Như Cõi Thiên Đường

Những ngày tiếp sau đó Elizabeth lo lắng đợi trong sảnh lớn ở ngôi nhà trên đường Promenade chờ người hầu mang báo đến. Tờ Time giải tội cho Ian bằng một giong tít lớn ở trang đầu.
Hầu tước giết người thực ra chỉ là một ông chồng bị quấy rối
Tờ Gazette hóm hỉnh nhận xét rằng “Hầu tước Kensington được đang được ca ngợi, không chỉ bởi việc vô tội, mà còn là vì dành được huân chương cho sự tự chủ, kiềm chế trước sự trêu trọc, khiêu khích quá đáng.”
Bên dưới các tít là những câu chuyện rất dài và Elizabeth cực kỳ xấu hổ khi nó nhắc đến những lời giải thích cực kỳ lố bịch của nàng về hành vi của mình.
Những ngày trước vụ xét xử, Ian bị nghi ngờ và xa lánh, sau vụ xét xử, chàng nhận được sự đồng cảm thích thú và thiện ý của hầu như toàn bộ thành phố. Phần còn lại tin rằng chàng có một số tội nào đó chẳng qua đây là cách mà những người giàu thoát ra khỏi những thứ rắc rối mà những người nghèo phải bị treo cổ. Những người này tiếp tục liên tưởng tên của Ian với quỷ dữ, Elizabeth biết như vậy.
Tình cảnh của Elizabeth cũng thay đổi một cách nhanh chóng. Nàng không còn là một người vợ bị đối xử tàn tệ hay là môt người phụ nữ ngoại tình nữa, nàng là một người rất nổi tiếng được thán phục bởi những người phụ nữ phù phiếm và bị lờ đi bởi những người phụ nữ được cho là đứng đắn, và không được tán thành - nhưng được tha thứ bởi những ông chồng có vợ giống với người phụ nữ mà nàng dường như đại diện cho ở House of Lords. Trong tháng sau vụ xử trắng án của Ian, Roddy Carstairs không khăng khăng buộc nàng xuất hiện trong xã hội thượng lưu ngay trong tuần các tờ báo thông báo về lời tuyên án, nhưng nàng quyết định ẩn dật ở trong ngôi nhà trên đường Promenade và trốn sau cánh cửa sắt, chờ đợi Ian.
Nhưng đó là điều tệ hại nhất mà nàng có thể làm, vì nàng sớm nhận ra rằng bất chấp niềm tin của nàng về sự khác biệt, Ian rõ ràng là đã dễ dàng gạt nàng ra khỏi tâm trí chàng. Thông qua Alex và Jordan, Elizabeth được biết rằng Ian đã bắt đầu tiếp tục lịch làm việc của mình như không có chuyện gì xảy ra cả, và trong vòng một tuần lễ sau phán quyết chàng được nhìn thấy đánh bài ở Blackmore với một vài người bạn, tham dự một vở Opera với một số người bạn khác, và tham dự hầu hết các sự kiện như một người có vai vế nổi bật trong xã hội thượng lưu, thích thú chơi bời cũng nhiều giống như khi chàng làm việc vậy.
Đó hoàn toàn không phải là hình tượng mà Elizabeth có về chồng của nàng - một con thiêu thân của các hoạt động phù phiếm của xã hội thượng lưu - và nàng cố gắng làm giảm sự đau đớn trong trái tim bằng cách tự nhủ với bản thân mình rằng chương trình xã hội quay cuồng của chàng chỉ càng chứng minh rằng chàng đang đánh một trận đánh mà biết chắc mình đã thua, chàng không thể quên rằng nàng đang chờ đợi chàng. Nàng viết thư cho chàng, nó bị những người hầu từ chối nhận theo chỉ thị của chàng.
Cuối cùng nàng quyết định theo gương chàng và giữ cho mình bận rộn, bởi vì chỉ có cách đó nàng mới có thể chịu đựng được sự chờ đợi, nhưng rồi mỗi ngày trôi qua thì càng khó khăn hơn trong việc cưỡng lại ý muốn chạy đến bên chàng để van xin chàng. Thỉnh thoảng họ nhìn thấy nhau tại ban công của rạp hát, và mỗi lần như vậy xảy ra trái tim Elizabeth lại đạp cuồng dại và biểu hiện trên khuôn mặt Ian ngày càng xa cách. Chú Ian đã từng cảnh cáo nàng rằng sẽ không có tác dụng gì việc yêu cầu sự tha thứ của Ian một lần nữa, trong khi ông chàng vỗ nhẹ lên bàn tay Elizabeth và ngây thơ nói, “rồi nó sẽ quay lại thôi cháu yêu.”
Alex rốt cục cũng thuyết phục được Elizabeth rằng có lẽ một chút cạnh tranh sẽ làm cho chàng chú ý. Đêm đó tại vũ hội của Ông bà Franklin, Elizabeth nhìn thấy Ian nói chuyện với bạn của chàng. Lấy hết can đảm, Elizabeth tán tỉnh một cách công khi với Tử tước Sheffield, trong khi lén theo dõi Ian, nàng nhảy và cười với chàng Tử tước đẹp trai. Ian thấy nàng - chàng nhìn thẳng vào nàng và rồi đi thẳng qua nàng. Tối đó chàng rời vũ hội với Qúy bà Jane Addison trong vòng tay. Đó là lần đầu tiên sau khi họ chia cắt chàng tay trong tay với một người phụ nữ khác đi về với biểu hiện rõ ràng của một sự chống đối khi một người đàn ông có vợ không còn muốn vợ mình nữa cũng như không quan tâm đến việc vợ mình có thích thú với một cuộc dan díu khác hay không.
Hành động của chàng làm Alex giận dữ và bối rối. “Anh ta dùng chính vũ khí của cậu để chống lại cậu.” Cô hét lên khi chỉ còn hai người với nhau tối đó. “đó là cách mà người ta chơi trò chơi đuổi bắt. Anh ta có lẽ là cảm thấy ghen tuông, tức giận. Anh ta đang ghen tuông và anh ta muốn làm cho cậu cũng ghen tuông.”
Elizabeth cười buồn và lắc đầu. “Ian đã từng nói với mình anh ấy luôn luôn có khả năng suy nghĩ giống như địch thủ của anh ấy. Anh ấy đã cho mình thấy rằng anh ấy biết chính xác những gì mình đã làm với Sheffield và nói mình đừng có mất công thử lại lần nữa. Anh ấy thực sự muốn xua đuổi mình ra khỏi cuộc đời anh ấy. Anh ấy không phải chỉ cố gắng trừng phạt mình hoặc là bắt mình phải chịu đựng một chút trước khi cho mình trở lại.”
“Cậu thực sự nghĩ là anh ấy muốn rời bỏ cậu mãi mãi không?” Alex khiếp hãi hỏi, cô ngồi trên ghế bên cạnh Elizabeth và vòng tay ôm lấy nàng.
“Mình biết là anh ấy sẽ làm,” Elizabeth nói. “Vậy cậu phải làm gì tiếp theo đây?”
“Bất cứ cái gì mình phải làm - bất cứ thứ gì mình có thể nghĩ ra. Miễn là anh ấy biết là có khả năng anh ấy sẽ phải gặp mình bất cứ nơi nào mà anh ấy đi, anh ấy sẽ không thể hoàn toàn đẩy mình ra khỏi tâm trí anh ấy. Mình vẫn có cơ hội thắng.”
Nhưng Elizabeth đã sai. Một tháng sau phán quyết của Ian Bentner gõ nhẹ vào cửa phòng nơi Elizabeth đang ngồi cùng Alexandra. “Có một người đàn ông tên là Larimore,” ông ta nói, đó là tên của luật sư của Ian. “Ông ta nói ông ta có giấy tờ phải đính thân đưa cho cô.”
Elizabeth tái mặt. “Ông ta có nói là loại giấy tờ gì không?”
“Ông ta từ chối cho đến khi tôi nói với ông ấy rằng tôi không muốn phá vỡ yên tĩnh của cô nếu tôi không được biết tại sao phải làm vậy.’
“Đó là loại giấy tờ gì vậy?” Elizabeth hỏi, nhưng chúa giúp nàng, nàng đã biết là loại gì.
“Ông ấy đó là những giấy tờ ly hôn.”
Cả thế giới như quay cuồng khi Elizabeth cố gắng đứng dậy. “Mình nghĩ là mình thực sự ghét người đàn ông này,” Alex hét lên, nắm lấy bạn mình để giữ nàng khỏi ngã, giọng cô lạc đi vì thương xót. “Thậm chí Jordan cũng bắt đầu giận anh ta vì để mối bất hoà của hai người tiếp tục.”
Elizabeth biết là Alex muốn an ủi nàng nhưng nỗi đau này quá lớn làm cho nàng tê liệt. Thoát khỏi vòng tay của Alex, nàng nhìn Bentner, biết rằng nếu như nàng nhận những giấy tờ đó thì sẽ không còn mưu chước nào để nàng sử dụng nữa, không còn hy vọng nữa, nhưng chắc chắn những nỗi đau khổ vì tình trạng lửng lơ này sẽ kết thúc. Tuy nhiên hành động này lại làm nàng chấm dứt những sự lửng lơ, lấy thêm được can đảm để đấu trận đấu cuối cùng khó khăn này. Elizabeth chậm rãi nói, “Nói với ông Larimore rằng trong khi ông chuẩn bị bữa tối thì tôi đã rời khỏi nhà. Nói với ông ta là ông đã hỏi những người hầu và cô ta nói rằng tôi có kế hoạch ra ngoài đi chơi với,” nàng nhìn Alex như để xin phép, bạn nàng gật đầu mạnh mẽ, “Với Nữ Công tước Hawthorne tối nay. Sáng tác ra những chương trình vui chơi bất cứ thứ gì mà ông có thể bịa ra cho tôi chiều nay và cả ngày mai nữa - từng chi tiết một - thật chi tiết để giải thích tại sao tôi lại không ở đây.”
Nếu là quản gia khác, người không nghiện những điều huyền bí, sẽ thấy những điều này thật rắc rối khó giải quyết, nhưng Bentner gật đầu và bắt đầu cười. “Cô muốn giữ cho ông ta tìm cô loạn cả lên để cô có thời gian sửa soạn và đi thật xa để ông ta không thể đoán được là cô sẽ đi.”
“Chính xác,” Elizabeth nói với một nụ cười biết ơn. “Và sau đó,” nàng nói thêm “gửi một bức thư cho ông Tyson - người ở tờ Time người vẫn nài xin một cuộc phỏng vấn. Nói với ông ta là tôi sẽ cho ông ta năm phút nếu ông ta có thể đến đây tối nay.”
