"Vậy ra việc em vào tù là..." Phương Hoa ngẩn ngơ, chị Trịnh cười ngượng thừa nhận "Là chị bày đó."
Chị hận Phương gia không hận Phương Hoa, thù hận che mờ lý trí Thành Dương vậy mà chị cũng ùa theo.
Đến khi nhìn Phương Hoa đáng thương quá, không chịu được đành phải bày kế ly gián kia nga.
"Ai biết được đâu là em mang thai, trái đất tròn vo luôn" Chị Trịnh chu môi "Đáng lý ra hai đứa đã dứt rồi, cục thịt mỡ ra đời kéo hai đứa lại."
Đêm đó Thành Dương đã chắc chắn rằng anh từ bỏ Phương Hoa, nhưng trong năm năm chị vẫn không thấy anh có ý định với bất kì người phụ nữ nào, đã 33 tuổi đến nơi mà vẫn chưa dắt cô nào đến ra mắt chị.
Khi Phương Hoa trở lại, Trịnh Thành Dương cùng Phương Hoa phát sinh quan hệ, không phải một lần mà rất nhiều lần.
Đến nay vẫn như thế, trong suốt năm năm qua thì ăn chay niệm chú không đến gần cô nàng nào.
Phương Hoa vừa trở lại thì bám miết Phương Hoa đi, còn bảo muốn làm khó Phương Hoa ư? Phương Hoa ngây thơ anh có thể dụ, còn chị á, chị ra đời trước anh hai năm tuổi đấy.
Mắt chị có thể nhìn thấu hồng trần nga!
Trịnh Thành Tâm ném cho Phương Hoa một chiếc váy ngắn màu trắng ngà, bảo cô đi thay.
Một chiếc váy trễ vai bằng vải lông cừu mềm mại, váy ôm sát vào người Phương Hoa, váy lại ngắn vừa qua mông cô.
Chất vải bông có lông mềm, nhìn chỉ muốn chạm vào thôi nga.
Phương Hoa đi từ trong phòng tắm ra, tay nắm phần váy phía trước kéo xuống muốn gian lận đồ dài, tay lại giữ ở trên ngực không để lộ ra thịt mỡ dư thừa, Trịnh Thành Tâm lập tức chụp ngay một tấm ảnh.
"Chị có thể nào đổi bộ quần áo khác không?"
Như này bảo cô chụp ảnh, rồi cược tối nay anh có sang hay không ư? Cá cược này hình như có gì đó sai sai thì phải.
Nghĩ đường nào thì cũng chỉ có hai chị em nhà họ Trịnh này có lợi nga.
Chị Trịnh phủi tay "Chị đâu có bắt em chụp ảnh khiêu gợi đâu nga."
Nhìn Phương Hoa ăn mặc quyến rũ thế kia, em trai chị chắc chắn sẽ bị gây hấn thôi nga.
Người ta bảo, người đàn ông sẽ không thể phản kháng lại người phụ nữ mà họ có tình cảm.
Chờ đợi Hiểu Minh thức dậy, thay cho bé con bộ váy màu hồng.
Phương Hoa ngồi khép nép ở sofa, ôm cục bông gòn ở trong lòng.
"Rồi rồi" Trịnh Thành Tâm lên tiếng "Cười nào."
Hai mẹ con vui vẻ nỡ nụ cười, Hiểu Minh còn đáng yêu giơ ra hai bàn tay măng cục của bé, chị Trịnh chụp ảnh.
...
Trong phòng họp ở Trịnh thị, khi có buổi họp điện thoại Trịnh Thành Dương luôn ở chế độ run.
Đang tập trung lắng nghe thuyết trình về kế hoạch sắp tới, điện thoại trong túi quần rung lên.
Anh chẳng mấy bận tâm, đến khi bài thuyết trình đã gần kết thúc Trịnh Thành Dương mới lấy ra điện thoại trong túi quần, mở ra điện thoại.
Tin nhắn đến từ người phụ nữ kia nga, bên trong là một ảnh chụp hai người, dòng tin nhắn phía dưới "Mẹ con cục thịt mỡ xinh thật a."
Trịnh Thành Dương chạm vào bức ảnh, điện thoại hiện thị toàn bộ bức ảnh xinh đẹp tươi tắn của Hiểu Minh và Phương Hoa.
