Như Ánh Dương Lụi Tàn
Tất cả mọi người kéo nhau ra cửa sổ nhìn xuống, ai cũng bàng hoàng tưởng cô vì sợ hãi mà tự tử thật. Nhưng không phải, cô nhảy xuống mái cửa sổ của tầng 4 rồi cứ vậy từ từ nhảy xuống cho đến khi đáp đất. Chạy thật nhanh về phía đám đông, mọi hành động đều được cả lớp thu vào tầm mắt. Lã Phong vì cô mà hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Mộc Nhan chạy lại không để cho mấy tên đang bắt giữ Lục Tuyết kịp phản ứng đã cho vài cú đá khiến chúng gục xuống, Cao Ly và Tiểu Thanh hốt hoảng lùi lại. Lục Tuyết thấy cô liền chạy lại:
- Mộc Nhan! Cậu có sao không?
Mộc Nhan bật cười trước lời lo lắng của Lục Tuyết:
- Mấy tên kia mới là người cậu nên lo lắng đó.
Cao Ly chỉ tay về phía Mộc Nhan, lắp bắp nói:
- Mộc Nhan...con...con...điên...rốt cuộc mày là thứ gì vậy?
Mộc Nhan dở khóc dở cười trước thái độ của Cao Ly, cô cười đáp lại:
- Đầu cậu có vấn đề à?
Cao Ly tức giận đến tái mặt nhưng không thể đáp trả, Tiểu Thanh bình tĩnh hơn lên tiếng nói:
- Cô không biết bản thân mình với ba năm về trước khác nhau như thế nào à? Tôi cũng khá bất ngờ với cô của hiện tại đó.
Mộc Nhan cười đáp:
- Dĩ nhiên tôi biết. Tôi của hiện tại nếu không đủ mạnh chẳng phải sẽ thê thảm trước mấy người lần nữa sao!
Tiểu Thanh hời hợt đáp lại cô:
- Không! Cô hiện tại và ba năm về trước khác nữa đến nỗi tôi tưởng là hai người đấy!
Mộc Nhan không biết tại sao khi nghe câu này lòng cảm thấy có chút khó chịu, tim đập lệch một nhịp. Cô cũng không thể lý giải được, im lặng không lên tiếng. Mộc Nhan đưa tay nắm lấy tay Lục Tuyết đi về phía cổng trường. Lục Tuyết hoang mang nhìn cô:
- Chúng ta đi đâu vậy?
Mộc Nhan nhàn nhạt đáp lại:
- Mình đưa cậu về nhà.
Lên xe được một lúc nhưng vẫn chưa thấy Lục Tuyết nói gì, Mộc Nhan quay ra nhìn khuôn mặt đang nhìn cô với vẻ hoang mang:
- Sao vậy? Cậu đọc địa chỉ nhà đi!
Lục Tuyết đưa tay vò vạt áo trong vô thức nhìn cô với ánh mắt cầu khẩn nói:
- Tớ...tớ...tớ có thể...đến nhà cậu ngủ nốt hôm nay không?
Mộc Nhan không do dự gật đầu đồng ý:
- Được chứ!
Lục Tuyết vui mừng cùng Mộc Nhan trở về nhà cô, vậy là hôm nay cô cũng bỏ học.
Về đến nhà, cô cùng Lục Tuyết vào bếp làm cơm chưa cùng cô Lý, chiều thì thư giãn nghỉ ngơi sau vườn. Đến tối thì hai người tâm sự mỏng cùng nhau. Mộc Nhan nhìn lên trần nhà suy tư rồi quay ra nhìn Lục Tuyết đang ngồi chăm sóc da mặt ở bàn trang điểm mà hỏi:
- Lục Tuyết! Cậu đến ngôi trường này lâu chưa?
Lục Tuyết vẫn tiếp tục hoạt động của mình nhưng không quên trả lời cô:
- Tớ mới chuyển đến đây được hai năm.
Mộc Nhan tiếp tục hỏi:
- Vậy cậu có biết về sự việc ba năm trước của tớ không?
- Cậu không nói sự tình bên trong cho tớ biết thì tớ cũng không biết luôn. Ở trường người ta chỉ đồn Mộc Nhan cậu sống chết theo đuổi vị hôn thê của Nguyệt Linh rồi còn hãm hại cô ta. Vị hôn thê của cô ta vì tức giận nên đã trả thù giúp cô ta. Ép buộc cậu phải chuyển trường. Mọi người đều đồn thổi rằng cậu nhìn ngoan hiền như vậy không ngờ trong thâm tâm lại độc ác.
Mộc Nhan cười nhạt nói:
- Vị hôn thê của cô ta là ai chứ?
Lục Tuyết buồn cười nói:
- Được nhiên là Tần Lã rồi, nhưng cô ta không dám nhắc thẳng tên vì như vậy không phải sẽ lộ hết sao. Tần Lã vốn dĩ là tiếp cận cậu trước và anh ta không phải hôn thê của cô ta.
- Vậy mà anh ta để yên cho cô ta gây chuyện?
- Chuyện này tớ cũng không rõ, vì tớ cũng chỉ nghe kể lại mà thôi. Tên Tần Lã đó có bao nhiêu khốn nạn, chuyện như vậy hắn có liên quan thì cũng không có gì bất ngờ.
Mộc Nhan thở dài nói:
- Thật tiếc khi tớ lại không nhớ được gì cả!
Lục Tuyết thông cảm nhìn cô nói:
- Đôi khi quên đi cũng tốt, đặc biệt là những chuyện tồi tệ như vậy.
Mộc Nhan mỉm cười dịu dàng nhìn Lục Tuyết nói:
- Tớ cũng nghĩ vậy! Được rồi, đi ngủ thôi!
Hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, sáng sớm Lục Tuyết giật mình tỉnh dậy, cảm thấy khát nước nên cô nàng đã xuống dưới nhà để uống nước. Đang uống nước ngon lành thì từ đâu chui ra một người con trai khoác tay lên vai cô nàng giọng yêu chiều nói:
- Nhóc con, nay dậy sớm vậy sao!
Lục Tuyết hoảng sợ mà hét lên, tay theo phản xạ tát vào khuôn mặt đang kề sát má mình:
- Á..a!!!!! Tên biến thái!
Mộc Nhan đang ngủ thì bị tiếng hét dưới nhà làm cho tỉnh giấc, cô nhanh chóng đi xuống thì bắt gặp anh trai mình đứng bần thần một bên trên má một vết đỏ hằn đến chói mắt. Còn Lục Tuyết đứng một bên tức giận nhìn anh. Cô ngáp một cái rồi đi lại gần hỏi:
- Mới sáng sớm mà đã có chuyện gì vậy?
Lục Tuyết nhìn thấy cô thì chạy lại nói:
- Mộc Nhan! Anh ta vừa nãy định sàm sỡ tớ! Rốt cuộc là ai chứ?
Mộc Nhan liếc anh trai đứng bên cạnh vẫn nhìn chằm chằm Lục Tuyết nãy giờ:
- Anh có gì giải thích không anh trai?
Lục Tuyết nghe cô kêu như vậy giọng sợ hãi nói:
- Anh...anh...anh trai!
Anh trai cô nhíu mày nói:
- Anh về sớm, nhìn thấy có người trong bếp tưởng em định tạo bất ngờ. Nhưng ai mà ngờ được anh mới là người phải bất ngờ chứ!
Lục Tuyết nghe vậy thì chột dạ, cúi đầu lí nhí nói:
- Anh...em xin lỗi! Em không biết anh là anh trai của Mộc Nhan!
Mộc Nhan nắm lấy tay Lục Tuyết trấn an:
- Không phải lỗi của cậu, tại anh tớ cứ thích chơi trò hù dọa, bị vậy là đáng đời lắm.
Theo như cô dự đoán, sau lời nói đó sẽ là trận chiến đấu khẩu giữa cô và anh trai. Nhưng không, anh trai cô chỉ mỉm cười dịu dàng nói:
- Là anh sai! Em là bạn của Mộc Nhan nhà anh sao? Hiếm lắm mới thấy em ấy dẫn bạn về nhà.
Lục Tuyết gật đầu nói:
- Dạ!
Anh trai cô lại gần xoa đầu Lục Tuyết nói:
- Cứ tự nhiên nhé! Hai đứa ở nhà, anh đi đây.
Mộc Nhan ngơ ngác vô thức đưa tay lên đầu mình nhìn anh trai rồi quay ra nhìn Lục Tuyết đang đỏ bừng mặt mà không biết diễn tả tình huống này ra sao. Anh trai cô xoa đầu người con gái khác chứ không phải cô? Anh trai cô vừa rồi phớt lờ cô? Anh trai cô tính tình thay đổi rồi?
Lục Tuyết sau cái trạm đầu đầy dịu dàng của anh mà trong lòng thổn thức không thôi. Cô nàng tự nghĩ đây có phải là thích từ cái nhìn đầu tiên không? Anh ấy thật sự rất ôn nhu và dịu dàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...