“Cậu định đi đâu?” Alex hỏi. “Nếu mình nói cho cậu, Alex cậu phải thề là không nói cho Ian biết. “Tất nhiên là mình sẽ không nói.”
“Kể cả chồng cậu. Anh ấy là bạn của Ian. Sẽ là không phải nếu đưa anh ấy vào giữa chuyện này.”
Alex gật đầu. “Jordan sẽ hiểu là mình đã hứa và sẽ không tiết lộ với ai kể cả anh ấy.”
“Mình sẽ đi đến nơi cuối cùng trên trái đất mà Ian sẽ nghĩ đến việc tìm mình ở đó bây giờ - và đó là nơi đầu tiên anh ấy sẽ đi khi anh ấy thực sự tin là anh ấy cần tìm mình, hoặc là để tìm sự yên bình mà anh ấy không thể tìm thấy ở đâu cả. Mình sẽ đi đến ngôi nhà ở Scotland.”
“Cậu không cần phải làm điều đó, nếu anh ta không quá nhẫn tâm, bất công thì”
“Trước khi cậu nói tất cả những điều này,” Elizabeth nói nhẹ nhàng, “hãy tự hỏi bản thân cậu, cậu sẽ cảm thấy như thế nào nếu Jordan làm cho cả thế giới tưởng rằng cậu là kẻ giết người. Và rồi chạy đến toà đúng lúc, sau khi đẩy cậu vào tình huống bị làm nhục và đau khổ, và làm nó trở thành trò cười cho mọi người.’ Alex không đáp lại, nhưng phần lớn sự giận dữ đã phai nhạt trên gương mặt cô, và rồi biến mất hoàn toàn khi Elizabeth nói tiếp, “hãy hỏi bản thân cậu, cậu cảm giác như thể nào nếu cậu khám phá ra cái ngày mà anh ấy cưới cậu anh ấy tin là có khả năng cậu là kẻ giết người. Và rồi cậu sẽ cảm thấy như thế nào khi cậu nhớ lại những đêm mà hai người cùng nhau suốt thời gian đó. Suốt thời gian mình biết Ian, anh ấy luôn luôn tìm mọi cách để làm mình hạnh phúc.
“Mình” Alex bắt đầu và rồi vai cô rũ xuống, chán nản. “Mình thật sự không thể khách quan được như cậu.”
“Ian dạy mình rằng cách nhanh nhất và tốt nhất để có thể đánh bại kẻ thù thì đầu tiên phải nhìn mọi việc từ quan điểm của người đó. Cậu có biết một cậu bé đưa thư đã hỏi mình cái gì hôm qua khi nó nhận ra mình là ai không?”
Khi Alex lắc đầu, Elizabeth nói với vẻ tội lỗi, “Nó hỏi mình rằng mình có còn sợ chồng mình nữa không. Họ sẽ không bao giờ thực sự quên mọi chuyện. Có một vài người sẽ không bao giờ thực sự tin Ian hoàn toàn vô tội. Mình làm mọi chuyện tồi tệ, rối tung hết cả.”
Cắn chặt môi để ngăn mình khóc to lên, Alex nói, “Nếu anh ta không đến Scotland để đón cậu đúng lúc con của bọn mình ra đời vào tháng giêng, cậu có thể đến với bọn mình ở Hawthorne không? Mình không thể chịu đựng được ý nghĩ cậu phải trải qua cả mùa đông lạnh lẽo ở đó.”
“Mình đồng ý.”
Ngã người ra sau ghế, Ian lắng nghe bản tóm tắt đầy giận dữ của Larimore về cuộc rượt đuổi điên cuồng và vô ích mà anh ta đã vướng vào hai ngày qua vì Qúy bà Thornton và quản gia của nàng. “Sau cùng,” Larimore ném ra hết mọi sự phẫn nộ, “Tôi quay trở lại ngôi nhà trên đường Promenade để đề nghị người quản gia một lần nữa, ông ta”
“Đóng sập cửa vào mặt anh?” Ian nói thản nhiên.
“Không, thưa ngài, ông ta mời tôi vào trong,” Larimore nói. “Ông ta mời tôi vào nhà tìm kiếm để tôi hoàn toàn thoã mãn. Bà ấy đã rời khỏi London,” Larimore nói cố tránh cái nhìn tối sầm lại của ông chủ.
“Cô ta chắc là đi Havenhurst,” Ian nói dứt khoát và chàng cho Larimore chỉ dẫn để đến đó.
Khi Larimore đi khỏi, Ian lấy một hợp đồng mà chàng cần đọc và phê chuẩn, nhưng trước khi chàng đọc hết hai dòng thì Jordan hiên ngang đi vào phòng mà không cần thông báo, cầm theo một tờ báo và mang một vẻ mặt mà Ian chưa bao giờ thấy trước đây. “Cậu đã đọc báo ngày hôm nay chưa?”
Ian lờ tờ báo đi thay vào đó chăm chú quan sát gương mặt giận dữ của bạn. “Không, tại sao?”
“Đọc đi,” Jordan nói, ném tờ báo xuống bàn. “Elizabeth đã cho phép bản thân mình bị phỏng vấn bởi một phóng viên từ tờ Times. Đọc đi.” Jordan chỉ về phía những dòng đầu của bài báo. “Đó là câu trả lời của vợ cậu khi Tyson hỏi cô ấy, cô ấy cảm thấy như thế nào khi cô ấy nhìn thấy cậu bị xét xử trước mặt những người cùng địa vị, ngang hàng với mình.”

Khó chịu trước âm điệu của Jordan, Ian đọc những câu trả lời của Elizabeth:
“Chồng tôi không cần cố gắng để ngang hàng với những nhà quý tộc khác. Anh ấy chỉ cần cố gắng là người đàn ông chân chính. Ian Thornton không cần địa vị.”
Ian rời mắt khỏi tờ báo, từ chối phản ứng trước những sự yêu thương, dịu dàng không thể tin được trước câu trả lời của nàng, nhưng Jordan không để yên. “Mình có lời khen cậu, Ian,” anh giận dữ nói. “Cậu tặng cho vợ mình một lá đơn ly dị và cô ấy đáp lại bằng cách tặng cho cậu cái được cho là một lời xin lỗi công khai.” Jordan quay đi và hiên ngang bước ra khỏi phòng, bỏ lại Ian đằng sau cằm bạnh lại nhìn chăm chăm vào tờ báo.
Một tháng sau Elizabeth vẫn không bị tìm thấy. Ian tiếp tục cố gắng loại bỏ nàng ra khỏi tâm trí mình và gạt nàng ra khỏi trái tim chàng, nhưng ngày càng giảm sự thành công. Chàng biết là mình đang thất bại trong cuộc chiến này, như chàng đã dần thất bại từ cái giây phút chàng nhìn lên và thấy nàng bước vào House of Lords.
Ngồi một mình trước lò sưởi trong phòng khách, hai tháng sau sự biến mất của Elizabeth, Ian nhìn chăm chăm vào ngọn lửa, cố gắng tập trung vào cuộc gặp gỡ sắp tới của chàng với Jordan và một số mối làm ăn vào ngày hôm sau. Nhưng tất cả những gì mà chàng thấy trong tâm trí chỉ là Elizabeth, không phải lời lãi... Elizabeth nửa ngồi nửa qùy trong vườn hoa, Elizabeth thi bắn với chàng, Elizabeth nhìn chàng khi nhảy trong vòng tay chàng”
“Anh đã bao giờ muốn một điều gì đó lắm - một cái gì đó đã ở trong tầm tay của anh - và anh lại sợ vươn tay ra nắm lấy nó?”
Đêm đó chàng đã trả lời không. Tối nay chàng trả lời có. Chàng muốn biết nàng đang ở đâu. một tháng trước chàng tự nhủ với bản thân mình rằng đó là bởi vì chàng muốn đơn ly dị được thông qua, tối nay chàng đã quá mệt mỏi với cuộc chiến dai dẳng trong nội tâm để để ý đến việc tự lừa dối bản thân mình thêm nữa. Chàng muốn biết nàng ở đâu vì chàng khao khát muốn biết.Ông chàng tuyên bố không biết, chú chàng và Alexandra đều biét nhưng họ cùng từ chối không nói cho chàng biết và chàng thì không thể ép họ được.
Mệt mỏi, Ian đầu ra đằng sau ghế và nhắm mắt lại, nhưng chàng không thể ngủ, và chàng biết điều đó, thậm chí cho dù lúc đó đã là ba giờ sáng. Chàng không thể ngủ được trừ phi để cho mình làm việc đến kiệt sức hoặc là uống đủ brandy để tự làm cho mình gục ngã. Và thậm chí cả khi làm như vậy, chàng vẫn nằm thao thức, muốn nàng và biết rằng - bởi vì nàng đã nói với chàng - nàng đang ở đâu đó ngoài kia, thao thức muốn chàng.
Một nụ cười uể oải nở trên môi chàng khi chàng nhớ lại cảnh nàng đứng trên bục nhân chứng, nhìn cực kỳ đau khổ nhưng vẫn trẻ trung và tuyệt đẹp, đầu tiên cố gắng giải thích một cách logic cho mọi người những gì đã xảy ra và khi thất bại, nàng bắt đầu chơi trò một người phụ nữ nhẹ dạ, phù phiếm. Ian nén cười bất cứ khi nào chàng nghĩ về nàng cái ngày hôm đó. Chỉ mỗi Elizabeth mới dám thách đố toàn bộ những người ở toà hôm đó - và khi nàng không thể gây ảnh hưởng với họ bằng những logic thông minh, nàng liền thay đổi chiến thuật và sử dụng chính sự kiêu ngạo và ngu ngốc của họ để đánh bại họ. Nếu chàng không cảm thấy bị phản bội và quá giận dữ ngày hôm đó, chàng hẳn đã đứng dậy và tặng cho nàng một chàng pháo tay tán thưởng mà nàng đáng được nhận. Đó chính cũng chính chiến thuật mà nàng đã sử dụng cái đêm mà chàng bị buộc tội gian lận. Khi nàng không thể thuyết phục Everly rút lại lời thách đấu bởi vì Ian vô tội, nàng đã quay sang sử dụng mánh khoé rằng anh ta đã hứa với nàng dành thời gian cho nàng ngày hôm sau để anh ta không có cớ đấu súng.
Bất chấp sự buộc tội của chàng về màn trình diễn của nàng ở toà là sự thúc đẩy của động cơ cá nhân, bản thân chàng biết là không phải vậy. Nàng đến để cứu chàng, như nàng nghĩ khỏi việc treo cổ.
