
Tiểu Kim Đường vì mấy đồng tiền công cơ à? Từ trước đến nay, tôi rất tán thưởng những người cần tiền hơn cần mạng, vì loại người này chỉ cách
thành công một bước chân ngắn, và tôi chính là nấc thang cuối cùng dẫn
đến thành công đó. Nếu cậu đủ bản lĩnh, tôi thừa khả năng giúp cậu.”
“Nhưng tôi không danh không lợi, không người chống lưng, anh giúp tôi cũng đâu được lợi lộc gì?” Đoàn Kỳ Phàn tin chắc rằng trên đời này không bao giờ tồn tại người tốt thuần tuý nhưng y buộc phải thừa nhận, đối với y,
tiền bạc luôn có sức hấp dẫn vô cùng mãnh liệt.
[1] Món ăn vặt
rất phổ biến và nổi tiếng ở Vũ Hán, Hồ Bắc. Vỏ được làm bằng bột nếp và
bột đậu xanh, nhân được làm bằng hỗn hợp ba nguyên liệu gồm: tôm, thịt,
trứng hoặc thịt, măng, nấm.
Gã kia đưa cho Kỳ Phàn một mẩu báo đã được cắt ra, bức ảnh trên mẩu báo vô cùng nổi bật. “Nếu cậu có thể nghĩ cách gài bẫy, trừ khử hắn trong vòng một tháng thì tôi đảm bảo số tiền
mà cậu nhận được còn lớn hơn số tiền cậu hiện có trong tay rất nhiều.”
Đoàn Kỳ Phàn sững sờ, đột nhiên cảm thấy đồng bạc Đại dương đang cầm trong
tay nặng trịch tựa tảng đá ngàn cân, chỉ cần lơ là một chút là y sẽ bị
nó đè tan xương nát thịt.
“Thì ra ông muốn tôi đi giết người thay ông. Tôi không làm những chuyện trái luân thường đạo lý ấy đâu.” Y dứt
khoát nói. Y không thể làm và cũng không biết làm những chuyện đó.
Tuy nhiên, người đàn ông đó vẫn dám chắc anh nhất định sẽ làm rất tốt. “Tôi chưa bao giờ nhìn lầm người. Tôi đã tìm tới cậu hẳn phải có lý do. Cậu
thấy chuyện này quá mạo hiểm, chẳng khác nào lấy tính mạng ra cược với
ông Trời. Tôi chọn cậu cũng là quyết định rất mạo hiểm, nếu tôi thua vụ
này thì chẳng qua chỉ như rơi mất một món lợi nhỏ, còn nếu cậu bỏ lỡ vụ
này thì cả đời cậu chỉ có thể chui rúc nơi bến cảng này, làm cu li cả
đời và khốn khổ với cuộc sống bị cái đói, cái lạnh hành hạ mà thôi.”
Sau đó, giọng điệu của hắn đột nhiên trở nên sắc nhọn, thậm chí có thể bức
người khác đi vào đường cùng. “So với việc giành được cuộc sống vinh hoa phú quý mà người khác cả đời cũng không thể tưởng tượng nổi thì tính
mạng đâu còn nghĩa lý gì. Huống hồ, đã đánh cược thì tất có thắng thua.
Sự giàu có vốn chỉ giành cho kẻ chiến thắng sau khi vượt qua mạo hiểm.
Nói khó nghe hơn một chút thì tính mạng của kẻ nghèo hèn còn chẳng bằng
điếu xì gà cậu đang cầm trên tay. Hơn nữa, nếu bây giờ cậu bị người ta
đánh chết ngoài phố thì chẳng phải cũng là chết sao? Không khéo còn
chẳng có tiền mà đóng quan tài. Sống cuộc sống bần cùng và đớn hèn như
vậy đến hết kiếp mà cậu cũng cam tâm ư?”
Đoàn Kỳ Phàn lắc đầu,
quả thực y không muốn tiếp tục sống thế này. Khi con mồi đã nảy sinh
tham vọng có thứ mà mình một lòng theo đuổi thì cũng là lúc kẻ đi săn
đạt được mục đích. Gã đàn ông lạ mặt biết anh đang phân vân, giằng xé
giữa lương tâm và hiện thực, nhưng hắn càng biết rõ hơn rằng, kẻ sẵn
sàng liều mình với bang phái vì nửa năm tiền công này không chuyện gì là không dám làm. Chỉ cần kích y biến manh động thành hành động là được.
