Mộ Di Quân bật dậy, nhìn người bên cạnh mà cô nghĩ thành gối ôm.
“Khoan đã…Tư Dịch?”, cô mơ hồ gọi tên.
“Ừ?”, Tư Dịch lười nhác nằm chống cằm nhìn cô gái đang hoang mang.
“Tôi nhớ hôm qua tôi phát bệnh…”, Mộ Di Quân bối rối vò tóc cố nhớ lại chuyện gì.
Tư Dịch vẫn kiên nhẫn lắng nghe, lẳng lặng đến chỗ công tắc bật đèn.
“Không lẽ tôi ngủ đến giờ?”
“Ừ”
“Nhưng mà sao lại thành ngủ với cậu?”
“Ừ”
“…”
Ừ? Là mang nghĩa gì? Con người này mới ngủ dậy là bị lười nói hả?
Tư Dịch tiến tới cốc đầu cô một cái, “Tối qua tôi mua mấy đồ cá nhân cho cậu rồi, quần áo có thể mặc của tôi nếu cậu muốn tắm”
Mộ Di Quân ném tay hắn trên đầu cô xuống, mắng: “Nhưng mà cậu chưa nói tôi lý do kia?”
“Phòng của tôi, tôi ngủ, cậu là khách đừng than!”, hắn buồn tay lại xoa đâu cô mấy cái xù cả tóc.
Tư Dịch đưa ra câu trả lời chẳng rõ ràng làm cô chẳng muốn hỏi nữa.
Hỏi cũng như không!
Bà vẫn chưa dậy nên hai người vệ sinh cá nhân trong im lặng.
Hôm qua Mộ Di Quân còn chưa tắm nên muốn tắm rửa một chút, cô mặc lại đồ thể thao của Tư Dịch hồi cấp hai.
Áo có số 12 đằng trước và tên anh đằng sau, khoác thêm áo khoác trường bên ngoài nữa là đủ ấm.
Mộ Di Quân giơ vạt áo thắc mắc hỏi: “Số 12 này gì vậy?”
Tư Dịch dắt chiếc xe đạp ra thuận miệng trả lời: “Tháng sinh của tôi”
“Vậy còn 1 tháng nữa?”
“Làm sao?”
“Sinh nhật cậu”, Mộ Di Quân tiện hỏi thêm:”Ngày mấy?”
“Trước giáng sinh một ngày”
“24?”
“Ừ”
Trong nháy mắt câu chuyện bình thường lại hoá thành cuộc vấn đáp, giống kiểu sếp hỏi nhân viên phải báo cáo hết!
“Còn sinh nhật cậu?”, Tư Dịch hỏi ngược lại.
“Qua rồi”
“Ngày?”
Mộ Di Quân nhanh nhảu đáp: “Ngày 10 tháng 10”
“Tôi nhớ rồi”
Nhớ? Tư Dịch như có ý sẽ chúc mừng sinh nhật cô vào những năm kế tiếp vậy.
“Sinh nhật cậu là lúc được nghỉ đông rồi, hôm ấy tôi sẽ tới chúc mừng!”
Tư Dịch ngồi lên yên xe, nhanh chóng xác nhận: “Đã rõ!”
~
Tư Dịch nhanh chóng dập tắt ký ức, chăm chú nhìn cô gái bất tỉnh trên giường, phân tích: “Lần trước cô ấy chỉ run không tự làm hại mình hay khóc lóc như lần này, ngày hôm sau cũng bình thường trở lại như chưa từng có gì”
Du Lãnh Phong gật đầu thay lời nói đã hiểu, “Còn cậu?”, anh tiện hỏi thăm.
“…”
Du Lãnh Phong nhìn Tư Dịch không muốn nói cũng chẳng hỏi nữa, hắn vốn ghét chủ đề này.
Nhưng bệnh tâm lý của Tư Dịch còn thất thường hơn.
Hắn luôn mang bộ mặt tàn nhẫn nhưng lại chết dần chết mòn với đống thuốc ngủ mà bệnh tình chẳng thấy thuyên giảm.
“Hai người sao lại…”, Du Lãnh Phong đến hết từ để nói, không biết nên nói hợp nhau hay làm khổ nhau nữa, hai người đều mang bệnh tâm lý…
“Dù sao thì thử cho cô ấy đến bác sĩ tâm lý hay khám cho cậu xem sao, hai người có khi lại giống nhau…”
Du Lãnh Phong để lại câu khuyên rồi mang đồ đi về.
Anh chỉ vô tình quen Tư Dịch vì có quan hệ với vị bác sĩ tâm lý kia, một lần gặp ở bệnh viện thì hắn tới khám.
Hai người cũng nhận ra nhau là bạn hồi cấp hai nên trao đổi liên lạc thi thoảng hẹn nhau đi uống rượu, luyên thuyên hết ngày, nói đúng hơn là hắn ngồi nghe anh luyên thuyên thi thoảng nói thêm từ thêm chữ không đáng kể.
Nhưng chung quy lại vẫn giữ được tình cảm anh em thân thiết.
Tư Dịch đưa tay cầm lọ thuốc định uống theo đơn lại vội vàng cất vào hộc bàn đầu giường.
