Cuộc đời này lạ lắm, có những người sinh ra họ dành cho nhau, trao cho nhau những hạnh phúc êm đềm.
Cũng sẽ có những người vẫn là sinh ra dành cho nhau nhưng họ chỉ mang lại những khổ đau bất hạnh, có những thứ mặc định không là của nhau vậy mà cứ mãi trớ trêu, kéo họ vào một vòng quanh quẩn, cũng có những thứ mặc định là của nhau ấy thế mà lại chẳng thể chung đường.
Nghiệt ngã và đắng cay như thế mới gọi đó là cuộc đời.
"Em không yêu anh nữa...!Không muốn yêu anh nữa."
Lặp lại một lần, lại thêm một lần, Phương Hoa rơi vào vực thẳm.
Đôi mắt tràn đầy lệ cay, từng giọt mạnh mẽ trong veo như hạt châu sa rơi xuống, bàn tay nhỏ phát run, những đầu ngón tay tê dần lạnh lẽo đi biểu thị cho con tim đã chết lạnh.
Trịnh Thành Dương trầm mặt, nhìn vào cánh cửa ngăn cách kia một cách vô hồn, cảm giác trái tim nức nẻ thành vết, hệt như một ai đó cắm vào tim anh một mũi dao nhọn.
Sau đó bắt đầu chia đôi sẻ nửa trái tim của anh ra thành nhiều mảnh nhỏ vỡ vụn, con tim rỉ máu đỏ tươi, Trịnh Thành Dương không nhấc nổi nụ cười, mi tâm chậm chạp chau vào nhau.
Ánh nhìn thê lương yếu đuối, anh của lúc này thật sự không còn một lớp rào chắn phòng vệ nào nữa, phiên bản đơn sơ nhất, thành thực nhất.
"Có thể bước ra ngoài này không?" Giọng anh nhẹ tênh yêu cầu.
Phương Hoa mím môi, biết là vấn đề này cần phải đối mặt trực diện chấm dứt, không nên lãng tránh, nhưng tâm trạng của Phương Hoa hiện tại đủ để đứng trước mặt anh sao?
Hai tay nhỏ từ từ nâng len chùi sạch nước mắt trên mi, tay ướt nước mắt liền chùi xuống gấu áo ngủ, nhắm chặt mắt, hít thở vài ba hơi thật sâu lấy lại một vẻ mặt hoàn toàn tươi mới, chỉ trừ đôi mi có chút hoen đỏ, tiến đến cánh cửa.
Cạch.
Mở ra cánh cửa, Phương Hoa tạo ra một lớp mặt nạ kiêng định bước ra trước mặt Trịnh Thành Dương, rất rõ ràng biểu thị sự kiêng cường trong mắt anh, không hề né tránh.
Xuất hiện trong đôi mắt Phương Hoa, Trịnh Thành Dương dáng vẻ rất mệt mỏi, gương mặt hướng về cô, đôi mắt anh có ánh sáng lấp lánh, màn đêm tối ở hành lang, chỉ có mặt trăng qua ô cửa phản chiếu bóng hình hai người.
Trong đêm tối, đôi mắt anh sáng lên lớp nước, Phương Hoa đứng lặng người, bàn tay nhỏ cuộn chặt lại không cho phép bản thân mềm lòng.
Đứng trước anh liền ngửi được mùi men rượu nồng nặc, quả đúng như dự đoán, anh thật đã uống rượu.
Vốn nghĩ cô đi ra gặp mặt anh, để nói rõ ràng mối quan hệ của hai người, Phương Hoa khẽ lên tiếng, chỉ kịp phát ra âm thanh êm dịu "Em đã nói..."
"..." Lời cô nói ra bị chặn lại, âm thanh đang muốn phát ra trôi ngược vào bụng "Ưm..."
Trịnh Thành Dương bước đến một bước chân, hai tay nâng lên ôm lấy gương mặt Phương Hoa, cúi đầu ấn lên môi cô một nụ hôn.
Hành động quá đỗi thuần phục, nhanh đến mức Phương Hoa không kịp phản kháng, bị anh hôn lấy.
Cạy mở hàng răng, bắt lấy lưỡi mềm anh thương nhớ, quyện lấy từng ngọt ngào trên môi Phương Hoa.
Hơi thở Trịnh Thành Dương nồng nặc mùi rượu đỏ, tay nhỏ Phương Hoa nắm lấy bàn tay Trịnh Thành Dương gỡ ra.
