Như Ánh Dương Lụi Tàn

Hôm sau, Quân Mạc Phàm đã đi làm, Mộc Nhan nhận thấy không còn ai cản trở mình nữa. Liền nhanh chóng lẻn vào phòng anh bê chiếc rương ra đặt lên giường bắt đầu mở khóa. Nhìn những thứ ở bên trong khiến cô chấn động, toàn bộ là những bức ảnh về một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng trong tiềm thức của Mộc Nhan lại cảm thấy khuôn mặt ấy quen thuộc đến đau lòng. Liệu đây có phải là Mộc Nhan trong tim Quân Mạc Phàm? Bên trong còn có một chiếc thẻ nhớ, cô lấy ra gắn vào máy tính mở lên xem. Khung cảnh trong video là ở biển, cô gái mặc trên mình chiếc váy màu trắng, tóc búi cao lộ ra chiếc cổ thon dài trắng ngần, cô nở nụ cười xinh đẹp, ánh dương trên cao chiếu xuống thân hình nhỏ bé ấy. Ánh mắt xinh đẹp chứa đầy sự yêu thương nhìn về phía camera, giọng ngọt ngào cất lên:

- Phàm! Anh quay chưa vậy! Nếu không đẹp là em bắt đền anh đó!

Giọng quen thuộc của người con trai cầm máy quay vang lên, giọng đầy ôn nhu và cưng chiều:

- Rất đẹp! Mộc Nhan của anh lúc nào cũng xinh đẹp!

Cô gái chạy lại nhìn anh giọng nũng nịu:

- Anh cũng biết nói lời ngon ngọt như vậy từ khi nào thế!

Khung cảnh lại chuyển đến khu nhà tập võ, lúc này cô gái mang trong mình đầy vẻ mạnh mẽ nghiêm nghị, trên người mặc đồ đen bó sát, tay cầm súng chĩa về phía tấm bia, khuôn mặt không cảm xúc nhả ra đường súng tuyệt đẹp, viên đạn đâm trúng vào hồng tâm. Lúc này cô quay về phía máy quay, khuôn mặt lạnh lùng vừa rồi đã biến mất thay vào đó là nụ cười tinh nghịch đáng yêu nở trên môi, cô chạy lại nhìn người cầm máy quay, giọng vui vẻ đáp:


- Phàm! Anh thấy Mộc Nhan giỏi không?

Anh ấu yếm xoa đầu người con gái đó, giọng cưng chiều cất lên:

- Giỏi! Mộc Nhan của anh là giỏi nhất!

Lúc này một người con trai khác chạy lại, giọng chê bai vang lên:

- Hai người đang giấu tôi điều gì đúng không? Mạc Phàm, sao lúc nào cậu cũng quay em gái tớ vậy. Biến thái chết đi được!

Người con gái đứng bên cạnh đánh khẽ vào người con trai, giọng trách móc:

- Là em bắt anh ý quay đó, em muốn giữ thật nhiều khoảnh khắc tươi đẹp giữa chúng ta!


