Như Em Mong Ước


Edit: Hạ
Cô ấy yêu một người đàn ông đến như vậy.

Trong bóng tối, một chiếc ô tô yên lặng chạy từ thành phố H đến thành phố N.
Người đàn ông mặc áo sơmi đen lười biếng ngồi đó, không chút để ý nhìn điện thoại di động.

Ngồi bên cạnh anh là một người đàn ông với mái tóc được cắt ngắn gọn gàng, đeo một cặp kính, vẻ ngoài thông minh, nhanh trí.

Anh ấy ngồi nói chuyện với người đàn ông mặc áo đen bên cạnh, người đàn ông câu được câu không trả lời.

Đường Khâm đẩy kính mắt một cái: "Ngày mai có một chương trình cần ghi hình, chụp hình bìa tạp chí, còn có..."
"Hoãn lại đi." Thiệu Tuân thản nhiên nói.

"Anh có đến ba ngày nghỉ, mà những việc này hoàn toàn có thể giải quyết trong một ngày." Đường Khâm trịnh trọng phân tích với anh, "Hai ngày tới em chắc chẵn sẽ không sắp xếp công việc gì cho anh."
"Không cần." Thiệu Tuân nhướng mắt liếc Đường Khâm, hơi kiêu ngạo ném ra một câu nói, "Tôi trăm nghìn cực khổ gấp rút diễn như vậy mới đổi lấy ngày nghỉ này không phải là để dùng cho việc chụp hình với các việc này."
"Ồ." Đường Khâm chế nhạo, "Làm sao lại như vậy, anh đừng nói với em là vì cô vợ nhỏ ở nhà đó."
"Cô vợ nhỏ?" Thiệu Tuân trầm giọng lặp lại một lần, cười khẽ, "Chỉ là một cô bạn nhỏ."
" Vậy thì đó cũng là một cô bạn nhỏ đã trưởng thành, cũng không cần bố mẹ chăm sóc mọi lúc mọi nơi."
Thiệu Tuân: "Trưởng thành thì cũng vẫn là một cô bạn nhỏ, bốn tháng nay tôi đã không thấy rồi cô ấy rồi, nên trở về nhìn xem một chút."
Đường Khâm liếc mắt nhìn anh một cái: "Bác gái lại gọi điện thoại cho anh?"
Thiệu Tuân không trả lời.

Nhưng theo sự hiểu biết của Đường Khâm đối với Thiệu Tuân, rõ ràng là mẹ Thiệu của đã ban lệnh chết cho anh ấy, nếu không anh ấy cũng sẽ không vội vàng trở về ngay trong đêm như vậy.

Đường Khâm cười nhạo: "Tra nam."
Anh vẫn biết một số chuyện về gia đình Thiệu Tuân.

Thiệu Tuân là người không hề quan tâm đến chuyện yêu đương chỉ một lòng trầm mê vào việc đóng phim, diễn xuất, sự nghiệp phát triển không ngừng, càng ngày nổi tiếng, nhưng đằng sau đó vẫn còn có những câu chuyện mà mọi người không biết.

Một năm trước anh ấy bị gia đình ép cưới, đứng trước hai sự lựa chọn là kết hôn hoặc quay về công ty để giúp đỡ, Thiệu Tuân rơi vào đường cùng, không còn cách nào khác chỉ có thể chọn lựa chọn đầu, kết hôn với một người phụ nữ mà anh ấy không quen biết.

Khi đó, anh ấy vốn là rất bận rộn, hơn nữa anh ấy cũng không để tâm đến chuyện đó, vì vậy anh ấy vội vàng gặp gỡ nhà gái một vài lần rồi sau đó đi đăng ký kết hôn luôn.

Ngày thứ hai sau khi đăng ký kết hôn anh ấy liền lập tức đi đến thành phố khác để quay phim.

Trong khoảng một năm đó, tần suất về nhà duy trì ba tháng một lần, vừa vặn nằm trong khoảng thời gian mẹ Thiệu có thể chịu đựng được.

Nhưng mà đó lại là một sự chậm trễ vô ích đối với cô gái kia, nhìn ra cô ấy đúng là một cô gái rất nhu thuận.