Khi sự giận dữ và đau đớn của chàng cuối cùng cùng vơi đi đủ để chàng xem xét lại cuộc gặp gỡ của Wordsworth với nàng vào ngày cưới và đặt mình vào tình thế của nàng. Chàng yêu nàng lúc đó và khao khát nàng. Nếu chính thám tử của chàng nói với chàng về sự ước đoán của anh ta về Elizabeth, thì tình yêu của chàng dành cho nàng sẽ khiến cho chàng loại bỏ những ước đoán và vẫn tiến hành đám cưới.
Lý do duy nhất mà nàng có để tiến hành đám cưới với chàng, ngoài tình yêu là để cứu Havenhurst. Để thuyết phục mình tin vào điều đó, Ian đầu tiên đã cho mình tin rằng mình đã bị mê muội vì những nụ hôn của nàng, sự vuốt ve của nàng, những lời nói âu yếm của nàng. Nhưng rồi trái tim chàng lại không chấp nhận điều đó. Chàng đã không còn tin tưởng vào trái tim mình nữa mà tin vào trí tuệ của mình. Có điều trí tuệ của chàng lại cảnh báo chàng rằng không có một người đàn bà nào trên thế giới này có thể hợp với chàng hơn cái cách mà Elizabeth hợp với chàng.
Chỉ có mình Elizabeth mới dám đối diện với chàng sau vụ xử, sau khi chàng bị thổn thương và bị sỉ nhục, nàng dám đối diện với chàng và nói rằng họ đang tiến hành một cuộc chiến của ý chí và chàng không thể chiến thắng: “Và khi anh không thể chịu đựng hơn nữa,” nàng nói với một giọng nói ngọt ngào, đau đớn, “Anh sẽ quay lại với em. Em sẽ khóc trong vòng tay anh và nói với anh em xin lỗi anh vì những việc em đã làm. Và rồi anh sẽ giúp em tìm cách tha thứ cho bản thân mình.”
Ian nghĩ với một tiếng thở dài ca thua trận, quá khó để thừa nhận mình đã thua trong cuộc chiến của ý chí khi mà chàng chưa bao giờ có thể thắng thì làm sao chàng có thể đầu hàng.
Năm giờ sau Ian thức dậy trên ghế nơi mà chàng đã ngủ thiếp đi, chói mắt vì ánh sáng lọt vào phòng. Xoa xoa cánh tay và bờ vai cứng đờ, chàng đi lên lầu, tắm rửa và cạo râu, rồi quay xuống lầu vùi đầu vào công việc lần nữa, cái mà chàng hầu như chưa bao giờ ngừng từ khi Elizabeth biến mất.
Vào giữ buổi sáng khi chàng đang đọc những thư từ trong ngày thì người quản gia đưa cho chàng một bức thư của Alexandra Townsende. Khi Ian mở là thư một tấm séc rơi xuống bàn, chành lờ nó đi để đọc bức thư ngắn ngủi của Alex. “Đây là về Elizabeth. Cô ấy đã bán Havenhurst.” Choáng váng vì kinh ngạc và cảm giác tội lỗi Ian đứng bật dậy, “Tôi nói cho anh biết là đây là khoản thanh toán đầy đủ cộng thêm vào đó là lãi xuất thích hợp cho chiếc vòng cổ mà cô ấy đã bán, cái mà cô ấy cảm thấy chính đáng thuộc về anh.
Nghẹn giọng, Ian nhấc tấm séc và một mảnh giấy nhỏ kèm theo. Trong đó Elizabeth tự tính toán những khoản lãi theo đúng cái ngày mà nàng bán đồ trang sức cho đến ngày được ghi trong séc một tuần trước.
Mắt chàng nhức nhối vì những giọt nước mắt không thể rơi trong khi vai chàng rung lên vì những tràng cười cố nén - Elizabeth trả chàng chỉ một nửa so với lãi xuất thông thường.
Ba mươi phút sau Ian đứng trước người quản gia của Jordan và yêu cầu được gặp Alex. Cô bước vào phòng với vẻ nổi giận và buộc tội trong đôi mắt màu xanh, cô nói vẻ khinh thị, “Tôi đoán bức thư đó đã mang anh đến đây. Anh có khái niệm nào về việc Havenhurst có ý nghĩa như thế nào - đã từng có ý nghĩa như thế nào đối với cô ấy không?”
“Tôi sẽ lấy lại nó cho cô ấy,” chàng hứa với một nụ cười ủ rũ, “Cô ấy đang ở đâu?”
Alexandra ngạc nhiên với vẻ dịu dàng trong giọng nói và ánh mắt của Ian.
“Cô ấy ở đâu?” chàng lặp lại với vẻ đầy quyết tâm, bình tĩnh. “Tôi không thể nói cho anh biết,” Alex hối tiếc nói. “Anh biết là tôi không thể nói mà tôi đã hứa rồi.”
“Có phải là tôi chưa cố gắng,” Ian nói, “nếu tôi yêu cầu Jordan với quyền làm chồng thuyết phục cô nói cho tôi thì thế nào?”
“Tôi sợ là không được,” Alexandra đảm bảo. Cô mong chờ Ian thách thức hơn nữa, thay vào đó lại là một nụ cười miễn cưỡng lướt qua khuôn mặt đẹp trai của Ian. Khi chàng nói, giọng chàng thật dịu dàng. “Cô rất giống Elizabeth. Cô nhắc tôi nhớ về cô ấy.”
Vẫn còn hồ nghi về sự thay đổi rõ ràng trong trái tim Ian, Alex nói nghiêm nghị, “Tôi cho đấy là một lời khen ngợi tuyệt vời.”
Trước sự sững sờ của cô, Ian Thornton đưa tay ra và chạm nhẹ vào cằm của cô, “Tôi cũng có ý đó,” chàng nói và mỉm cười.
Quay ra, Ian bước về phía cửa, rồi dừng lại khi thấy bóng của Jordan, người đang tha thẩn ở trước cửa, với một nụ cười hiểu biết, đầy vẻ thích thú trên gương mặt. “Nếu cậu theo dõi tìm kiếm vợ cậu, Ian cậu không nên tìm kiếm sự giống nhau ở vợ tôi.” Khi người khách không mời của họ rời khỏi, Jordan hỏi Alex, “Em sẽ báo cho Elizabeth biết là cậu ta sẽ đến với cô ấy chứ?”
Alex gật đầu, rồi lại ngập ngừng. “Em em không nghĩ vậy. Em sẽ chỉ nói là anh ta hỏi cô ấy ở đâu, cái mà là tất cả những gì anh ta đã thực sự hỏi.”
“Cậu ấy sẽ đến với cô âý ngay khi cậu ấy hiểu ra.”
“Có lẽ.”
“Em vẫn không tin cậu ấy sau, phải không?” Jordan hỏi với một nụ cười ngạc nhiên.
“Em tin lần viếng thăm này đáng được đánh giá cao. Nhưng anh ta làm tổn thương cô ấy nhiều quá và em không muốn làm cho cô ấy hy vọng hão huyền và với việc đó, giúp anh ta làm tổn thương cô ấy lần nữa.”
Đưa tay ra, Jordan chạm vào cằm vợ như cách anh họ anh vừa làm, rồi vòng tay ôm lấy cô. “Cô ấy cũng là tổn thương cậu ấy mà em.”
“Có lẽ,” Alex miễn cưỡng thừa nhận. Jordan cười trên tóc của cô. “Em rộng lượng hơn khi anh giẫm lên trái tim em, em yêu,” anh trêu.
“Đó là bởi vì em yêu anh,” cô nói khi lười biếng ngả đầu lên ngực chồng, cánh tay vòng qua eo anh.
“Vậy em có thích anh họ anh chỉ một chút thôi được không nếu cậu ấy đền bù cho Elizabeth?”
“Em sẽ thử,” cô thừa nhận, “nếu anh ấy lấy Havenhurst lại cho cô ấy.”
“Điều đó sẽ làm cậu ấy mất khá tiền nếu cậu ấy làm đấy.” Jordan nén cười. “Em có biết anh mua nó không?”
“Không còn anh?”
Jordan gật đầu. “Philip Demarcus.”
Cô cười khúch khích trên ngực anh. “Đó có phải là cái ông khủng khiếp nói với hoàng tử là ngài phải trả tiền để được đưa thuyền đi trên sông Thames phải không?”
“Đúng là người đó đấy.”

“Anh có cho là cái ông Demarcus đó lừa Elizabeth chứ?”
“Không phải Elizabeth của chúng ta.” Jordan cười. “Nhưng mà anh không muốn ở địa vị của Ian nếu Demarcus nhận ra là nơi đó có giá trị tình cảm đối với Ian. Giá sẽ lên khiếp lắm.”
Trong hai tuần kế tiếp Ian thu xếp mua lại Havenhurst và trang sức cho Elizabeth, nhưng chàng vẫn không thể tìm ra dấu vết của vợ. Ngôi nhà ở London giống như một nhà tù chứ không phải nhà ở và chàng vẫn chờ đợi, không biết vì sao cảm thấy rằng Elizabeth thông qua sự rày vò đau khổ này dạy cho chàng một bài học xứng đáng.
Chàng quay trở về Montmayne, tại đây chàng đã lang thang khắp các phòng, đi đi lại lại trong phòng khách, và nhìn chăm chăm vào ngọn lửa trong lò sưởi như thể câu trả lời có thể ở đó trong ngọn lửa. Cuối cùng chàng không thể chịu đựng thêm nữa. Chàng không thể tập trung vào công việc, và khi chàng cố gắng, chàng lại làm sai. Tệ hơn, chàng bắt đầu bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng tồi tệ rằng nàng bị tổn thương hoặc là nàng yêu một người khác tử tế hơn chàng những những ảo tưởng tồi tệ đó theo chàng từ phòng này sang phòng khác.
Vào một ngày lạnh lẽo đầu tháng chạp, sao khi để lại lời chỉ dẫn cho người gác cửa, quản gia và thậm chí là cả đầu bếp rằng chàng phải được thông báo ngay lập tức nếu có bất cứ thông tin nào nhận được về Elizabeth, chàng đi đến ngôi nhà ở Scoltland. Đó là nơi duy nhất chàng có thể tìm thấy sự thanh thản, yên bình tránh khỏi cảm giác trống rỗng đang gặm nhấm chàng cùng với những nỗi đau không thể chịu đựng được càng ngày càng tăng lên bởi vì chàng đã thực sự mất lòng tin về việc nàng có ý định liên lạc với chàng. Quá lâu rồi. Nếu cô gái xinh đẹp, dũng cảm mà chàng đã cưới muốn hoà giải, nàng sẽ làm điều gì đó để đạt được điều đó rồi. Điều này không giống với tính cách tự nhiên của Elizabeth khi để mọi việc buông xuôi như vậy. Và khi Ian đi tìm kiếm sự bình yên, như chàng hay làm trước đây, thì không phải bởi lý do đi tránh những áp lực trong cuộc sống, chàng về lại Scotland lần này một cách bất thường trong đêm tối lạnh lẽo tháng chạp là bởi vì sự trống rỗng đến tuyệt vọng trong cuộc sống của chàng.