“Một tháng sau, nếu cậu thành công, tôi nhất định sẽ tìm đến cậu, mà đã tìm
là thấy. Đến lúc ấy, cậu sẽ biết mình được những lợi ích gì. Muốn làm
hay không tùy cậu quyết định. Làm hay không đều không sao, cứ chờ xem số mệnh của cậu thế nào. Tôi chỉ có thể nói với cậu rằng: Không có tiền,
cái gì cũng chỉ là phù du.”
Giọng nói của hắn tràn đầy vẻ uy
quyền và đáng tin, khiến Đoàn Kỳ Phàn không thể không tin. Dẫu y không
hề biết hắn là ai và cũng không biết vì sao hắn lại tìm mình nhưng những gì hắn nói đã khiến y xao động. Nghĩ đến mấy ngày trước khi lần đầu
tiên y đưa một điếu thuốc lá thơm lên môi, đó là điếu thuốc chỉ còn trơ
khốc đầu lọc đã bị người ta vứt bỏ, loại quả duy nhất y từng được ăn là
vỏ dưa hấu vớt lên từ ven sông, thậm chí những ngày làm công trên bến
tàu, dù đói vàng cả mắt, y cũng không dám mua một chiếc bánh bao chỉ
đáng giá một xu lẻ. Y thường xuyên chỉ ăn một bữa một ngày, quanh năm
làm lụng đầu tắt mặt tối ở bên ngoài, dăm bữa nửa tháng mới dám đảo qua
nhà một lần vì muốn bớt một miệng ăn cho gia đình. Nghĩ đến người thím
tuổi đã cao mà vẫn phải đi làm vú em cho người ta và cô em họ Tư Kỳ phải đi làm kẻ hầu người hạ cho nhà giàu mà kiếm một hào một cắc cũng khó, y chỉ muốn có tiền để được nhét đầy cái dạ dày mỗi ngày và giúp cả nhà
không cần phải lo đến cái ăn cái mặc nữa. Đây cũng là nguyên do vì sao
người nghèo bao giờ cũng suy nghĩ đơn giản hơn người giàu.
Đoàn
Kỳ Phàn hít một hơi thật sâu để ngửi thêm mùi của điếu xì gà, ngẫm thấy
giá của nó còn đắt hơn cả giá của mình. Đột nhiên, y ngắt nó ra làm đôi, vứt toẹt xuống đất rồi lấy chân di mạnh lên. Tính mạng của y sao có thể rẻ mạt hơn cả điếu xì gà được chứ! Sau này, số mệnh của Đoàn Kỳ Phàn y
nhất định phải tôn quý hơn bất cứ ai.
Nhưng Đoàn Kỳ Phàn ngàn vạn lần cũng không thể ngờ rằng, kẻ đang ở tuổi xế chiều được khoanh bằng
mực đỏ trên mẩu báo mà người đàn ông nọ đưa cho y lại là Vạn Tam Tư,
cánh tay đắc lực của thương hội khét tiếng ở Vũ Hán, đồng thời là sư gia của ông trùm bang Long Giang. Nhưng y đang trẻ trung sung sức, y không
tin khi xưa lão già ấy có thể tay trắng lập nghiệp, chen chân vào giới
thượng lưu mà Đoàn Kỳ Phàn y lại cả đời lang thang nơi đầu đường xó chợ.
Dẫu làm một kẻ yêng hùng bị người ta chửi mắng cũng còn hơn suốt kiếp không thể ngẩng mặt với đời. Cái gọi là “loạn thế” nghĩa là không loạn thì
làm sao xuất thế? Đây đúng là cơ hội có một không hai mà người ta bày
trước mặt y.
Hôm nay, có một đoàn hát nổi tiếng đặc biệt tới nhà một người phụ nữ để trình diễn. Dưới vòm trời này, nhân vật
khiến cả một đoàn hát tiếng tăm như vậy phải phá lệ hẳn không nhiều.
Nhưng thực ra cô ta cũng chẳng có bản lĩnh gì đặc biệt, chẳng qua cô ta
có mối quan hệ cực kỳ tốt đẹp với người của bến tàu. Cô ta chính là Hà
Diễm, ả đàn bà được Vạn Tam Tư sủng ái nhất. Đoàn hát đã đến nhà cô ta
biểu diễn, có lý gì Vạn Tam Tư lại không đến thưởng thức? Chỉ cần Vạn
Tam Tư xuất hiện thì chẳng phải Đoàn Kỳ Phàn càng tới gần giấc mơ hơn
một bước hay sao?
Thế sự dường như đều được tính toán sẵn, số
phận giằng co bao nhiêu người như đàn kiến bò trên một sợi dây thừng,
xâu chuỗi người nọ với người kia, xâu chuỗi việc nọ với việc kia, khiến
những người không liên quan đột nhiên trở thành có liên quan với nhau,
vòng nọ móc vào vòng kia, thai nghén ra vô số sự ngẫu nhiên ở đời. Mà sự ngẫu nhiên thuộc về Đoàn Kỳ Phàn chính là, người anh em cùng y lớn lên
từ thuở nhỏ lại là học viên trong đoàn hát, bởi vậy cậu ta quen mặt tất
cả mọi người trong đoàn. Thế là Đoàn Kỳ Phàn liền nhờ người anh em đó
nói khó với chủ đoàn, xin cho y vào làm chân sai vặt hay vác cờ, không
cần tiền công, chỉ cần có miếng cơm ăn lót dạ là tốt lắm rồi. Vừa may
mấy hôm trước, chủ đoàn hát mới đuổi hai học viên phạm lỗi, hôm nay đi
hát lại thiếu người diễn vai lính vác cờ nên đang tìm người bổ sung gấp. Đoàn Kỳ Phàn lại là người đã quen biết từ trước nên chủ đoàn liền cho y tạm thời đến thế chân, sau đó dặn dò anh em trong đoàn bảo y chỗ đứng,
dạy y cách đi và các quy tắc trong đoàn. Sau đó, chủ đoàn hát dẫn cả
nhóm vội vàng đến biệt viện của Hà Diễm.
Biệt viện tọa lạc ngay
khu vực phồn hoa nhất Hán Khẩu, từng thuộc tô giới của thực dân Anh. Bây giờ tuy bọn người Tây đã cút hết về nước nhưng dư vị của cơn sốt thời
trang mà bọn mắt xanh mũi lõ mang đến vẫn nguyên vẹn ở đó, không những
thế còn được phát huy rực rỡ hơn. Khắp phố đâu đâu cũng thấy lũ “Tây
giả” mặc váy áo Tây, tay cầm ô che nắng, làm bộ làm tịch nhõng nhẽo ưỡn
ẹo. Đa số đám người này đều là tiểu thư con nhà giàu có hoặc công tử
phong lưu. Họ ỷ quyền cậy thế gia đình, phát huy cái “bản lĩnh” cao sang quý tộc của bọn Tây, giày vò dân Trung Quốc đến một mức độ tinh tế, sâu sắc, cực điểm và cao trào.
Nơi tấc đất tấc vàng tập trung toàn
danh sĩ thượng lưu thế này, ngày thường chớ nói dân thường dám tơ hào
đến, chỉ cần lảng vảng dạo quanh đây một vòng e là đã bị họ chửi đổng
rồi. Hôm nay, đến biệt viện của nhân tình của Vạn Tam Tư, Đoàn Kỳ Phàn
lại thấm thía thêm về kết cấu giai cấp hình kim tự tháp này. Y từng nhìn thấy rất nhiều quý ông, quý bà kiểu cách, vênh váo, nhưng đây là lần
đầu tiên y có phúc chứng kiến một ả nhân tình kiểu cách và vênh váo
nhường này.
Quãng đường từ lúc Hà Diễm bước xuống lầu vào phòng
khách chắc chỉ dài chừng mấy mét nhưng cô ả có thể chậm rãi tạo dáng,
bước đi đến gần nửa giờ. Không những vậy, mỗi bước đi đều phải vểnh cong ngón tay út, nhẹ nhàng vén tà váy dài bằng vải lụa mỏng màu tím in hoa
lên, để lộ đôi giày da cao cấp màu tím dưới chân, trên giày còn đính
viên ngọc trai tròn bóng, vẻ cao sang tôn quý càng làm nổi bật thân thế
của cô ta. Cô ta ngầm muốn cho tất cả mọi người dưới tầng mở to mắt nhìn cho rõ, ngay cả viên ngọc trai đính trên giày của mình còn đáng tiền
hơn bọn họ. Chưa bao giờ Đoàn Kỳ Phàn nhìn thấy một người đàn bà cao
ngạo đến thế, nhưng vừa liếc mắt nhìn trộm Hà Diễm một thoáng, y đã nhớ
như in khuôn mặt của cô ta.
