Thời gian một tuần thấm thoát trôi qua, Phương Hoa không tiếp chuyện với Phương Lão.
Mối quan hệ công việc của Phương Hoa và Vũ Minh Tân cực kì tốt, hai người bắt đầu từ chuyện công việc đến những chuyện mấy gió bên ngoài.
Tuy ấn tượng ban đầu của Phương Hoa về Vũ Minh Tân không mấy tốt, cô nghĩ anh thuộc người háo thắng, anh sẽ bất chấp mọi chuyện để đạt được mục đích.
Vũ Minh Tân lại rất quan tâm cô, từ hôm lão Phương cãi nhau cùng cô hôm đó.
Anh luôn nhắc nhở cô không nên xảy ra chuyện cùng ông cho đến khi hoàn thành việc kiện cáo, Phương Hoa cũng rất nghe lời luật sư của mình.
Tạm thời lánh mặt cha cho đến ngày ra toà, hôm nay chính là ngày mà họ ra toà.
Nghĩ rằng sẽ được nhìn thấy bé nhỏ của mình, nào ngờ ngoài trừ Trịnh Thành Dương thì chẳng có ai nữa.
Hoàn toàn không có sự góp mặt của Hiểu Minh, chẳng phải sẽ cần đến ý kiến của con bé sao?
Cuộc tranh luận nảy lửa của hai vị luật sư, nhưng nó lại giống như một mình Vũ Minh Tân đang đọc thoại, Phương Hoa nghe đến đầu cũng choáng váng, mắt lén liếc nhìn Trịnh Thành Dương ngồi thảnh thơi phía bên kia.
Anh nhạy bén nhận ra ánh mắt của cô, đối với lén lút dòm ngó của Phương Hoa, Trịnh Thành Dương thẳng thừng nâng ánh mắt nhắm thẳng vào người Phương Hoa.
Cô nhanh chóng quay mặt đi.
Đúng như Vũ Minh Tân nói, toà sẽ đề cập đến điều kiện nuôi con.
Vũ Minh Tân rất thành thạo thuyết phục về vấn đề điều kiện tại chính, thậm chí còn yêu cầu bên Trịnh Thành Dương chia tài sản cho Phương Hoa.
Bên bị đơn không hề có bất kì động tĩnh nào, giống như sàn chơi này chỉ của một mình Vũ Minh Tân làm chủ, luật sư của Trịnh Thành Dương chỉ ừ ờ vài câu cho qua chuyện.
Lợi thế mặt trận hoàn toàn thuộc về Phương Hoa khi Vũ Minh Tân đối kháng bảo rằng, đứa trẻ ở bên cạnh Phương Hoa nhiều hơn.
Đứa trẻ chắc chắn cần phải có Phương Hoa, bên phiên toà cũng không thể phản kháng điều này.
Dãy người ngồi trên bàn phúc thẩm luôn gật gật đầu và cầm bút ghi nhận rất nhiệt tình, Phương Hoa ôm được hi vọng, không nhịn được mừng rỡ trong lòng.
Mọi chuyện trên phiên toà đều thể hiện lợi thế thuộc về Phương Hoa, nhưng cô lại không nhìn thấy phía Trịnh Thành Dương có sự lo lắng.
Anh vẫn chỉ ung dung không hề biểu cảm một sự lo âu nào, giữa phiên toà, hội thẩm phán đang bàn bạc.
Vũ Minh Tân ngồi xuống chiếc ghế, nhìn sang Phương Hoa "Cô có cảm thấy kì lạ không?"
"Ừm..." Phương Hoa gật gật đầu, quả thật rất kì lạ.
"Họ hoàn toàn để chúng ta lấn áp" Vũ Minh tân nhúng vai, cảm thấy thực kì lạ nhưng anh cũng chẳng để tâm nói bừa "Chắc là người kia đang cố tình nhường quyền nuôi con cho cô."
Bởi vì luật sư của anh chẳng hề phản kháng bất kì điều gì cả, mặc kệ cho Vũ Minh Tân ở lợi thế, họ không hề phản kháng khiến cho Vũ Minh Tân cũng chẳng thể đề cập đế vấn đề bạo hành hay xâm phạm.
Mọi chuyện luôn nằm ở thế tốt nhất cho Phương Hoa và Vũ Minh Tân, ban thẩm phán trở lại, bọn họ đã có kết quả hội thảo.
Phương Hoa hớn hở nâng môi, trông chờ vào kết quả, cô dường như cho rằng mình đã có thể nhận lấy phần chiến thắng, môi nâng lên nụ cười hạnh phúc trông chờ.
