Hai gò má Phương Hoa phát nổ, biện hộ nhanh chóng "Không có nghĩ gì hết."
"Không có?" Trịnh Thành Dương gật đầu không hề phản ứng, cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ ưa thích, mút môi mềm một lúc liền tham lam cạy mở hàm răng tìm kiếm chiếc lưỡi nhỏ thơm.
Bàn tay rất nhanh bắt lấy một bên đồi hoa xoa nắn qua lớp áo dầy, Phương Hoa giữ lấy tay đang không an phận của anh.
Mắt đẹp trừng lên, khó khăn muốn xoay mặt để tránh nụ hôn, nhưng tay anh sớm giữ càm Phương Hoa.
Không tránh được, phải đáp ứng nụ hôn của anh, ngông cuồng ở trong miệng quét qua từng kẻ hở, hai đầu lưỡi quyện lấy nhau trao đổi hơi thở.
Nụ hôn ướt át phát ra âm thanh quấn mút, Phương Hoa mềm nhũng như quả bông theo dư vị nồng nàn của nụ hôn.
Trịnh Thành Dương ngừng lại, mắt sâu nhìn gương mặt nhỏ đỏ hồng khả ái trước mặt, đôi môi vì nụ hôn ươn ướt mê hoặc, đôi mắt to tròn lấp lánh chỉ có bóng dáng của Trịnh Thành Dương, anh cứ nhìn thẳng vào mắt cô, Phương Hoa ngượng ngùng hạ mi mắt tránh đi.
Trịnh Thành Dương buông ra Phương Hoa, khoé môi cong lên nụ cười như không "Ở gần tôi thật sự khiến em không thoải mái?"
Phương Hoa chau mày, nhanh chóng nhít người, hai tay vẫy quạt quạt hạ hoả cho chính mình đuổi khéo "Anh lo mà đi làm việc đi."
Cái gì mà thoải mái với không thoải mái nga? Hai người cùng một phòng lúc nào chẳng phát sinh quan hệ, cho nên ở cùng một phòng như này bầu không khí vô cùng ngượng ngùng.
"Ngồi đợi một chút" Anh bảo, sau đó đứng lên, bước chân dài cất bước đến cánh cửa phía sau, có vẻ như là một căn phòng nối liền.
Anh đi khỏi, bàn tay vẫy mát cho gương mặt dừng lại, đặt trên lồng ngực.
Cô muốn bình ổn tâm trạng lại, gần đây anh rất hay như thế khiến tâm tình Phương Hoa rất hỗn loạn.
Bàn tay đặt ở giữa lòng ngực di sang trái, cảm nhận nhịp tim thình thịch liên tục, trái tim cô như muốn lọt ra ngoài vậy.
"Phù..." Thở ra một hơi thật dài, hai mắt nhắm lại theo tiếng thở.
Thật sự dạo gần đây, cô trở nên không ổn rồi.
Trịnh Thành Dương đi sang căn phòng bên kia một lúc, trở ra với quần áo ngay ngắn, khoác âu chỉnh tề.
Phương Hoa cầm lấy túi xách đứng dậy, chân bước theo chân anh rời đi.
Trịnh Thành Dương vững vàng bước đi ở phía trước, Phương Hoa đi theo ở phía sau.
Mọi người liền đặt toàn bộ sự chú ý lên người Phương Hoa, họ thắc mắc không biết cô là ai? Cả hai người lướt sang Trình Gia Hân ở đại sảnh, thư ký Trình nhìn thấy hai người liền ngạc nhiên đến ngẩn ngơ.
Ánh mắt gắt gao giám sát thông qua cửa kính mờ ảo, Phương Hoa ngồi vào trong xe đợi sẵn của Trịnh tổng.
Trình Gia Hân không khỏi ngạc nhiên đến ngẩn ngơ, chiếc xe của Trịnh tổng rời đi khỏi, Trình Gia Hân liền lấy ra điện thoại.
Khoảnh cánh ở Trịnh thị đến nhà trẻ của Hiểu Minh tầm 15phút lái xe, Phương Hoa đã canh thời gian chuẩn xác nhất để lần sau có thể đến Trịnh thị đúng anh xong việc.
Hai người kẻ đi trước người theo sau đi vào bên trong nhà trẻ, theo hướng dẫn của các cô giáo đi đến lớp mầm của Hiểu Minh.