Nói xong, người con trai bên cạnh ôm bụng cười trêu chọc, người con gái tức giận đến đỏ mặt chạy theo đánh người con trai. Giờ trong video chỉ còn lưu lại nụ cười hạnh phúc của ba người họ. Lúc này lại chuyển sang cảnh quay khác, là tại một cánh đồng hoa, người trong video không phải người con gái đó nữa mà là Quân Mạc Phàm. Hình ảnh thiếu niên với khuôn mặt tràn trề sức sống, đôi môi nở nụ cười hạnh phúc nhìn về phía người con gái đang cầm máy quay, sau đó người con gái cùng người con trai khác chạy lại bên anh tạo những kiểu dáng thật đáng yêu. Khung cảnh đẹp đến nỗi không một ai muốn chia cắt họ. Rồi sau đó rất nhiều video được chiếu ra, có cả các thành viên trong gia đình cùng nhau cười nói thật ấm áp. Mộc Nhan không ngờ Quân Mạc Phàm cũng từng là một thiếu niên đầy vẻ rạng rỡ như vậy. Hiện tại anh trở nên như này là vì đã đánh mất người con gái mình yêu ư? Nhưng không hiểu sao nhìn thấy cảnh trong video Mộc Nhan chỉ thấy nghẹn lại, nước mắt vô thức rơi xuống, cô đau lòng? Là vì cô đã rung động với anh nhưng lại biết anh đã yêu một người khác nhiều như thế nào? Hay là vì cô cảm thấy đau lòng trước sự ra đi của người con gái trong video đã từng có nhiều kỉ niệm hạnh phúc trên cuộc đời này? Cô ấy đẹp đến mức khi cười lên đến ánh dương cũng phải trào thua. Lặng lẽ cất thẻ nhớ lại chỗ cũ, vô tình cô nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương được điêu khắc rất tỉ mỉ để bên trong. Cầm lên quan sát một kí ức xoẹt qua trong đầu cô, hình ảnh cô gái với khuôn mặt đau khổ vứt bỏ chiếc nhẫn vào người chàng trai rồi quay đầu đi. Khuôn mặt rất mờ nhạt cô không thể nhìn rõ, thứ duy nhất cô nhìn rõ đó là chiếc nhẫn và hình xăm dây leo hoa hồng màu đen ở ngực của chàng trai. Đầu cô đau nhói, muốn bỏ qua đoạn kí ức này nhưng mãi không thoát được, cho đến khi giọng nói lạnh lùng vang lên trước cửa phòng kéo cô trở về hiện thực:

- Mộc Nhan! Em đang làm gì vậy?

Mộc Nhan chột dạ, giật mình đứng dậy làm rơi chiếc rương xuống sàn, anh nhanh chóng đến nhặt chiếc rương lên xếp gọn chúng lại mà không nói gì. Cô đứng bên sợ hãi nói:

- Mạc Phàm…em…em…xin lỗi, em không cố ý, chỉ là em tò mò…

- Em tò mò những điều mà em không được phép đấy!

Mạc Phàm chặn lời cô nói, anh ném về phía cô ánh mặt lạnh lùng đến thấu xương, cô vẫn cố giải thích với anh:


- Em không cố ý thật mà, em…

- Đi ra ngoài!

- Không, Mạc Phàm…

- Cút!

Anh quát lớn khiến cô giật mình, cơ thể khẽ run lên, cô muốn nói gì đó nhưng giọng bị nghẹn lại nói không nên lời. Cô chỉ đành bất lực đi ra khỏi phòng, đi đến dãy hành lang, tâm trí cô lại thấy dãy hành lang này quen thuộc đến kì lạ, hình ảnh hỗn loạn lần nữa lại xuất hiện trong đầu cô. Hình ảnh cô gái đi chân trần mặc váy trắng không ngừng chạy về phía trước, ánh mắt sợ hãi phút chốc lại quay về phía sau quan sát. Bỗng trời đổ mưa lớn, tiếng sấm lớn kêu ran khắp cả bầu trời khiến Mộc Nhan rơi vào trạng thái hoảng loạn. Cô không nhận ra được đâu là thực đâu là mơ nữa. Quân Mạc Phàm lúc này trong phòng đã bình tĩnh hơn, cảm thấy vừa rồi đã lớn tiếng với cô nên đi ra khỏi phòng tìm cô để xin lỗi. Lúc này anh lại thấy cô đi chân trần đứng ngơ ngác một chỗ trên hành làng, anh nhíu mày vừa đi về phía cô vừa gọi tên:

- Mộc Nhan!

Nhưng hiện tại âm thanh Mộc Nhan nghe thấy lại đầy sự nguy hiểm và đáng sợ, tiếng bước chân bình ổn vang vọng khắp căn nhà, mỗi bước chân như tử thần đang đến để đòi mạng cô. Mộc Nhan quay lại nhìn anh với vẻ mặt sợ hãi khiến anh dừng chân tại chỗ, anh không nghĩ chỉ vì tiếng quát nóng giận vừa rồi của mình khiến cô sợ hãi đến vậy, đưa tay định chạm tới người cô thì Mộc Nhan có hành động rất kì lạ. Cô rút thứ gì đó từ ngón tay áp út ném về phía anh nhưng thật sự không có gì cả, sau đó là ánh mắt hoảng loạn mang đầy tia oán hận, cô xoay người chạy xuống dưới nhà, cứ cắm đầu chạy ra khỏi cửa trong khi trời đang mưa rất lớn đã vậy chân còn không đi dép. Quân Mạc Phàm thấy Mộc Nhan không đúng, cô như biến thành người khác…Không! Một hình ảnh quen thuộc của ba năm về trước chạy qua đầu anh. Mạc Phàm sợ hãi mặc kệ trời mưa mà chạy đuổi theo cô, Mộc Nhan nhỏ bé chạy được một đoạn lại té ngã nhưng cô vẫn đứng dậy chạy tiếp cho đến khi anh bắt được cô, cô sợ hãi không ngừng đưa tay đấm vào người anh, giọng la hét đầy sợ hãi:


- Buông tôi ra! Quân Mạc Phàm, anh là tên khốn nạn, tại sao anh lại làm thế với tôi!

Mạc Phàm tuy khó hiểu trước lời cô nói nhưng vẫn một mực bế cô lên đi vào nhà, cô vẫn buông lời khó nghe với anh:

- Tên khốn! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh! Tại sao anh lại làm thế với tôi!

Mạc Phàm khó hiểu đáp lại:

- Chỉ là mắng em có một câu mà em chửi tôi thậm tệ thế sao?

Mộc Nhan cười lớn, đôi mắt đỏ ngầu nhìn anh đầy oán hận:

- Mắng sao? Anh đã giết cả nhà tôi, đến tôi cũng…

Nói đến đây cô liền ngất đi trong vòng tay của anh, vẫn đứng ngoài trời, dù tiếng mưa rất lớn nhưng Mạc Phàm vẫn có thể nghe rõ lời cô nói, cô bảo anh giết gia đình cô? Làm gì có! Chẳng phải gia đình cô vẫn sống tốt đó sao? Hay…Mộc Nhan thật sự đã quay về trả thù anh…Nghĩ đến đây anh liền lắc đầu xua tan những điều vớ vẩn đó, người chết rồi thì sao có thể quay lại báo thù chứ. Nhưng nếu được thì anh cũng mong cô quay trở lại dù mục đích là giết anh. Nở một nụ cười đau khổ, anh đưa cô vào nhà, bảo người làm tắm rửa thay đồ cho cô. Anh cũng vào phòng tắm thay đồ, đi ra thì Mộc Nhan đã ngủ ngon lành trên chiếc giường lớn, đưa tay kiểm tra nhiệt độ của cô thấy vẫn bình thường, anh mới yên tâm đi đến thư phòng. Mở máy tính xem đoạn camera ở hành lang để giải thích cho hành động kì lạ vừa rồi của Mộc Nhan, Mạc Phàm thấy mọi thứ thật thần kì, cô đi đến đoạn đó tự dưng dừng lại lắc đầu vài cái rồi ánh mắt trở nên khác thường, nhìn thấy anh thì cô hoảng loạn, tay cô rõ ràng không đeo gì nhưng hành động rút ra như rút chiếc nhẫn ném về phía anh. Quân Mạc Phàm đau đầu không thể lí giải được hành động của cô nhưng lại rất giống hành động của Mộc Nhan ba năm về trước. Trong đầu bắt đầu tính toán, có lẽ có vài thứ anh cần kiểm chứng trên người Mộc Nhan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận