Phó Thừa Trạch ở bên cô, cả hai âm thầm bên nhau như vậy, chưa một lời tỏ tình, thổ lộ, đến với nhau chỉ qua hôn ước.
Có lẽ vì cái mặc định ấy nên không có gì phải bàn cãi nữa…
Phó gia đã mở ra cho cô một con đường sống mới.
Nếu ngày đó Phó thị không giúp chắc cô chỉ một thân một mình, chết dần trong đống nợ bởi làm gì có ai nhận nuôi một đứa bé mang nợ như cô chứ? Kể cả Mộ Viễn đã từng do dự và khi khế ước của Phó thị xuất hiện, ông mới chắc chắn muốn nuôi cô, chỉ trên danh nghĩa.
Mộ Di Quân vì mang ơn Phó gia, kể cả chuyện hôn ước cô cũng không phản đối.
Vào một ngày thanh tiêu, Phó gia huyên náo buổi lễ cưới, khách mời đến đông đủ vây kín khu đất trống.
Tông màu trắng cùng màu bạc sóng sánh, thay phiên nhau hoà quyện tạo nét trang trí hôn lễ.
Nghe đồn, buổi lễ tri hàng tỉ đồng, đúng là biết hưởng thụ ngày vui!
Người ta bảo vào ngày cưới cô dâu hoặc chú rể hay rạo rực, hồi hộp rồi đủ các trạng thái khác nữa, nghe đáng lo thật nhưng đó là dấu hiệu của hạnh phúc.
Trong phòng cô dâu, Mộ Di Quân lộng lẫy trong bộ váy cưới tầng tầng, lớp lớp, khuôn mặt xinh đẹp thoáng lớp trang điểm, khó ai có thể so bì.
“Cười lên nào”, Cố Giai Giai mới về nước đã đến tận đây, còn muốn chụp ảnh với cô bạn thân từ thời cấp ba.
Tấm ảnh lưu vào máy, nụ cười của cô sao khó nhận ra đúng nghĩa ‘cười’.
Gần đến giờ, Cố Giai Giai chúc cô vài câu rồi đến chỗ dành cho khách mời.
Chị nhân viên cũng vừa mang theo hoa cầm tay cho cô, là hồng đỏ, “Có người tặng cô”
Mộ Di Quân thoáng ngạc nhiên, Phó Thừa Trạch từng nói sẽ tặng hoa cẩm tú cầu trắng vào ngày cưới, chắc anh đổi rồi?
Nhân viên phù dâu vào cũng chỉ chỉnh lại chiếc văn voan trên đầu Mộ Di Quân rồi đưa cô đến lễ đường.
Chiếc váy dài quét đất, từng bước đi của Mộ Di Quân lại vang lên bao tiếng vỗ tay chúc mừng.
Phó Thừa Trạch nhìn vài bông hồng trên tay Mộ Di Quân, lông mày khẽ nhíu lại, anh không tặng hoa, cô cũng không biết đường chọn hoa như lời hứa hay sao?
Dĩ nhiên, Mộ Di Quân càng không biết Phó Thừa Trạch không phải là người tặng hoa.
Tiếng cười nói dập tắt thế chỗ cho bản âm hưởng du dương, những lời thề hẹn kết duyên vợ chồng.
Đêm tân hôn.
Trong phòng ngủ chính, Mộ Di Quân nặng nhọc cởi chiếc váy cưới, bộ này bó sát, còn có khoá.
Lúc cô mặc còn phải nhờ nhân viên giúp một tay, giờ tự gỡ xuống quả thực hơi khó.
Mộ Di Quân tập trung hết sức, bàn tay búp măng cố kéo khoá lưng xuống nhưng khó mà thành.
Đêm đã đủ tĩnh lặng, người đàn ông đột ngột chạm vào lưng làm cô giật cả mình.
“Em tự làm được…”
Mộ Di Quân muốn tránh lại không được.
Roẹt! Khoá váy kéo xuống, để lộ tấm lưng mảnh khảnh, trắng trẻo của Mộ Di Quân.
Chuyện sau không sớm thì muộn, chỉ là nhất thời cô không biết đối đáp làm sao với Phó Thừa Trạch.
Là làm cái chuyện vợ chồng sau cưới…
Mộ Di Quân như ngừng thở, cũng không dám ngoảnh lại.
Đây là nhà riêng ba mẹ Phó Thừa Trạch tặng.
Sau khi kết hôn, hai người sẽ sống riêng ở đây.
Khi nãy Mộ Di Quân về một mình, anh nói sẽ về sau không ngờ lại nhanh như vậy, cô còn chưa chuẩn bị tinh thần.
“A…”,cả thân thể Mộ Di Quân run lên khi đón nhận nụ hôn sau lưng, sự căng thẳng làm cô thốt lên: “Anh…từ đã…”, giọng cô mang theo cả nỗi sợ hãi.
Người đàn ông bỏ ngoài tai, tiếp tục kéo chiếc váy xuống, vỏ ngoài cứ vậy mà trôi tuột xuống chỉ còn lại bộ đồ lót cùng màu.