Ngũ quan của Hà Diễm mang nét thanh
tú chỉ có ở con gái vùng Giang Nam, đôi mắt hạnh đẹp mê hồn, chỉ tiếc cô ta cứ thích vênh váo nghển cao cổ, khiến mặt lúc nào cũng trong tình
trạng vênh lên, chẳng lúc nào chịu cúi xuống, thực không khác gì bờ mi
cong vút vừa dài vừa dày của cô ả. Dường như cả phòng chỉ có mỗi mình cô ả, còn những người khác chỉ phát huy tác dụng làm nền, có cũng được mà
không có cũng chẳng sao. Trong lãnh địa của mình, Hà Diễm có thể tha hồ
ra lệnh, vui thì nói vài lời sáo rỗng, không vui thì coi tất cả đám
người bên cạnh đều là cỏ rác.
“Hà tiểu thư, cô muốn nghe vở nào
ạ? Vở chúng tôi đã tập từ trước không vừa ý cô ư?” Chủ đoàn đón lời, hỏi ý kiến khách quý một cách rất khách sáo, thậm chí còn có phần hạ mình.
Khó khăn lắm Hà Diễm mới bước được đến cạnh ghế sô pha bằng nhung có gắn
tua rua. Cô ả còn đợi người hầu gái đi phía sau nhẹ nhàng kéo góc váy
rồi mới chịu ngồi xuống. Sau đó, Hà Diễm tiếp tục nghịch lọn tóc trước
ngực như thể không có ai trong phòng, đợi cô hầu gái chỉnh góc váy cao
quý của cô ta thật thẳng, lúc ấy mới nhả lời vàng ngọc: “Vở ấy có gì hay mà nghe? Hủy đi!”
Chỉ một câu nói nhưng đã hất bỏ mọi công sức
luyện tập suốt mấy ngày của đoàn hát. Nói gì thì nói, đây cũng là đoàn
hát có tiếng, sao dễ dàng để một người đàn bà bẻ hành bẻ tỏi đến khó coi như vậy? Đừng nói mặt của những diễn viên nổi tiếng trong đoàn chẳng
biết giấu vào đâu mà ngay cả tên lính vác cờ như Đoàn Kỳ Phàn cũng không chịu nổi.
Sắc mặt chủ đoàn sa sầm nhưng lời nói vẫn rất bình
tĩnh: “Vậy hôm nay Hà tiểu thư muốn chọn vở nào?” Nói rồi chủ đoàn đưa
danh sách các khúc hát, mặc cô ta muốn chọn khúc nào thì chọn.
Ngón tay sơn móng đỏ chót của Hà Diễm lướt qua từng khúc hát trên danh mục,
tựa hồ tay ngọc đang mơn trớn khuôn ngực đàn ông, khiêu khích cơn sóng
ngầm nhục dục trong lòng mấy thanh niên trẻ trỗi dậy. Cuối cùng ngón tay thon dài, được giũa tròn nhẵn của ả dừng lại ở tên một ca khúc.
“Vở này vậy.” Hà Diễm nói.
“Hà tiểu thư muốn nghe Điện Trường Sinh sao?” Vở này không khó hát nhưng
chủ đoàn cảm thấy không được hợp thời lắm, chê nó mang điềm chẳng lành.
Nhưng thấy Hà Diễm nhíu mày vẻ bực mình, như thể không cho phép bất cứ
ai khua chân múa tay với quyết định của mình thì chủ đoàn liền xuống
nước. Ông ta cất danh mục ca khúc đi rồi chắp tay cảm tạ: “May mắn được
Hà tiểu thư xem trọng, chúng tôi sẽ dốc sức biểu diễn, không để tiểu thư thất vọng.”
“Ông Viên!” Hà Diễm đột nhiên quay sang gọi quản gia. Sau tiếng gọi, một ông lão mặc áo dài thời Mãn Thanh vội vàng chạy tới.