Đường Khâm đưa Thiệu Tuân về nhà rồi rời đi.

Thiệu Tuân hai tay đút vào túi, thờ ơ bước vào nhà, sau đó bắt được một cô bé đang vụng trộm ăn đồ ăn nhanh.

Thiệu Tuân híp mắt đánh giá cô, cười như không cười nói: "Nhìn bộ dạng này hẳn là ăn rất ngon."
Thiệu Tuân nói xong thì nhìn thấy cô bé kia sợ tới mức chiếc đũa còn lại cũng rơi xuống bàn.

Tốt lắm.


Thiệu Tuân chậm rãi đi về phía cô.

Lam Hiểu hơi khẩn trương nhìn Thiệu Tuân chậm rãi đi về phía cô, vẻ mặt không chút thay đổi nhưng lại nhìn ra có điểm nghiêm túc.

Anh dừng lại trước mặt cô, yên lặng nhìn cô vài giây, lập tức thoáng một chút bất lực nói: "Ăn cái này hẳn là rất ngon?"
Lại một lần nữa.

Mỗi lần Thiệu tiên sinh dịu dàng như vậy, cô bỗng cảm thấy được chính mình không có sức lực mà chống đỡ.

"Không, không phải." Lam Hiểu giả vờ bình tĩnh, "Chính là...!ừm..."
Ờm ờ nửa ngày, cuối cùng cô vẫn không tìm ra được một cái lý do nào.

Thiệu Tuân cũng không để ý, lập tức đi thẳng vào bếp.

Anh mở tủ lạnh ra thấy tủ lạnh trống rỗng.

Anh nhướng mày, không nói gì trực tiếp gọi cho Đường Khâm một cuộc điện thoại.

"Mua cho tôi ít đồ ăn về đây."
Đường Khâm nghe điện thoại, vẻ mặt trở nên khó coi: "..."
Ngây người vài giây, Đường Khâm rất nhanh phản ứng lại, "Không phải trước đó anh đã ăn rồi hay sao? Làm cho người khác? Anh trước đó vì ba ngày này mà thức suốt đêm diễn, mỗi ngày ngủ còn không đủ ba tiếng, bây giờ trở về còn muốn nấu cơm cho người khác..." Anh tại sao phải khổ cực như vậy.

Đường Khâm còn chưa nói xong đã bị Thiệu Tuân cúp máy trước.

Anh biết Thiệu Tuân làm sao có thể để cho người ta có cơ hội cười nhạo anh ấy.

Đường Khâm miễn cưỡng để điện thoại di động xuống, cam chịu số phận lái xe đến siêu thị gần đó mua đồ ăn, sau đó trơ mắt nhìn tiểu tổ tông kia mang đồ ăn vào trong.

...!
Thiệu Tuân dứt khoát nhanh nhẹn làm hai món ăn, một món mặn và một món chay, cuối cùng lại cẩn thận nấu thêm một bát canh tôm xay cùng bí đao.

Lam Hiểu vây quanh bên cạnh Thiệu tiên sinh xem toàn bộ động tác của anh, hết lần này đến lần khác đưa cái này cái nọ với một thái độ vô cùng tích cực.

Đợi đến khi Thiệu tiên sinh nấu xong một món ăn, cô lại chủ động đưa tay ra nhận lấy rồi bưng đồ ăn đến bàn cơm.

Thiệu Tuân còn tưởng rằng cô đã đói bụng nên lặng lẽ đẩy nhanh tốc độ.

Chờ đến khi canh được nấu xong, Thiệu Tuân chu đáo tự mình bưng ra bàn cơm.

Đặt bát canh lên bàn, anh thở dài một hơi nói: "Thời gian và nguyên liệu có hạn, trước hết hôm nay ăn tạm như này đi."
Lam Hiểu nhìn những món ăn trên bàn không khỏi xúc động, nháy mắt trong lòng ngập tràn cảm xúc vui sướng.

Cô cảm thấy rằng những thứ này thôi đã quá nhiều, quá thịnh soạn rồi.

Huống chi là chỉ cần là món do Thiệu tiên sinh làm, thì dù chỉ có một đĩa rau xanh, cô cũng có thể ăn một cách ngon lành.