“Thừa Trạch…em không làm được”, Mộ Di Quân khổ tâm, cô muốn từ chối.
Hình như lời cô không có tác dụng ngược lại còn bị một vết cắn đau đớn trên vai.
“Tên đó không được thì được với tôi”, tiếng khàn khàn vang bên tai cô.
Mộ Di Quân giật thóp, cô ngoảnh lại nhìn, không phải Phó Thừa Trạch?
Mộ Di Quân không bật ra thành tiếng, khẩu hình mấp máy tên hắn.
“Ừ, em cũng không cần ngạc nhiên như thế!”, hắn còn dung túng kèm theo nụ cười ma mị đầy nguy hiểm.
Mộ Di Quân phát giác làm rơi vài giọt nước mắt, không biết đó là giọt nước mắt của căm hận hay lo sợ.
Tay cô giơ lên định đánh người, lần này hắn đỡ tay cô, kéo vào người, “Mộ Di Quân, tôi cho em đánh một lần không có nghĩa em có thể đánh lần hai”
“Phó Thừa Trạch đâu? Anh làm gì anh ấy rồi?”, Mộ Di Quân run rẩy nói.
Cô run không vì nỗi sợ nữa mà nó hoá thành cơn tức giận rồi.
Trước khi cô về, Phó Thừa Trạch còn say, một mực gọi tài xế riêng đưa cô về bằng được.
Bây giờ lại thành tình huống gì chứ? Tư Dịch còn tìm đến nơi này? Còn Phó Thừa Trạch, đêm khuya như vậy anh ở đâu?
Tư Dịch gạt vài giọt nước mắt trên mặt cô, hắn không có ý định giải thích, thả hơi thở nơi đôi môi hồng của cô, nhanh chóng ngậm vào, điên đảo mút lấy, triền miên thật lâu mới dứt.
Mộ Di Quân có cố bao nhiêu cũng không tài nào phản kháng được, vô vọng cùng nước mắt chảy dài không thể kiểm soát.
“Sao lại khóc? Khóc vì tôi?”, đôi mắt của hắn đã đen còn sẫm lại, chăm chăm nhìn cô như đang săn mồi, chỉ cần sai ý thôi sẽ bị ăn thịt, “Hay vì tên kia?”
Mộ Di Quân không dám trả lời, hắn là một tên điên, bây giờ cô nói hắn chỉ thêm điên!
Tư Dịch xoa xoa gò má rồi xượt ngang môi cô, làm mấy hành động như thể chờ đợi câu trả lời, “Nếu nói vì tôi thì tôi sẽ nhẹ nhàng còn nếu vì hắn…”, hẵn cười nhẫn nhịn, mẹ nó! Nếu vậy thì lại hận không thể điều khiển cô như con rối để cô không làm sai ý hắn, “Cũng nhẹ nhàng một chút, sau đấy thì…”, hắn nhếch mép, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, “Em hiểu ý tôi?”
“Tôi đã làm sai điều gì?”, Mộ Di Quân ngã khuỵ xuống, cô không thể đứng vững nổi vì những lần hắn tra tấn tinh thần.
Mộ Di Quân cô đơn giản muốn sống một cuộc đời bình thường, cô muốn trả ơn Phó gia bằng cách này cũng được, chỉ cần vẫn được sống trong yên ổn, vô lo vô nghĩ.
Đôi khi lại vang lên vài tiết tấu, thêm nhạc điệu qua từng bản nhạc mà cô đánh.
Với Mộ Di Quân thế là đủ rồi!
Nhưng lần gặp lại này, Tư Dịch không muốn để cô yên.
Hắn làm cô khó xử, thấy tội lỗi, gò bó cô đến điên dại, xáo trộn mọi trật tự mà cô đương xếp gọn gàng, ngăn nắp.
“Kết hôn với người đàn ông khác trong khi tôi còn sống? Em quá sai rồi!”
Hắn ta cường đạo, ngang ngược, tàn khốc, có tính chiếm hữu vô đối: hai người chia tay không có nghĩa hắn đồng ý để cô bên cạnh người đàn ông khác.
Nếu Mộ Di Quân bước vào cuộc đời hắn thì có phải chết, xác cô vẫn là của hắn, hắn giữ đến thịt mòn xương nát mới thôi!
“Tư Dịch, anh muốn tôi sống sao anh mới vừa? Chúng ta chia tay cũng được 6 năm rồi.
Anh cũng nên xây dựng hạnh phúc riêng cho mình, đừng phí thời gian với tôi, xin anh!”, Mộ Di Quân túm chặt ống quần hắn mà van xin.
Nhìn Mộ Di Quân từ trên này, Tư Dịch không đành lòng, hắn kéo cô dậy, ném cô nên giường ‘phịch’ một tiếng, không hề thương tiếc.
“Tôi không ngờ Phó Thừa Trạch vẫn muốn cưới em! Là tôi xem thường tên đó, dám bí mật tổ chức sớm, giở trò che dấu với tôi?” Tư Dịch cởi từng khuy rồi ném thẳng áo sơ mi xuống sàn nhà, “Đã vậy em còn coi nhẹ lời tôi mà kết hôn với tên kia?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...