“Tiểu thư muốn sai bảo gì ạ?”
“Ông dẫn họ ra phòng khách nhỏ để chuẩn bị, lúc nào khởi diễn, tôi sẽ gọi họ sau. Nếu chậm trễ, sẽ phải bồi thường gấp đôi giá đã thỏa thuận.”
“Vâng, tôi sẽ làm theo lệnh tiểu thư.” Lão quản gia đáp lời rồi chắp tay về
phía đoàn hát hành lễ, nói: “Phiền các vị vất vả tới đây một chuyến. Giờ xin mời vào phòng khách nghỉ ngơi giây lát, chút nữa biểu diễn càng có
sức hơn ạ.”
“Phiền lão.” Chủ đoàn đáp lễ nhưng vẫn không quên
quay sang nói một câu khách sáo với Hà Diễm: “Hà tiểu thư, vậy chúng tôi xin phép lui ra trước để chuẩn bị.”
Hà Diễm nằm dài trên sô pha, lười nhác gật đầu, mắt không rời khỏi chiếc điện thoại kiểu cổ đặt trên bàn trà. Đột nhiên ả cắn môi, bực bội hét lớn: “Người đâu! Gọi tới chỗ
Vạn lão gia cho ta, gọi đến khi nào lão gia chịu nghe máy mới thôi!”
Thế là đám người hầu liên tục nhấc máy gọi đến tận sẩm tối nhưng vẫn không liên lạc được với Vạn lão gia.
Đoàn hát đợi mãi cũng hết cả kiên nhẫn, bèn mấy lần nhờ quản gia hỏi xem rốt cuộc hôm nay tiểu thư có muốn nghe hát hay không. Kết quả, Hà Diễm chỉ
nhắm mắt tựa vào sô pha, chẳng nói chẳng rằng. Bất kể ai lèm bèm bên tai cỡ nào, ả cũng nhất định không mở miệng.
“Tiểu thư, liên lạc
được rồi.” A hoàn phụ trách trực điện thoại phấn khởi reo lên, giơ ống
nghe, vẫy tay gọi Hà Diễm. Nhưng Hà Diễm vẫn ngồi im, chỉ hơi hé mắt,
lạnh lùng nói: “Bảo lão gia đến đây ngay lập tức. Nếu muộn thì thôi đừng đến nữa.”
“Dạ…” A hoàn lúng túng gãi đầu, cố vắt óc nghĩ xem nói thế nào để uyển chuyển hơn một chút. Một lát sau, nó đặt ống nghe
xuống. Lúc trả lời điện thoại, giọng nó có vẻ tiu nghỉu, buồn buồn. Tim
Hà Diễm thắt lại, không đợi a hoàn báo cáo, ả đã biết trước đáp án.
“Tiểu thư, Vạn lão gia nói hôm nay có việc quan trọng nên không đến được. Lão gia còn bảo, hôm khác sẽ bù đắp cho cô một món quà sinh nhật thật lớn.” A hoàn thành thật bẩm báo lại.
Những lời ấy đã phá nát hoàn toàn tia ảo tưởng cuối cùng mà Hà Diễm cố tình chừa lại để giải vây cho Vạn
Tam Tư. Rõ ràng lão biết hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi ba của Hà Diễm. Người đàn bà có thể trải qua mấy lần hai mươi ba tuổi chứ? Tuổi
xuân rực rỡ nhất của đời người con gái, Hà Diễm đã dâng tặng cho một lão già đã thò một chân xuống mồ, thế mà lão còn dám coi thường.
“Tiểu thư đừng buồn, không chừng Vạn lão gia sẽ tặng cho cô một bộ váy vô cùng lộng lẫy đó.”
“Gì cơ? Mày thấy cô mặc váy đẹp ư?” Cô ả cười nhạt, tay vô thức vò nhàu góc váy của mình.
“Vâng ạ. Tiểu thư mặc váy đẹp lắm ạ. Đẹp hơn tất cả các bà các cô mà em từng nhìn thấy.” A hoàn không bỏ lỡ dịp tâng bốc.
“Được. Vậy để cô cho mày xem, xem đến chán mắt thì thôi!” Nói rồi, Hà Diễm bực tức đứng bật dậy, túm lấy góc váy, cầm con dao gọt hoa quả để trên bàn
trà rạch mạnh một đường, rồi cứ thế rạch lấy rạch để, đến lúc cái váy
biến thành đám giẻ rách tủn mủn mới thôi.