Bên trong ngôi nhà Elizabeth đang đứng cạnh cửa sổ, nhìn tuyết rơi, nàng đứng như vậy kể từ khi tin nhắn của Ian cho người trông nom nhà cửa được chuyển cho nàng bởi vị mục sư ba ngày trước. Ian đang trên đường về nhà, nàng biết điều đó, nhưng chàng rõ ràng là không hề có một chút ý niệm nào về việc nàng ở đây. Tin nhắn của chàng chỉ nói đơn giản chuẩn bị thực phẩm và củi, rồi dọn dẹp, bởi vì chàng có ý định ở lại hai tháng. Đứng cạnh cửa sổ, Elizabeth quan sát con đường dưới ánh trăng, tự nói với bản thân rằng nàng thật là kỳ cục khi nghĩ là chàng có thể về đêm nay, còn kỳ cục hơn khi trang điểm để chuẩn bị đón chàng bằng chiếc váy bằng len màu xanh ngọc bích với mái tóc buông lơi như Ian vẫn thường thích nhất.
Một bóng người cao lớn xuất hiện cuối con đường và Elizabeth vội đóng lại chiếc rèm cửa mới mà nàng làm, tim nàng đập thình thịch vì hy vọng và cả sợ hãi khi nàng nhớ lại lần cuối cùng nàng gặp chàng, chàng rời khỏi vũ hội với Jane Addison trong tay. Chợt ý nghĩ rằng việc có mặt ở đây nơi mà chàng không ngờ nàng lại ở và có thể không muốn nàng ở đây xuất hiện trong đầu Elizabeth.
Sau khi buộc ngựa trong nhà kho, rồi cho nó ăn. Có ánh sáng le lói qua cửa sổ của ngôi nhà khi Ian đi trên tuyết và mùi gỗ cháy thoát ra từ ống khói. Rõ ràng là người trông nhà đang ở đây, đợi chàng đến. Rũ tuyết ra khỏi giầy, chàng với tay tới tay nắm cửa.
ở giữa phòng Elizabeth vẫn đứng bất động, xoắn xuýt bàn tay, quan sát tay nắm cửa xoay xoay, không thể thở được vì căng thẳng. Cánh cửa bật ra, nhận một làn gió lạnh buốt và một người đàn ông với bờ vai rộng nhìn về phía Elizabeth dưới ánh lửa và nói, “Henry, không cần thiết”
Ian sững người lại, cửa vẫn mở, nhìn về phía cái mà chàng ngay lập tức nghĩ là một ảo giác, trò lừa gạt của ánh lửa nhảy múa trong lò sưởi, và rồi chàng nhận ra rằng hình ảnh là thật. Elizabeth vẫn đứng im, nhìn chàng. Và nằm dưới chân nàng là một con chó săn Labrador nhỏ.
Cố gắng làm ngưng đọng thời gian, Ian quay lại và cẩn thận đóng cửa như thể như thể việc đóng cửa là việc quan trọng nhất trong cuộc đời chàng, trong khi chàng cố gắng quyết định xem nàng trông hạnh phúc hay không muốn nhìn thấy chàng. Trong những đêm dài cô đơn không có nàng, chàng đã nhẩm đi nhẩm lại những lời nói sẽ nói với nàng từ những lời quở trách cho đến cuộc thảo luận nhẹ nhàng. Bây giờ khi đến lúc, thì chàng lại không thể nhớ được một từ khốn khiếp nào trong bọn chúng.
Chàng còn lựa chọn nào khác, chàng nói một câu trung lập nhất có thể. Quay lại nhìn con Labrador chàng hỏi, “Con gì đây?” đi tới và cúi xuống vuốt ve con chó, bởi vì chàng chẳng biết phải nói với vợ mình cái gì cả.
Elizabeth cố ngăn sự thất vọng khi chàng lờ nàng đi và vuốt ve con Labrador. “Em em gọi nó là Shadow.”
Âm thanh của giọng nói của nàng thật ngọt ngào, Ian muốn kéo nàng vào lòng mình. Nhưng chàng chỉ ngồi đó và nhìn nàng, suy nghĩ về sự khích lệ với việc nàng đặt tên con chó theo tên chàng đã đặt. “Tên đẹp.”
Elizabeth cắn môi, cố gắng dấu nụ cười bướng bỉnh. “Cũng rất độc đáo.”
Nụ cười làm Ian choáng váng, giật chàng ra khỏi sự quan tâm không đúng lúc, không hợp của chàng về con chó. Đứng thẳng dậy, chàng lùi lại một bước và tựa hông vào bàn.
Elizabeth ngay lập tức chú ý sự thay đổi cách biểu hiện của chàng và quan sát một cách lo lắng khi chàng vòng tay trước ngực, quan sát nàng, gương mặt của chàng kín như bưng. “Anh anh trông khỏe,” nàng nói, thầm nghĩ chàng trông đẹp trai không chịu nổi.
“Anh rất khoẻ,” chàng nói, nhìn thẳng. “Thực ra thì đặc biệt khoẻ, đối với người đàn ông không nhìn thấy mặt trời hơn ba tháng qua, cũng như không thể ngủ được nếu như không uống một trai brandy.”
Giọng chàng thẳng thắn và không cảm xúc làm Elizabeth ngay lập tức không thể hiểu những gì chàng đang nói. Khi nàng hiểu ra, những giọt nước mắt nhẹ nhõm và sung sướng chảy dài khi chàng nói tiếp: “Anh đã làm việc rất hăng. Nhưng không may, anh rất hiếm khi hoàn thành, và khi anh hoàn thành thì mọi việc lại sai sót nghiêm trọng. Xem xét tất cả những việc đó, anh có thể nói rằng anh làm rất tốt - đối với một người đàn ông gần như chết ba tháng qua.”
Ian nhìn thấy những giọt nước mắt mờ mịt trong đôi mắt tuyệt đẹp của nàng.
Khi chàng nói giọng chàng đau đớn, “nếu em bước một bước lên trước, em yêu, em có thể khóc trong vòng tay anh. Và khi em làm điều đó, anh sẽ nói cho em biết là anh cảm thấy có lỗi như thế nào về tất cả những việc anh đã làm-”không thể đợi thêm, Ian ôm chầm lấy nàng, ghì chặt lấy nàng chàng. “Và khi anh kết thúc,” chàng thì thầm khản đặc khi nàng vòng tay qua người chàng và thổn thức, “Em có thể giúp anh tìm ra cách để tha thứ cho bản thân mình.”
Đau đớn vì những giọt nước mắt của nàng, chàng ghì nàng chặt hơn và chà xát cằm mình lên trán nàng, giọng chàng thì thầm hầu như không thành tiếng. “Anh xin lỗi,” chành nói với nàng. Nâng mặt nàng bằng hai bàn tay, chàng nhìn sâu vào mắt nàng, các ngón tay của chàng vuốt ve đôi má đẫm nước mắt của nàng. “Anh xin lỗi.” Chậm rãi, chàng cuối xuống, miệng chàng phủ lên miệng nàng. “Anh rất xin lỗi.”
Nàng hôn trả lại chàng, ghì chặt lấy chàng trong khi những tiếng nức nở làm thân thể mảnh mai của nàng run lên bần bật và nước mắt dàn dụa khắp mặt nàng. Dằn vặt, đau khổ vì sự đau đớn của nàng, Ian rời khỏi miệng nàng, hôn lên đôi má ướt đẫm của nàng, bàn tay chàng vuốt ve lưng nàng cố gắng an ủi nàng. “Xin em em yêu, xin em đừng khóc nữa,” chàng van nài nàng khản đặc. “Xin em đừng khóc.” Nàng ghì chàng chặt hơn, thổn thức, mà nàng tựa lên ngực chàng, nước mắt của nàng làm ướt áo chàng và xé nát trái tim chàng.
“Đừng em,” Ian thì thầm, giọng chàng khàn đặc vì chính những giọt nước mắt không thể rơi của mình. “Em làm anh đau đớn.” Ngay lập tức sau khi chàng nói những lời đó, chàng nhận ra nàng ngừng khóc để tránh làm tổn thương chàng và chàng cảm thấy nàng rùng mình, cố gắng kiềm chế. Chàng đặt tay lên gáy nàng, vuốt ve mái tóc nàng và rồi ghì đầu nàng vào ngực chàng, tưởng tượng ra những đêm chàng khiến nàng phải khóc như thế này, điều đó làm chàng khinh bỉ chính bản thân mình làm chàng không thể chịu đựng nổi.
Chàng đa khiến cho nàng phải đến đây, trốn tránh sự báo thù bằng đơn ly dị của chàng, và nàng vẫn đợi chàng. Những tuần dài như vô tận sau khi nàng đối diện với chàng trong phòng đọc và cảnh báo chàng rằng nàng sẽ không để chàng đẩy nàng ra khỏi cuộc đời chàng, Ian chưa bao giờ tưởng tượng được rằng nàng lại có thể bị tổn thương đến như thế này.
Nàng 20 tuổi và nàng yêu chàng. Để đáp lại, chàng đã cố gắng ly dị nàng, công khai khinh bỉ nàng, thầm sỉ nhục nàng, vào rồi chàng khiến nàng phải đến đây khóc trong cô đơn và đợi chàng. Tự ghê tởm bản thân mình cùng sự hối hận tuôn chảy trong chàng như chất acid, gần như xẻ chàng làm đôi. Nhún nhường chàng thì thầm, “Em có đồng ý lên lầu với anh không?”
Nàng gật đầu, má nàng chà xát lên ngược chàng, và chàng nhẹ nhàng nâng niu bế nàng lên, hôn nhẹ lên trán nàng. Chàng mang nàng lên lầu, đưa nàng về phía giường, chàng định làm cho nàng hài lòng để - ít nhất là đêm nay - nàng có thể quên đi những đau đớn, tủi hổ mà chàng đã là nguyên nhân gây ra.
Elizabeth biết, cái giây phút chàng đưa nàng đi về phía phòng ngủ và bắt đầu nhẹ nhàng cởi áo nàng, rằng mọi việc sẽ rất khác. Sự bối rối của nàng biến mất khi chàng đặt nàng lên giường, cơ thể chàng cứng lại vì ham muốn, miệng chàng và tay chàng thành thạo khi chàng hôn và vuốt ve nàng, nhưng khi nàng cố gắng vuốt ve lại chàng, chàng bắt nàng trở lại nằm trên gối, tránh những cái vuốt ve của nàng, nhẹ nhàng khoá chặt hai tay nàng. Chàng hôn nàng vuốt ve nàng một cách mê muội như không có cảm xúc, muốn làm chàng thoả mãn như cách chàng đã dạy nàng, Elizabeth liền vươn ra chạm vào chàng khi chàng nới tay. Cơ thể chàng giật mạnh, tránh khỏi sự vuốt ve của nàng. “Đừng,” chàng thì thầm, nhưng nàng nghe thấy sự đam mê tràn đầy trong giọng nói của chàng và nàng tuân lệnh.
Từ chối không cho nàng làm bất cứ điều gì để tăng sự hài lòng của chàng, chàng làm cho nàng gần như lên đến đỉnh điểm với tay và miệng của chàng trước khi chàng di chuyển lên trên nàng và đi vào nàng với một cú đâm mạnh, chắc chắn. Elizabeth đẩy lên về phía chàng, run rẩy vì thèm khát, móng tay nàng cào lên lưng chàng khi chàng bắt đầu đâm vào nhịp nhàng, lúc đầu chậm và rồi nhanh dần. Được lấp đầy bởi chàng một lần nữa thật ngọt ngào kết hợp với sức mạnh dữ dội của cơ thể chàng đi sâu vào trong nàng lần nữa rồi lần nữa làm cho nàng gần như không thể chịu đựng được, và nàng theo bản nàng cong người lên vì ham muốn chia sẻ với chàng. Tay chàng nắm chặt lấy eo nàng, trong khi chàng nhanh chóng đẩu nhanh tốc độ sâu vào trong hơn nữa, chuyển động mông nhịp nhàng đến khi nàng hét lên, rùng mình dữ dội, cánh tay nàng ôm chặt lấy bờ vai rộng của chàng.
Chậm dãi, Elizabeth bắt đầu hồi phục từ cuộc làm tình mãnh liệt của chàng, mặc dù nàng vẫn còn chìm đắm trong đam mê nàng vẫn nhận thức được là chỉ mới mình nàng đạt tới đỉnh điểm. Nàng mở mắt, qua ánh lửa, nàng có thể Ian đang đưa hết nỗ lực gay gắt để ngăn mình không chuyển động trong nàng và đạt được sự giải thoát của mình. Tay chàng chống lên đệm, và giữ cho phần cơ thể phía trên của chàng tránh xa nàng, mắt chàng nhắm nghiền và các cơ bắp trên mặt chàng co giật. Họ cực kỳ hoà hợp với nhau trong suốt những tháng trời của cuộc hôn nhân của họ, nên Elizabeth theo bản năng nhận ra ngay chàng đang cố làm gì, và sự am hiểu đó làm nàng cảm thấy vô cùng xúc động. Chàng đang cố gắng chuộc lỗi với nàng bằng cách duy nhất chàng có thể bây giờ - đó là không ích kỷ kéo dài cuộc làm tình của họ. Và để làm điều đó, chàng chủ ý từ chối sự giải thoát của bản thân mình điều mà Elizabeth biết là chàng muốn vô cùng. Đó là - nàng cảm động nghĩ, một cử chỉ yêu thương nhưng mà vô ích. Bởi vì đó không phải là tất cả những gì nàng muốn và Ian đã dạy nàng cho chàng thấy nàng muốn chàng như thế nào. Chàng cũng đã dạy chàng sức mạnh mà nàng có đối với cơ thể chàng - và chàng cũng đã cho nàng thấy làm thế nào để sử dụng nó. Luôn luôn là một học trò sáng dạ, Elizabeth thực hành hiểu biết của mình ngay lập tức và đó là một cách cực kỳ hiệu quả.
Vì trọng lượng của chàng ngăn không cho nàng sử dụng những chuyển động quyến rũ, Elizabeth sử dụng tay và giọng nói của mình để quyến rũ chàng. Giọng nói của nàng run run vì yêu thương và khao khát, tay nàng rời khỏi lưng chàng, chuyển sang vuốt ve những cơ bắp cuồn cuộn trên vai chàng và rồi vuốt ve sống lưng chàng. “Em yêu anh,” nàng thì thầm. Chàng mở bừng mắt và Elizabeth gặp đôi mắt cháy âm ỉ của chàng khi nàng nói tiếp. “Em đã mơ về điều này lâu lâu lắm rồi... mơ về cái cách anh ôm em trong vòng tay anh sau khi chúng ta làm tình và nhớ rằng mọi thứ tuyệt đẹp như thế nào khi được nằm bên cạnh anh mà biết rằng một phần thân thể anh vẫn ở trong em và anh có thể cho em một đứa con, con của chúng ta.” Nâng tay lên, Elizabeth cầm khuôn mặt chàng giữa lòng bàn tay mình, ngón tay nàng chạm dãi vuốt ve khuôn mặt chàng khi nàng kéo chàng về phía mình, “Trên tất cả em mơ về việc anh di chuyển sâu vào trong em, cảm giác đó không thể nào diễn tả được”
Sự kiềm chế của Ian vỡ tan trước sự tấn công ngọt ngào của nàng. Một tiếng rên đau đớn thoát ra từ ngực chàng, và chàng chộp lấy miệng nàng với một nụ hôn ngấu nghiến, vòng ôm chặt nàng và đi sâu vào trong nàng, đâm mạnh lần nữa, lần nữa và tìm kiếm sự tha thứ trong thân thể nàng... tìm kiếm sự giải thoát khi nàng bám chặt lấy chàng trong khi cơ thể chàng giật mạnh, run bắn lên dữ dội, chàng trút bản thân mình vào nàng. Trái tim chàng đập cuồng dại trên ngực, hơi thở dồn dập. Ian tiếp đục đâm vào nàng, quyết tâm khiến thân thể nàng lại đáp ứng sự đói khát của chàng, cố gắng để nàng lại thoã mãn lần nữa. Nàng hét to tên chàng, mông nàng cong lên, cơ thể nàng run rẩy.
Khi chàng phần nào phục hồi phần nào sức mạnh, chàng đặt một tay dưới mông nàng, tay khác vòng quanh vai nàng, và rồi nằm xuống giường ôm chặt lấy nàng và vẫn gắn chặt với nàng chưa rời, hạt giống của chàng ở sâu trong nàng. Đó là, chàng nghĩ, khoảng khắc sâu thẳm nhất trong cuộc đời chàng. Vuốt ve mái tóc nàng, chàng nuốt nước bọt và nói, nhưng giọng chàng vỡ ra, “Anh yêu em,” chàng nói điều mà nàng đã nói với chàng cái ngày tồi tệ ở trong phòng đọc của chàng. “Anh chưa bao giờ ngừng yêu em.”
Nàng ngẩng đầu lên nhìn chàng và rồi nàng trả lời làm ngực chàng đau nhói. “Em biết.”
“Làm sao em biết, em yêu?” chàng hỏi, cố gắng mỉm cười.
“Bởi vì,” nành nói, “Em muốn điều đó là sự thật vô cùng và anh luôn luôn cho em tất cả những gì mà em muốn. Em không tin là anh sẽ không đáp ứng điều đó cho em, chỉ một lần nữa thôi. Chỉ một lần nữa thôi.”
Nàng hơi dịch khỏi chàng một chút và Ian nhận thấy điều đó, chàng xiết chặt nàng hơn nữa. “nằm yên, em yêu.” chàng thì thầm dịu dàng, và nhìn thấy vẻ bối rối của nàng, chàng nói, bởi vì con của chúng ta đang được hình thành.”
Mắt nàng tìm mắt chàng. “Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”
“Bởi vì,” chàng nói, chầm chầm gạt những sợi tóc khỏi má nàng, “Bởi vì anh muốn điều đó thành sự thật vô cùng và em luôn luôn cho anh những thứ mà anh muốn.” Sự xúc động làm Ian hơi nghẹn lời, nàng liền ép chặt vào thân hình chàng hơn nữa, quặp chặt lấy chàng không di chuyển. Nàng cũng muốn điều đó thành sự thật vô cùng, không biết bằng cách nào chàng biết điều đó chắc chắn sẽ thành sự thật.
Ánh sáng ban mai lọt qua cửa sổ khi Ian cuối cùng cũng bắt đầu tỉnh giấc khỏi giấc ngủ sâu. Một cảm giác thoải mái, thoả mãn, đã vắng mặt khỏi cuộc sống của chàng hơn ba tháng qua tràn ngập khắp thân thể chàng, và kỳ lạ cái cảm giác xa lạ đó đã đánh thức chàng. Nghĩ chắc một giấc mơ đã làm chàng có cảm giác đó, chàng lăn tròn, mắt vẫn nhắm tìm kiếm lại cảm giác hạnh phúc đó trong giấc mơ không ý thức để khỏi phải thức dậy với cảm giác trống vắng thường gặm nhấm chàng trong những giờ tỉnh táo.

Nhưng sự nhận thức đx trở lại. Giường có vẻ nhỏ hơn và cứng hơn và chàng nghĩ rằng chàng đang ở Montmayne, chàng lờ mờ quyết định chắc là chàng lại ngủ gật trên ghế trong phòng ngủ. Chàng uống rượu cho đến khi say và ngủ trên ghế hàng chục lần rồi, ngủ ở đó còn hơn là nằm trên chiếc giường rộng rãi mà chàng chia sẻ với Elizabeth để nhận lấy cái trống vắng lạnh người. Chàng lại suy nghĩ về nỗi đau đớn lần nữa, cảm giác hối tiếc lo lắng tràn ngập, và chàng biết rằng giấc ngủ yên lành sẽ không đến với chàng nữa, chàng nằm ngửa lên và mở mắt. Mắt chàng bị chói loà bởi ánh sáng mặt trời, đôi mắt của chàng nhận biết ghi nhận khung cảnh xung quanh. Và nó làm chàng giật mình, chàng đang ở đâu, ai đã ở cùng chàng đêm qua trong tình trạng trần truồng và cùng chia sẻ sự thân mật. Cảm giác vui sướng và nhẹ nhõm lan toả khắp người chàng và chàng nhắm mắt lại tận hưởng nó, dùng nó gột rửa tâm trí.
Tuy nhiên, mỗi chàng chậm chạp ngửi được mùi gì đó - mùi thơm của thịt xông khói. Một nụ cười bắt đầu nở trên môi chàng và rồi biến thành một nụ cười toe toét khi chàng nhớ lại lần cuối cùng nàng nấu cho chàng ăn. Cùng là ở đây và chàng đã làm cháy thịt xông khói. Sáng nay, chàng hạnh phúc quyết địn, chàng có thể ăn cả giấy - miễn là chàng có thể chiêu đãi đôi mắt mình bằng món ăn nàng.
