Bầu không khí rơi vào một màn trầm lặng, cả ba người không ai nói thêm một lời nào, giữa hai người đàn ông kia dùng ánh mắt đấu khẩu, một bên cương quyết một bên cũng chẳng thua kém.
Trần Nghĩa đột nhiên phì cười, nụ cười đánh tan căng thẳng trong căn phòng.
"Phương Hoa là bạn học của tôi, tôi thích cô ấy cũng là chuyện thường tình" Cậu đáp, chữ thích của cậu nghiêng về tình cảm giữa bạn bè với nhau.
Phương Hoa nghe thấy liền thở phào, phải rồi, Trần Nghĩa làm sao có thể thích cô theo nghĩa bóng gió kia được.
"Chỉ là tình cảm bạn bè" Trần Nghĩa nhúng vai, ánh mắt sắt bén híp sâu "Trịnh thiếu sao lại căng thẳng như thế, hay là..."
Giọng nói cậu ám muội, Phương Hoa cũng không dám kéo dài thêm, hít thở một hơi điều chỉnh lại tâm trạng nhìn cậu "Thôi đủ rồi, cậu đi về đi."
"Tôi còn chưa nói chuyện xong" Trần Nghĩa hướng nhìn Trịnh Thành Dương, không có ý định bỏ qua cho anh truy hỏi "Hay là Trịnh thiếu mới là người thích Phương Hoa đi?"
Phương Hoa trừng mắt đẹp, thật sự không chịu nổi náo loạn của Trần Nghĩa, giọng nói lớn khó chịu "Cậu đừng gây chuyện rắc rối cho tôi nữa, đi về đi."
Phương Hoa lớn tiếng, Trần Nghĩa chỉ có thể bất lực liếc mắt "Tôi chỉ muốn tốt cho cậu."
"Cậu về đi" Phương Hoa đáp nhanh, mệt mỏi nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu, bị xua đuổi Trần Nghĩa không níu kéo ở lại, đành phải trở về.
Cậu ta đi khỏi, Phương Hoa mới nâng tay chạm vào bàn tay của Trịnh Thành Dương muốn tháo gỡ, Trịnh Thành Dương càng không buông ra, xoay đầu nhìn cô gái nhỏ ngay trước mắt với giọng nói nặng nề "Em đã thành công quyến rũ một người đàn ông đã có gia đình."
Phương Hoa nheo mày, có phải hay không đến lượt Trịnh Thành Dương làm loạn? Nói cô quyến rũ cậu ta sao? Phương Hoa giật mạnh tay, cổ tay thoát khỏi khống chế của Trịnh Thành Dương, miệng nhanh chóng chối bỏ "Em không có."
"Không có sao?" Trịnh Thành Dương nhếch môi thâm thúy, ánh mắt như một mặt hồ đang bị lay động bởi vô vàng cơn sóng lớn "Không có thế vì sao cậu ta lại hành động như thế vì em?"
"Em không biết..." Phương Hoa rất nhanh trả lời, cậu ta đột nhiên như vậy, làm sao cô biết được cơ chứ, hơn nữa cô thậm chí còn không nói với cậu ta bất cứ điều gì.
Trịnh Thành Dương nâng bước chân áp sát, Phương Hoa vội lùi bước, chân va chạm vào sofa phía sau, không thể lùi được chỉ có thể nghiêng người ngã ra sau tránh đi gương mặt Trịnh Thành Dương đang áp sát.
Đến lúc cô dường như sắp ngã xuống sofa, anh ta vươn bàn tay đỡ lại lưng nhỏ, ánh mắt đăm đăm nhìn vào đôi mắt đang vô cùng lãng tránh của Phương Hoa.
Đột nhiên bị nhìn chằm chằm như thế, Phương Hoa ngượng gạo liên tục đảo mắt về nơi khác, hai tay vì sắp ngã nắm lấy áo sơ mi trước ngực Trịnh Thành Dương.
Thành Dương không đáp, khoảng cách gần quan sát gương mặt Phương Hoa e thẹn đỏ đỏ, còn có đôi môi đỏ hồng đang phô bày trước mắt.
Nghĩ đến Trần Nghĩa vừa rồi lại càng khó chịu trong người, không nhìn được gương mặt anh áp sát đến gần, Phương Hoa nhanh chóng xoay mặt.
Môi anh chạm lên gò má xinh đẹp, Trịnh Thành Dương không nhanh không chậm đỡ Phương Hoa đứng ngay ngắn, bàn tay giữ lấy gương mặt cô, không cho phép Phương Hoa tránh né.
Lần nữa cúi đầu, hai cánh môi chạm vào nhau lập tức ma sát, cuốn lấy cánh môi mềm thơm ngọt, nhanh chóng cại mở hàm răng trắng tiến vào bắt lấy đầu lưỡi mềm mại.