Hành động điên cuồng
của ả khiến mọi người trong phòng ngây người, mãi mới sực tỉnh. Cả đám
nhào vào can ngăn, ngay cả các thành viên trong đoàn hát nghe thấy ầm ĩ
cũng giật mình chạy tới, vội vàng giúp đám gia nhân khuyên nhủ Hà Diễm,
nhưng sự đã rồi chẳng thể cứu vãn lại được.
Đoàn Kỳ Phàn là người cuối cùng tới phòng khách, nhìn thấy màn kịch đòi sống đòi chết đó của
Hà Diễm, không hiểu sao y lại không hề có cảm giác hoảng sợ mà còn bình
tĩnh đến lạ lùng. Y linh cảm, người đàn bà này không có gan lấy dao đâm
vào người khiến mình bị thương, thậm chí nhìn bộ dạng điên cuồng của cô
ả, y chỉ muốn xông lên cho ả một cái bạt tai. Kết quả, y đã làm thế
thật. Y dứt khoát tặng ả một cái tát nổ đom đóm mắt. Tiếng “bốp” vang
lên giữa biệt viện khiến Hà Diễm bừng tỉnh.
Hà Diễm trừng mắt
nhìn y, má trái truyền đến cảm giác bỏng rát. Ả chưa từng nghĩ, ngày
này, giờ này mà vẫn có người dám đánh mình, bởi những người từng muốn
đánh chửi hoặc muốn giày vò ả đều đã chết một cách thê thảm. Chính vì
nguyên nhân ấy nên Hà Diễm mới cam tâm tình nguyện đi theo Vạn Tam Tư.
Nhưng hôm nay, gã diễn viên quèn này lại dám tát ả.
Không đợi Hà
Diễm lên tiếng, bọn vệ sĩ phụ trách đảm bảo an toàn cho ả đã lập tức túm lấy Đoàn Kỳ Phàn, không nói không rằng xông vào đấm đá túi bụi. Chủ
đoàn không ngờ sự việc lại đến nước này, tuy cả đoàn đều cảm thấy ả đàn
bà này đáng ăn đòn nhưng vẫn sợ phạm đến sĩ diện của Vạn lão gia. Chủ
đoàn sợ đám học viên trẻ xông lên can ngăn, vội vàng lùi ra sau giật
đuôi áo họ. Nhưng ông cũng không đành lòng nhìn Kỳ Phàn bị đánh tới
chết, đành mặt dày cầu xin Hà Diễm: “Hà tiểu thư… Hà tiểu thư, cô giơ
cao đánh khẽ, bỏ qua cho cậu ta lần này đi. Hôm nay cậu ta mới gia nhập
đoàn chúng tôi nên không hiểu phép tắc, làm sao biết được địa vị cao quý của cô. Cô nể tình cậu ta trẻ người non dạ, tha cho một lần được không
ạ? Hay để chúng tôi diễn luôn một vở kịch tại đây cho cô nguôi giận nhé? Mong cô bớt nóng, ngồi xuống xem kịch. Hà tiểu thư…”
Hà Diễm chau mày, mãi hồi lâu mới thong thả ra lệnh: “Đừng đánh nữa. Chừa cái mạng thối cho hắn.”
Bọn vệ sĩ tuân lệnh, kéo lê Đoàn Kỳ Phàn đến trước mặt chủ nhân. Ả liếc qua khuôn mặt đầm đìa máu của y, cười lạnh rồi ngồi xuống sô pha, cứ như
người đàn bà vừa phát điên phát dại cắt áo cắt váy khi nãy không phải ả
vậy. Dù chiếc váy chiffon đang mặc trên người rách bươm chẳng khác gì
trang phục của đệ tử cái bang nhưng Hà Diễm vẫn tiếp tục tạo dáng quý bà đáng kính y hệt lúc mới bước xuống lầu.
“Ông Viên, mau xuống bếp bưng bánh bao đã hấp chín lên đây. Bưng luôn cả lồng hấp đấy.” Giọng ả
lạnh băng khiến mọi người có mặt tại hiện trường đều lạnh gáy, chẳng ai
biết ả muốn giở trò gì.