Các bé con đang ngồi thành một vòng tròn vừa lăng nghe cô giáo kể chuyện vừa chờ đợi phụ huynh đến.
Hiểu Minh không hề nhận thấy ba mẹ đang đứng ở cửa, con bé rất ngoan ngoãn ngồi nghe cô giáo kể chuyện, gương mặt trẻ con non nớt vui vẻ cười mỗi khi cô nói đến chuyện hài hước.
Cô giáo đứng ở cửa lúc này mới lên tiếng gọi tên con bé "Hiểu Minh ơi, về nhà kìa con."
Hiểu Minh xoay đầu theo tiếng gọi, vẻ mặt vui cười liền dập tắt, bước chân đứng dậy trở nên mếu máo tiến về phía cửa, gương mặt vui vẻ khi nhìn thấy ba mẹ liền thay đổi 180 độ nga.
Còn chưa đi được ba bước chân đã mếu máo khóc toáng lên, đi đến cửa liền giơ hai bàn tay nhỏ xíu về phía Trịnh Thành Dương.
Anh bồng lên con gái, Phương Hoa nhìn sang cô giáo ân cần cúi chào, cô giáo cũng nhẹ cúi chào Phương Hoa.
Trông không khác gì một gia đình hạnh phúc đến mức người ta phải ngẩn đầu ngưỡng mộ.
Để dỗ dành bé con sau ngày đầu tiên đến lớp, Trịnh Thành Dương không lái xe về nhà mà đến một tiệm bánh ngọt màu hồng rất đẹp.
"Papa ăn cái gì?" Bé con nhìn vào trong menu toàn những món bánh kẹo, kem ngon ngọt hướng mắt nhìn papa bên cạnh.
Trịnh Thành Dương lắc đầu, ôn nhu đáp khẽ "Con ăn đi, ba hiện đã no rồi."
"Ba ăn rồi ạ?" Bé con chớp chớp mắt ngây thơ, Trịnh Thành Dương gật đầu thản nhiên "Vừa mới ăn rồi."
"Vậy mama ăn gì ạ?" Bé hướng mắt đến người phía đối diện, Phương Hoa cũng lắc đầu "Mama không đói."
Hiểu Minh nghiêm mày, bộ dạng nghiêm mặt cực kì nghiêm túc, ngón tay chỉ vào hình ảnh ly kem màu hồng màu đỏ.
Chị gái phục vụ liền ghi nhận sau đó rời đi, bé con nhìn những món ngon trong menu hướng nhìn Phương Hoa ở đối diện, lại xoay sang nhìn papa bên cạnh bĩu môi "Có phải papa và mama đã ăn cùng nhau rồi không? Papa, mama không đợi ăn cùng Hiểu Minh, hừ..."
Ngày đầu đi học, tâm tình Hiểu Minh rất xấu nga, nghĩ đến ba mẹ đã ăn trước không chờ đợi bé lập tức dỗi.
Phương Hoa cười khổ, ở phía bàn đối diện vươn ra bàn tay véo chiếc má đang phụng phịu của Hiểu Minh "Mama không có ăn trước, là tại mama không đói."
"Hừ..." Hiểu Minh giận dỗi liếc mắt sang papa "Vậy là papa không chờ con? Hựm."
Trịnh Thành Dương chống tay tựa càm, bàn tay xoa xoa đầu con gái nhỏ bên cạnh cười khẽ "Ba không có ăn đồ ăn nga."
"Ựm...!Mặc kệ" Hiểu Minh nhăn mặt, mặt tròn xoay đi giận dỗi.
Chính là ngày đầu đến nơi toàn là người lạ, tâm tình bé rất không tốt đi.
Phương Hoa ngồi ngắm bộ dạng phụng má phịu môi của Hiểu Minh không nhìn được cười hạnh phúc, cảm giác có ánh mắt đang gắt gao nhìn cô mới dời sự chú ý ra khỏi con gái.
Chạm phải ánh mắt của Trịnh Thành Dương, giọng nói trầm ma mị của câu nói vừa rồi lại phát ra trong đầu cô.
Hai gò má Phương Hoa phát hoả, lỗ tai có thể phì ra khói nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Anh có ý tứ gì đây? Anh muốn ám chỉ cái gì nga?
Nhìn cô như thế làm gì, cô không phải đồ ăn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...