Phương Hoa ngại ngùng vội vàng nhắm mắt, hai lòng bàn tay ở trước ngực áo Trịnh Thành Dương căng thẳng mà siết chặt áo sơ mi đến nhăn nheo, Trịnh Thành Dương rất thành thục đưa đầu lưỡi tiến vào miệng cô tìm kiếm.
Quét qua từng kẻ hở, quấn quyện cùng chiếc lưỡi nhỏ thơm mềm, theo nụ hôn cuồn nhiệt khiến cho Phương Hoa mềm nhũng.
Bàn tay dần dần thả lỏng áo anh, hai gò má ửng đỏ e thẹn, dừng lại nụ hôn cô liền hít thở vội vàng, miệng nhỏ ở trước mặt anh khép mở tham lam hít thở.
Gương mặt hai người áp sát, đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, anh buông ra nụ hôn, Phương Hoa nhanh chóng đẩy tay né xa anh một chút, bàn tay che lại môi nhỏ ươn ướt sau khi hôn, cảnh báo "Anh...!Về phòng đi."
Nói chuyện đã xong, Trần Nghĩa đã về, anh cũng không nên ở lại phòng cô, hiện tại đang là ban ngày, chị Trịnh và Hiểu Minh có thể trở lại bất cứ lúc nào.
Trịnh Thành Dương khẽ thở ra một hơi nặng trĩu, ma mị liếm môi với đôi mắt đăm chiêu lên người Phương Hoa yêu cầu "Buổi tối, đến phòng tôi."
Dứt lời, anh xoay người rời đi, mặt Phương Hoa cứng ngắt nhìn theo bóng lưng anh.
Suy nghĩ đến chuyện đến phòng anh tối nay, nghĩ đến chuyện hai người sẽ làm, gương mặt dần dần đỏ ửng, cô vội vàng phẩy phẩy hai bàn tay quạt cho gương mặt nóng hổi.
Trần Nghĩa trở về Trần gia, Lâm Khả My lập tức đi đến trước mặt anh nói chuyện "Anh vừa đến chỗ cô ta phải không?"
Trần Nghĩa không thèm trả lời, cầm lấy bộ quần áo từ tủ đồ, muốn đi vào phòng tắm lại bị Lâm Khả My chặn đường.
"Em hỏi anh phải trả lời chứ?" Cô tức giận hét lớn, Trần Nghĩa lại vô cùng nhẹ nhàng ung dung "Em đã biết như thế còn hỏi làm gì?"
"Anh dám..." Lâm Khả My trừng to mắt đẹp, giây phút sau không nhìn được hét lớn "Em nói em cũng có lý do, sao anh không tin tưởng em chứ?"
"Bị lừa suốt 5 năm, anh còn có thể tin em sao?" Trần Nghĩa tựa vào cánh cửa tủ bên cạnh bật cười, Lâm Khả My tức giận, hai lòng bàn tay cuộn tròn thành quả đấm, hai mắt đỏ hoe nước mắt "Cô ta xứng đáng bị như thế, anh cũng biết mà, em không có làm gì sai cả, em chỉ đòi lại những gì em nên có."
Trần Nghĩa im lặng, mắt nhìn vợ nhỏ tức giận phát khóc, vài hôm trước cô giải thích với anh rằng, hai người họ là chị em cùng cha khác mẹ.
Ông Phương ngoại tình cùng mẹ của cô, sinh ra cô thì bị phát hiện.
Ông ấy vứt bỏ mẹ con cô, mẹ lâm bệnh nặng không qua khỏi, cô cũng không có họ hàng thân thích nên được đưa vào cô nhi viện.
Cô nói rằng Phương Hoa có thể sống vui vẻ hạnh phúc trong khi Lâm Khả My thì phải khổ cực, phải chứng kiến cạnh tượng mẹ chết dần chết mòn, cha thì không bên cạnh, chính vì thế cô mới ghét Phương Hoa.
Trần Nghĩa nhìn vợ, đôi mắt trầm tư chìm sâu, giọng nói lạnh lùng "Em có biết loại người nào đáng trách nhất không?"
Lâm Khả My nuốt nước mắt, bàn tay sợ hãi nắm lấy bàn tay của anh run rẩy giữ lấy "Ông xã..."
"Là người cứ cho rằng mình đáng thương" Trần Nghĩa rút tay lạnh lùng "Nếu em còn như thế, anh sẽ không tha thứ cho lỗi lầm của em."
Anh xoay bước vào phòng tắm.
Anh không muốn nhìn thấy cô trông bộ dạng khóc lóc như thế, cô chỉ cho rằng bản thân mình đáng thương, cô ghen tị với Phương Hoa, tất cả đều xuất phát từ ích kỉ của chính cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...