Mặc một bộ váy len mềm mại màu xanh và một cái tạp dề màu vàng quấn quanh eo, Elizabeth đứng cạnh bếp lò, đang rót cho mình một tách trà. Không nhận ra là Ian vừa ngồi xuống chiếc ghế sofa, nàng liếc nhìn về phía con Shadow đang tập trung nhìn đầy hy vọng vào chiếc chảo thịt xông khói. “Mày nghĩ thế nào về ông chủ của mày?” Elizabeth hỏi con Labrador khi nàng thêm sữa vào trà. “Ta đã từng nói với mày là anh ấy đẹp trai phải không? Mặc dù,” nàng thú nhận với một nụ cười, vỗ nhẹ lên đầu con chó, “Ta phải thừa nhận là ta đã quên mất là anh ấy đẹp trai như thế nào.”
“Cám ơn,” Ian nói với một nụ cười dịu dàng. Ngạc nhiên làm nàng quay lại nhanh đến nỗi tóc nàng xoã xuống vai như một thác nước màu vàng óng ánh tuyệt đẹp. Nàng đứng yên, nghẹn ra vì cười trước một bức tranh đàn ông cực kỳ thoã mãn đang nhìn ngắm nàng. Mặc một chiếc áo da dê của nông dân và chiếc quần ống túm màu cà phê, Ian ngồi trên ghế sofa, tay đặt đằng sau đầu, chân gác lên bàn đằng trước chàng. “Anh trông giống như một ông vua Scottish,” nàng nén cười.
“Anh cũng cảm thấy như vậy.” Nụ cười toe toét của chàng chuyển thành một nụ cười ủ rũ khi nàng đưa cho chàng một tách cà phê. “Bữa sáng phải đợi một chút?’
Elizabeth gật đầu. “Em nghĩ là em nghe thấy anh di chuyển khoảng gần một giờ trước, và em bỏ thịt xông khói vào. Em định làm thêm nữa khi anh xuống. Tại sao vậy?” nàng hỏi, băn khoăn không biết có phải chàng sợ ăn những gì nàng nấu.
Bởi vì chúng ta cần nói chuyện một chút.” Elizabeth cảm thấy có một nỗi khiếp sợ bất ngờ tràn ngập. Tối qua khi nàng nằm bên cạnh chàng và giải thích mọi chuyện xảy ra từ lúc Robert xuất hiện ở Havenhurst cho đến khi nàng đến toà. Khi nàng kết thúc, nàng quá mệt mỏi vì câu chuyện và vì cuộc làm tình của Ian làm nàng thiếp đi trước khi chàng có thể giải thích những hành động của mình. Bây giờ rõ ràng là chàng muốn thảo luận chủ đề đó, và nàng không hoàn toàn chắc chắn nàng muốn phá hỏng sự hoà giải tuyệt vời của họ bằng cách trở lại vấn đề đó.
“Chúng ta đã sai về nhau,” Ian nói nhẹ nhàng, nhìn vẻ miễn cưỡng trên khuôn mặt nàng. “Nếu chúng ta cố gắng dấu điều đó đi và giả vờ như chẳng có điều gì xảy ra cả, thì nó sẽ luôn ở đó, bị che dấu. Rồi nó sẽ trở lại ám ảnh cả hai chúng ta tại một thời điểm kỳ quặc nào đó với một lý do buồn cười nào đó, và khi nó xảy ra, nó sẽ là sự cản trở giữa hai chúng ta. Có một số điều nhỏ mà anh nói hoặc làm sẽ khơi lại vết thương của em mà anh lại không biết tại sao em giận dữ, tổn thương hoặc hồ nghĩ điều đó cũng có thể xảy ra với anh. Tối qua, em đã giải thích với anh,và không cần phải trở lại vấn đề đó nữa, nhưng anh nghĩ em cần có được những lời giải thích từ anh.”
“Sao anh có thể trở nên sáng suốt, khôn ngoan như vậy?” nàng hỏi với một nụ cười nhẹ.
“Nếu anh sáng suốt,” chàng nói cộc lốc, “Thì đã sự chia cách này đã kết thúc hàng tháng rồi. Tuy vậy, anh đã có hàng tuần lễ khổ sở để cố gắng suy nghĩ làm cách nào tốt nhất để chúng ta có thể vượt qua chuyện này - và cách duy nhất là chúng ta phải cởi mở với nhau.
Elizabeth vẫn hơi ngập ngừng, nhớ lại cơn giận dữ chết người mà chàng đã ném vào nàng ở phòng đọc của chàng hôm đó. Nếu đề cập lại chuyện đó làm cho chàng giận dữ thì sao, nàng không chắc điều đó đáng bỏ công để làm.
Cầm lấy tay nàng, Ian kéo nàng ngồi xuống sofa, quan sát nàng bồn chồn vò chiếc tạp dề và rồi bứt rứt nhìn ra ngoài trời đầy tuyết. Nàng đang lo lắng, chàng đau nhói nhận ra. “Đưa bàn tay cho anh, em yêu. Em có thể hỏi anh bất cứ thứ gì mà em muốn biết mà không cần sợ anh sẽ giận dữ với em.”
Giọng nói sâu lắng, vững vàng của chàng cộng thêm cảm giác từ những ngón tay mạnh mẽ ấm áp của chàng trong tay nàng hoàn toàn làm tan biến nhưng lo lắng của nàng. Nhìn sâu vào mắt chàng, Elizabeth hỏi, “Tại sao anh không nói với em là Robert đã cố gắng giết anh và anh đã đưa anh ấy lên thuyền của anh ra nước ngoài? Tại sao anh để cho em tin rằng anh ấy đơn giản là biến mất?”
Trong khoảng khắc, chàng ngả đầu ra sau, nhắm mắt lại, và Elizabeth nhận thấy sự hối tiếc của chàng khi chàng nói, “Cho đến tận ngày em rời đây đi mùa xuân năm ngoái, và Duncan bày ra trước mắt anh những tội lỗi của anh đối với em, anh cứ cho rằng anh trai em đã trở về Anh sau khi rời khỏi thuyền Arianna. Anh không biết tí gì về việc em sống cô đơn tại Havenhurst từ khi anh ta đi khỏi, cũng như không biết việc em bị xã hội xa lánh bởi vì những gì anh đã làm, cũng không biết việc em không còn cha mẹ để bảo vệ em, không tiền bạc. Em phải tin điều đó.”
“Em tin,” nàng thành thật nói. “Lucinda nói toạc ra với Duncan và anh đã đi London tìm em. Bọn em đã nói về điều đó trước khi chúng ta cưới nhau trừ việc về Robert. Tại sao anh không nói với em về Robert.”
“Làm sao?” chàng nói, giọng lạc đi, “Làm sao anh có thể nói với em được. Căn cứ vào cách mà em cảm nhận về anh khi anh đến London để hỏi cưới em. Em chỉ mới bị thuyết phục một nửa trước lời cầu hôn của anh dựa trên sự thương hại, lòng trắc ẩn. Nếu anh nói với em về vai trò của anh trong sự biến mất của Robert khi đó, khi mà em chưa thật sự thích anh lắm, và cũng không thực sự tin anh nữa, làm sao anh có thể. Em sẽ ném cuộc mặc cả của anh đi nếu anh thú nhận là đã bắt cóc anh trai em bất kể lý do của anh là gì.”
“Có một lý do nữa mà anh đã không nói với em,” Ian thú nhận một cách thẳng thắn. “Anh muốn cưới em, và anh đã chuẩn bị hầu như tất cả mọi thứ để có thể đạt được điều đó.”
Nàng tặng chàng một nụ cười nguôi ngoai đã luôn làm chàng tan ra và rồi nàng nghiêm túc hỏi. “Sau đó, khi mà anh biết là em yêu anh, tại sao khi đó anh không nói với em?”
“à đúng sau đó,” chàng nói. “Khi cuối cùng anh cũng khiến em yêu anh. Đầu tiên là vì, anh không muốn tạo cho em lý do để thay đổi ý kiến. Hơn nữa, chúng ta quá hạnh phúc cùng nhau, anh không muốn làm hỏng điều đó cho đến khi rõ ràng là không thể đừng được. Cuối cùng, anh chưa biết chính xác anh có tội như thế nào. Thám tử của anh không tìm ra dấu vết - Đúng vậy” chàng nói, thấy nàng giật mình, “Anh thuê thám tử cùng lúc với em. Theo như anh biết, anh trai em vẫn cố lẫn tránh chủ nợ, chính là điều em nghi ngờ. Giả thiết khác anh ấy có thể đã chết, bằng cách nào đó, trên đường cố gắng trở về đây. Trong trường hợp đó anh sẽ thú tội với em.”
“Nếu không có bất cứ thông tin gì, không có bất cứ từ nào về anh ấy, anh có định nói cho em biết về việc tại sao anh ấy rời nước Anh không?”
Chàng nhìn xuống bàn tay nàng, ngón tay chàng mân mê bàn tay nàng, nhưng khi chàng trả lời, chàng ngẩng lên nhìn nàng. “Có,” sau một lúc im lặng, chàng nói thêm, “Không lâu sau trước khi em biến mất, anh đã quyết định cho thám tử thời gian sau tháng. Nếu không có dấu vết gì của anh ấy, thì anh có ý định nói cho em biết những điều anh đã biết,”
“Em rất mừng,” nàng nói dịu dàng. “Em không thích nghĩ rằng anh lừa dối em mãi mãi.”
“Đó chẳng phải hoàn toàn là quyết định cao thượng gì,” Ian thừa nhận. “Nỗi sợ hãi phải điều đó luôn luôn đeo bám anh. Anh sống trong những ngày sợ hãi, sợ hãi Wordsworth sẽ xuất hiện trong nhà chúng ta một ngày nào đó và đưa cho em các bằng chứng rằng anh nguyên nhân của những sự tổn hại không thể sữa chữa của anh em hoặc là tệ hơn. Anh luôn luôn cầu mong là một trong những thám tử của anh có thể kết thúc mọi việc lấp lửng bằng cách cung cấp bằng chứng dù là tệ hoặc anh vô tội cũng được. Anh chưa từng nghĩ tới những phải ứng của em như em đã làm.”
Ian quan sát nàng, đợi nàng bình luận về điều đó và khi nàng không nói gì, chàng nói, “nếu em có thể tin vào những điều anh nói với em, thì sẽ là một điều tuyệt vời với anh và với tương lai cùng nhau của chúng ta. Anh thề với em đó là sự thật.”
Mắt nàng ngước lên nhìn sâu vào mắt chàng. “Em hoàn toàn tin anh.”
