Như Giọt Sương Ban Mai
Tất cả bất ngờ quay lại, họ bất ngờ nhưng cũng sẵn sàng đón nhận kết quả bi thảm, ko ai kịp phản ứng. Nhưng một bàn tay khác kịp bóp chặt cổ tay Ngọc Châu làm cô ko thể kháng cự. Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Nhật Quang. Chàng trai trừng mắt quát :
-Đủ rồi! Định hại cả em gái để thành kẻ cô độc suốt đời sao?
Chính lúc ấy, có một người nhận ra rắng mình hoàn toàn vô dụng. Đó là Minh Dương. Cậu đã ko thể bảo vệ được người con gái cậu yêu lúc nguy hiểm nhất. Cậu chỉ biết làm tổn thương Hạ Vy, làm cô đau khổ. Quả thực ko nên xuất hiện trong cuộc đời cô ấy. Nhật Quang thì khác, cậu bạn có thể che chở cho cô ấy, đem lại hạnh phúc cho cô ấy, thứ mà cậu đã lấy mất và ko bao giờ có thể trả lại.
Vậy nên suốt buổi lễ tang, Minh Dương ko xuất hiện. Cũng có thể là do bận việc ở công ty. Sau khi bà Ánh Nguyệt mất, ông Long hoảng loạn tinh thần, nhiều tin đồn ông bị phát điên nên các đối tác lần lượt hủy hợp đồng. Với trách nhiệm là người thừa kế, Minh Dương ko thể bỏ mặc. Phần là vì cậu sợ nếu để Hạ Vy thấy cậu ở đám tang, cô sẽ lại đau khổ như bà Ánh Nguyệt năm xưa. Cậu quyết sẽ ko giẫm lên vết xe đổ của bố mình.
Đám tang kết thúc, chẳng ai thấy ba bố con Hạ Vy đâu.
Nhật Quang lo lắng gọi điện cho cậu bạn :
-Dương ơi. Vy mất tích rồi!
Giám đốc trẻ vội vàng bỏ dở công việc, chạy đến nhà Hạ Vy.
Ngôi nhà nhỏ trở nên lạnh lẽo đáng sợ.
Minh Dương vội vã hỏi Nhật Quang :
-Đã xảy ra việc gì?
-Ngọc Châu phát điên kể từ hôm ấy! Cho đến khi chôn cất bác ấy xong, ba người họ nói muốn ở lại một lúc nữa. Vậy nên chẳng ai làm phiền họ, đều về nhà cả, cho đến tối, chờ mãi vẫn ko thấy về, tất cả đã chia nhau ra tìm nhưng...
Minh Dương thả lỏng đôi tay, buông khỏi vai cậu bạn. Cậu cười chua chát :
-Đừng tìm nữa. Để họ đi đi! Để họ được giải thoát khỏi nỗi đau!
-Nhưng còn Hạ Vy! Chẳng lẽ....
-Cô ấy sẽ tự quyết định cuộc sống của chính cô ấy. Tôi tôn trọng cô ấy dù kết quả là gì đi nữa.
Gió thổi mạnh bên tai mang theo chút hơi mặn của biển cả. Minh Dương đứng dưới gốc cây mà 4 năm trước cậu đã đến đây để lẩn tránh tội lỗi của chính mình. Cái cây ấy vẫn rợp bóng, gió vẫn thổi, sóng vẫn xô vào bờ. Chỉ khác rằng lòng người đã thanh thản hơn sau mọi nỗi đau. 4 năm đủ để cậu khôi phục lại công ti, vươn lên dẫn đầu trong khu vực, nhưng lại ko đủ để quên đi cô ấy.
Gió vờn nhẹ trên lá, một giọt sương rơi nhẹ trên má cậu. Cậu bất giác giật mình, ngẩng đầu nhìn những giọt sương đọng lại trên lá. Gió lại đưa và sương rơi xuống, tùng giọt, từng giọt như chạm vào nỗi nhớ trong tim cậu.
Có tiếng cười trong veo như tiếng sương rơi, Minh Dương mơ màng quay đầu lại....Đôi mắt ấy, nụ cười ấy...khuôn mặt ấy....Một sớm mai sương lại đọng trên lá.
-Có phải ...sương mang em...trở lại bên tôi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...