Chơi đùa với dì xinh đẹp lăn lóc trên giường, nhân lúc Phương Hoa đi vào phòng tắm, Trịnh Thành Tâm quan sát căn phòng rất kĩ.
Xác định điểm khả nghi chắc chắn nằm ở tủ quần áo, nó nhất định là nơi mà Phương Hoa cất giữ những tấm ảnh.
Sau khi Phương Hoa trở ra, cũng đã đến giờ đi ngủ nhìn sang chị Trịnh.
"Cũng tối rồi" Phương Hoa ôn nhu khẽ "Đến giờ đi ngủ rồi."
"Ui..." Hiểu Minh đi đến dì xinh đẹp, miệng nhỏ kề lên tai đi xinh đẹp, bàn tay nhỏ xíu tinh tế che che lại thì thầm "Bà gọi mẹ là phủ thủy chia cắt đó."
"Thế à?" Dì hai cũng kề lên tai Hiểu Minh, con bé còn cực kì nghiêng đầu lắng nghe.
"Mẹ con đang chia cắt chúng ta đó" Trịnh Thành Tâm vui vẻ hỏi "Có cách gì không?"
"À hem" Phương Hoa khoanh lại hai tay uy lực, Hiểu Minh cười chúm chím bảo lớn "Có cách ạ."
"Haha cách gì nào?" Trịnh Thành Tâm cười tươi, chăm chú nhìn cục thịt, con bé ngã lăn xuống giường mềm, giơ lên bàn tay tròn tròn lắc lắc "Dì xinh đẹp ngủ ngon."
À, cách của con bé chính là an phận đi ngủ nga.
Cưng chết đi được, Trịnh Thành Tâm vỗ vào chiếc mông tròn tròn "Ngủ ngon."
Đứng dậy khỏi giường vẫy tay với Phương Hoa "Em cũng ngủ ngon."
"Chị ngủ ngon" Phương Hoa mỉm cười, Trịnh Thành Tâm rời đi, cẩn thận đóng cửa cho Phương Hoa.
Phương Hoa bước thẳng đến giường mềm, nhìn nhóc con đang nằm im như bức tượng giả vờ ngủ kia.
"Tổng đài mami liên hệ cục vàng nghe rõ trả lời" Một câu thần thú quen thuộc của hai mẹ con, Hiểu Minh nằm im, giọng nói trẻ con đáng yêu phát ra "Mất kết nối rồi."
Phương Hoa ôm lấy cục bông gòn, bé con hi hí cười lên, xoay người lại ôm mẹ, Phương Hoa cũng nằm ngay ngắn ôm bông gòn trong lòng khẽ hỏi "Con thích ở đây hơn ở chỗ cũ hả?"
"Chỗ nào cũng thích" Hiểu Minh đơn giản đáp, Phương Hoa xoa tóc mềm của bé con "Con thích là được."
Chỉ cần Hiểu Minh thích, cô đều sẽ vui.
Hai mẹ con rất nhanh chìm vào giấc ngủ, đêm khuya tĩnh mịch, cánh cửa phòng bị mở ra, bước chân âm thầm đi vào bên trong phòng.
Bóng dáng kiêu ngạo to lớn đứng nhìn hai mẹ con đang yên giấc trên giường lớn, anh ta giống như hai thái cực, ánh mắt chạm vào bé con ngủ ngoan rất ôn nhu.
Trái lại ánh mắt chạm vào người phụ nữ bên cạnh liền lạnh băng, bàn tay chạm vào gương mặt xinh đẹp nhẹ nhàng chuyển sang nắm chặt.
Phương Hoa giật mình mở mắt, nhìn thấy Trịnh Thành Dương, trong lòng nổi lên lo lắng.
Đêm khuya thế này, anh ở đây làm gì?
Trịnh Thành Dương kéo tay cô, Phương Hoa bị kéo khỏi giường, cô không muốn đánh thức Hiểu Minh cho nên không dám lên tiếng, bị Trịnh Thành Dương kéo đi vào phòng tắm.
"Anh làm cái gì vậy?" Đi vào phòng tắm, Phương Hoa rút tay, gương mặt hốt hoảng trừng mắt, Trịnh Thành Dương tiến tới.
Phương Hoa giống như điện giật lùi về phía sau với vẻ mặt thất kinh, hai người giống như hai đầu nam châm cùng cực, một tiến đến một sẽ lùi ra.
Cho đến khi Phương Hoa chạm phải bức tường, không thể lui được nữa, nếu như cho cô một năng lực ngay lúc này, cô ước mình có thể đi xuyên tường.
Trịnh Thành Dương bước đến trước mặt Phương Hoa, bàn tay nâng lên chạm vào gương mặt xinh đẹp, bàn tay to lớn dần dần di chuyển.
Lướt trên làn da đi xuống chiếc cổ xinh đẹp, đến bã vai mảnh khảnh.
Hai lòng bàn tay Phương Hoa vội vàng nắm lại bàn tay của Trịnh Thành Dương, đôi mắt như chú cún nhỏ bị doạ sợ "Trịnh Thành Dương, anh đã nói là chúng ta không quan hệ."
"Đó là khi em không sinh ra con bé" Một lý do tuyệt vời, Phương Hoa không thể chối cãi được, bàn tay chạm vào phía sau gáy nhỏ nâng lên.
Ánh mắt đăm đăm nhìn gương mặt xinh đẹp nhạt nhoà, không đến nổi lung linh nhưng có thể khiến người khác dễ dàng nhung nhớ.
Trịnh Thành Dương cúi đầu, môi áp lên vị trí mong muốn, hai đôi môi mềm chạm vào nhau, lần đầu tiên sau năm năm.
Phương Hoa chỉ có trừng to mắt, định dạng được hành động của anh ta, hai tay nhanh vội đặt lên lòng ngực to lớn dùng sức đẩy.
Gương mặt xoay mạnh sang một nên, nụ hôn chạy sang gò má, Trịnh Thành Dương nhếch môi nghiêng đầu.
Nụ hôn ở trên má chạy xuống càm, chạy chiếc cổ nõn nà mềm mại, Phương Hoa cố gắng chống đẩy "Không..."
Bàn tay anh ta chạm vào đùi ngọc ngà ẩn sao lớp vải ngủ mong manh, xuyên qua lớp vải cảm nhận da thịt mềm mại của Phương Hoa.
"Trịnh Thành Dương, anh đừng như thế" Phương Hoa đánh đánh vào lòng ngực Trịnh Thành Dương, cố gắng ngăn cản chuyện không mong muốn.
Không khí trong phòng tắm trở nên vô cùng u mê, Trịnh Thành Dương nâng lên bàn tay chui vào bên trong vạt áo ngủ bắt lấy mềm mại đã lâu không gặp.
Phương Hoa lắc lắc đầu, hai tay vô dụng ngăn chặn bàn tay làm loạn của anh ta.
Cảm thấy chống cự của người phụ nữ này thật phiền phức, Trịnh Thành Dương nhếch môi, anh biết cách để người phụ nữ này ngừng phản kháng.
Gương mặt ngừng lại nụ hôn trên cổ trắng, hướng đến đôi môi hoa mọng hôn, hai cánh môi va chạm, cạy mở hàm răng cứng đầu.
Tìm kiếm chiếc lưỡi mềm mại quấn lấy nó, miệng nhỏ thơm hương đàm ngọt ngào, điên cuồng trao quyện hơi thở.
"Ưm..." Phương Hoa không né được nụ hôn của anh ta, bất kể cô muốn xoa mặt đi hướng nào, anh ta cũng chặn lại.
Bất lực bị anh ta khai thác trong miệng, khó khăn hít lấy hơi thở của hắn, miệng nhỏ ướt nước bọt.
Nụ hôn cướp đi khí lực của cô, không khí bị hắn cướp đi mất, hai tay giữ cánh tay hắn dần không giữ nổi nữa buông lỏng.
Không khí trong phòng tắm càng khiến hai người càng thêm nóng, cô thả lỏng tay anh ta liền tán thưởng hôn lên môi mềm, lại cắn lên môi mềm.
"A..." Phương Hoa nhíu mày, bàn tay anh ta liền ở trong vạt áo làm loạn.
Phương Hoa tựa hẳn vào bức tường phía sau, Trịnh Thành Dương liền lui đi hít lấy hít để không khí, mệt mỏi đôi mắt đỏ hoe nặng trĩu sụp xuống.
Hàng mi dày run run, đôi môi sưng hồng khép mở ma mị hít thở, trán ướt mồ hôi khiến mái tóc bết dính.
Nhìn thấy đôi môi đỏ khép mở lại không nhịp được tiến tới, lần nữa cắn lấy chiếc môi đỏ hồng ngọt ngào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...