“Cám ơn em,” chàng nói nhún nhường. “Không cần cám ơn về điều đó,” nàng nói cố gắng kết thúc mọi việc. “Hay cám ơn việc em cưới được một người đàn ông cực kỳ tài giỏi đã dạy em luôn luôn đặt bản thân mình vào tình thế người đối lập và cố gắng quan sát mọi việc dưới quan điểm của họ. Em đã làm điều đó và em có thể đoán được lý do của anh khi giữ việc biến mất của Robert bí mật với em lâu đến vậy.” Nụ cười của nàng nhạt dần khi nàng nói tiếp, “Bằng cách đặt mình vào vị thế của anh, em thậm chí còn có thể đoán được tại sao anh lại phản ứng như vậy khi em lần đầu quay về. Em biết, dù trước đó em chưa bao giờ nhìn thấy biểu hiện như vậy trên mặt anh khi anh nhìn em ở toà, rằng anh sẽ thấy cực kỳ khó khăn để tha thứ cho em về việc làm tổn thương anh, và làm nhục anh. Mặc dù vậy em không thể bao giờ có thể tưởng tượng ra,... mức độ anh sẽ làm để trả đũa em.” Ian nhìn thấy nỗi đau trong mắt nàng, và bất chấp sự nhẹ nhõm của anh về việc tất cả mọi thứ đã được thổ lộ ra hết, anh vẫn cần một nỗ lực đau đớn để có gắng xoa dịu nỗi đau của nàng bằng tay anh và làm nàng im lặng bằng miệng anh.
“Anh biết đấy,” nàng chậm dãi giải thích, “Em đã chờ đợi trước là anh có thể gửi em đi xa anh cho đến khi anh hết giận, hoặc là anh sẽ vẫn sống với anh nhưng trả đũa bằng cách ở riêng - những điều mà một người đàn ông bình thường khác thường làm. Nhưng em chưa bao giờ có thể tưởng tượng được việc anh sẽ cố gắng kết thúc vĩnh viễn cuộc hôn nhân của chúng ta. Đáng lẽ em phải lường trước điều đó, khi đã được Duncan nói cho biết những chuyện về anh, đó là do em hy vọng quá nhiều vào việc trước khi em đi anh đã nói là anh yêu em,”
“Em biết rõ là anh đã yêu em mà. Và bây giờ cũng yêu em mà. Vì chúa nếu em không tin bất cứ điều gì khác anh từng nói với em, ít nhất phải tin điều đó.”
Chàng chờ đợi nàng tranh luận, nhưng nàng không nói gì và Ian nhận ra là nàng có thể trẻ, thiếu kinh nghiệm nhưng nàng cũng rất khôn ngoan, sáng suốt. “Em biết anh yêu em,” nàng nói với chàng dịu dàng. “Nếu anh không yêu em sâu sắc, em đã không thể nào làm anh tổn thương đến như vậy - và anh không cần phải kết thúc mọi chuyện để em không thể làm tổn thương anh thêm nữa. Em nhận ra đó là điều anh làm, khi em đứng trong phòng đọc của anh và anh nói với em anh muốn ly dị em. Nếu em không hiểu điều đó và anh, em sẽ không bao giờ cố chiến đấu với anh suốt như vậy.”
“Anh không tranh luận với những kết luận của em, nhưng anh thề với em anh sẽ không bao giờ làm những điều như thế với em lần nữa.”
“Cám ơn anh. Em không nghĩ em có thể chịu đựng những điều đó thêm một lần nữa.”
“Em có thể nói cho anh biết Duncan đã nói gì khiến em đạt được những điều đó?” nụ cười của nàng đầy âu yếm. “Bác ấy nói với em là khi anh trở về nhà khám phá ra gia đình anh đã chết.”
“Anh đã làm gì?”
“Anh đã cắt đứt bản thân mình với những thứ khác mà anh yêu mến - con chó Labrador tên Shadow. Anh làm điều đó vì anh không muốn bị tổn thương thêm nữa - ít nhất cũng không để những thứ anh không thể kiểm soát bên cạnh. Về bản chất anh cũng làm những điều tương tự mặc dù hơi quyết liệt quá, khi anh cố gắng ly dị em.”
“Nếu là em,” Ian nói, giọng chàng vỡ ra vì cảm xúc khi chàng vuốt má nàng, “Anh nghĩ anh sẽ ghét mình lắm.”
Vợ chàng cọ má vào tay chàng và hôn lòng bàn tay chàng. “Anh có biết,” nàng cười ra nước mắt nói, “Em cảm giác như thế nào khi biết mình được yêu nhiều lắm không... ” nàng lắc đầu như thể cố tìm cách khác tốt hơn để giải thích, và bắt đầu lại, giọng nàng run rẩy vì yêu thương. “Anh có biết em chú ý thấy gì bất cứ khi nào chúng ta ở ngoài cùng nhau không?”
Không thể đè nén mình thêm được nữa, Ian ôm chặt nàng vào lòng, tựa nàng lên trái tim chàng. “Không,” chàng thì thầm, “Em chú ý thấy điều gì?”
“Em chú ý cách mà những người đàn ông khác đối xử với vợ mình, cách mà họ nhìn vợ, cách họ nói chuyện với vợ. Và anh có biết là?”
“Biết gì?”
“Em là người vợ duy nhất,” nàng thì thầm đau đớn, “ngoại trừ Alex, được chồng vô cùng yêu thương và không quan tâm đến việc cả thế giới biết điều đó. Và em cũng biết rõ ràng,” nàng thì thầm với một nụ cười dịu dàng, “Em là người vợ duy nhất mà chồng đã cố gắng quyến rũ ngay ở buổi họp mặt của Uỷ ban phát triển quỹ bệnh viện.”
Cánh tay chàng vòng chặt lấy nàng, với một tiếng rên, Ian cố gắng, rất thành công, quyến rũ vợ mình ngay trên ghế sofa.
Những bông tuyến rơi đều đặn ngoài cửa sổ, hạnh phúc và thoã mãn, cuộn tròn trong vòng tay Ian bên dưới tấm chăm mà chàng đã quấn họ lại, ý nghĩ của Elizabeth lười biếng trôi dạt đến bữa sáng họ còn chưa ăn tới những bữa sáng xa hoa mà chàng chắc chắn được phục vụ, nếu họ ở Montmayne. Thở dài, nàng rời khỏi chàng và bắt đầu mặc quần áo.
Khi nàng quay lại với thịt xông khói, chành đến đằng sau nàng, vòng tay ôm nàng và tựa cằm lên vai nàng. “Trông hơi khó ăn nhỉ,” chàng trêu nàng. “Anh đã khá hy vọng vào bữa ăn sáng truyền thống của chúng ta.”
Nàng mỉm cười và để chàng quay nàng lại. “Khi nào thì chúng ta phải trở về?” nàng hỏi, nghĩ về sự ấm cúng thoải mái tuyệt với khi ở cùng chàng ở đây.
“Hai tháng nghe thế nào?”
“Tuyệt vời, nhưng anh có chắc là anh sẽ không buồn chán hay lo lắng vì thờ ơ với những công việc kinh doanh của anh không?”
“Nếu chúng ta nói về sự xao nhãng việc kinh doanh của anh, thì chúng ta đánh lẽ đã không còn gì từ ba tháng trước cơ. Tuy nhiên,” chàng cười nó, “Anh thu xếp ổn thoa mọi việc hơn là anh nghĩ. Hơn nữa, Jordan sẽ cho anh biết nếu có chuyện gì đó không ổn cần sự chú ý của anh.”
“Duncan cung cấp cho em gần một trăm quyển sách, nếu,” nàng nói, cố nghĩ cách để chàng có thể lấp đầy thời gian nếu họ ở lại đây. “Nhưng có lẽ anh đã đọc hết chúng rồi, và thậm chí nếu anh chưa đọc,” nàng cười nói phóng đại, “Anh cũng sẽ giải quyết chúng trong một ngày. Em sợ là anh sẽ buồn chán.”
“Điều đó sẽ khó khăn cho anh. Bị kẹt lại ở đây với em. Không có sách cũng như công việc để lấp đầy thời gian, anh tự hỏi không biết phải làm gì đây,” chành thêm vào với một cái liếc mắt dâm đãng. Mặt nàng đỏ hồng lên tuyệt đẹp, nhưng giọng nàng nghiêm túc khi nàng quan sát gương mặt chàng. “Nếu mọi việc không quá tốt đối với anh - nếu anh không quá giàu như vậy - anh có thể cảm thấy hạnh phúc khi ở đây không?”

“Với em?”
“Tất nhiên,” nụ cười của chàng buồn rười rượi như nàng. “Chắc chắn.”
“Mặc dù,” chàng nói thêm, kéo nàng gần hơn vào mình, “Em có thể không muốn ở lại đây nếu em biết là vòng cổ ngọc lục bảo của em đã quay trở lại trong hộp của chúng ở Montmayne.”
Đầu nàng bật dậy, và mắt nàng lấp lánh vì nhẹ nhõm và yêu thương. “Em rất mừng. Khi em nhận ra câu chuyện của Robert là bịa đặt. Em từ nhẹ nhõm chuyển sang đau đớn nhận ra là em bán chúng mất rồi.
“Em sẽ còn đau đớn hơn,” chàng trêu nàng, “Khi em nhận ra là tấm séc của em trả cho giá trị của chúng hơi ít. Nó làm anh tốn mất 45000 bảng để mua lại một phần của chúng đã bị bán và 5000 cho phần còn lại.”
“Đúng đúng là đồ ăn cắp vô lương tâm,” nàng hét lên. “Hắn ta chỉ đưa cho em có 5000 cho tất cả chúng.” Nàng lắc đầu thất vọng vì sự thiếu năng lực mặc cả của Ian. “Hắn ta đã chộp được con mồi quá hời là anh.”
“Anh chẳng quan tâm,” Ian vẫn trêu nàng, cực kỳ thích thú, “Bởi vì anh biết là anh sẽ khấu trừ vào tiền trợ cấp của em với lãi suất, tất nhiên. Theo sự tính toán của anh,” chàng nói, dừng lại nhẩm tính trong đầu cái mà Elizabeth phải mất vài phút để tính trên giấy, “đến ngày hôm nay, em nợ anh khoảng chừng 151,126 bảng.”
“Một trăm nghìn cái gì?” nàng hét lên nửa buồn cười nửa giận dữ.
“Đó là do có một chút vấn đề với giá của Havenhurst, anh thêm nó vào phép tính.”
Những giọt nước mắt vui mừng chảy dài từ đôi mắt tuyệt đẹp của nàng. “Anh đã mua lại nó từ cái ông Demarcus khủng khiếp đó hả?”
