Sau khi an ủi chị Trịnh, Phương Hoa trở về phòng của mình.
Hiểu Minh ở chỗ Thành Dương chơi đến khi buồn ngủ anh sẽ đưa con bé về phòng, cho nên Phương Hoa không cần làm phiền hai cha con họ.
Cô nằm giữa chiếc giường lớn mềm mại, mắt nhìn trần nhà trắng xoá, căn phòng rất yên tĩnh chỉ có nhịp thở nhẹ đều của Phương Hoa.
Thật ra Phương Hoa đã nói dối chị, sức chịu đựng của Phương Hoa cũng không lớn đến như thế.
Chỉ là không muốn chị phiền lòng nữa, càng không muốn chị vì cô mà xảy ra mâu thuẫn với Trịnh Thành Dương.
Cho nên mới lừa chị như thế, thật ra cô cũng không trụ nổi nữa, nghĩ đến những lời cay đắng mà anh ta nói, những lời chế giễu kia, những hành động khinh thường bôi nhọ.
Làm sao có thể vẫn tốt được, cô không rõ mình có thể cầm cự được bao lâu nữa.
Tra tấn tinh thần bằng trò chơi thể xác này thật sự quá khủng khiếp, miệng thì bảo ở lại đây vẫn tốt thế thôi, Phương Hoa thật sự muốn được rời khỏi chỗ này.
Nhất là ở chính căn phòng này, năm năm trước và bây giờ, những ký ức đen tối kia lâu lâu lại hiện hữu.
Phương Hoa cứ thất thần nhìn trần nhà trắng xoá, mắt to lâu lâu mới chậm chạp chớp một cái.
Cảm giác thật lạnh lẽo làm sao.
Màn đêm tĩnh lặng chậm rãi trôi qua, thời gian không thể thương xót Phương Hoa mà ngừng lại được.
Ngày mới lại cứ thế bắt đầu, hôm nay Hiểu Minh có lớp học, Phương Hoa dậy từ sớm để tự tay chuẩn bị cho bé con.
Mặc xong đồng phục mẫu giáo đáng yêu, cúi mặt nhìn cục bông gòn "Thơm mama một cái."
Hiểu Minh cười tíu tít nghiêng mặt hôn lên gò má Phương Hoa, quả là thiên thần nhỏ của cô.
Một cái thơm tiếp thêm nguồn năng lượng vô cực nga, Hiểu Minh theo Trịnh Thành Dương đến trường.
Nhà chỉ còn lại Phương Hoa và Trịnh Thành Tâm, hai chị em chán nản ngồi xem tivi, nhìn thấy chương trình nấu ăn đang chiếu.
Bọn họ đang làm món bánh ngọt trong rất bắt mắt, Trịnh Thành Tâm trước giờ không có vào bếp, quay sang hỏi "Em có biết nấu ăn không?"
Phương Hoa cũng chẳng có lăn vào bếp bao giờ lắc đầu nhanh chóng, chị Trịnh nhe ra răng nanh "Vậy...!Chúng mình đi đốt bếp nào."
Chị Trịnh kéo Phương Hoa xuống khu vực nhà bếp, ra lệnh cho các cô hầu tránh xa khu vực bếp nút, nhà bếp bây giờ thuộc sở hữu của chị và Phương Hoa nga.
Nguyên liệu đều có sẵn, hai chị em cùng nhau làm bánh dưới bếp.
Cả hai vừa làm vừa xem hướng dẫn, cân đo đếm lượng đến từng gam đường thìa nước.
Bởi vì là lẫn đầu lăn vào bếp, hai chị em rất chậc vật.
Bột mì thì tứ tung nên mặt mũi hai chị em đã sớm tèm lem khiến cho mấy chị hầu cười không nhặt được mồm.
Bảo cái vá múc thì chị lại lấy cái xạn, dầu ăn và dầu hào chị chẳng phân biệt được, mất hai tiếng vẫn chưa có gì ra hồn.
"Hm, kiểu này làm dâu cực nha" Chị Trịnh cười khổ, bàn tay tua đi tua lại clip dạy nấu ăn trên điện thoại.
"Ô quào" Phương Hoa ngạc nhiên, hoá thành Hiểu Minh chu môi chớp mắt "Cuối cùng chị cũng muốn lấy chồng rồi."
"Ôi chỉ là dự tính thôi, còn lâu lắm" Chị giơ ra hai bàn tay đầu hàng, chuyện gì thì chuyện, lấy chồng còn lâu.
Quay quần trong bếp lại rất vui nha, ta bảo cái bánh đầu tiên đen như than củi ấy.
Hai chị em cười lăn cười bò trong bếp, đến tận phòng khách ngoài trước còn có thể nghe thấy.
Có thể hơi khó tin nhưng vì sự khéo léo và kinh nghiệm bếp nút bằng con số 0, hai chị em đã hoàn thành được chiếc bánh hoàn hảo chỉ sau 6 cái bánh màu đen màu đỏ.
Thật là tài tình!
Do sợ làm hỏng nên cả hai làm chiếc bánh rất nhỏ, chỉ bằng chiếc bát ăn cơm.
Sau khi nó thành công lại muốn làm một chiếc lớn hơn để ăn, thế là hai người lại xoay thêm một vòng trong bếp.
Phương Hoa mở ra lò nướng, lò nướng hôm nay được hoạt động hết công sức nga.
Bởi vì bất cẩn trong lúc mở lò, tay Phương Hoa bị bỏng, may mắn chỉ là một vết bỏng nhỏ ngay ngón tay trỏ.
Chị Trịnh nhìn thấy Phương Hoa bỏng lại phát hoả cả lên, nhanh chóng lấy túi đá cho Phương Hoa chườm.
Ngồi ở chiếc bàn cạnh bếp, Phương Hoa cẩn thận ngồi chườm đá theo chỉ thị của chị Trịnh.
Chị đang cùng mấy chị hầu dọn lại chiến trường đã bày ra, bác Lí quản gia đi đến chỗ Phương Hoa "Phương tiểu thư, cậu chủ bảo hôm nay không cần đến rước bé Hiểu Minh."
"Không cần đi sao?" Phương Hoa ngạc nhiên, như vậy Hiểu Minh sẽ giận đấy.
"Vâng" Bác Lí nhẹ đáp "Cậu vừa gọi bảo như thế."
"Con biết rồi" Phương Hoa mỉm cười, chắc hẳn có chuyện gì đó, Trịnh Thành Dương đã bảo thế thì thế vậy.
Chuyện dỗ Hiểu Minh sẽ là của anh nga, bác Lí rời đi, Phương Hoa tay cầm túi chườm đá lăn qua lăn lại trên ngón tay trỏ.
Không hiểu vì sao đột nhiên trong lòng lại có một cảm giác cực kì không tốt, hmm, có lẽ là cô nghĩ nhiều quá rồi.
Chờ đợi lò nướng, đếm từng giây trôi qua, lò nướng phát ra âm thanh báo hiệu hoàn tất.
Chị Trịnh nhanh chóng lấy ra chiếc bánh mì nhân chà bông thơm nứt mũi, mang chiếc bánh ra phòng khách với Phương Hoa cùng hai chiếc nĩa.
Thế là hai chị em được thưởng thức chiếc bánh ngon lành rồi nha, khoảnh khắc hai người một chiếc bánh trông thật đáng yêu làm sao.
Khoảng khắc xinh đẹp ấy chỉ duy trì được một vài phút trước khi Trịnh Thành Dương xuất hiện, anh vẫn bồng Hiểu Minh trên tay.
Chỉ có một điểm khác, theo cùng anh trở về là một cô gái, chẳng có ai xa lạ chính là Trình Gia Hân.
Nhìn thấy Trình Gia Hân, Phương Hoa ngạc nhiên, cô ấy thậm chí ngạc nhiên hơn, đến mức kinh ngạc tròn mắt nhìn chằm chằm Phương Hoa.
Chị Trịnh nhìn cô gái lạ mặt lại nhìn sang Trịnh Thành Dương nghi vấn "Đây là...?"
"Dạ..." Trình Gia Hân nhận thấy chị Trịnh, nhanh chóng tươi cười cúi đầu "Em là Trình Gia Hân ạ."
Chị Trịnh biểu thị một cái nhăn mày, không mấy quan tâm cô ấy nhìn sang Trịnh Thành Dương "Dắt cô ấy về nhà làm gì?"