Trong lòng cô có nhiều cảm xúc muốn bày tỏ nhưng chính là miệng cô lại quá ngu ngốc, nghẹn nửa ngày cũng không nói nên lời.

Cuối cùng, cô chỉ nhàn nhạt nói một câu "Đã rất tuyệt rồi", trong lời nói còn cảm thấy có hơi lạnh lùng và lấy lệ.

Nói xong Lam Hiểu bắt đầu thấy hối hận, thật muốn cắn lưỡi mà, như thế nào lại không có một chút thông minh gì hết, như thế nào lại không cùng anh ấy nói thêm vài câu.

Cô thực sự rất vui vẻ, nhưng lời nói ra lại không thể hiện được dù chỉ một phần trăm cảm xúc trong trái tim cô.

Thiệu Tuân không để ý, nói: "Anh đã lâu rồi không nấu, không biết có bị lụt nghề không."
Lam Hiểu ăn thử một miếng, sau đó rất nghiêm túc gật đầu, giọng nói hết sức chân thành: "Ăn rất ngon nha."
Thiệu Tấn cười khẽ một tiếng: "Em ăn tiếp đi, anh đi tắm trước."
Lam Hiểu gật đầu, đợi anh đi rồi mới lấy điện thoại di động ra, điên cuồng chụp đủ góc độ hai món ăn và canh trên bàn.

Thiệu Tuân trước khi bước lên tầng liếc mắt thoáng nhìn về hướng bàn ăn một cái, lập tức thấy tư thế quái dị của Lam Hiểu, cô bày ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc chụp ảnh.

Anh nhìn thoáng qua, cũng không nói gì rồi bước tiếp lên tầng.

Sau khi chụp xong 7749 bức ảnh, Lam Hiểu tiếp tục ăn cơm với tâm trạng vô cùng ngưỡng mộ tay nghề của Thiệu tiên sinh, tuy nhiên bữa tối cô thường ăn ít hơn các bữa khác, cộng với việc trước đó cô cũng đã ăn không ít đồ ăn nhanh nên dù bây giờ chưa ăn được nhiều lắm nhưng cô cũng đã hơi no rồi.

Nếu là ngày thường được anh nấu cơm cho thì chắc chắn cô sẽ quét sạch bàn ăn, ăn sạch đến nỗi bát đĩa không cần rửa, thế nhưng khi nghĩ đến ngày mai anh sẽ lại rời đi, Lam Hiểu không tiếp tục ép mình ăn nữa.

Ăn dè sẻn những món này một chút, biết đâu còn có thể ăn được thêm một ngày nữa đó!
Lam Hiểu cẩn thận cất đồ ăn vào tủ lạnh, tiếp đó mang bát đũa đi rửa.

Cô không dám trực tiếp đi lên tầng, ở trong bếp ngơ ngác một lúc lâu mới chầm chậm đi lên tầng.

Lam Hiểu nhìn hành lang tầng hai rối rắm một chút, cuối cùng vẫn đi về phía phòng ngủ chính.

Cô mở cửa ra, phát hiện bên trong không có ai, nhưng rõ ràng là phòng tắm đã được sử dụng qua, kính thủy tinh nhiễm một tầng hơi nước loang lổ.

Lam Hiểu cắn môi, xoay người đi ra ngoài, bước tới phòng dành cho khách, mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Thiệu Tuân.

Anh đang dựa vào giường đọc sách, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Mặc bộ đồ ngủ, cả người anh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, có điều tư thế đọc sách của anh lại vô cớ lộ ra vẻ cao quý, kiêu ngạo.

Lúc này, Lam Hiểu vậy mà lại phân tâm nghĩ tới danh xưng fan đặt cho anh.

Xuất thân trong gia đình danh tiếng cả người thiếu gia đều là vẻ kiêu ngạo lại cao quý, từng cử chỉ, từng cái nhấc tay nhấc chân đều có thần thái riêng biệt.

"Ăn xong rồi?" Thiệu Tuân mở lời.

"Vâng." Lam Hiểu gật đầu.


Căn phòng lại rơi vào im lặng.

