Type: Hà Trâm
Cố Anh Kiệt không cam lòng.
Cô nói đúng thật là cũng có lý. Chuyện đó đúng là có khả năng xảy ra.
Nhưng chỉ là có khả năng.
Vẫn còn một khả năng khác mà.
Nếu hai người họ yêu thương nhau, có lẽ tình cảm sẽ ngày càng sâu đậm, cô sẽ xây dựng lại được lòng tin với bạn trai, cô sẽ có thể dùng tâm thái tốt nhất để đối diện với cuộc sống, giống như chưa từng bị tổn thương vậy. Còn anh, anh sẽ che chở cô, chăm sóc cô, chiều chuộng cô. Có lẽ họ sẽ không chia tay, họ sẽ có thể yêu nhau thật lâu…
Những chuyện có khả năng xảy ra sau này có rất nhiều, vậy mà cô lại chỉ nghĩ đến khả năng xấu nhất.
Anh phải phản bác cô mới được.
“Tần Vũ Phi, em nghĩ như vậy là không đúng rồi. Thất tình là chuyện ngày nào cũng có, có nhiều người còn thảm hơn em rất nhiều., nếu ai cũng không buông được, dứt không ra như em, thế giới này không phải tiêu rồi à? Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, em cũng nên cho mình một cơ hội. Em đến Mỹ, chẳng phải muốn quên đi nỗi đau của quá khứ mà bắt đầu lại từ đầu hay sao? Nếu đã vậy sao em không cố gắng thử xem, làm người thì phải hướng về phía trước chứ không phải lúc nào cũng lấy quá khứ để dằn vặt chính mình. Cần gì cứ phải khiến bản thân buồn khổ như vậy.”
“Này, Cố Anh Kiệt, anh đừng có ở đây thuyết giảng đạo lý với tôi. Tôi ghét nhất là cái này đó.” Tần Vũ Phi thật muốn ném cá vào người anh, “Tôi chỉ là một đại tiểu thư giàu có nông cạn, không thấm được những thứ triết học nhân sinh đó đâu. Bây giờ đang mở cuộc thi xem ai thảm hơn ai hả? Người nào thảm hơn sẽ được cộng điểm? Cộng điểm rồi thì sao nữa? Tôi không liên quan đến cuộc sống của họ, họ cũng chẳng can hệ gì đến cuộc sống của tôi, tôi quan tâm đến việc người khác thảm đến mức nào làm gì? Họ buồn là chuyện của họ, tôi không vui là chuyện của tôi. Tôi muốn đi Mỹ thì đi Mỹ, cái gì mà tạm biệt nỗi đau vậy? Muốn ngắm đèn ánh sao thì ngắm, nghĩ đến năm đó vì tức hai người đê tiện đó mà chạy đến nơi xa xôi như vậy, nhìn thấy được đèn ánh sao xấu xí đến thế, tự nhiên rất muốn nhìn lại, vậy nên mới đi thôi. Tôi chỉ làm chuyện mà mình muốn, đơn giản vậy thôi. Đừng hòng dùng mấy thứ triết lý để cảm hóa tôi. Những việc khiến tôi khó chịu tôi sẽ không làm. Chỉ vậy thôi”.
Cố Anh Kiệt nghẹn lời, cô dữ dằn nói một tràng, thế mà nghe ra cũng có vẻ có lý lắm.
“Đừng nói cái gì mà tình yêu, đời người, đau khổ, thật ra anh cũng chỉ là tên đào hoa nông cạn mà thôi, đừng ra vẻ uyên thâm ở đây nữa. Anh thích yêu đương, còn tôi thì sợ nó, vậy nên tôi không muốn yêu đương với anh. Chỉ vậy thôi.”
Cố Anh Kiệt lần nữa nghẹn lời, hơn nửa ngày vẫn chưa nói được gì. Đợi đã, vì sao anh và cô đều là người nông cạn, cô là “đại tiểu thư giàu có” còn anh lại là “tên đào hoa”, đáng ra phải là “công tử nhà giàu” chứ nhỉ? Thôi thôi, đây không phải trọng điểm.
Cố Anh Kiệt lấy lại tinh thần, cuối cùng cũng tìm lại được đúng trọng điểm: “Em không thể vĩnh viễn không yêu đương được, em bao nhiêu tuổi chứ, trước sau gì cũng phải tìm người bạn trai, cũng phải kết hôn sinh con. Không phải tôi cũng là người khác. Nếu đã vậy…”.
Anh chưa nói xong đã bị cô ngăn lại, cô biết anh muốn nói gì. “Tôi không có cảm giác này với người khác, cho nên không thể là anh được.”
Cô nói không đầu không đuôi nhưng anh nghe hiểu.
Không có cảm giác này, vậy là sẽ không bị tổn thương. Không yêu người đàn ông đó nên không có tâm tình mà đi nghi ngờ anh ta, cũng không để tâm đến. Hai người cứ như vậy lại có thể chung sống yên ổn, tương kính như lân.
Cố Anh Kiệt mấp máy môi, còn muốn nói gì đó nhưng trong đầu anh giờ đây lại hoàn toàn trống rỗng, nhất thời như biến thành kẻ ngốc, không biết nên nói gì nữa. Cái cô muốn lại là tình cảm và cuộc sống như vậy sao? Anh thấy rất đau lòng.
Đau lòng nhưng lại nói không nên lời. Cô miệng lưỡi đanh thép, anh bị cô đánh bại rồi, cũng làm cho chính cô một phen rối rắm. Anh dường như thấy được cảnh cô mỉm cười ngọt ngào ôm người nào đó khiêu vũ, nhìn qua vui vẻ không ai sánh bằng nhưng trong lòng nguội lạnh.
Chuyện này khiến anh tức giận, vô cùng tức giận.
Hơn nửa ngày Cố Anh Kiệt mới tìm lại được giọng nói của chính mình: “Vậy là hôm nay em cố ý hẹn tôi ra là để nói cho tôi biết em thích tôi, nhưng không muốn yêu đương với tôi, không muốn gặp lại tôi nữa?”.
Tần Vũ Phi gật đầu, ngập ngừng một chút lại nói: “Còn một chuyện nữa”.
“Còn nữa?” Cố Anh Kiệt cười lạnh. Thật sự bị người này chọc cho một bụng lửa giận mất thôi.
“Nếu chỉ có chừng đó thì đâu cần đặc biệt hẹn anh ra mà nói đâu. Nhưng quả thật có môt số chuyện phải nói cho rõ ràng mới được, nếu không tôi cũng hết cách. Cố Anh Kiệt, trước đây thật sự tôi đã từng cố gắng.” Cô siết chặt bàn tay mình, “Tôi đã từng cố gắng, Cố Anh Kiệt à”.
Nghĩ đến chuyện cô không trả lời tin nhắn, không gọi điện thoại, khi gặp mặt sắc mặt cô cũng chẳng mấy tốt, Cố Anh Kiệt lại cười lạnh: “Tôi biết chứ, đúng là em rất cố gắng”.
“Vẫn chưa đủ.” Giọng nói Tần Vũ Phi có chút nghẹn ngào, dáng vẻ anh cười lạnh với cô khiến cô thấy rất khó chịu trong lòng. Nhưng vẫn phải nói cho xong. “Cố Anh Kiệt, chúng ta hãy xóa số điện thoại của nhau trong di động đi, làm vậy mới thật sự không liên lạc với nhau nữa.”
Nhẫn tâm đến mức này sao?! Cố Anh Kiệt trừng mắt nhìn cô.
Tần Vũ Phi bị anh lườm, viền mắt dần đỏ lên. “Xóa đi, có được không?”
Giọng nói của cô rất nhẹ, dáng vẻ cô rất đáng thương, so với dáng vẻ dữ dằn khi nãy như hai người hoàn toàn khác nhau vậy. Đây là lần đầu tiên cô hạ mình như thế trước mặt anh, giống như đang cầu xin anh vậy.
Cố Anh Kiệt không lên tiếng, vẫn đang trừng mắt nhìn cô.
“Tôi… tôi xóa của tôi trước.” Tần Vũ Phi lấy điện thoại của mình ra, ở ngay trước mặt anh mở tên anh trong danh bạ lên, cúi đầu nhìn dãy số kia một giây, sau đó, ấn phím xóa.
Tên của anh cùng số điện thoại đã biến mất.
Tần Vũ Phi nghe tim mình nhói lên, cô cứ ngỡ đây là một việc rất đơn giản. Đúng là đơn giản thật, chỉ cần bấm vài phím mà thôi, động tác vô cùng đơn giản. Đến khi cô thật sự bấm xuống rồi mới thấy có chút khó khăn. Thật may cô đã làm xong nó.
Tần Vũ Phi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, chợt nhớ đến hai mẩu tin nhắn vẫn đang nằm trong hộp thư nháp trong điện thoại chưa gửi đi.
“Cố Anh Kiệt, anh lấy nhiều quá tôi ăn đến đau dạ dày rồi.” “Cố Anh Kiệt, tôi đau bụng.”
Tần Vũ Phi cũng không hiểu vì sao nước mắt lại bất chợt rơi xuống.
Cố Anh Kiệt ngây người, sao đột nhiên lại khóc rồi?!
“Em như vậy thật chẳng ra là sao cả.” Cố Anh Kiệt rút khăn giấy ra lau nước mắt cho cô, cô quay đầu, tự mình lấy khăn giấy ra lau.
Cố Anh Kiệt thu tay về, không muốn đồng ý yêu cầu vô lý này của cô, không muốn chút nào. Yêu cầu vừa ngang ngược vừa nhạt nhẽo, vừa ấu trĩ lại nực cười, tưởng mình là trẻ con đang chơi trò gia đình chắc? Cô coi chuyện này là gì, ăn bữa cơm, làm nghi thức xóa số, gia nhập môn phái tuyệt tình à?
Nhưng cô ngước mắt nhìn anh, viền mắt cô đỏ au, cả mũi cũng hồng hồng, mắt rưng rưng nước.
Cô lại vì chuyện này mà khóc trước mặt anh!
Cố Anh Kiệt bừa bực vừa tức, anh lấy điện thoại ra, “bịch” một tiếng, đặt mạnh nó xuống trước mặt cô: “Em tự xóa đi!”.
Tần Vũ Phi cầm điện thoại lên, lau khô nước mắt, bắt đầu lật mở danh bạ tìm kiếm, thật sự ra tay xóa đi. Xóa xong cô lẳng lặng nhẹ nhàng đặt nó trở lại trước mặt anh.
“Vừa lòng rồi chứ?” Anh hỏi.
Cô gật đầu, sụt sịt mũi.
“Tạm biệt!” Anh đứng lên, cầm điện thoại và đi. Chẳng qua không nhắn tin gọi điện cho cô nữa, chẳng qua không liên lạc không gặp mặt nữa thôi mà, làm như anh cần lắm. Anh đào hoa như thế, con gái xếp thành từng hàng kia kìa, anh thiếu bạn gái chắc?
Cố Anh Kiệt vừa tự giễu vừa nhanh bước rời đi.
Đến cửa nhà hàng, anh quay đầu lại, đối diện với ánh mắt Tần Vũ Phi qua lớp kính thủy tinh. Lúc nãy, cũng tại vị trí này, anh cũng nhìn cô như thế, anh cảm nhận được tình cảm của mình dành cho cô, còn bây giờ, vẫn tại vị trí này, anh chỉ có thể nhìn cô thêm một lần cuối cùng?!
Tất cả những chuyện liên quan đến cô trong lúc này chợt ùa về. Hai người họ cãi nhau, anh nhìn cô không vừa mắt, cô giở thói tiểu thư, họ uống quá chén và nói nhau nghe rất nhiều chuyện, rồi sau đó không cẩn thận lên giường với nhau, cô dẫn anh đi ngắm ánh đèn sao, cô kể anh nghe chuyện của mình, có người mời cô khiêu vũ, cô đắc ý cười với anh. Cô tránh né anh, cô làm mặt lạnh với anh, cô làm rơi đĩa rồi trốn sau lưng anh, cô nói “Cố Anh Kiệt, tôi muốn ăn tương cà chua”…
“Cố Anh Kiệt, tôi cảm thấy mình rất thích anh.”
Thích anh, nên không thể là anh, bạn trai của cô không thể là anh, chồng của cô không thể là anh, bố của con cô không thể là anh, vì cô sợ thứ gọi là tình yêu!
Đúng là chết tiệt mà!
Cố Anh Kiệt nhìn Tần Vũ Phi, thấy được ánh mắt của cô, đúng, chính là ánh mắt cô nhìn anh, ánh mắt đó. Cô nói đúng, cô thật sự thích anh, cô vô cùng thích anh.
Cố Anh Kiệt đột nhiên quay lại, trở vào trong nhà hàng, đến trước mặt Tần Vũ Phi.
Tần Vũ Phi kinh ngạc nhìn anh đi rồi quay lại, cô không hiểu ra sao, ngước cổ ngây ngốc nhìn anh.
Anh cúi người xuống, mũi chạm mũi với cô, hung hăng nói: “Tần Vũ Phi, lần này nghe theo em. Nhưng lần sau, khi chúng ta gặp lại, nếu em vẫn yêu tôi, vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt này, vậy em nhát định phải làm bạn gái tôi!!!”.
Kệ mấy cái lý do rách nát của cô, kệ cô sợ yêu đương, kệ anh đào hoa đa tình. Thích thì phải ở bên nhau! Đó là chuyện đương nhiên! Đáng lý ra phải thế! Những cái khác chẳng là gì cả!
Dứt lời, không đợi cô kịp phản ứng, anh đã quay người bỏ đi.
Lần này anh không hề quay đầu, rời khỏi nhà hàng, đến bãi đậu xe, mở khóa lên xe đi mất.
Anh cho cô một cơ hội, chỉ một lần này thôi.
Tần Vũ Phi ngây ngốc ngồi trong nhà hàng, ngây ngốc toàn tập.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...