“Em tỉnh rồi?”, Tư Dịch nâng cao gối cho cô tựa vào.
Việc đầu tiên khi Mộ Di Quân tỉnh lại sau lần mắc bệnh là nhớ lại việc trước đấy.
“Tôi nhớ người khi nãy là ai rồi…”
Tư Dịch có chút khẩn trương kéo cô vào người hắn.
Mộ Di Quân bất ngờ nhưng vẫn cố nói lốt: “Ông ấy từng hỏi tôi về anh…”
Tư Dịch như vội hơn, khoá môi cô không cho nói tiếp.
Hắn rời môi cô mò xuống cổ, bàn tay lạnh ngắt thành công luồn vào áo cô.
“Tôi…không nghĩ…a…anh có bệnh kia…ưm…đừng…”
Tư Dịch tiếp tục hôn môi cô, hắn không muốn nghe cô nói mấy chuyện không đáng nhắc tới, cô chỉ cần ở đây bên cạnh hắn cả đời là được rồi!
Mộ Di Quân không biết chuyện mắc bệnh của hắn nhưng lại tỉnh đúng lúc hai người đang nói chuyện về bệnh tâm lý, từ cái đoạn hắn so sánh bệnh tình trước kia và bây giờ của cô.
Nhưng sao cô thấy đau đớn, ngột ngạt thế này phải chăng đây chỉ là đồng cảm hay…?
“Em quên ông ta đi, càng không nên đến gần, cũng đừng nói với ông ta em quen tôi, nhớ chưa?”
Giọng nói thanh trầm của người đàn ông xuyên qua dòng suy nghĩ kia của Mộ Di Quân, cô không nghĩ tiếp được chuyện gọi là đồng cảm hay gì nữa rồi.
Tư Dịch nói xong một lời lại hôn cô lần, hắn như sợ cô không trả lời đúng theo ý hắn.
“Em là của tôi! Tôi không cho phép!”, Tư Dịch như giận dữ, như điên dại xâm chiếm cô, từng động tác chặt chẽ, điên cuồng tra tấn không ngừng.
Nụ hôn đào sâu, tới tấp, không thể theo kịp làm Mộ Di Quân mỏi nhừ, khoang miệng đau mỏi không thốt lên thành lời.
Tư Dịch vội vàng giải thoát cho người anh em của mình, không hề có sự khởi đầu mà đâm vào.
Mộ Di Quân ôm trọn nỗi đau, sự dày vò mà hắn mãnh liệt mang lại.
Cô nằm bất động không còn sức để chống trả, phó mặc cho hắn thao.
Hắn ta không còn là hắn nữa mà như một người khác vậy!
Bộ mặt khác của hắn!
Tư Dịch muốn làm thật nhanh, đâm thật sâu vào trong cô, có như vậy hắn mới nới lỏng cái mất mát trong mình, hắn mới cảm nhận được sự an toàn, rằng cô vẫn bên cạnh hắn!
Cô tự hỏi người hắn gọi là ba kia đã làm gì mà hắn thành trở ra thế này? Hắn như lo sợ một điều gì đó.
Có thể nói là do quá khứ đen tối mà hắn mang bệnh không, như cô vậy?
Mộ Di Quân cô muốn biết sự thật, cũng có thể vì hắn, cũng có thể vì cùng cảnh ngộ?
Nếu như vậy thì bắt đầu từ Tư Ngãn Hồng, người cô gặp năm ấy là một người rất hết sức bình thường…
Mùa đông 7 năm về trước…
Tiết trời lạnh cóng, buốt đến tận não, tưởng trừng như có thể đóng băng tất cả!
Mộ Di Quân đợi ngoài cổng, miệng không ngừng hà hơi vào đôi tay đã sớm lạnh buốt.
“Cháu gái!”
Giọng người đàn ông trung niên chỉ cách cô độ một mét.
Nhìn qua người này khá tứ tuần và trông rất nho nhã, lịch thiệp.
Người mặc vest, đầu đội mũ phớt cói cùng màu.
“Vâng? Có chuyện gì không chú?”
“Ta vừa thấy cháu từ bên khối 11 đi xuống, không biết cháu có biết bạn học tên Tư Dịch không?”, người đàn ông khá nhạy bén còn đưa ra tấm thiệp giới thiệu, tránh sinh nghi ngờ.
Mộ Di Quân lễ phép nhận hai tay, tấm thiệp có tên người này: Tư Ngãn Hồng! Bên dưới là dòng chữ chủ tịch tập đoàn Tư thị!
Thảo nào mới gặp đã thấy quen, vị chủ tịch này một lần cô có thấy qua trên ti vi rồi, hẳn là một người vị doanh nhân tài giỏi, đáng khâm phục!
Mộ Di Quân nhanh chóng rỡ bỏ mọi sự nghi ngờ, nhiệt tình giới thiệu: “Cháu học cùng lớp với Tư Dịch, cậu ấy ngồi cùng bàn với cháu”
Mắt người đàn ông bỗng sáng rực, chỉ thấy nụ cười lúc ẩn lúc hiện không rõ ràng.
Sau một hồi xoay vần Mộ Di Quân mới dám hỏi: “Chú là ba cậu ấy ạ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...