Lam Hiểu thấy không được tự nhiên khi anh nhìn mình như vậy, cô đưa tay túm góc áo nghịch nghịch, hơi ngượng ngùng đứng đó.

Lúc mở cửa, cô còn chưa nghĩ ra mình phải nói gì với anh, thậm chí bây giờ cô bị anh nhìn như vậy lại càng không biết phải nói gì.

Thiệu Tuân vẫy tay gọi cô lại gần, Lam Hiểu ngoan ngoãn đi đến bên cạnh giường.

"Anh vừa mới thử qua một chút." Thiệu Tuân nói, "Giường ở phòng này thực sự thoải mái hơn."
Lam Hiểu ngẩn người, đứng hình mất 5 giây rồi mới chậm chạp mở lời: "Đúng vậy...!đúng là khá mềm mại."
"Còn chưa tắm?"
"Vâng." Lam Hiểu nói, "Em bây giờ đi ngay!" Sau đó cô vội vàng quay đầu chạy nhanh ra ngoài.

Đến lúc Thiệu Tuân không còn nhìn thấy được cô nữa, cô lập tức lấy tay ôm ngực, dường như muốn giữ lại trái tim không nghe lời kia, một chút nữa thôi là nó sẽ lao ra khỏi ngực cô nhảy vào lòng Thiệu tiên sinh cầu ôm hôn.

A a a a a a a a a a a a a a!
Cô thầm gào thét ầm ĩ trong lòng, cảm thấy những ủy khuất đang đeo bám trong lòng trước kia bỗng chốc được an ủi, biến mất không còn dấu vết.

Lam Hiểu dọn đến phòng của khách để ngủ nguyên nhân bởi vì đêm tân hôn kia.

Ban ngày bọn họ nhận giấy đăng ký kết hôn xong buổi tối cô lập tức dọn đến nhà anh.

Lúc từ phòng tắm bước ra, cô nhìn thấy Thiệu Tuân đang hờ hững dựa người vào đầu giường đọc sách, cô nhìn hình ảnh đó bỗng nhiên đỏ mặt.

Sau đó, cô nằm xuống ở bên cạnh anh, trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ và bất an.

Sau đó, anh cũng không có làm gì cả, ngoảnh đầu lại nhìn cô nở một nụ cười dịu dàng đến cực điểm, nhẹ nhàng thì thầm câu chúc ngủ ngon.

Cô bị hút hồn đến mức trực tiếp quên đi cảm giác mất mát sâu thẳm trong trái tim mình.

Anh vẫn đọc sách như cũ, cô nhắm mắt lại, giả vờ như đã chìm vào giấc ngủ yên bình.

Nhưng thực ra cô không thực sự ngủ, lúc đó trong lòng cô đang vui sướng tràn ngập, làm sao có thể ngủ được.

Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, Lam Hiểu cảm nhận được người bên cạnh đột nhiên khẽ tiến gần cô, sau đó dịu dàng chỉnh góc chăn bông giúp cô.

Trái tim của cô chợt cảm thấy ấm áp, nhưng hơi ấm kia còn chưa kịp tràn ngập thì ngay giây sau cả người cô như rơi vào động băng lạnh lẽo.

Anh tắt đèn, xuống giường rồi rời khỏi phòng ngủ.

Cả đêm không hề trở về.

Cô thực sự không thể không nghĩ về nó.

Từ trên mây rơi xuống đáy chắc hẳn chính là như thế này đây.

Trong bóng đêm ấy, cô mới chợt nhận ra rằng cuộc hôn nhân của họ hoàn toàn không phải vì tình yêu.

Có lẽ là bởi vì cô đã nếm trải qua cảm giác mất mát đó nên sáng hôm sau lúc anh chuẩn bị rời đi, đáy lòng cô bình thản, thậm chí cô còn biết rõ chắc chắn anh sẽ rời đi như vậy.

Cô không muốn làm gì cả, chỉ âm thầm dọn đồ đạc của mình đến phòng dành cho khách, cùng lắm khi anh trở về, cô lại dọn đồ đến phòng ngủ chính, chua xót cùng ngọt ngào cứ như vậy lặp đi lặp lại đến tận một năm.