“Hà tiểu thư…” Chủ đoàn vẫn tiếp tục cầu xin nhưng bị Hà Diễm xua ra.
“Chẳng phải hắn chỉ là thằng vô danh tiểu tốt mới vào đoàn thôi sao? Không
đáng để ông mang cả đoàn hát ra bảo lãnh đâu. Hôm nay, tôi không nghe
hát nhưng vẫn sẽ trả ông không thiếu một xu. Còn tiền thưởng ấy à… để
xem bản lĩnh hắn thế nào đã.”
“Hà tiểu thư, hôm nay chúng tôi đắc tội với cô, làm sao dám nhận tiền? Chỉ có điều thằng ranh kia cũng rất
đáng thương. Xin cô hãy mở lòng đại từ đại bi.”
“Tôi đã nói sẽ
trả không thiếu một xu là không thiếu một xu! Nếu đoàn hát các ông ra về tay trắng thì người ngoài sẽ nhìn tôi với con mắt thế nào đây? Tôi
không vô lương tâm đến nỗi quỵt mấy đồng tiền công khó nhọc của các ông. Chỉ có điều gã này phải chịu khổ một chút.” Hà Diễm không động lòng,
đáp lại lời của chủ đoàn.
Đoàn Kỳ Phàn cố gắng giương đôi mắt
đang mờ đi vì máu chảy che lấp để nhìn cho rõ khuôn mặt của Hà Diễm.
Nhưng y chỉ nhìn thấy một lồng hấp bánh bao cỡ đại đang được mang đến.
Lão quản gia sai người mang bánh bao đến bàn ăn lớn ở phòng khách. Mọi
người đoán già đoán non xem lồng bánh bao này liên quan gì đến việc
trừng phạt Đoàn Kỳ Phàn nhưng chẳng mất nhiều thời gian, họ đã lập tức
biết được đáp án. Đã gọi là bánh bao thì chỉ dùng để ăn mà thôi.
“Trong lồng này có ba mươi cái bánh, bốn lồng có tất cả một trăm hai mươi cái. Hắn có thể ăn mấy cái thì tôi sẽ thưởng cho các ông bấy nhiêu đồng Đại
dương. Đây là tiền thưởng thêm, không tính vào tiền công hát.” Cô ả nói
nhẹ bẫng.
Bắt một người bị đánh dở sống dở chết nuốt hết một trăm hai mươi cái bánh bao khác gì ép người ta vào chỗ chết. Mọi người trong đoàn hát chỉ e sẽ gây ra án mạng nên nào dám khoanh tay đứng nhìn.
“Hà tiểu thư, cô nỡ lòng nào làm vậy? Cậu ta đã bị đánh đến nông nỗi kia
rồi, ăn nhiều thế mất mạng như chơi đấy. Chúng tôi không lấy tiền của
cô, chỉ mong cô tha cho cậu ta.” Chủ đoàn cuống quýt cầu xin.
“Tha? Hắn là cái thá gì mà đáng bàn đến hai chữ mạng người?”
“Tôi không là… cái thá gì… Thế cô là… cái thá gì chắc?”
Hà Diễm trừng mắt nhìn Đoàn Kỳ Phàn, bị đánh đến nỗi mặt mũi sưng vù mà
vẫn còn dám cãi, đúng là cố tình làm căng với ả mà. “Mấy người đổ bánh
bao ra, giẫm nát cho ta, lấy giày mà giẫm. Càng nát càng tốt.” Ả điên
tiết hét lên, bắt vệ sĩ ném bánh bao xuống đất và giẫm nhuyễn như cháo.
Sau đó, Hà Diễm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẫm máu của y, gằn từng tiếng
một: “Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy ngươi là cái thá gì! Bây giờ mau ăn
hết đám bánh bao trên đất, chỉ cần còn sót lại ít vụn thì ngươi đừng mơ
toàn mạng rời khỏi đây. Mau! Kéo hắn xuống ăn!”
Nói rồi, ả quay
lại cảnh cáo đám người xung quanh: “Kẻ nào còn mở miệng cầu xin cho hắn
nghĩa là không nể mặt ta. Họa do hắn gây ra thì mình hắn phải gánh.
Những người khác đừng xen mồm vào.”
