Thành phố Z - một nơi sa hoa, mỹ lệ, bậc nhất giữa lòng thủ đô.
Nơi đây có con đường dài chạy khắp cả, ánh đèn đường chiếu khắp khu sầm uất mang tên King’s Dạ.
Nó mang tên như vậy với một lý do rất đơn giản: Dạ thị là cốt lõi và được tôn sùng như một ông vua của thành phố.
Nhưng đến giờ vẫn chưa ai biết ông vua ấy là ai giữa chốn đông đúc này.
Có người nói người ông vua ấy có khi không tồn tại nữa rồi, lại có người cho rằng ông vua ấy là một đệ nhất phu nhân nào đó,… Dù là câu trả lời như thế nào đi nữa thì King’s Dạ vẫn có tầm ảnh hưởng rất lớn không chỉ riêng gì thành phố Z mà nó là linh hồn sống của quốc gia.
Giữa chốn xô bồ, cạm bẫy luôn rình rập, ai cũng có thể trở thành con mồi cho kẻ mạnh hơn.
Có thể đó cũng là lý do khiến King’s Dạ ẩn náu chăng? Núp trong bóng tối để dụ con mồi hay đơn giản vì không muốn bị dằng xé, ăn thịt?
Và đó sẽ mãi là câu chuyện muôn thuở khi kẻ dấu mặt không muốn tiết lộ.
Cũng thật trớ trêu thay cho kẻ muốn dìm người khác xuống vực sâu lại không thể làm gì.
Còn với kẻ không bao giờ quan tâm thì nó lại trở thành trò hề…
Câu chuyện về King’s Dạ ngay nhanh chóng bị dập tắt bởi vài vị khách trong nhà hàng bên góc đường phố, thế vào đó là khung cảnh ngày mưa lạnh cuối thu.
Hay nói chính xác là đôi trai tài gái sắc kia đang nhẹ nhàng chấm điểm, pha nét cho bức hoạ thành phố.
Nhìn qua khung cửa kính đủ lớn từ trong này đã thấy rõ sự cưng chiều của người đàn ông.
Anh bước xuống xe hết sức tinh tế mở cửa xe, tay trong tay đỡ cô gái nhỏ.
Ngoài này còn mưa, anh cầm sẵn cây ô để che chắn.
Cách cầm ô không đều, nghiêng nhiều hơn so với một bên, không cần nói cũng đủ hiểu người con gái ấy quan trọng với anh như thế nào.
Cách họ nhìn nhau, nói cười thật đặc biệt, trong này nhìn ra mà chỉ biết ngưỡng mộ rồi thốt lên một câu:”Đúng là vợ chồng nhà người ta không bao giờ làm người khác thật vọng!”
Phó Thừa Trạch bịu má cô một cái, dặn dò.
Chỉ vì khoảnh khắc ấy người đời gọi là yêu thương sao?
“Mộ Di Quân, phải nhớ…”
Phó Thừa Trạch nói đi nói lại làm Mộ Di Quân thuộc làu, cô nở một nụ cười ấm áp, tiếp lời anh nói: “Khi nào về gọi điện cho anh, em biết mà”
“Vậy được rồi, gặp em sau”, Phó Thừa Trạch mỉm cười, ân cần vuốt nhẹ mái tóc tơ của cô.
Phó Thừa Trạch định dúi vào tay Mộ Di Quân chiếc ô mà cô đã chạy vào bên trong nhà hàng mất tiêu, đúng là nhanh nhẹn.
Cô đứng trong này vẫy tay chào anh rồi đi vào.
Mộ Di Quân sinh ra trong một gia đình tài phiệt, dĩ nhiên được cưng chiều từ nhỏ nhưng cô không hề có tính tình đỏng đảnh tiểu thư hay là kiêu ngạo, coi thường người khác.
Mộ Di Quân có ngoài hình nhỏ nhắn, nụ cười khả ái với mái tóc đen dài.
Từ hồi còn đi học cô không chỉ được biết đến với gia thế khổng lồ hay gương mặt xinh xắn, đáng yêu mà còn được biết đến với tên gọi học bá! Không chỉ vậy cô rất có năng khiếu với piano.
Có lẽ vì quá hoàn hảo nên có người nổi lòng ghen ghét, tài sắc bạc mệnh câu nói này có lẽ đúng khi để chỉ Mộ Di Quân.
Năm cô tám tuổi đã phải chứng kiến cả nhà tự vẫn vì phá sản, nợ nần chồng chất.
Thử hỏi làm sao đứa trẻ năm tuổi ấy có thể vượt qua cú sốc đó? Từng ấy tuổi đã phải trải qua bao buổi trị liệu tâm lý? Phải sống qua ngày trong từng cơn ám ảnh, cứ nhắm mắt lại mơ thấy ba mẹ và chị nằm bất động trên sàn, miệng sủi bọt mép vì tự tử bằng thuốc ngủ.
Mộ Di Quân sớm phải nghe những lời chì triết, đay nghiến từ những chủ nợ.
Và cô phải đón những lời nói và hành động mang tính thương hại.
Có một lần cô còn bị bọn chủ nợ thuê người bắt cóc, suýt nữa thì bị bọn buôn người bán thân.
Lần đó, Mộ Di Quân không sao quên được.
Vào một ngày mưa tầm tã, cô còn trong bệnh viện điều trị tâm lý.
20 năm trước
Trong căn phòng tối của bệnh viện tâm lý phía Nam của thành phố, ở đây gần núi, đương nhiên càng ít người qua lại.
Mọi thứ về đêm tĩnh nặng tựa như có thể nghe thấy cả hơi thở.
Có vài bác sĩ ngoài hành lang đã về phòng nghỉ sau khi chắc chắn bệnh nhân ngủ hết.
Nhưng không có nghĩa, đêm tất cả được nghỉ ngơi trọn vẹn vì đây là bệnh viện điều trị bệnh nhân mắc bệnh tâm lý, họ có thể nhấn chuông gọi bất cứ lúc nào sau khi kết thúc một giấc mơ thiết tưởng sẽ đẹp mãi.
Cô bé 5 tuổi dường như đã quen với việc tỉnh giấc lúc nửa đêm, không phải vì quen giấc mà là cô gặp ác mộng!
Mộ Di Quân không khóc lóc như những ngày đầu tiên của căn bệnh mang tên ám ảnh.
Nhưng khác trước cô không còn nở nụ cười hồn nhiên như mọi ngày mà thế vào đó là sự vô cảm, nhìn cuộc sống bằng đôi mắt vô hồn với thầm quân khi đậm khi nhạt ở vùng mắt, miệng cô luôn khít chặt không muốn nói gì hết.
Phải, nó thực sự xảy ra với cô bé chỉ mới 5 tuổi!
Mộ Di Quân lặng thinh nhìn ra bầu trời, không có sao, chỉ có hạt mưa rơi, trong này còn nghe thấy tiếng khác nữa, chỉ cách sau cánh cửa chữ nhật…
“Ở đây tối thế, không có ai nữa…”
“Thằng điên, thế mày đang làm công việc gì mà lại còn đòi chỗ sáng sủa, đông người?”
“Nhưng mà mày không thấy hành lang bệnh viện này giống trong phim ma hôm qua xem à? Sợ!”
“Mày nói ít thôi, tao đã quen rồi còn nhắc lại.
Mày sợ thì đừng lôi tao sợ theo!”
“Nhưng mày chắc con bé đó trong phòng này không?”
“Mày ngu à? Việc quan trọng tao không để ra sơ xuất đâu!”
“Mày vào đi”
“Mày cũng vào đi, mày là gì mà ra lệnh cho tao?”
Hai tên to nhỏ lần lượt đối đáp thì thào.
Cánh cửa khẽ mở.
Cô bé đứng trước cửa ngẫu nhiên cùng vệt sáng của tia chớp nhấp lên từ ô cửa sổ, váy xòe trắng dài qua đầu gối, tóc cô dài được thả ra, đặc biệt đôi mắt chẳng có cảm xúc nhìn hai người họ chằm chằm, cảnh tượng như búp bê ma…
Hai tên to nhỏ giật mình, miệng thì hét lên nhưng không quên bịp miệng đối phương, hai người cùng hoảng sợ cùng giữ im lặng cho nhau.
Mộ Di Quân bước qua chỗ hai người, đi thẳng đến nơi hành lang tối.
“Ê mày ơi nó đi đâu kìa”
“Mau đi theo”
“Mày bắt nó đi, tao nhìn nó ghê ghê thế nào ấy”
“Câm mồm, tao tẩm thuốc đã”
“Nhưng mà mày tẩm thuốc lâu rồi mà”
“Tao cũng hơi ghê, cũng do mày làm tao nhớ đến phim ma đấy!”
“Mẹ nó chứ, nhìn cách đi chầm chậm của con này giống trong phim thế! Hãi!”
Tiếng thang máy cuồn cuộn ngay đầu hành lang, trong thoáng chốc thúc dục hai tên bắt cóc khẩn trương.
Ánh đèn cửa thang máy vừa tắt, người trong này cũng đã đi ra rồi, hành lang tiếp tục không một bóng người.
Hai tên bắt cóc thành công trèo lên xe tải màu đen cùng với cô bé bị chuốc thuốc ngủ, đang bất tỉnh nhân sự.
Một tên thì ở buồng lái xe còn một tên ở sau thùng kín của xe tải.
Hai tên bắt cóc tiếp tục nói chuyện qua ô lưới.
“Suýt thì toang rồi!”
“Mà cái thằng nhỏ kia còn chưa tỉnh à?”, tên lái xe hỏi.
Tên đằng sau nhìn con tin bên cạnh Mộ Di Quân rồi trả lời: “Chưa!”
“Mày tham lam ít thôi, thế nào là tiện thì bắt luôn?”
“Thì tao cần tiền.
Nhà nó giàu đổ vách, ba nó là chủ tập đoàn Tư thị đấy! Tha hồ tống tiền”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...