Nhưng lần này Thiệu Tuân lại đột ngột trở về, cô còn chưa kịp dọn dẹp đồ đạc qua phòng ngủ chính, với tính cách đó của anh thì có lẽ anh cũng đã nhận ra điều này rồi.

Nhưng anh lại không giả vờ dịu nhàng mà xin lỗi cô, bởi vì như vậy sẽ khiến cô khó xử.


Anh cứ vô tư vào phòng dành cho khách cùng cô, cứ như thể cô vốn là bà chủ của căn nhà này, tùy theo tâm trạng mà chọn ngủ ở phòng này hay phòng kia.

Một chút tủi thân đó của cô cứ như vậy dễ dàng được an ủi.

...!
Lam Hiểu tắm xong thì lên giường nằm xuống.

Hai người rất ít khi ngủ chung giường cho nên lúc này trong lòng cô vẫn hơi căng thẳng, cảm thấy tay chân để như nào cũng đều không được tự nhiên.

Để giảm bớt căng thẳng, Lam Hiểu dứt khoát nghịch điện thoại di động.

Cô chọn một bức ảnh đẹp nhất trong số 7749 bức ảnh cô vừa điên cuồn chụp lúc nãy, soạn một đoạn văn bản trên Weibo.

Đôi Điều Nhỏ Bé: Lâu lắm rồi mới có một lần ăn đồ ăn nhanh, kết quả lại bị nghiêm túc tiên sinh đi công tác trở về bất chợt bắt được.

Nghiêm túc tiên sinh im lặng nhìn tôi vài giây cuối cùng bất đắc dĩ bỏ vali xuống, vào bếp nấu cơm cho tôi.

Tôi thực sự yêu một người đàn ông như vậy, dù về nhà mệt mỏi như thế nhưng vẫn sẵn lòng sắn tay áo nấu cơm cho tôi.

Chúc ngủ ngon.

[hình ảnh]
Lam Hiểu đọc kỹ lại một lần nữa, sau khi xác nhận rằng không có lỗi chính tả mới đăng bài viết này lên Weibo.

Vừa gửi bài đi, bên cạnh cô có một bàn tay đột nhiên với tới, nhanh chóng cướp lấy điện thoại di động trong tay cô.

À lề lế!!
Giọng Thiệu Tuân không nhanh không chậm vang lên: "Bạn nhỏ, nên đi ngủ thôi."
Điện thoại di động của cô! Weibo của cô!
Trái tim của Lam Hiểu như muốn nhảy ra ngoài, nếu để cho anh ấy nhìn thấy bài mà cô đăng trên Weibo, cô sẽ cảm thấy xấu hổ muốn chết đi được.

Nhưng Thiệu Tuân lại tỏ ra là một quý ông vô cùng ngay thẳng, không nhìn màn hình điện thoại của cô mà trực tiếp tắt màn hình, sau đó lắc lắc điện thoại trước mặt cô cười như không cười: "Không cần phải lo lắng về nó!"
Lam Hiểu ấp úng không nói nên lời.

Thiệu Tuân đặt điện thoại cùng quyển sách của mình lên bàn cạnh giường ngủ, sau đó nằm xuống bên cạnh cô, tắt đèn.

Lam Hiểu hơi sửng sốt: "Thiệu tiên sinh, anh...!đi ngủ sớm vậy sao?"
Thiệu Tuân: "Em còn không cho phép người già như anh đi ngủ sớm một chút à?"
"..." Lam Hiểu gượng cười, "Thiệu tiên sinh, anh không có già."
Thiệu Tuân không trêu chọc cô nữa, khẽ cười rồi nói nhỏ: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Lam Hiểu đáp, đồng thời ở trong lòng lại âm thầm nói thêm một câu.

Ngủ ngon, Thiệu tiên sinh của em.

Tác giả có lời muốn nói: Người qua đường Giáp: Nghe nói thị lực của diễn viên rất tốt nha, anh ấy chắc là đã thấy được hết đó.

Lam Hiểu: (⊙_⊙)
Người qua đường Giáp: À há, tôi lừa cô đó.

Lam Hiểu: (╯ ° Д °) ╯︵┻━┻
- -------------------------------------------------
Truyện được edit bởi Hạ, được đăng duy nhất tại @xianhh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui