Sáng hôm sau, khi chuông báo thức 5h reng lên.
Phương Hoa không mở nổi mắt, mắt gấu trúc lật đật chui vào rửa mặt, đánh răng.
"A, Phương Hoa không ngủ được hả, quần thâm kìa" Chị ba hỏi, Phương Hoa gật gật đầu rên rỉ "Dạ..."
"Panda Phương Hoa" Chị tư phì cười, Phương Hoa gật gù đánh răng liếc mắt "Chị tư bánh mặn."
"Xùy" Chị tư hất mặt, các cô lập tức cười haha lên.
Thể dục buổi sáng cực kì khoẻ mạnh, Phương Hoa vung vai thật thoải mái sau buổi tập.
Thậm chí còn bonus thêm vài cái lắc hông, đá chân, quạt tay.
Bữa sáng hôm nay là cháo thịt bầm, ngồi vào bàn cùng bát cháo nóng hổi, Phương Hoa cặm cụi húp hết một bát cháo.
Gương mặt tiếc nuối muốn thêm một bát nữa, nhưng mỗi người chỉ được một bát a.
Chị tư nhìn thấy liền chia sẻ bát cháo cho cô "Nè ăn đi."
"Thôi chị ăn đi" Phương Hoa thẹn thùng từ chối, thế mà ánh mắt cô lại gắt gao vào bát cháo còn liếm môi.
Chị tư liền cười "Ăn đi, chị ít khi ăn sáng mà."
Phương Hoa lén lút đưa ánh mắt nhìn chị, gương mặt lộ rõ nét xin xỏ chu chu môi nhỏ "Vậy...!Em xin nha."
"Rồi rồi" Chị tư haha cười, còn trêu ghẹo "Ăn đi chị tôi."
"Hì hì" Phương Hoa nhe răng cười ngón tay trắng kéo bát cháo đến phía mình, nhanh chóng húp sạch bát cháo thứ hai.
Còn liếm liếm khoé miệng sau khi căn sạch, bữa sáng và bữa trưa vô cùng ngon lành như thế.
Ấy vậy mà đến bữa tối, món cá khó tộ cực kì hấp dẫn cô lại chẳng thể hấp thụ.
Phương Hoa vốn không nghĩ ngợi gì ăn ngon lành, nhưng cá đi vào miệng mùi vị tanh tanh giống y hệt đêm qua.
Phương Hoa lập tức nhăn mặt, tay múc thìa canh húp, còn nhanh múc thêm một thìa cơm bỏ vào miệng.
Nhưng mùi tanh cá vẫn cứ ở trong miệng cô, bào tử phản ứng kịch liệt, Phương Hoa nhanh chóng đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh.
"Oẹ..."
"Dì hai ơi, Phương Hoa có ổn không vậy?" Chị hai lo lắng, dì hai ngước ánh mắt vào nhà vệ sinh gọi lớn "Phương Hoa ơi."
"Khụ khụ...!Dạ?" Phương Hoa đáp lại, bên ngoài vọng vào tiếng dì hai "Con ổn không?"
"Dạ ổn" Phương Hoa xả vòi nước rửa miệng, nhìn vào gương trấn an chính mình, lấy lại vẻ mặt tươi tỉnh cô mới bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Ngồi xuống vị trí của mình, động tác đẩy dĩa cá đến chỗ chị tư vô cùng thành thạo y hệt hôm qua.
"Oke" Chị tư tươi tắn gật gù, món ngon đến miệng ngại gì không nhận nga.
"Nếu thấy không khoẻ, ngày mai xin khám sức khoẻ đi" Dì hai bảo, Phương Hoa nhíu mi tâm, phủi tay "Không sao đâu."
"Hửm?" Dì hai đen mặt, Phương Hoa lập tức gật đầu nhanh "Dạ con biết rồi."
Phương Hoa không thể phản kháng lại người phụ nữ quyền lực này nha, nghe theo lời dì hai, hôm sau Phương Hoa xin quản giáo khám sức khoẻ.
Sau bữa trưa, Phương Hoa theo quản ngục đến khu vực khám sức khoẻ, cũng có rất nhiều tù nhân chờ đợi khám sức khoẻ, Phương Hoa ngay ngắn ngồi chờ đợi.
Thời gian dần trôi qua, đến lượt Phương Hoa đã là buổi chiều, sau một lượt kiểm tra và ngồi chờ đợi kết quả.
Thời gian trôi qua nhanh, chưa gì đã sụp tối, Phương Hoa ngồi chờ đợi, cuối cùng cũng nghe thấy tên mình phát ra từ loa phát thanh.
Phương Hoa đứng dậy, đi vào trong phòng bác sĩ, nữ bác sĩ nhìn vào hồ sơ của cô, các giấy tờ kiểm tra, sau đó đưa ánh mắt nghiêm túc nhìn cô.
"Chúc mừng."
Phương Hoa không hiểu vì sao lại chúc mừng, kết quả của cô rất tốt đến mức phải chúc mừng sao "Dạ?"
"Cô có thai" Nữ bác sĩ đáp "Thai nhi hai tháng tuổi, thời gian này chú ý sức khoẻ đừng vận động mạnh, tôi sẽ thông báo kết quả với bên nhà giam họ sẽ giảm các hoạt động tay chân phù hợp với thai phụ."
"Có...!Có thai?"
Phương Hoa nghe lời nữ bác sĩ lỗ tai cô cứ lùng bùng, ngạc nhiên đến ngẩn ngơ, nữ bác sĩ nghiêm túc gật đầu khẳng định lần nữa "Đúng vậy, thai nhi hai tháng tuổi, có vấn đề gì sao?"
"..." Phương Hoa thẫn thờ, giống như trời chồng mà chết đứng, bàn tay cô trở nên run rẩy "Không thể nào, bác sĩ có nhầm không?"
Bác sĩ nghiêm nghị cầm lên sổ bệnh "Phương Hoa, nữ, 18 tuổi phải không?"
Phương Hoa chậm chạp gật đầu, nữ bác sĩ thản nhiên đáp "Vậy không nhầm."
Bác sĩ cầm sổ bệnh cùng tệp hồ sơ xét nghiệm của cô, giơ lên trước mặt cô, Phương Hoa vẫn đứng bất động, đôi mắt dần một đỏ.
Lấp lánh rơi xuống giọt nước mắt nóng hỏi, khổ sở hỏi bác sĩ "Có thể nào phá đứa nhỏ này không?"
"Này cô gái" Nữ bác sĩ chau mày, gương mặt hiện lên dữ tợn "Dù đứa nhỏ này thuộc sỡ hữu của cô, đứa nhỏ này cũng là một sinh mạng, không thể tước đi quyền sống có đứa bé như vậy, cô định giết chết nó khi nó còn chưa được nhìn thấy mặt trời à? Đứa nhỏ không có tội tình gì cả."
Phương Hoa run rẩy, không dám cầm lấy hồ sơ bệnh trước mặt "Biết là vậy, nhưng tôi không có ý định sinh nó."
Đứa con này, không nên tồn tại.
"Chuyện người lớn làm đứa nhỏ không có tội, cô có thể xin phá thai nhưng điều tôi muốn nói ở đây, cô không thể giết đi đứa nhỏ như vậy, nghĩ đến một sinh linh nhỏ bé trong bụng cô sau này có thể tươi cười chạy nhảy theo chân cô, bị cô tước đi quyền sống, chết khi chưa mở mắt, cô nỡ sao?"
Nữ bác sĩ uy lực nói, Phương Hoa giơ lên bàn tay run rẩy cầm lấy hồ sơ bệnh án, cúi đầu đi ra ngoài.
Từng bước chân chạm chạp lạnh lẽo in trên mặt đất, theo chân quản ngục trở về khu giam giữ, suốt quản đường Phương Hoa như người mất hồn giống hơn là một chiếc xác sống đi theo chân quản ngục.
Tâm trí mờ mịt giống như đang nghĩ đến tươi lại đen tối của cô và sinh linh nhỏ bé trong bụng, cô đang nghĩ, có nên giết chết sinh linh vô tội ấy không?
Đi đến phòng giam của mình, cánh cửa mở ra, là mọi người đang ngồi ăn tối.
Vị trí trống trải được để thức ăn chờ đợi cô, cánh cửa phòng đóng lại.
Các chị nhìn thấy cô liền vui vẻ.
"Sao rồi?" Chị hai hỏi.
"Kết quả sao á? Panda Phương Hoa" Chị tư cũng trêu chọc.
Mặt Phương Hoa trắng bệch, đứng bất động ở cửa, đôi mi còn ướt kia khiến cho mọi người không tươi cười nữa, lo lắng.
Chị ba vội vàng đặt xuống chiếc thìa trên tay "Em làm sao vậy? Kết quả làm sao?"
Phương Hoa tựa mình vào cánh cửa, cả cơ thể không có sức lực trượt xuống, ngồi bệch trên đất.
Thả lỏng hồ sơ bệnh án trên tay, gương mặt nhăn nhó, cô cúi đầu hai tay ôm lấy hai chân mình, gục đầu vùi mặt vào hai gối chân bật khóc.
Các chị bị doạ vội vàng rời khỏi vị trí đang ngồi ăn, nhanh bước đến chỗ cô, nhìn thấy em út đột nhiên khóc như vậy khiến ai nấy cũng đều lo lắng.
Dì hai nhanh an ủi "Con làm sao? Kiểm tra có vấn đề gì sao?"
Phương Hoa không phản ứng, cứ gục mặt khóc, hai lòng bàn tay siết chặt thành quả đấm.
Chị ba nhìn thấy hồ sơ bệnh án kia, liền cấm lấy mở ra xem, lật vài ba trang nào là xét nghiệm nước tiểu, đo điện tim, xét nghiệm máu và siêu âm, tờ giấy chuẩn đoán cuối cùng viết hai chữ khiến cho chị ba ngẩn người: Mang thai, thai nhi hai tháng.
Chị ba la ba lấp bấp hốt hoảng "Mang...!Mang thai?"
Dì hai và hai chị hướng mắt về phía chị ba ngạc nhiên, Phương Hoa càng khóc nức nở hơn, cô không dám ngẩn đầu, hai tay nhanh chóng bịt lại hai lỗ tai, lắc đầu điên dại "Không...!Không phải thế này...!Không thể được...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...