Ánh mắt Trịnh Thành Dương dịu đi rõ, nhìn nụ cười đáng yêu của Hiểu Minh lẫn Phương Hoa.
Bốn cái má bánh bao kia y hệt nhau nga, mi tâm Thành Dương chau lại nhìn xuống người Phương Hoa.
Bị bé con che lấp, chỉ có phần vai xinh đẹp lộ ra, nhìn sang cánh tay là áo màu trắng ngà chất lông mềm mại.
Anh chưa từng nhìn thấy Phương Hoa mặc bộ này, thường cô chỉ mặc đồ ngủ đơn giản, mi tâm chau chặt gắt gao nhìn vào bức ảnh, không nhận ra bản thân đã hoàn toàn lơ đi cuộc họp.
Phía bên kia điện thoại, nhìn thấy hiện thị đã xem của Trịnh Thành Dương.
Chị Trịnh lập tức gửi đi bức ảnh của Phương Hoa, canh đúng một phút lập tức thu hồi.
Thành Dương nhận được tin nhắn, mở ra mục xem, là bức ảnh Phương Hoa đang thẹn thùng một tay kéo váy che chắn phía dưới một tay giữ ở phía trên.
Hai đùi ngọc trắng phơi ra trước mắt Trịnh Thành Dương, gương mặt cô vì ngại ngùng đỏ đỏ.
Trịnh Thành Dương bất giác nuốt nước bọt, chưa kịp nhận định thì bức ảnh đã bị thu hồi.
"Ui cha, gửi nhầm."
Tin nhắn của chị hiện lên, Trịnh Thành Dương mím môi, hơi thở trở nên nặng trĩu.
Trong đầu đang mượn tượng lại bức ảnh vừa rồi, Phương Hoa cùng bộ váy đó ở trên người anh...
Trịnh Thành Dương rít một hơi, bàn tay chạm lên bàn phím.
"Chị gửi ai?"
Trịnh Thành Tâm nhìn tin nhắn nhếch môi, ma quỷ cười thúc thích, bàn tay nhanh lẹ đặt lên bàn phím trả lời một cách vô tội "Váy kia là mẫu mới của anh bạn chị, muốn cho anh ấy xem thành quả, thật sự rất hợp với Phương Hoa."
Mi tâm Trịnh Thành Dương chau chặt, dòng tin nhắn tiếp theo khiến anh càng lúc càng nhăn nhó.
"Vâng, cô ấy rất xinh nga, vô cùng hợp đó, mẫu này rất bắt mắt luôn."
"Ai cha, chị nhầm, mục tin nhắn của hai người nằm cạnh nhau."
Trịnh Thành Dương liếc mắt, hít sâu một hơi kèm theo một cái nuốt bước bọt.
Mấy vị ngồi trong phòng họp nhận thấy thái độ kỳ lạ của Trịnh Thành Dương, đặc biệt là tiếng thở dài của anh, họ lập tức xem xét lại bản thuyết trình trên bàn, cố gắng dò xem có vấn đề gì sai sót không, mồ hôi hột đổ trên những vần trán cao của các vị.
Trịnh Thành Tâm bật cười haha, ngồi ở trên giường vô cùng hứng thú với dòng tin nhắn vừa gửi đến của Trịnh Thành Dương.
"Chị lại giở trò gì đây?"
"Không nha" Trịnh Thành Tâm lẩm bẩm thích thú "Hai đứa mà không thành chị đây không thèm lấy chồng."
Tay nhanh soạn một dòng tin nhắn "Gửi cho cưng bức ảnh có Hiểu Minh thôi chị lại nhầm cả bức ảnh kia, không biết cưng có muốn xem lại không nhỉ? Ảnh xịn tính phí."
Chờ đợi một lúc, tin nhắn đã xem nhưng không có trả lời, chị Trịnh bĩu môi nhanh chóng ra tay "Không cần phải không? Ok."
Nhưng bỗng chốc, điện thoại bỗng chốc rung lên tin nhắn, hai mắt chị Trịnh híp sâu, nụ cười toẹt ra muốn đến tận mang tai.
"Chị muốn bao nhiêu?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...