Hà Diễm đã nói đến nước ấy
thì dẫu những người đứng cạnh có lòng muốn giúp cũng lực bất tòng tâm,
chỉ biết giương mắt nhìn Đoàn Kỳ Phàn bị lôi đi ăn đám bánh bao nát vụn, cảm giác xót xa và chạnh lòng cứ trào dâng nơi cổ họng. Nếu Đoàn Kỳ
Phàn không nghĩ đến anh em trong đoàn hát thì y đã dốc hết sức lực,
chiến đấu tới cùng với bọn lưu manh này ngay từ đầu. Nhưng giờ có muốn
phản kháng cũng đã trễ, đến người còn chẳng đứng dậy nổi thì còn chiến
đấu nỗi gì? Y đành để mặc bọn đầu trâu mặt ngựa kéo lê mình đến chỗ đống bánh bao, ấn đầu y xuống đất bắt ăn chẳng khác nào chó ăn cứt. Mấy lần y gắng vùng lên phản kháng, ngặt nỗi bị đánh đến trầy vi tróc vẩy thế này thì còn sức đâu mà chống trả.
Trong một giây lơ là, cả hai lỗ
mũi của Đoàn Kỳ Phàn đã bị nhét đầy bánh bao. Y phải nuốt cả bụi đất và
rác rưởi bám dưới gót giày của chúng. Vị đắng trong giây phút không chỉ
kích thích thể xác của y mà còn chọc sâu vào lòng tự trọng của người đàn ông trong y. Nếu có một ngày, nếu quả thực có một ngày y có thể tung
cánh bay cao thì y thề rằng sẽ trả lại món nợ này cho mụ đàn bà kia, y
phải giày vò ả gấp trăm lần, gấp ngàn lần, gấp vạn lần nỗi nhục mà hôm
nay y phải chịu đựng. Y sẽ giày vò ả tới chết!
Nhưng bây giờ, y
đang phải ăn, một miếng, hai miếng, ba miếng… rồi không biết bao nhiêu
miếng nữa… Đột nhiên y bắt đầu thấy ghê cổ, bò rạp trên mặt đất như một
con chó già cùng đường mạt lộ, không ngừng nôn thốc nôn tháo những thứ
rác rưởi vừa nuốt vào dạ dày. Y như thể muốn nôn ra cả tim gan phèo phổi của mình, nước mắt và máu trộn lẫn vào nhau, làm mắt y mờ hẳn đi, chẳng nhìn thấy gì ngoài một màu đỏ chói nhức mắt, đỏ đến mức ghê sợ giống
như màu son hóa trang cho người chết.
“Tiểu thư… E là anh ta không ăn nổi nữa đâu…” Lão quản gia thấy tình hình không ổn, đành lên tiếng khuyên can.
Hà Diễm vẫn ung dung ngồi trên sô pha, hết nâng lọn tóc trước ngực lên rồi lại hạ xuống. Ả không nhìn mà cũng chẳng buồn nhìn vẻ thảm thương của
y. Đột nhiên ả thở dài một hơi rồi dõng dạc ra lệnh: “Nhớ đếm xem còn
bao nhiêu chiếc bánh bao hắn chưa ăn để hôm khác bắt hắn ăn nốt. Ông
Viên, ông đi lấy tiền trả cho chủ đoàn, trả đủ không thiếu một xu rồi
đưa họ về, không được chậm trễ.”
“Vâng. Thế… anh ta thì sao ạ?” Lão quản gia nhận ra lời bà chủ có vẻ hơi lạ, liền buột miệng hỏi.
Chủ đoàn thấy Hà Diễm chịu buông tha cho Đoàn Kỳ Phàn thì trong lòng đã
niệm A Di Đà Phật rồi, đâu để ý đến hàm ý sâu xa trong câu nói đó, ông
ta vội vàng bước tới dìu y dậy. Trông y đã không còn ra hình người nữa.
Đúng là Hà Diễm không chịu buông tay dễ dàng thế. Lông mày ả khẽ nhướng lên, ả điềm nhiên cười, nói: “Hắn thì ở lại. Tôi sẽ đưa thêm cho chủ đoàn ít tiền, coi như chi phí mua tên này. Về sau hắn sống hay chết sẽ do mình
tôi chịu trách nhiệm.” Đây là lần đầu tiên Hà Diễm tự mua quà cho mình. Ả mua một con chó đực có hình dáng giống con người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...