Anh chỉ chăm chú vào nụ hôn trên môi cô, thả nhẹ bàn tay bắt lấy eo nhỏ bao bọc cả cơ thể Phương Hoa vào lòng, mang theo nhung nhớ gửi gắm vào nụ hôn nồng cháy, cuốn lấy từng hơi thở, từng vị ngọt ngào chỉ thuộc về Phương Hoa.
Cô chỉ có thể ngây ra, trơ mắt nhìn gương mặt người đàn ông phóng đại, bị ôm lấy, Phương Hoa không thoát được, Trịnh Thành Dương nâng lên bàn tay đặt sau gáy cô, nâng đầu Phương Hoa ngửa lên tiếp ứng anh.
Miệng lưỡi bị hôn lấy, mút chặt, quấn quích kẻ đuổi người trốn, từng hơi thở đều bị Trịnh Thành Dương hút đi, chỉ toàn hít vào hơi đầy mùi cồn từ anh.
Nụ hôn cướp đi sức lực của Phương Hoa, cô trở nên mềm nhũng như một quả bóng xì hơi trong lòng anh, hai tay nhỏ vẫn đặt trên lòng ngực anh chỉ là không có đủ sức để đẩy ra mà túm lấy ngực áo sơ mi trở nên nhăn nhó.
Thang máy mở ra, Vũ Minh Tân bước ra từ thang máy, nhìn thấy Trịnh Thành Dương ôm chặt Phương Hoa dây dưa hôn môi.
Bàn tay siết chặt thành quả đấm tiến tới, nắm lấy vai Trịnh Thành Dương kéo ra.
Phương Hoa được thả liền mất đi chỗ dựa có phần chao đảo, Vũ Minh Tân chẳng nói chẳng rằng tiến đến Trịnh Thành Dương, vung lên cú đấm hướng thẳng vào mặt.
Phương Hoa loạng choạng bước chân nhìn thấy cảnh tượng Vũ Minh Tân xông đến Trịnh Thành Dương, không kịp lên tiếng "Anh đừng..."
Bốp.
Trịnh Thành Dương chao đảo lui về sau, mặt nghiêng sang một hướng, một bên mặt đau đớn nóng rang, đau đớn chạy ngược lên đầu não, thần kinh nhanh chóng căng cứng.
Xoay lại gương mặt, bước chân vững trải đứng ngay ngắn, trên khóe môi trịnh Thành Dương trải ra máu đỏ, thần trí mê muội bị một cú đấm thanh tẩy.
Anh nhếch lên nụ cười, đầu ngửa lên cao lại từ từ lắc sang trái nghiêng sang phải, xương cốt phát ra âm thanh rắc rắc theo nhịp vặn vẹo.
Mắt hướng về Vũ Minh Tân khiêu khích, Vũ Minh Tân nhìn thấy màn hôn hít vừa rồi, nghĩ đến hôm Phương Hoa bị làm nhục tại toà càng thêm tức giận.
Lập tức nắm chặt quả đấm lau tới, Trịnh Thành Dương không có ý né tránh, thậm chí còn bày ra vẻ mặt đón nhận sự xông đến của Vũ Minh Tân, Phương Hoa nhìn thấy liền la hét "Dừng tay."
Chỉ là hai người đàn ông khôn ngoan kia lúc này hóa thành kẻ không có lý trí, Vũ Minh Tân lau đến vung ra cú đấm, Trịnh Thành Dương đã cuộn chặt tay thành một quả đấm lớn, lùi đi một bước chân thân thủ né đi cú đâm như bão táp kia, lại bước lên một bước vung ra cú đấm đã chuẩn bị.
Bụp.
Một cú đấm đáp trả váng ngược vào Vũ Minh Tân, không phải vào mặt, cú đấm móc xông thẳng đến bụng Vũ Minh Tân.
Vũ Minh Tân lùi bước chân không vững, đau đớn ôm lại trước bụng, ấy vậy mà Vũ Minh Tân lại không có ý ngừng lại, mắt đen hung tợn nâng lên muốn lao đến Trịnh Thành Dương.
Phương Hoa cả kinh, nhanh chóng chạy đến nắm lấy tay Vũ Minh Tân cang ngăn, kéo anh ra phía sau lưng mình, cô trở thành lá chắn cho Vũ Minh Tân, mắt tròn trừng lên với Trịnh Thành Dương, một cách xa lạ lên tiếng "Anh loạn đủ rồi, mời về cho."
Nắm đấm của Trịnh Thành Dương vẫn nắm chặt, đối mặt với Phương Hoa thậm chí quả đấm còn siết chặt hơn, đến mức anh nghiến răng ken két.
Bước chân nâng lên tiến đến, Phương Hoa liền thục lùi về sau, hai tay vội đỡ lấy bã vai Vũ Minh Tân.
Cô đề phòng nhìn anh như một con quái vật, ngược lại dịu dàng đỡ lấy người đàn ông kia, Trịnh Thành Dương ngưng động lại bước chân, nhếch ra nụ cười lớn đầy chua xót, liếm qua vị trí rỉ máu trên môi.
Anh hướng cô, con ngươi đau lòng hiện lên cay đắng, gật gật đầu hiểu được ý tứ xa lạ của Phương Hoa.
Một trận sóng thần đạp đổ Trịnh Thành Dương nhưng anh không cho phép đau đớn nào thể hiện trên gương mặt, buông lỏng bàn tay, thở ra một hơi mang theo thất vọng cùng mệt mõi, sâu trong đôi mắt vẫn hiện lên sự ôn nhu dịu dàng "Được rồi, hôm khác anh đến."
"Không cần đến" Vũ Minh Tân đáp trả nhanh với gương mặt hung hăng, nói thay lời Phương Hoa, tay nâng lên choàng lấy bả vai cô, che chở cô trong vòng tay "Cô ấy là bạn gái của tôi, anh không được làm phiền."
Trịnh Thành Dương nâng mắt sang Vũ Minh Tân, ôn nhu biến mất thay bằng lạnh lùng cợt nhã "Bạn gái cậu nhưng là mẹ con gái của tôi, cậu có tư cách gì không cho phép tôi đến tìm?"
Quá rõ ràng đi, dù Phương Hoa có đang hẹn hò với Vũ Minh Tân hay là ai đi chăng nữa, cô vẫn là mẹ của con gái anh, không ai có thể ngăn cấm anh đến tìm Phương Hoa.
"Anh đừng gây nưa" Nghe thấy Vũ Minh Tân, Phương Hoa liền nghiêm mặt với anh, đã bị ăn một đấm lại còn hóng hách như thế này, anh muốn bị Trịnh Thành Dương đấm thêm hay sao? Phương Hoa đen mặt, trừng mắt với Minh Tân đe doạ anh không nên nói nhiều nữa.
Hướng ánh nhìn đến Trịnh Thành Dương, Phương Hoa lịch thiệp đáp lời "Có chuyện gì để sau hẳn nói, đã khuya rồi, anh nên đi về đi."
Trịnh Thành Dương gật gật đầu, bước chân có điểm không thăng bằng xoay người rời đi.
Nhìn bộ dạng chật vật của anh kia, đây là lần đầu tiên Phương Hoa nhìn thấy anh say sỉn đế mức đi cũng không vững như thế.
Lắc lắc đầu không nhìn anh nữa, Phương Hoa quay về người bên cạnh khó chịu "Anh đột nhiên đánh người làm gì?"
Dìu anh đi vào bên trong căn hộ cửa cô, càn thận khoá lại cửa, Vũ Minh Tân được dìu xuống ghế gỗ ở bàn trà thủy tinh.
Bạc môi mếu lên trong rất uỷ khuất, hai tay ôm lại bụng, chỉ là bị đấm một cú lại hệt như bị đánh đến lục phủ ngụ tạng tan nát ôm bụng, đáng thương đáp.
"Hắn ta bắt nạt em, anh phải đánh hắn chứ" Bộ dạng đáng thương, muốn được an ủi ah.
"Cho nên bây giờ thì ngồi đó ôm bụng đi" Phương Hoa khó khăn nhăn mày, biểu tình hất hủi không quan tâm.
Không đổi được an ủi của Phương Hoa, Vũ Minh Tân mếu máo liền vẽ ra nụ cười khổ sở, giọng nói trầm lặng ôn tồn "Hôm trước em bảo không quên được Trịnh Thành Dương, em vẫn yêu anh ta phải không?"
Đột nhiên đổi đi chủ đề, Vũ Minh Tân nghiêm túc dò hỏi, Phương Hoa cũng không cần phải lãng tránh anh "Ừm..."
"Thế sao em lại né tránh anh ta? Hôm nay anh ta đến vì em mà?" Vũ Minh Tân hỏi khẽ.
"Không phải chỉ cần có tình cảm là đến được với nhau" Phương Hoa nhẹ đáp, Vũ Minh Tân ngồi tựa lưng vào ghế, câu nói này của cô, anh hoàn toàn đồng ý.
Bạc môi nâng lên nụ cười chua xót, tán đồng khẽ "Đúng vậy, mỗi tình cảm thôi chưa đủ."
Giống như anh và Giai Mẫn, rõ ràng tình cảm rất nồng nhiệt và cháy bỏng, ấy vậy mà người kia không có đủ kiêng nhẫn đời chờ, không có đủ dũng khí đối chọi hoa vinh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...