"Sau khi thảo luận, chúng tôi đã đưa ra kết quả tốt nhất cho đứa trẻ" Vị thẩm phán ung dung tuyên bố "Chúng tôi sẽ giao quyền nuôi dưỡng cho bên bị đơn Trịnh Thành Dương."
Vũ Minh Tân cô động, mắt trừng lên nhận lấy kết quả thất bại, đến Phương Hoa cũng ngây ngốc nụ cười trên môi cô ngừng lại.
Nâng mắt nhìn sang người ngồi bên kia vô cùng thảnh thơi, chờ đợi vị thẩm phán tối cao nói xong, Vũ Minh Tân nhanh chóng kháng nghị "Khoan đã, tôi không hiểu."
Các vị thẩm phán nhanh chóng đóng lại quyển sổ tay của mình.
"Tại sao chúng tôi lại không nhận được quyền nuôi con? Từ đầu chúng tôi đều có lợi thế."
Vị thẩm phán ban bố một biểu cảm từ thiện, không tiếp đón "Chúng tôi đã xét về phương diện tốt nhất cho đứa trẻ và đây là lựa chọn tốt nhất."
Bọn họ lần lượt rời đi, Vũ Minh Tân miệng khô lưỡi đắng, tức giận ngồi xuống ghế, mắt đen trừng lên phẫn nộ.
Phương Hoa liếc nhìn về phía Trịnh Thành Dương và luật sư của anh ta bên kia, họ đang vui vẻ bắt tay với những thư kí và thẩm phán.
Phương Hoa dường như hình dung được chuyện gì rồi, Vũ Minh Tân nghiến răng nghiến lợi, màn bắt tay vui vẻ kia không cần nói cũng đoán được đối phương đi cửa sau, thì thầm "Chúng ta tốn công vô ích."
Cảm giác giống y hệt năm năm trước, Phương Hoa cũng bị đẩy vào tù từ những vị thẩm phán tượng trưng cho công lý, cô cười khổ "Tôi xin lỗi, vụ kiện này ngay từ đầu đã không có kết quả."
"Không phải lỗi của cô" Vũ Minh Tân bất lực nhếch môi, khinh thường nhìn vui vẻ chiến thắng bên kia "Sân chơi này từ đầu đã không có sự công bằng."
Thảo nào bọn họ cả buổi cũng chẳng lo lắng trước những câu hỏi hóc búa của Vũ Minh Tân.
Rõ ràng cả buổi Vũ Minh Tân chiếm toàn ưu thế về mặt tố tụng, nhưng cũng chẳng đấu lại bọn họ.
Mắt đẹp nhìn đôi bàn tay vô lực của mình, thở ra một hơi nặng trĩu, Vũ Minh Tân nhìn sang Phương Hoa thất thần, bàn tay nâng lên chạm vào bã vai nhỏ an ủi "Tôi xin lỗi, chẳng giúp gì được."
"Không đâu, anh đã giúp rất nhiều rồi" Cô lắc lắc đầu, nâng lên gương mặt đã đỏ hoe, Vũ Minh Tân động lòng, tay nâng lên xoa đầu Phương Hoa.
Cô cũng có chút ngẩn ngơ, hành động an ủi của anh có hơi thân mật quá không?
Trịnh Thành Dương ở phía bên kia, mắt đen liếc nhìn về phía hai người, màn vỗ về nâng niu mái tóc kia lọt vào mắt anh.
"Tôi vào nhà vệ sinh một chút" Hít hít cái mũi nghèn nghẹn, Vũ Minh Tân thu lại tay mình gật gật đầu.
Phương Hoa nâng người đứng dậy khỏi chiếc ghế nóng.
Rời khỏi phòng kiện tụng, Phương Hoa đi vào nhà vệ sinh, nhìn bản thân qua gương phản chiếu.
Cô đúng là mơ tưởng, làm gì có chuyện cô có thể đấu lại Trịnh Thành Dương, mắt đẹp đỏ hồng, uất ức ứa ra nước mắt.
Mở ra vòi nước, cúi người hai tay hứng nước rửa mặt, hai ba lần tát nước lên gương mặt.
Ngẩn đầu lên, tay mở ra chiếc túi lấy ra chiếc khăn mềm lau lau gương mặt, sau khi có nước làm dịu đôi mắt nóng hổi của Phương Hoa.
Cất vào khăn mặt, lần nữa ngước nhìn vào tấm gương.