Trước giờ Trịnh Thành Dương không có thói quen dắt bạn đến nhà, đặc biệt là phái nữ.
Đối với ngạc nhiên kia, Trịnh Thành Dương vô cùng bình thản "Ngạc nhiên cái gì? Chị bảo chứng minh không phải đi?"
Chị vừa rồi đã dồn tâm trí vào chuyện bếp nút, khó khăn lắm mới có lại tâm trạng vui vẻ lại bị Trình Thành Dương dập tắt, gương mặt chị toả ra sự lạnh lẽo đến ngợp thở "Kêu em chứng minh, em chứng minh bằng cách dắt một cô gái lạ về nhà?"
Phương Hoa ngồi bên cạnh chị Trịnh, nghe đoạn hội thoại cùng tình trạng hiện trường này, cô đã hình dung được vấn đề.
Chỉ khẽ cười nhẹ, nụ cười che đậy đi trái tim mục nát đang la hét đau đớn, anh không còn đối tượng nào để dắt về sao? Đem ngay Trình Gia Hân về chứng kiến dáng vẻ thảm hại của cô.
Trình Gia Hân nhanh chóng khẽ giọng dịu dàng "Em là trợ lý của anh ấy."
Trịnh Thành Tâm chẳng thèm quăng cho Trình Gia Hân một ánh nhìn nào, chị chăm chăm trừng mắt với Trịnh Thành Dương.
"Cô ấy là trợ lý, quan hệ cũng được một thời gian rồi không phải người lạ" Trịnh Thành Dương rất nhanh giải vây cho Trình Gia Hân, liếc mắt nhìn sang cô gái đang gượng cười ngồi bên cạnh kia.
Nhìn thấy gương mặt cô tái đi lại cố gắng mỉm cười vô cùng gượng gạo kia, không ngừng cười thầm, lãnh đạm cất lời "Đây mới là người em có tình cảm, chị có ý kiến gì không?"
Trịnh Thành Tâm mới nâng mắt nhìn sang Trình Gia Hân, cô gái có gương mặt xinh đẹp quyến rũ, khoác trên mình bộ đồ công sở hở hang tôn lên mọi đường nét.
Không thể phủ nhận rằng cô ta rất xinh đẹp, nhưng việc Trịnh Thành Dương và cô gái này...!Chị có điên mới tin.
"Ồ" Chị Trịnh nâng môi, cầm lấy đĩa bánh, tay còn lại nắm lấy tay Phương Hoa đứng dậy "Thế Trình tiểu thư tự nhiên nhé, không phiền hai đứa."
Không khó nhận ra nụ cười của chị Trịnh là giả, ngược lại còn nhận thấy sự không vừa lòng rõ rệt.
Chị Trịnh kéo Phương Hoa đi chỉ được ba bước chân, giọng nói trẻ con run run cất lên "Mama..."
Phương Hoa nhanh vội xoay đầu, bé con Hiểu Minh vì không được Phương Hoa đi đón, mặt mũi đã sớm tèm lem nước mắt.
Con bé giơ ra hai bàn tay tròn tròn về phía cô đòi bế, mếu máo miệng nhỏ "Mama..."
Bé con chỉ tính dỗi mẹ một lúc vì mẹ không đi đón, mới không thèm nhìn mặt mẹ cứ ôm papa.
Nào ngờ khi thấy mẹ cùng dì xinh đẹp chuẩn bị rời đi, Hiểu Minh liền bị doạ dữ dội hơn.
Vì sao mẹ không đi đón? Bé dỗi mẹ cũng không bồng mà rời đi? Có phải mẹ giận gì Hiểu Minh rồi không?
"Oa...!Mama..." Hiểu Minh lập tức nức nở, hai bàn tay với ra không trung hướng về Phương Hoa, gương mặt con bé đỏ bừng lên tức tưởi bật khóc.
Trình Gia Hân ngạc nhiên tới mức hai mắt trợn to, từ đầu cô đã tò mò đứa bé này là con của ai.
Không thể ngờ đến là của Phương Hoa, lúc đầu nhìn thấy Phương Hoa ở Trịnh gia, Trình Gia Hân chỉ cảm thấy ngạc nhiên và tò mò không hiểu vì sao.
Bây giờ có lẽ cô đã man máng hiểu được, vì sao Phương Hoa lại ngự ở nơi này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...