Ánh mắt này, biểu cảm này, đừng nói là muội muội nhà họ Lý nhìn đau lòng, người làm huynh trưởng như ta thấy mình không chăm sóc đệ cho tốt, khiến để chịu ấm ức, ta cũng đau lòng!
Động Động Yêu: [Đúng thế, không ngờ nhìn thế tử làm cho người khác thương xót đến vậy, so với hắn, chúng ta đúng là mấy kẻ xấu xa cùng cực.]
Tuyết Khanh Dực sợ mình làm lộ sơ hở nên đưa lưng về phía bọn họ, y cũng muốn nhìn xem “nhìn có vẻ tan nát cõi lòng” là như thế nào.
Thế là y quay đầu lại nhìn Tư Vân Tranh, không thể kiềm được khóe môi co rút.
Tuyết Khanh Dực tự nhận bản thân là người lăn lộn giang hồ đã lâu, là cao thủ nhìn sự việc cũng không giật mình, nhưng y chưa từng thấy ai lật mặt nhanh đến thế.
Tư Vân Tranh này mới là cao thủ lật mặt nhỉ?
Vốn dĩ sắc mặt của Tư Vân Tranh đã tái nhợt hơn người bình thường rồi, nhìn không có chút máu nào, hắn còn gầy.
Giờ hắn đứng ở đó, cộng thêm gió lạnh, trông không khác gì vừa chịu ấm ức không tả xiết, còn không nhẫn tâm trách cứ cái người làm cho hắn ấm ức.
May mà lúc này Tuyết Khanh Dực mắc chứng cận thị chợt nghe thấy tiếng kêu theo gió bay tới, y chợt giật mình nhớ ra mấy người đứng vẫy tay điên cuồng bên hồ là bạn mình, là người mình hẹn đi chơi.
Thế là y vội vàng xin lỗi, “Chắc là bây giờ chúng ta phải quay lại rồi, ta còn có vài người bạn.”
Tư Vân Linh nghe xong, lòng hắn thở dài, gật đầu đồng ý.
Tư Vân Tranh cũng nhân cơ hội Lý Nhược Thủy say tàu, “Cũng được, vừa hay Nhược Thủy muội muội bị say thuyền, bọn ta cũng rời khỏi thuyền, không làm phiền Tuyết đại phu nữa.”
Tư Vân Tranh không ngờ mình vừa nói xong, lại nghe tiếng lòng của Lý Nhược Thủy vang lên: [Động Động Yêu, hắn tinh tế quá, còn đẹp nữa, ta không từ hôn thì không được sao?] Là quả táo của mình mà.
Tư Vân Tranh lập tức trợn tròn mắt, nàng muốn gả cho mình! Nàng thích mình! Tai hắn đỏ ửng, nhưng ngay sau đó hắn lại nghe Động Động Yêu nói: [Thủy Thủy, ngươi phải bình tĩnh, nhìn người không thể nhìn bề ngoài được, ngươi nhìn Triệu Vương gia kia đi, ngoài mặt thì đưa con gái lên kinh thành, trong bụng lại âm thầm tạo phản.]
Lần đầu tiên Tư Vân Tranh cảm thấy mình không sốt ruột lắm trước chuyện Triệu Vương gia tạo phản.
Hắn rất vui lòng nếu Thủy muội muội khen mình nhiều hơn, nhưng Động Động Yêu kia không hiểu chuyện gì cả! Khi hắn muốn nghe tin về Triệu Vương gia thì Động Động Yêu lại không nói, bây giờ không muốn nghe, Động Động Yêu lại nhắc tới, còn kéo mình vào.
Trong thoáng chốc, Tư Vân Tranh tức giận nghiến răng ken két, nhưng hắn cũng không dám thể hiện quá rõ ràng, sợ hình ảnh yếu đuối, à không, yếu ớt tan vỡ không còn nữa.
Thế nên hắn chỉ đành nhịn.
Khi Lý Nhược Thủy nghe Động Động Yêu nhắc tới chuyện Triệu Vương gia tạo phản, nàng tiếp tục nói tới chủ đề này như những gì Tư Vân Linh mong muốn: [Nói tới đây, rốt cuộc TriệuVương này nghĩ gì thế? Làm một Vương gia an phận thủ thường không tốt sao? Ngươi nói xem, làm hoàng đế mệt biết bao nhiêu, thức dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, nếu làm tốt thì sau này được sử sách ca tụng một chút, nếu làm không tốt lại để tiếng xấu muôn đời.]
Tư Vân Linh cảm thấy xúc động, ai cũng tưởng hoàng đế, thái tử thường cầm quyền sinh sát, uy phong ngời ngời, hậu cung ba nghìn giai lệ, sung sướng không gì sánh bằng, chứ làm gì biết được nỗi khổ của bọn họ! Còn mệt hơn tên cu li khuân vác đồ bên bến tàu nữa!
Động Động Yêu: [Chứ còn sao nữa, chẳng biết là nghĩ gì! Hơn nữa, Triệu Vương còn rèn binh khí cho phản quân, mà sợ triều đình biết nên đã lừa rất nhiều thanh niên trai tráng, lén lút giam cầm bọn họ trên núi để bọn họ khai thác quặng sắt.
Nhưng quặng sắt Miên Châu kia là quặng tốt đấy! Sắt siêu tinh khiết, chỉ cần tinh luyện là có thể cho ra sắt thép tốt nhất!]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...