“Đúng. Và ông ta thực sự khủng khiếp. Ông ta và chú em có thể là đối tác được đấy. Cả hai đều là những nhà buôn khốn kiếp. Anh trả 100,000 cho nó đấy.”
Nàng há hốc miệng và vẻ thán phục hiện lên khuôn mặt nàng. “100,000 bảng, ôi Ian”
“Anh rất thích khi em gọi tên anh.”
Nàng mỉm cười, nhưng tâm trí nàng vẫn còn đọng lại ở vụ mặc cả tuyệt vời mà chàng đạt được. “Em cũng không thể nào làm tốt hơn như thế dù chỉ một chút.” Nàng thừa nhận, “đó chính xác là những gì ông ta đã trả cho em, ông ta nói với em sau khi ký kết giấy tờ là ông ta chắc chắn sẽ kiếm được 150,000 bảng nếu ông ta đợi một năm hoặc hơn nữa.”
“Ông ta có thể đạt được.”
“Nhưng không phải từ anh.” Nàng tự hào nói.
“Không phải từ anh,” chàng cười đồng ý. “Ông ta có thử khôngh?”
“Ông ta cố đòi 200,000 ngay khi ông ta nhận ra anh quan trọng việc mua lại nó cho em như thế nào.”
“Anh hẳn là đã rất thông minh và tài giỏi mới làm cho ông ta đồng ý với cái giá ít như vậy.”
Cố gắng nín cười, Ian cụng trán nàng và gật đầu. “Rất tài giỏi,” chàng đồng ý, nói như mắc nghẹn. “Nhưng, em vẫn băn khoăn tại sao ông ta lại dễ chịu đến như vậy? Cố nén cười phá lên, Ian nói, “Anh cho là do anh chỉ cho ông ta thấy rằng anh có một thứ mà ông ta cần hơn là ông ta cần lợi nhuận cắt cổ.”
“Thật ư?” nàng nói, ấn tượng và mê mẩn. “Anh có cái gì vậy?”
“Cổ họng ông ta?”
ĐOẠN KẾT
Đứng trên hiên nhà cạnh lan can, Ian nhìn chăm chú ra mảnh vườn tuyệt đẹp của Montmayne, nơi mà Elizabeth và con gái ba tuổi của họ, Caroline, đang quỳ giữa những cây phong lữ quan sát việc nở hoa. Mái đầu của họ chụm vào nhau làm cho mọi người không thể phân biệt được đâu là nơi máu tóc vàng lóng lánh của Elizabeth dừng lại và Caroline bắt đầu. Thỉnh thoảng Elizabeth nói gì đó làm Caroline nổ ra một tràng cười hạnh phúc, và mắt của Ian lại nhăn lại vì cười trước những âm thanh vui sướng đó.
Ngồi cạnh một chiếc bàn bằng sắt bên cạnh chàng là ông chàng và Duncan đang chăm chú trong một ván cờ. Tối nay 700 khách sẽ đến dự một vũ hội mà Ian chuẩn bị để kỷ niệm sinh nhật của Elizabeth. Sự im lặng tập trung của hai cờ thủ đột ngột bị ngắt quãng bởi sự xuất hiện của một bé trai sáu tuổi giống Ian một cách kỳ lạ và gia sư của cậu bé, trông có vẻ như là một người đàn ông bị quay như chong chóng khi phải đối đầu với trí thông minh của đứa bé sáu tuổi điều này cũng cực kỳ giống Ian.
“Tôi xin lỗi,” Twindell nói, cúi xuống xin lỗi hai người đánh cờ, “nhưng cậu chủ Jonathon và tôi vướng vào một cuộc tranh luận, cái mà tôi vừa nhận ra là ông, thưa mục sư, có thể giải quyết, nếu ông vui lòng?”
Ngẩng lên khỏi bàn cờ, và tâm trí khỏi suy nghĩ về chiến thắng đang đến rất gần của mình, Duncan mỉm cười đồng cảm với người gia sự khốn khổ.
“Tôi giúp được gì nào?” ông hỏi, hết nhìn người gia sư lại nhìn sang cậu bé sáu tuổi đẹp trai, người lập tức sự chú ý chuyển ngay sang bàn cờ.
“Đó là vấn đề về thiên đường, thưa mục sư. Đặc biệt, sự miêu tả của tôi về nơi đó mỗi buổi sáng, nhưng cậu chủ Jonathan thì khăng khăng không chấp nhận, cho là đầy mâu thuẫn.”
Nghe đến đó Jonathan đang sửng sốt nhìn bàn cờ liền ngẩng lên, chắp tay ra sau lưng, và nhìn chăm chú cụ và ông bác cuả mình như thể cậu chuyện người gia sư vừa kể thật lố bịch để tin. “Ông Twindell,” cậu bé giải thích, cố nén cười, “nghĩ rằng thiên đường có những con đường được làm bằng vàng. Nhưng điều đó là không thể.”
“Tại sao lại không thể?” Công tước ngạc nhiên hỏi. “Bởi vì những con đường đó sẽ quá nóng trong mùa hè làm ngựa không thể đi được.” Jon nói, có vẻ hơi khó chịu vì tính thiển cận của cụ nội mình. Quay sang ông bác đầy hy vọng, Jon hỏi, “Ông, ông có thấy ý tưởng những con đường bằng kim loại trên thiên đường là cực kỳ không thể xảy ra không?”
Duncan, người đang nhớ lại những cuộc tranh luận tương tự với Ian ở cùng khoảng tuổi này, tựa người vào ghế trong khi một biểu hiện hân hoan lướt qua khuôn mặt ông. “Jon,” ông nói với sự thích thú hăm hở, “hãy đi hỏi cha cháu. Cha cháu đang đứng đằng kia kìa.”
Cậu bé gật đầu vẻ đồng ý, dừng lại một chút thì thầm vào tai Công tước điều gì đó, rồi quay sang Ian để cầu cứu.
“Tại sao ông không trả lời câu hỏi của Jon, Duncan?” công tước tò mò hỏi. “Chẳng phải miêu tả về thiên đường thuộc phạm vi của ông sao?”
“Khi Ian sáu tuổi, nó cũng thường tranh luận với tôi về thần học và tu từ học như thế này. Và tôi toàn thua, rối rắm cả lên với nó.” Duncan quay ra nhìn cậu bé đứng đợi cha cậu chú ý đến cậu, ông nói vẻ vui sướng, “Tôi đã đợi ngày này hàng thập kỷ nay rồi. Nhân tiện, Jon vừa thì thầm với ngày điều gì vậy?”
Công tước đỏ mặt. “Nó nói... ờ... nó nói là ông sẽ ăn con hậu của tôi rồi chiếu tướng bốn nước nữa nếu tôi không đi con ngựa.”
Một tràng cười nổ ra ở phía hai ông trên bàn cờ làm Ian liếc nhìn qua vai và thấy Jonathan đang đứng đợi gần đấy, ngay đằng sau chàng. Mỉm cười, chàng chuyển sự chú ý hoàn toàn sang cậu con trai, đứa trẻ đã hình thành trong cái đêm đầy tuyết chàng trở về nhà ở Scoltland, “Con trông,” chàng trêu, “giống như một người đàn ông có vướng bận trong tâm trí vậy.” Liếc thấy biểu hiện bất lực trên gương mặt người gia sư, rồi quay lại con trai, Ian nói thêm vẻ đồng cảm, “Cha kết luận là con và Ông Twindell lại có một sự bất đồng lịch sự khác. Lần này là vì chuyện gì vậy?”
Một nụ cười nhẹ nhõm lướt qua gương mặt Jon và cậu gật đầu. Trong khi hầu hết mọi người khác có thể ngạc nhiên bởi những suy nghĩ của cậu hoặc là không hiểu câu hỏi của cậu, thì cha cậu không những hiểu mà còn có thể đưa ra những câu trả lời chấp nhận được. “Đó là về thiên đường,” Jon kể, đảo tròng mắt một cách thích thú khi giải thích với một giọng nói nhỏ, bí ẩn, “Ông Twindell muốn con tin rằng thiên đường là nơi có những con đường bằng vàng. Cha có thể tưởng tượng được không,” cậu bé vừa nén cười vừa nói thêm, “nhiệt độ nóng chảy của vàng sẽ đạt tới độ cần thiết nếu mặt trời liên tiếp dọi sáng nhiều giờ vào tháng bảy? Không ai có thể muốn đi trên những con đường như thế cả.”
“Ông Twindell nói gì khi con đề cập đến điều đó?” Ian nghiêm nghị hỏi.
“Ông ấy nói chúng ta khi đó có thể không cần có chân.”
“À đây lại là một suy nghĩ đáng báo động khác,” Ian đồng ý “Thế con nghĩ thiên đường là như thế nào?”
“Con không có lấy một ý nghĩ mơ hồ nào cả. Còn cha?”
“Có, nhưng đó chỉ là quan điểm của riêng cha,” Ian giải thích cho con trai đang bối rối. Cúi xuống, chàng vòng tay qua đôi vai nhỏ bé của con trai và chỉ ra vườn. Như thể Elizabeth và Caroline cảm nhận được họ đang bị quan sát, cả hai nhìn lên và rồi mỉm cười, hai làn sóng mắt xanh đẹp tuyệt với mái tóc vàng óng ánh, yêu thương tràn đầy trong mắt họ. “Theo quan điểm của cha,” Ian trang trọng kể với con trai, “Thiên đường là đây.”
“Nhưng không có thiên thần nào cả,” Jon chú ý. “Cha thấy có hai thiên thần,” cha cậu trả lời dịu dàng, và rồi chàng quay lại con trai và sửa lại với một nụ cười, “Ba thiên thần.”
Cậu bé chậm dãi gật đầu, một nụ cười hiểu biết nở trên khuôn mặt cậu. Cậu nói, “Cha nghĩ là thiên đường sẽ là bất cứ nơi đâu mà một người muốn nó tồn tại nhất, đúng không ạ?”
“Cha nghĩ là như vậy.”
“Con cũng nghĩ vậy.” Jon đồng ý sau một chút suy nghĩ. Cậu quay lại nhìn vị gia sư và rồi quay lại cha mình và nói với một nụ cười cầu cứu, “Ông ấy sẽ hỏi về những điều mà cha nói. Và nếu con nói với ông Twindell những gì mà cha nói về thiên đường, ông ta sẽ rất thất vọng. Ông ta, cha biết đấy, quá hy vọng về những con đường giát vàng và những thiên thần có những đôi cánh.”
“À cha thấy vấn đề ở đâu rồi,” Ian đồng ý, và chàng nhẹ nhàng vuốt ve đôi má con trai. “Trong trường hợp này, con có thể nói với ông ta là cha nói rằng đó là thiên đường hạ giới.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận