"Bác Lí" Trịnh Thành Dương gọi, bác quản gia sớm yên vị ở trong bếp vội vàng đi ra phòng khách "Dạ cậu."
"Kéo chị Tâm ra" Trịnh Thành Dương yêu cầu, bác quản gia lập tức do dự, Trịnh Thành Tâm cũng là cô chủ của Trịnh gia, chuyện này...!Bác Lí ấp úng.
"Thành Dương em dám" Trịnh Thành Tâm trừng mắt, vừa đỡ được Phương Hoa đứng dậy, Thành Dương liếc mắt sang bác Lí quản gia "Con nói gì bác nghe không?"
Bác Lí vội vàng cúi đầu, ra dấu cho mấy cô hầu đang lấp ló đi ra, hai cô hầu đi đến gương mặt lo lắng, nhẹ cầm lấy hai tay chị kéo sang một bên.
"Này" Trịnh Thành Tâm không dám tin vào mắt mình, cô cũng là người có vị trí trong gia đình này, sao có thể?
Kéo ra được Trịnh Thành Tâm, Trần Nghĩa sớm được Lâm Khả My giữ lại, Trịnh Thành Dương bước đến trước mặt Phương Hoa đang hoảng sợ kia, bã vai rụt rè co rút.
Chênh lệch chiều cao khiến cho ánh nhìn của anh ta giáng xuống đầu Phương Hoa nặng trĩu, anh ta bước đến trước mặt, cúi đầu nhìn thấy đôi giầy da đã gần cận kề.
Phương Hoa nâng tay lau nước mắt vẫn không giảm được nức nở, đôi mi ướt run run, cố nuốt xuống nước mắt, hít hít mũi nhỏ.
"Uất ức đến thế?" Khóc lóc như vậy, oan ức lắm nhỉ? Trịnh Thành Dương buồn cười, bàn tay lần nữa túm chặt gương mặt cô.
Vừa rồi vẫn còn đau, anh ta lại lần nữa nắm chặt, Phương Hoa không ngừng nhăn nhó rên rỉ "Đau..."
"Tôi đã nói như thế nào?" Trịnh Thành Dương nghiến răng nghiến lợi, mắt đen nhuốm tơ máu "Những thứ này, là cô tự chuốt lấy."
Anh ta bắt lấy cổ tay Phương Hoa kéo đi, Phương Hoa giãy giụa, ở nơi này còn có người khác, cô không muốn bị anh ta kéo đi lên phòng, ngàn vạn lần cũng không muốn một mình một chỗ với anh ta.
Tay muốn gỡ ra những ngón tay của Trịnh Thành Dương, cố gắng trì người xuống đất, Trịnh Thành Dương sớm đề phòng cách thức này của cô.
Tiến tới bắt lấy hông nhỏ rất dễ dàng vác Phương Hoa lên vai, Trịnh Thành Tâm tức giận dậm chân, hét lớn "Thành Dương!"
Vội vàng hất tay hai cô hầu gái, bởi vì chị cũng là chị chủ trong nhà, nên hai chị hầu rất nhẹ nhàng giữ tay, Trịnh Thành Tâm dễ dàng hất đi được.
Chạy đến nắm lấy Phương Hoa kéo xuống, Phương Hoa giống như một bao cát bị người này vác lên người nọ kéo xuống.
Anh ta vác lên như thế, Phương Hoa sợ đến gương mặt trắng bệch, may mắn chị gái kia kéo cô xuống.
Vừa được kéo xuống, Phương Hoa lúc này đã bị doạ, không thể nào bình tĩnh, bất lực cả cơ thể từ từ khụy xuống.
Nức nở khụy xuống đất, hai đầu gối ngay ngắn quỳ trên đất, nước mắt ướt nhoè trên khoé mi cay đắng.
"Anh...!Anh..." Phương Hoa nức nở, đến cả nói cũng không rõ ràng, hít sâu vẫn không được, bất lật hét lên một câu đau khổ.
"Anh nói tôi phải làm sao hả?"
Nhìn dáng vẻ đau khổ kia, Trịnh Thành Dương chỉ có nhếch môi khinh thường.
Hai chân quỳ trên đất, hai bàn tay sau khi hét lớn một tiếng dần dần nắm chặt lại, gương mặt đỏ bừng, đầy nước mắt "Là tại anh...!Tại anh tôi mới có thai mà..."
Không vì anh, cô không thể tự mình mang thai, toàn bộ là do anh cả thôi.
Trịnh Thành Dương nực cười, vô tình như nước lã "Cô có thể phá bỏ, không ai cần cô sinh nó ra cả."
Trịnh Thành Tâm ngạc nhiên, dần hiểu được sự tình, Trần Nghĩa và cả Lâm Khả My nghe thấy Phương Hoa có con không khỏi ngạc nhiên.
Trịnh Thành Dương có thể nói ra lời vô tình như thế, đó là chuyện không phải kì lạ gì cả.
Phương Hoa đau khổ cười chua chát, trước đây cô cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng là cô không thể tàn nhẫn như thế được, ước rằng cô có thể tàn nhẫn đi một chút, tàn độc thêm một chút giống như Trịnh Thành Dương thì đã có thể giết chết đứa bé.
"Tôi không làm được" Bảo cô giết đứa trẻ đó là một chuyện khó khăn gương mặt chua chát cười khổ, Phương Hoa khó khăn vì khóc mà nấc nấc từng tiếng.
"Anh có thể...!Xem như đứa trẻ không tồn tại...!Cứ xem như tôi đã giết nó rồi cũng được mà."
"Cô sinh ra nó rồi lại bảo tôi xem nó như không tồn tại sao?" Trịnh Thành Dương nhếch môi, Phương Hoa nấc không ngừng, tay tích cực chùi nước mắt.
Trịnh Thành Tâm vội vàng đỡ lấy vai Phương Hoa, trấn an cô "Em bình tĩnh, không sao nữa đâu."
Phương Hoa giống như kẻ chết đuối yếu ớt, chỉ biết nắm lấy bất cứ thứ gì bên cạnh, bàn tay nắm lấy cánh tay của chị Trịnh một cách bám víu.
Đôi mắt to tròn ướt đẫm nước mắt, nhìn người đàn ông lạnh nhạt và vô tình, không có lấy một tia thương xót.
Anh ta có thể thương xót cho tất cả mọi người, nhưng không bao giờ thương xót cho cô, vì sao ư? Đơn giản chỉ vì cô mang họ Phương, sinh ra là con gái nhà họ Phương, cứ thế gánh vác hết tấc cả tội lỗi nhà họ Phương.
Phương Hoa hít thở không xong, tay níu chặt tay chị Trịnh, giống như mọi người đang hít hết không khí của cô vậy, cô không thở được.
Cố gắng hít thở như thế nào cũng không đủ, đôi mắt ướt nhoè mờ dần rồi tối đen.
Phương Hoa ngất liệm trong vòng tay Trịnh Thành Tâm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...