"Á..." Phương Hoa bị doạ bắn mình nhanh chóng xoay người lại, đang là nhà vệ sinh nữ, đột nhiên Trịnh Thành Dương lại lù lù xuất hiện phản chiếu qua tấm gương.
"Anh...!Anh..." Cô la ba lấp bấp quên hết cả chữ, đây là nhà vệ sinh nữ, sao anh lại có thể đi vào trong này "Anh...!Vào đây làm gì?"
Chưa kịp bình ổn lại nhịp đập bị lệch của mình đã thấy Trịnh Thành Dương nâng chân đi đến, Phương Hoa men theo bồn rửa tay lùi lùi về sau, tay giơ ra phía trước ngăn cản "Trịnh Thành Dương...!Anh đừng có làm bậy..."
Dáng vẻ toát ra khí lạnh, ánh mắt đăm đăm giống như đang muốn xé toạc cô, một cổ sợ hãi quen thuộc vây lấy Phương Hoa.
Đôi mắt sâu hoắc của Trịnh Thành Dương như muốn nuốt chửng Phương Hoa, cô còn nhìn thấy yết hầu đang nhấp nhô lên xuống của người kia.
Lui đến ngõ cục, Phương Hoa mím chặt môi, bàn tay nhỏ choàng ở trước ngực ôm lại chính mình, mi dài rũ xuống lo sợ "Em...!Anh..."
Cô không biết nói cái gì, hoàn toàn không soạn ra từ ngữ, Trịnh Thành Dương nâng lên bàn tay, bắt lấy một bên cánh tay Phương Hoa.
Cô nâng lên ánh nhìn hoảng sợ, anh đáp lại cô bằng ánh nhìn hoan nghênh, môi nhếch lên nụ cười tựa như không.
Nâng đầu nhìn vào một căn phòng vệ sinh, Phương Hoa nhìn theo mắt anh, hướng tới buồn vệ sinh kia.
Chỉ có thể chết lặng, đầu nhỏ lắc vội muốn rút lại tay mình.
"Không..."
...
Vũ Minh Tân ở sau phiên toà chờ đợi Phương Hoa, nhìn lên đồng hồ đeo tay, cô đã đi vào nhà vệ sinh cũng qua nửa tiếng.
Có phải hay không là ở trong đó khóc rồi, lâu như vậy còn chưa ra.
Anh gật đầu khổ sở, chắc có lẽ là như vậy, lúc nãy cả gương mặt cô đã đỏ hoe.
Nhận kết quả đến anh còn giật mình, cả buổi lợi thế là anh cứ cho rằng mình sẽ chiến thắng.
Quên mất rằng toà án ở thành phố S không giống như bên Anh, trắng đen rành mạch.
Không ngờ rằng vụ án anh thụ lí đầu tiên ở thành phố S này lại có thể thua như thế, thua một cách bất lực.
Trôi qua thêm mười lăm phút, Phương Hoa vẫn không trở lại, Vũ Minh Tân lo lắng đi đến khu vực nhà vệ sinh chờ đợi.
Nhìn thấy một cô gái đang tiến vào khu vực vệ sinh, anh khẽ hỏi "Cô có thể giúp tôi, hỏi cô gái tên Phương Hoa bên trong có sao không? Cô ấy vào trong đó cũng lâu rồi."
"Dạ vâng" Cô gái lịch thiệp nâng môi, tiến vào bên trong nhà vệ sinh nữ.
Nhìn thấy chiếc túi còn nằm trên bồn rửa mặt, đoán rằng cô ấy có thể ở một trong dãy phòng nhỏ này.
Cô gái rửa tay, mở ra túi xách lấy dụng cụ dặm lại lớp phấn, không quên chuyện người đàn ông bên ngoài nhờ vã khẽ hỏi "Cô Phương, bạn trai bên ngoài đang đợi cô đấy."
Phương Hoa bên trong căn phòng riêng, bị áp lên vách tường, khuy áo đều bị bung ra, quần jeans sớm đã nằm lung tung.
Cắn môi nhịn xuống rên rỉ thống khổ, người kia bên trong cô từ khi phát hiện có người đi vào thì rất chậm chạp đều đều.
Tận hưởng khoái cảm cùng cô gái nhỏ, giọng nói cô gái bên ngoài khiến cho anh ngừng lại động tác.
Hai chữ bạn trai lọt vào lỗ tai nghe thực chói, trong đầu lại hiện về hình ảnh người kia nâng niu Phương Hoa.
Anh vội lui người thúc mạnh.
Phốc.
Một âm thanh sát nhập.
"Ách..." Phương Hoa nấc ra tiếng nhỏ, hai tay chống đỡ lòng ngực Trịnh Thành Dương, lắc đầu điên dại ngăn cấm anh.
Tóc ngắn rối theo cái lắc dữ dội bay loạn bám lên gương mặt, nước mắt lấp lánh trên gương mặt phiếm hồng vì dục, vừa đáng thương lại vừa mê người.
"Phương tiểu thư? Cô ổn chứ?" Cô gái ngừng lại hành động dậm phấn hồng, cô vừa nghe thấy âm thanh gì đó thì phải.
Bên dưới ra vào càng lúc càng nhanh, tay nhỏ níu trụ trên áo anh nhăn nheo, khổ sở rất ra tiếng "Không sao...!Tôi ổn..."
"Nghe giọng cô không tốt ấy?" Cô gái đánh xong phấn hồng, đóng lại mỹ phẩm bỏ vào túi xách của mình "Cô có cần tôi giúp gì không?"
Trịnh Thành Dương hướng đến môi cô áp vào, cùng mãng liệt bên dưới hung hăng cắn lấy cánh môi Phương Hoa.
Cô muốn xoay mặt đi ngưng hoàn toàn bị anh áp đảo, len lỏi bắt lấy chiếc lưỡi quấn quýt, hô hấp bị hút cạn nhanh chóng.
"Phương tiểu thư?" Không nhận được câu trả lời, cô gái lo lắng xoay đầu nhìn vào căn phòng đóng chặt kia.
"A..." Phương Hoa nâng hai tay giữ lấy gương mặt anh kéo ra, hít thở không khí vội vàng đáp nhanh "Không cần...!Tôi chỉ là...!Ừ...!Hơi đau bụng một chút."
Nhìn cô gái nhỏ đỏ ửng, la ba lấp bấp tìm cơ đáp với người bên ngoài, Trịnh Thành Dương không nhịn được bật cười.
Bàn tay chạm lên tay đang giữ mặt anh, nghiêng mặt hôn lên lòng bàn tay Phương Hoa.
"À" Cô gái bên ngoài hiểu được vui vẻ đáp "Vậy tôi sẽ bảo với bạn trai cô, nhanh một chút nhé, anh ấy đang đợi cô bên ngoài."
Hôn lên lòng bàn tay nhỏ, nghe đến hai từ kia lại không vừa lòng, Trịnh Thành Dương nhe răng cắn vào tay cô.
"Anh...!Đủ rồi..."
Cô gái kia đi khỏi, Phương Hoa nuốt nước bọt, cơ thể nóng rực bám trụ.
Kéo tay cô đặt lên vai anh, Trịnh Thành Dương hướng đến ôm lấy nhỏ bé, nâng người cô lên cao một chút, phía dưới luật động nhét vào thuần phục tận hưởng khoái cảm.
Tiếng nước ướt át bắt đầu phát ra, lui ra phân thân lại mang nó nhét vào lạch bạch, hôn lấy tai nhỏ, thở ra hơi thở nóng rực vào tai Phương Hoa.
Cô run nhẹ, vành tai theo cơ thể ửng hồng.
"Từ khi nào người kia được xem là bạn trai của em vậy?" Liếm vành tai, hướng xuống chiếc cổ trắng ngần đã đỏ ửng mấy vết hôn đỏ đỏ, tạo thêm một vết hôn liếm cắn "Em và người kia thân thích quá nhỉ?"
"Không liên quan...!Đến anh...!Ưm..." Phương Hoa vức đầu, cắn cánh môi hồng đào.
"Không liên quan?" Trịnh Thành Dương hạ bàn tay chạm lên mông mềm, nâng đùi ngọc lên cao, đem chính mình mạnh mẽ rút ra lại đâm vào.
Phương Hoa mím môi, anh lại rút ra chính mình mạnh mẽ thúc mạnh vào, cô cất ra một âm ái muội rên rỉ.
Trịnh Thành Dương mới hài lòng, nâng mâu đục ngầu, tựa trán vào trán Phương Hoa, chớp mũi hai người chạm nhau, anh cười khẽ.
"Nhìn xem chúng ta bây giờ, có giống không liên quan không?"
"Anh..." Phương Hoa vội quay mặt, cơ thể đỏ ửng, gò má phiếm hồng ấm ức, dáng vẻ thiếu nữ xấu hổ yêu kiều.
Trịnh Thành Dương bật cười, nâng lên cương nghị cách môi, hít một hơi thật sâu mang cô gái cùng anh tận hưởng khoái hạc vi vu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...